Phó Kình Hiên nói xong, ánh mắt nham hiểm như sói hoang nhìn chằm chằm Cố Tử Yên, đến khi Cố Tử Yên suýt thét lên thì anh mới thu hồi ánh mắt, quay người rời khỏi biệt thự. Advertisement
Cố Tử Yên nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa thì giống như được giải thoát, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ, vừa rồi ánh mắt Kình Hiên nhìn cô ta rất đáng sợ, làm cho cô cảm giác mình vừa đến địa Ngục.
Cố Tử Yên không nhịn được cuộn người lại, ôm chặt mình. Advertisement
Bà Cố đau lòng thở dài: “Chuyện gì “
vậy..
“Mẹ” Cố Tử Yên nắm chặt tay Bà Cố, kích động hỏi: “Con phải làm gì bây giờ hả mẹ, con phải làm gì?” . ngôn tình ngược
Bà Cố nhìn vết hằn đỏ trên tay, muốn rút tay lại, nhưng Cố Tử Yên lại nắm chặt, giống như bà ta không trả lời thì sẽ không buông ra.
Bà Cố không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn đau để cô ta nắm: “Mẹ cũng không biết, dù sao con giả mạo Bạch Dương đã chọc giận Kình Hiên, con nói xem sao năm đó không bàn với ba mẹ chứ, ba mẹ nghĩ Kình Hiên thật sự yêu con.”
Vì thế, vợ chồng bọn họ còn cảm thấy Bạch Dương là tu hú chiếm tổ chim khách, cướp vị trí của con gái mình.
“Bây giờ mẹ nói những chuyện này thì được cái gì!” Cố Tử Yên tức giận hất tay bà Cố ra, giọng điệu sắc bén nói: “Kình Hiên muốn hủy bỏ hôn ước với con, không được, con không thể hủy bỏ hôn ước với anh ấy, con vất vả lắm mới trở thành vợ sắp cưới của anh ấy, sao có thể mất đi vị trí này được, con sẽ không sống nổi!”
Cô ta giống như điên cào mặt mình, khuôn mặt trắng nõn đầy vết đỏ.
Bà Cố sợ cô ta cào nát mặt, vội vàng nắm tay cô ta, an ủi nói: “Được rồi, chúng †a không hủy bỏ hôn ước, mẹ sẽ gọi ba con về bàn bạc xem nên làm cái gì.”
Bà Cố nói xong thì lập tức gọi điện thoại cho Cố Việt Bân.
Bên ngoài, trợ lý Trương nhìn thấy Phó Kình Hiên ra ngoài thì che dù cho anh: “Tổng giám đốc Phó, đã nói rõ ràng chưa?”
“Đến vịnh Tiên Thủy.” Phó Kình Hiên không trả lời, sau khi lên xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trợ lý Trương nhìn anh rất mệt mỏi thì im lặng không hỏi nữa mà khởi động xe.
Một tiếng sau, đến vịnh Tiên Thủy.
Phó Kình Hiên gõ cửa lớn nhà Bạch Dương.
Bạch Dương đang viết bản phân tích nghe thấy tiếng gõ cửa thì đặt bút xuống đi tới: “Ai vậy?”
Phó Kình Hiên nghe được giọng nói của cô thì không trả lời.
Anh biết mình trả lời thì cô sẽ không mở cửa.
Bạch Dương cũng không nhìn, ngáp một cái rồi mở cửa ra.
Cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Phó Kình Hiên thì sững sờ, sau đó nhíu mày lại muốn đóng cửa.
Phó Kình Hiên chống tay lên cánh cửa ngăn cản cô, trong giọng nói mang theo sự cầu xin: “Đừng đóng, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương nhíu mày nói.
Phó Kình Hiên biết cô tạm thời sẽ không đóng cửa thì buông tay xuống, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cuối cùng ôm cô vào lòng.
Cố Tử Yên nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa thì giống như được giải thoát, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.
Thật là đáng sợ, vừa rồi ánh mắt Kình Hiên nhìn cô ta rất đáng sợ, làm cho cô cảm giác mình vừa đến địa Ngục.
Cố Tử Yên không nhịn được cuộn người lại, ôm chặt mình. Advertisement
Bà Cố đau lòng thở dài: “Chuyện gì “
vậy..
“Mẹ” Cố Tử Yên nắm chặt tay Bà Cố, kích động hỏi: “Con phải làm gì bây giờ hả mẹ, con phải làm gì?” . ngôn tình ngược
Bà Cố nhìn vết hằn đỏ trên tay, muốn rút tay lại, nhưng Cố Tử Yên lại nắm chặt, giống như bà ta không trả lời thì sẽ không buông ra.
Bà Cố không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn đau để cô ta nắm: “Mẹ cũng không biết, dù sao con giả mạo Bạch Dương đã chọc giận Kình Hiên, con nói xem sao năm đó không bàn với ba mẹ chứ, ba mẹ nghĩ Kình Hiên thật sự yêu con.”
Vì thế, vợ chồng bọn họ còn cảm thấy Bạch Dương là tu hú chiếm tổ chim khách, cướp vị trí của con gái mình.
“Bây giờ mẹ nói những chuyện này thì được cái gì!” Cố Tử Yên tức giận hất tay bà Cố ra, giọng điệu sắc bén nói: “Kình Hiên muốn hủy bỏ hôn ước với con, không được, con không thể hủy bỏ hôn ước với anh ấy, con vất vả lắm mới trở thành vợ sắp cưới của anh ấy, sao có thể mất đi vị trí này được, con sẽ không sống nổi!”
Cô ta giống như điên cào mặt mình, khuôn mặt trắng nõn đầy vết đỏ.
Bà Cố sợ cô ta cào nát mặt, vội vàng nắm tay cô ta, an ủi nói: “Được rồi, chúng †a không hủy bỏ hôn ước, mẹ sẽ gọi ba con về bàn bạc xem nên làm cái gì.”
Bà Cố nói xong thì lập tức gọi điện thoại cho Cố Việt Bân.
Bên ngoài, trợ lý Trương nhìn thấy Phó Kình Hiên ra ngoài thì che dù cho anh: “Tổng giám đốc Phó, đã nói rõ ràng chưa?”
“Đến vịnh Tiên Thủy.” Phó Kình Hiên không trả lời, sau khi lên xe, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trợ lý Trương nhìn anh rất mệt mỏi thì im lặng không hỏi nữa mà khởi động xe.
Một tiếng sau, đến vịnh Tiên Thủy.
Phó Kình Hiên gõ cửa lớn nhà Bạch Dương.
Bạch Dương đang viết bản phân tích nghe thấy tiếng gõ cửa thì đặt bút xuống đi tới: “Ai vậy?”
Phó Kình Hiên nghe được giọng nói của cô thì không trả lời.
Anh biết mình trả lời thì cô sẽ không mở cửa.
Bạch Dương cũng không nhìn, ngáp một cái rồi mở cửa ra.
Cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Phó Kình Hiên thì sững sờ, sau đó nhíu mày lại muốn đóng cửa.
Phó Kình Hiên chống tay lên cánh cửa ngăn cản cô, trong giọng nói mang theo sự cầu xin: “Đừng đóng, tôi có lời muốn nói với cô.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương nhíu mày nói.
Phó Kình Hiên biết cô tạm thời sẽ không đóng cửa thì buông tay xuống, ánh mắt thâm tình nhìn cô, cuối cùng ôm cô vào lòng.
/1278
|