“Rất suôn sẻ, vợ chồng Cố Việt Bân đã ở bệnh viện để coi chừng Cố Tử Yên, tôi đã cho người đóng giả Cố Mạn Tình để đến bệnh viện tìm vợ chồng Cố Việt Bân, theo như nội gián tôi đưa vào bệnh viện nói lại, bà Cố đã kiên định cho rằng Cố Mạn Tình giả chính là Cố Mạn Tình thật, chỉ là Cố Việt Bân vẫn còn tỉnh táo, mặc dù rất xúc động nhưng ông ta vẫn cương quyết làm giám định ADN.” Trình Minh Viễn vừa uống một ngụm cà phê vừa trả lời.
Advertisement
“Xem ra vợ chồng Cố Việt Bân rất yêu thương cô con gái lớn là Cố Mạn Tình.”
Bạch Dương vừa nghịch ống hút vừa nói.
Nếu không thì tại sao bà Cố lại vội vàng nhận con gái như vậy.
Đến Cố Việt Bân cũng rất xúc động.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, nhưng cô không thể biết được cảm giác đó là gì.
Chỉ là cô cũng không muốn nghĩ nhiều nên đã đè nén thứ cảm giác kỳ lạ đó xuống.
Trình Minh Viễn nhún vai trả lời: “Đương nhiên là yêu thương rồi, dù sao thì Cố Mạn Tình cũng là đứa con gái duy nhất của bọn họ, Cố Tử Yên chỉ là đứa con được bà Cố nhận nuôi để an ủi thôi.”
“An ủi?” Bạch Dương hơi bất ngờ: “Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi cũng mới điều tra được vài ngày trước, hai mươi năm trước, sau khi bà Cố †ận mắt nhìn thấy Cố Mạn Tình chết đuối, tinh thần đã có chút vấn đề, nhìn thấy một đứa trẻ khá giống với Cố Mạn Tình thì đều cho rằng đó là Cố Mạn Tình, sau đó bắt về, nếu không thì cả ngày sẽ chỉ ôm cái gối của Cố Mạn Tình.” Trình Minh Viễn nói.
Bạch Dương trợn tròn hai mắt: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Đúng vậy.” Trình Minh Viễn gật đầu.
Bạch Dương bùi ngùi: “Nhưng bây giờ †ôi hoàn toàn không nhận ra bà Cố là một người có bệnh về thần kinh.”
“Bây giờ đã tốt hơn rồi, hơn hai mươi năm trước, để an ủi bà Cố, Cố Việt Bân đã đến cô nhi viện để tìm một người thay thế Cố Mạn Tình, chính là Cố Tử Yên, để làm cho Cố Tử Yên càng ngày càng giống Cố Mạn Tình, Cố Việt Bân thậm chí đã làm cho Cố Tử Yên có các vết tích trên cơ thể giống như Cố Mạn Tình, chẳng hạn như vết bớt.” Trình Minh Viễn vừa uống cà phê vừa nói.
Bạch Dương gật đầu một cái: “Thì ra là vậy, Cố Việt Bân vẫn còn rất yêu bà Cố.”
“Bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không nói đến chuyện Tình cảm, quan trọng nhất là, ngoài bà Cố ra thì sẽ không có người phụ nữ nào gả cho Cố Việt Bân.” Trình Minh Viễn cót chút hả hê.
Bạch Dương hứng thú: “Sao hả? Chẳng lẻ Cố Việt Bân có khuyết điểm gì sao?”
“Bingo!” Trình Minh Viễn búng tay: “Bạch Dương của tôi thật thông minh”
Bạch Dương liếc mắt: ‘Xùy, xùy, xùy, cái gì mà Bạch Dương của anh, anh nghiêm túc một chút đi!”
Trình Minh Viễn cười ha ha: “Được, được, được, tôi sẽ nghiêm túc một chút.”
