Không cần sếp Phó nhắc nhở, anh ta cũng sẽ điều tra.
Người này chẳng chỉ thôi sếp Phó, còn thôi miên anh ta, không thể tha thứ được! Advertisement
“Tiếp tục lái xe đến nhà họ Cố” Phó Kình Hiên dặn dò.
Trợ lý Trương lên tiếng, lại khởi động xe.
Xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Cố. Advertisement
Phó Kình Hiên đứng nhấn chuông ở cưa.
Người làm mở cửa ra nhìn thấy Phó Kình Hiên ướt đẫm cả người thì giật mình: “Ôi trời, cậu Phó, cậu sao thế?”
Phó Kình Hiên vẫn không để ý tới, đi qua bà ta bước vào nhà, anh đi đến đâu thì để lại từng vũng nước trên sàn nhà.
Anh đi vào phòng khách, bà Cố đang cắm hoa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Kình Hiên, sao cậu lại đến, còn nữa cậu… “
“Cố Tử Yên đâu?” Phó Kình Hiên cắt ngang bà ta.
Bà Cố phát hiện thái độ của anh có chút không đúng, dường như có vẻ rất tức giận, hỏi thử: “Tử Yên đang ở trên phòng, hai đứa lại cãi nhau sao?”
“Gọi cô ta xuống đây!” Phó Kình Hiên lạnh lùng ra lệnh.
Bà Cố nhíu mày lại.
Phó Kình Hiên thấy bà ta không làm theo thì dùng chân đá vào bàn trà, giọng nói lạnh lùng làm cho người khác run rẩy: “Tôi nói, gọi cô ta xuống đây!”
Bà Cố sợ hãi lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch, gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi con bé xuống, má Trương, mau lên lầu gọi cô chủ xuống đây”
“Vâng.” Má Trương cũng là người làm vừa mở cửa, vội vàng đáp rồi đi lên lầu.
Bà Cố sợ hãi nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, rốt cuộc cậu sao thế, tức giận như vậy, có phải Tử Yên lại làm gì đúng không?
Nếu là vậy thì tôi sẽ nói chuyện với con bé, dáng vẻ của cậu sẽ dọa đến nó.”
“Dọa đến cô ta?” Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lẽo nhìn bà Cố: “Với lá gan của cô ta mà sẽ bị dọa sợ sao?”
Cố Tử Yên chẳng những to gan giả mạo Bạch Dương, thậm chí còn dám ra tay với Bạch Dương mấy lần.
Anh không biết Cố Tử Yên còn không làm được chuyện gì nữa.
“Kình Hiên, cậu có ý gì? Lá gan của Tử Yên thế nào? Cần phải châm chọc con bé không?” Bà Cố nghiêm mặt, có chút không vui vẻ nói.
Nhưng trong lòng của bà ta cũng hiểu được Tử Yên đã làm gì đó chọc giận anh.
Nếu không thì vì sao anh lại nói Tử Yên như vậy.
Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, bởi vì Cố Tử Yên đã đi xuống.
“Kình Hiên, anh đến tìm em sao.” Cố Tử Yên mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới trước mặt Phó Kình Hiên.
Cô ta nhìn Phó Kình Hiên ướt sũng thì kinh ngạc mở to mắt: “Kình Hiên, sao anh lại ướt sũng như vậy, má Trương, mau lấy quần áo… “
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.
Cố Tử Yên không nhịn được run lập cập, cuối cùng cũng phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của anh không đúng lắm, lạnh lùng không có tình cảm.
Cô ta chỉ đối diện với anh một chút đã cảm thấy mình sẽ bị xé nát ra.
Người này chẳng chỉ thôi sếp Phó, còn thôi miên anh ta, không thể tha thứ được! Advertisement
“Tiếp tục lái xe đến nhà họ Cố” Phó Kình Hiên dặn dò.
Trợ lý Trương lên tiếng, lại khởi động xe.
Xe nhanh chóng chạy đến nhà họ Cố. Advertisement
Phó Kình Hiên đứng nhấn chuông ở cưa.
Người làm mở cửa ra nhìn thấy Phó Kình Hiên ướt đẫm cả người thì giật mình: “Ôi trời, cậu Phó, cậu sao thế?”
Phó Kình Hiên vẫn không để ý tới, đi qua bà ta bước vào nhà, anh đi đến đâu thì để lại từng vũng nước trên sàn nhà.
Anh đi vào phòng khách, bà Cố đang cắm hoa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Kình Hiên, sao cậu lại đến, còn nữa cậu… “
“Cố Tử Yên đâu?” Phó Kình Hiên cắt ngang bà ta.
Bà Cố phát hiện thái độ của anh có chút không đúng, dường như có vẻ rất tức giận, hỏi thử: “Tử Yên đang ở trên phòng, hai đứa lại cãi nhau sao?”
“Gọi cô ta xuống đây!” Phó Kình Hiên lạnh lùng ra lệnh.
Bà Cố nhíu mày lại.
Phó Kình Hiên thấy bà ta không làm theo thì dùng chân đá vào bàn trà, giọng nói lạnh lùng làm cho người khác run rẩy: “Tôi nói, gọi cô ta xuống đây!”
Bà Cố sợ hãi lập tức đứng lên, sắc mặt trắng bệch, gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi con bé xuống, má Trương, mau lên lầu gọi cô chủ xuống đây”
“Vâng.” Má Trương cũng là người làm vừa mở cửa, vội vàng đáp rồi đi lên lầu.
Bà Cố sợ hãi nhìn Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, rốt cuộc cậu sao thế, tức giận như vậy, có phải Tử Yên lại làm gì đúng không?
Nếu là vậy thì tôi sẽ nói chuyện với con bé, dáng vẻ của cậu sẽ dọa đến nó.”
“Dọa đến cô ta?” Ánh mắt Phó Kình Hiên lạnh lẽo nhìn bà Cố: “Với lá gan của cô ta mà sẽ bị dọa sợ sao?”
Cố Tử Yên chẳng những to gan giả mạo Bạch Dương, thậm chí còn dám ra tay với Bạch Dương mấy lần.
Anh không biết Cố Tử Yên còn không làm được chuyện gì nữa.
“Kình Hiên, cậu có ý gì? Lá gan của Tử Yên thế nào? Cần phải châm chọc con bé không?” Bà Cố nghiêm mặt, có chút không vui vẻ nói.
Nhưng trong lòng của bà ta cũng hiểu được Tử Yên đã làm gì đó chọc giận anh.
Nếu không thì vì sao anh lại nói Tử Yên như vậy.
Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, bởi vì Cố Tử Yên đã đi xuống.
“Kình Hiên, anh đến tìm em sao.” Cố Tử Yên mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới trước mặt Phó Kình Hiên.
Cô ta nhìn Phó Kình Hiên ướt sũng thì kinh ngạc mở to mắt: “Kình Hiên, sao anh lại ướt sũng như vậy, má Trương, mau lấy quần áo… “
“Không cần!” Phó Kình Hiên lạnh giọng cắt ngang lời cô ta.
Cố Tử Yên không nhịn được run lập cập, cuối cùng cũng phát hiện ánh mắt và vẻ mặt của anh không đúng lắm, lạnh lùng không có tình cảm.
Cô ta chỉ đối diện với anh một chút đã cảm thấy mình sẽ bị xé nát ra.
/1278
|