Cố Tử Yên vô thức lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với Phó Kình Hiên, khóe miệng cố gắng nở nụ cười: “Kình Hiên, anh nhìn em như vậy làm gì, có phải em lại làm sai chuyện gì đúng không?” Advertisement
Cô ta bắt đầu suy nghĩ những chuyện mình làm trong lòng, xem anh có thể phát hiện ra chuyện nào.
Cuối cùng cô ta phát hiện anh không thể phát hiện ra chuyện nào, dù sao cô ta che giấu kỹ như vậy.
Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên hoàn toàn phá vỡ hi vọng của cô ta. Advertisement
“Cố Tử Yên, tại sao cô lại giả mạo Bạch Dương.” Phó Kình Hiên đè nén lửa giận hỏi.
Âm!
Cố Tử Yên chỉ cảm thấy một tiếng sấm đánh vào trong đầu của cô ta, làm cho cô †a cứng đờ người, tay chân lạnh buốt, một lúc lâu mới nói: “Kình... Kình Hiên, anh đang nói cái gì, em giả mạo Bạch Dương là sao, sao... Sao em nghe không hiểu gì cả?”
Anh biết, anh lại biết được chuyện này!
“Đúng vậy, Kình Hiên, rốt cuộc cậu có ý gì?” Bà Cố cũng mờ mịt.
Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, trong mắt đầy lạnh lùng, dường như biến thành một con dao chặt cô ta thành từng mảnh.
“Đến bây giờ cô còn không thừa nhận, †ôi đã đến cửa, có nghĩa tôi đã có bằng chứng, sáu năm trước, cô giả mạo Bạch Dương đến gặp mặt tôi, nói cô là bạn qua thư của tôi, từ đó về sau tôi chỉ yêu cô, cưng chiều cô, vì cô mà tôi lạnh lùng với Bạch Dương, thậm chí làm cho cô ấy chịu thiệt thòi oan uổng, Cố Tử Yên, khi Bạch Dương bị tôi đối xử như thế thì cô rất vui vẻ đúng không?”
Giọng Phó Kình Hiên nhẹ nhàng bình Tĩnh, nhưng vẻ bình tĩnh lại cất giấu lạnh lẽo và mưa to gió lớn.
Sao cô ta có thể không vui vẻ, một hàng giả thay thế hàng thật, nhìn thấy hàng thật bị vứt bỏ như giày rách, sao cô không vui vẻ muốn chết chứ?
Con ngươi Cố Tử Yên co lại to bằng mũi kim, mặt trắng bệch.
Qua mấy giây, cô ta đột nhiên khóc lắc đầu: “Không phải, Kình Hiên, không phải như vậy, em không giả mạo Bạch Dương, em là Phong Diệp.”
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô ta diễn, trong mắt đầy châm chọc.
Anh đã nói có bằng chứng cô ta không phải là bạn qua thư, cô ta vẫn còn phủ nhận.
Có thể thấy được tố chất tâm lý của cô †a không phải mạnh mẽ bình thường.
Người như vậy lại có thể bị kích thích đến mắc bệnh nhân cách phân liệt sao? . ngôn tình hoàn
Phó Kình Hiên hơi nghi ngờ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nếu cô nói mình là Phong Diệp, vậy cô ở khu mới Lương Giang à? Cô từng nuôi chó không? Cô có mẹ kế và em gái không?” Phó Kình Hiên đến gần cô ta, mỗi bước đi đều hỏi cô ta một vấn đề.
Cố Tử Yên nghe tiếng bước chân của anh, giống như bước đi trong lòng của cô †a, làm cho trái tim của cô ta siết chặt lại, bối rối và sợ hãi ập tới.
Cô ta vô thức lùi lại phía sau, bờ môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào.
Phó Kình Hiên thấy thế, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Cô không trả lời được đúng không, bởi vì cô không ở khu mới Lưỡng Giang, cô không có nuôi chó, cũng không có mẹ kế và em gái, cho nên bây giờ cô còn có thể hùng hồn nói mình là Phong Diệp không?”
Rầm!
Cố Tử Yên ngã ngồi dưới đất, hai mắt ngây ra.
Phó Kình Hiên thấy cô ta như vậy thì biết cô ta không thể giấu giếm được nữa mà ngầm thừa nhận.