Nói xong, anh ta ho khan hai tiếng, sau đó mới nói lại: “Cố Việt Bân bị bệnh hoại tử, †ôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể điều tra ra được, cho nên bà Cố có thể sinh Cố Mạn Tình cho ông ta đã là một kỳ tích rồi, với lại Cố Mạn Tình cũng chính là đứa con duy nhất của ông ta, đó là lý do khi Cố Mạn Tình được sinh ra, ông ta đã rất hạnh phúc và đặc biệt còn làm một cái vòng.
Advertisement
“Xem ra vợ chồng Cố Việt Bân rất yêu thương cô con gái lớn là Cố Mạn Tình.”
Bạch Dương vừa nghịch ống hút vừa nói.
Nếu không thì tại sao bà Cố lại vội vàng nhận con gái như vậy.
Đến Cố Việt Bân cũng rất xúc động.
Nghĩ đến đây, Bạch Dương cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, nhưng cô không thể biết được cảm giác đó là gì.
Chỉ là cô cũng không muốn nghĩ nhiều nên đã đè nén thứ cảm giác kỳ lạ đó xuống.
Trình Minh Viễn nhún vai trả lời: “Đương nhiên là yêu thương rồi, dù sao thì Cố Mạn Tình cũng là đứa con gái duy nhất của bọn họ, Cố Tử Yên chỉ là đứa con được bà Cố nhận nuôi để an ủi thôi.”
“An ủi?” Bạch Dương hơi bất ngờ: “Nói vậy là có ý gì?”
“Tôi cũng mới điều tra được vài ngày trước, hai mươi năm trước, sau khi bà Cố †ận mắt nhìn thấy Cố Mạn Tình chết đuối, tinh thần đã có chút vấn đề, nhìn thấy một đứa trẻ khá giống với Cố Mạn Tình thì đều cho rằng đó là Cố Mạn Tình, sau đó bắt về, nếu không thì cả ngày sẽ chỉ ôm cái gối của Cố Mạn Tình.” Trình Minh Viễn nói.
Bạch Dương trợn tròn hai mắt: “Có chuyện như vậy nữa sao?”
“Đúng vậy.” Trình Minh Viễn gật đầu.
Bạch Dương bùi ngùi: “Nhưng bây giờ †ôi hoàn toàn không nhận ra bà Cố là một người có bệnh về thần kinh.”
“Bây giờ đã tốt hơn rồi, hơn hai mươi năm trước, để an ủi bà Cố, Cố Việt Bân đã đến cô nhi viện để tìm một người thay thế Cố Mạn Tình, chính là Cố Tử Yên, để làm cho Cố Tử Yên càng ngày càng giống Cố Mạn Tình, Cố Việt Bân thậm chí đã làm cho Cố Tử Yên có các vết tích trên cơ thể giống như Cố Mạn Tình, chẳng hạn như vết bớt.” Trình Minh Viễn vừa uống cà phê vừa nói.
Bạch Dương gật đầu một cái: “Thì ra là vậy, Cố Việt Bân vẫn còn rất yêu bà Cố.”
“Bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không nói đến chuyện Tình cảm, quan trọng nhất là, ngoài bà Cố ra thì sẽ không có người phụ nữ nào gả cho Cố Việt Bân.” Trình Minh Viễn cót chút hả hê.
Bạch Dương hứng thú: “Sao hả? Chẳng lẻ Cố Việt Bân có khuyết điểm gì sao?”
“Bingo!” Trình Minh Viễn búng tay: “Bạch Dương của tôi thật thông minh”
Bạch Dương liếc mắt: ‘Xùy, xùy, xùy, cái gì mà Bạch Dương của anh, anh nghiêm túc một chút đi!”
Trình Minh Viễn cười ha ha: “Được, được, được, tôi sẽ nghiêm túc một chút.”
Nói xong, anh ta ho khan hai tiếng, sau đó mới nói lại: “Cố Việt Bân bị bệnh hoại tử, †ôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể điều tra ra được, cho nên bà Cố có thể sinh Cố Mạn Tình cho ông ta đã là một kỳ tích rồi, với lại Cố Mạn Tình cũng chính là đứa con duy nhất của ông ta, đó là lý do khi Cố Mạn Tình được sinh ra, ông ta đã rất hạnh phúc và đặc biệt còn làm một cái vòng.
/1278
|