Nghe đến đây, Bạch Dương ngẩng đầu lên: “Hèn gì Cố Việt Bân xem trọng tập đoàn Tam Thịnh như vậy, biết rõ Cố Tử Yên không có tài kinh doanh cũng không muốn †ìm một người khác thay thế, thì ra lý do là như vậy.”
“Đúng là không thể tin được đúng không?” Trình Minh Viễn cười nói.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Thật ra chuyện này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là… anh sắp xếp người giám định ADN có ổn thỏa chưa?”
Advertisement
“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi, bất kể ai cẩm tóc của Cố Mạn Tình giả và hai vợ chồng Cố Việt Bân đi giám định, kết quả cũng sẽ là có cùng huyết thống, tuy nhiên chỉ giới hạn trong các cơ sở giám định của Hải Thành, ra khỏi Hải Thành là không được.” Trình Minh Viễn khoanh tay trả lời.
Dù sao thì thể lực của nhà họ Trình cũng chỉ ở trong Hải Thành.
Hơn nữa nhà họ Trình cũng không thể can thiệp vào chuyện của thành phố khác, nếu không thì cũng sẽ bị chính quyền tra xét như nhà họ Cao.
“Vậy thì tốt.’ Thấy Trình Minh Viễn đảm bảo như vậy, Bạch Dương cũng yên tâm phần nào.
Về việc đi đến thành phố khác để làm giám định.
Cô nghĩ sẽ không có ai đi xa như vậy chỉ để làm việc đó.
Hai người ngồi trong quán cà phê hai tiếng mới rời khỏi.
Trình Minh Viễn đưa Bạch Dương đến dưới lâu Vịnh Tiên Thủy: “Đậu Đậu nói muốn chơi với cô, lần sau tôi sẽ dẫn Đậu Đậu đến tìm cô.”
Bạch Dương gật đầu cười: “Được, tôi cũng muốn gặp Đậu Đậu.”
Ánh mắt Trình Minh Viễn như lóe lên một tia sáng: “Cứ quyết định vậy đi.”
Được, lần sau mình lại có cớ đi tìm cô ấy.
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
“Trời tối rồi, cô vào đi, tôi cũng đi đây, hẹn lần sau gặp lại.” Trình Minh Viễn vẫy †ay một cái, quay lại leo lên xe rồi rời đi.
Bạch Dương đứng một chỗ nhìn theo anh ta cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe nữa mới xoay người đi vào trong.
Ngay khi cô vừa xoay người lại thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Bạch Dương!”
Bạch Dương dừng lại, quay lại nhìn.
Cô nhìn thấy các mình mười mét có một chiếc xe, Phó Kình Hiên bước ra đi về phía cô.
Bạch Dương nhíu mày một cái.
Hay thật, vậy mà anh lại lái một chiếc xe †ầm thường như vậy.
Chẳng trách cô không nhận ra anh.
“Em và Trình Minh Viễn vừa đi đâu vậy?” Phó Kình Hiên đứng trước mặt Bạch Dương, anh nhìn cô, hỏi cô bằng giọng nói trầm thấp.
Lông mày Bạch Dương càng nhíu sâu hơn.
Đây là giọng điệu của người chồng đang chất vấn vợ của mình sao?
Anh còn chưa thừa nhận thân phận của mình sao?
“Tôi với Trình Minh Viễn đi đâu thì có liên quan gì đến anh mà anh có quyền hỏi?
Thật hài hước!”
“Đúng là không thể tin được đúng không?” Trình Minh Viễn cười nói.
Bạch Dương ừ một tiếng: “Thật ra chuyện này cũng không quan trọng lắm, quan trọng là… anh sắp xếp người giám định ADN có ổn thỏa chưa?”
Advertisement
“Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp xong rồi, bất kể ai cẩm tóc của Cố Mạn Tình giả và hai vợ chồng Cố Việt Bân đi giám định, kết quả cũng sẽ là có cùng huyết thống, tuy nhiên chỉ giới hạn trong các cơ sở giám định của Hải Thành, ra khỏi Hải Thành là không được.” Trình Minh Viễn khoanh tay trả lời.
Dù sao thì thể lực của nhà họ Trình cũng chỉ ở trong Hải Thành.
Hơn nữa nhà họ Trình cũng không thể can thiệp vào chuyện của thành phố khác, nếu không thì cũng sẽ bị chính quyền tra xét như nhà họ Cao.
“Vậy thì tốt.’ Thấy Trình Minh Viễn đảm bảo như vậy, Bạch Dương cũng yên tâm phần nào.
Về việc đi đến thành phố khác để làm giám định.
Cô nghĩ sẽ không có ai đi xa như vậy chỉ để làm việc đó.
Hai người ngồi trong quán cà phê hai tiếng mới rời khỏi.
Trình Minh Viễn đưa Bạch Dương đến dưới lâu Vịnh Tiên Thủy: “Đậu Đậu nói muốn chơi với cô, lần sau tôi sẽ dẫn Đậu Đậu đến tìm cô.”
Bạch Dương gật đầu cười: “Được, tôi cũng muốn gặp Đậu Đậu.”
Ánh mắt Trình Minh Viễn như lóe lên một tia sáng: “Cứ quyết định vậy đi.”
Được, lần sau mình lại có cớ đi tìm cô ấy.
“Ừm.” Bạch Dương gật đầu.
“Trời tối rồi, cô vào đi, tôi cũng đi đây, hẹn lần sau gặp lại.” Trình Minh Viễn vẫy †ay một cái, quay lại leo lên xe rồi rời đi.
Bạch Dương đứng một chỗ nhìn theo anh ta cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe nữa mới xoay người đi vào trong.
Ngay khi cô vừa xoay người lại thì sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Bạch Dương!”
Bạch Dương dừng lại, quay lại nhìn.
Cô nhìn thấy các mình mười mét có một chiếc xe, Phó Kình Hiên bước ra đi về phía cô.
Bạch Dương nhíu mày một cái.
Hay thật, vậy mà anh lại lái một chiếc xe †ầm thường như vậy.
Chẳng trách cô không nhận ra anh.
“Em và Trình Minh Viễn vừa đi đâu vậy?” Phó Kình Hiên đứng trước mặt Bạch Dương, anh nhìn cô, hỏi cô bằng giọng nói trầm thấp.
Lông mày Bạch Dương càng nhíu sâu hơn.
Đây là giọng điệu của người chồng đang chất vấn vợ của mình sao?
Anh còn chưa thừa nhận thân phận của mình sao?
“Tôi với Trình Minh Viễn đi đâu thì có liên quan gì đến anh mà anh có quyền hỏi?
Thật hài hước!”
/1278
|