Cô ta bắt đầu suy nghĩ những chuyện mình làm trong lòng, xem anh có thể phát hiện ra chuyện nào.
Cuối cùng cô ta phát hiện anh không thể phát hiện ra chuyện nào, dù sao cô ta che giấu kỹ như vậy.
Nhưng một giây sau, Phó Kình Hiên hoàn toàn phá vỡ hi vọng của cô ta. Advertisement
“Cố Tử Yên, tại sao cô lại giả mạo Bạch Dương.” Phó Kình Hiên đè nén lửa giận hỏi.
Âm!
Cố Tử Yên chỉ cảm thấy một tiếng sấm đánh vào trong đầu của cô ta, làm cho cô †a cứng đờ người, tay chân lạnh buốt, một lúc lâu mới nói: “Kình... Kình Hiên, anh đang nói cái gì, em giả mạo Bạch Dương là sao, sao... Sao em nghe không hiểu gì cả?”
Anh biết, anh lại biết được chuyện này!
“Đúng vậy, Kình Hiên, rốt cuộc cậu có ý gì?” Bà Cố cũng mờ mịt.
Phó Kình Hiên không để ý đến bà Cố, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, trong mắt đầy lạnh lùng, dường như biến thành một con dao chặt cô ta thành từng mảnh.
“Đến bây giờ cô còn không thừa nhận, †ôi đã đến cửa, có nghĩa tôi đã có bằng chứng, sáu năm trước, cô giả mạo Bạch Dương đến gặp mặt tôi, nói cô là bạn qua thư của tôi, từ đó về sau tôi chỉ yêu cô, cưng chiều cô, vì cô mà tôi lạnh lùng với Bạch Dương, thậm chí làm cho cô ấy chịu thiệt thòi oan uổng, Cố Tử Yên, khi Bạch Dương bị tôi đối xử như thế thì cô rất vui vẻ đúng không?”
Giọng Phó Kình Hiên nhẹ nhàng bình Tĩnh, nhưng vẻ bình tĩnh lại cất giấu lạnh lẽo và mưa to gió lớn.
Sao cô ta có thể không vui vẻ, một hàng giả thay thế hàng thật, nhìn thấy hàng thật bị vứt bỏ như giày rách, sao cô không vui vẻ muốn chết chứ?
Con ngươi Cố Tử Yên co lại to bằng mũi kim, mặt trắng bệch.
Qua mấy giây, cô ta đột nhiên khóc lắc đầu: “Không phải, Kình Hiên, không phải như vậy, em không giả mạo Bạch Dương, em là Phong Diệp.”
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô ta diễn, trong mắt đầy châm chọc.
Anh đã nói có bằng chứng cô ta không phải là bạn qua thư, cô ta vẫn còn phủ nhận.
Có thể thấy được tố chất tâm lý của cô †a không phải mạnh mẽ bình thường.
Người như vậy lại có thể bị kích thích đến mắc bệnh nhân cách phân liệt sao? . ngôn tình hoàn
Phó Kình Hiên hơi nghi ngờ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Nếu cô nói mình là Phong Diệp, vậy cô ở khu mới Lương Giang à? Cô từng nuôi chó không? Cô có mẹ kế và em gái không?” Phó Kình Hiên đến gần cô ta, mỗi bước đi đều hỏi cô ta một vấn đề.
Cố Tử Yên nghe tiếng bước chân của anh, giống như bước đi trong lòng của cô †a, làm cho trái tim của cô ta siết chặt lại, bối rối và sợ hãi ập tới.
Cô ta vô thức lùi lại phía sau, bờ môi run rẩy không phát ra được âm thanh nào.
Phó Kình Hiên thấy thế, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Cô không trả lời được đúng không, bởi vì cô không ở khu mới Lưỡng Giang, cô không có nuôi chó, cũng không có mẹ kế và em gái, cho nên bây giờ cô còn có thể hùng hồn nói mình là Phong Diệp không?”
Rầm!
Cố Tử Yên ngã ngồi dưới đất, hai mắt ngây ra.
Phó Kình Hiên thấy cô ta như vậy thì biết cô ta không thể giấu giếm được nữa mà ngầm thừa nhận.
/1278
|