Trần Thi Hàm chơi đùa một lọn tóc thưởng thức nói: “Tôi sợ lắm nha.”
Advertisement
… Khóe miệng Lương Triết co giật.
Sợ ư?
Cậu ta lại không nhìn thấy chút sợ hãi này trong đôi mắt người phụ nữ này.
Cũng phải, trên tay người phụ nữ này từng có mạng người, làm sao có thể sợ uy hiếp của cậu ta được.
Trong lòng Lương Triết có hơi buồn bực, nhưng không để ý đến cô mà xoay người muốn tiến vào thang máy.
“Chờ một chút.” Trần Thi Hàm vội vàng kéo cậu ta lại: “Tôi có thể không nói cho tổng giám đốc Bạch biết, nhưng cậu phải cho tôi vào cọng tóc.”
“Không có khả năng!” Lương Triết khế híp mắt, trực tiếp từ chối.
Trần Thi Hàm cười nói: “Thế tôi đành nói cho tổng giám đốc Bạch vậy.”
“Tùy cô.” Lương Triết châm chọc nhìn cô: “Cho dù cô có nói, tôi cũng có thể nói với chị rằng, là tôi không thoải mái nên mới nôn, cô xem chị sẽ tin tôi hay tin cô đây.”
“Này…’ Trần Thi Hàm nghẹn họng.
Đương nhiên là tin cậu ta rồi.
Dù sao cậu ta và tổng giám đốc đã quen biết nhau một thời gian dài.
“Được thôi, coi như tôi thất sách, nhưng mà tôi vẫn phải lấy được tóc của cậu.” Trần Thi Hàm không còn vẻ cà lơ cà phất mà trở nên nghiêm túc hẳn: “Cậu đã từ chối tôi hai lần, nói vậy, cho dù không tin cha đẻ mình là một người hoàn toàn khác thì cũng sẽ tò mò đi chứng thực, mà cậu lại kháng cự như vậy, cho nên liệu tôi có thể cho là, cậu đang trốn tránh không.”
“ồ…? Tôi trốn tránh điều gì?” Lương Triết nắm chặt quả đấm.
Trần Thi Hàm nhìn động tác của cậu †a, khóe miệng nhếch lên: “Cậu đang trốn tránh nhận thân, bởi vì cậu biết mình không phải con ruột của Lương Đại Phát, mà là con trai của Diệp Quốc Lương, tôi nói đúng không?”
Đôi con ngươi của Lương Triết đột nhiên 6O TU eo 5 “Xem ra tôi nói đúng rồi, cậu thật sự là cậu chủ nhỏ.” Trần Thi Hàm nở nụ cười.
Lương Triết tỏ vẻ hung dữ, không còn chút tao nhã lịch sự nào: “Cô lừa tôi?”
“Không hoàn toàn là vậy.” Trần Thi Hàm khoát tay: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu là con trai của ông chủ, hơn nữa chính cậu cũng biết, nhưng tôi lại không có chứng cứ chứng thực, cho nên mới cố ý nói những lời này, muốn xem phản ứng của cậu, không nghĩ tới lại bị tôi đoán đúng rồi, hơn nữa vừa rồi lúc tôi nói đến tên của ông chủ, ý hận toát ra trong mắt cậu nói cho tôi biết, cậu vẫn còn ký ức năm đó lúc rời khỏi nhà họ Diệp đúng không?”
Nếu không, vì sao cậu ta biết mình là con trai của ông chủ, rồi vì sao lại kháng cự chuyện bị cô tìm đến!
Đáp án chỉ có một, đó chính là cậu ta có được ký ức trước đây, không muốn trở về.
Lương Triết vội ngậm chặt miệng không nói gì.
Trần Thi Hàm thở dài: “Cậu không nói lời nào, đó chính là đồng ý rồi, nhưng tôi vẫn muốn tóc của cậu, làm giám định DNA gửi về Kinh Đô.”
Mặc dù đã xác định người đàn ông trước mắt đây chính là cậu chủ nhỏ.
Nhưng vì đảm bảo chắc chắn, vẫn nên làm xét nghiệm thì hơn.
Nghĩ bụng, Trần Thi Hàm vươn tay về phía đầu Lương Triết.
Trong mắt Lương Triết lóe lên sự tàn nhẫn, đột nhiên cậu ta ra tay công kích.
Advertisement
… Khóe miệng Lương Triết co giật.
Sợ ư?
Cậu ta lại không nhìn thấy chút sợ hãi này trong đôi mắt người phụ nữ này.
Cũng phải, trên tay người phụ nữ này từng có mạng người, làm sao có thể sợ uy hiếp của cậu ta được.
Trong lòng Lương Triết có hơi buồn bực, nhưng không để ý đến cô mà xoay người muốn tiến vào thang máy.
“Chờ một chút.” Trần Thi Hàm vội vàng kéo cậu ta lại: “Tôi có thể không nói cho tổng giám đốc Bạch biết, nhưng cậu phải cho tôi vào cọng tóc.”
“Không có khả năng!” Lương Triết khế híp mắt, trực tiếp từ chối.
Trần Thi Hàm cười nói: “Thế tôi đành nói cho tổng giám đốc Bạch vậy.”
“Tùy cô.” Lương Triết châm chọc nhìn cô: “Cho dù cô có nói, tôi cũng có thể nói với chị rằng, là tôi không thoải mái nên mới nôn, cô xem chị sẽ tin tôi hay tin cô đây.”
“Này…’ Trần Thi Hàm nghẹn họng.
Đương nhiên là tin cậu ta rồi.
Dù sao cậu ta và tổng giám đốc đã quen biết nhau một thời gian dài.
“Được thôi, coi như tôi thất sách, nhưng mà tôi vẫn phải lấy được tóc của cậu.” Trần Thi Hàm không còn vẻ cà lơ cà phất mà trở nên nghiêm túc hẳn: “Cậu đã từ chối tôi hai lần, nói vậy, cho dù không tin cha đẻ mình là một người hoàn toàn khác thì cũng sẽ tò mò đi chứng thực, mà cậu lại kháng cự như vậy, cho nên liệu tôi có thể cho là, cậu đang trốn tránh không.”
“ồ…? Tôi trốn tránh điều gì?” Lương Triết nắm chặt quả đấm.
Trần Thi Hàm nhìn động tác của cậu †a, khóe miệng nhếch lên: “Cậu đang trốn tránh nhận thân, bởi vì cậu biết mình không phải con ruột của Lương Đại Phát, mà là con trai của Diệp Quốc Lương, tôi nói đúng không?”
Đôi con ngươi của Lương Triết đột nhiên 6O TU eo 5 “Xem ra tôi nói đúng rồi, cậu thật sự là cậu chủ nhỏ.” Trần Thi Hàm nở nụ cười.
Lương Triết tỏ vẻ hung dữ, không còn chút tao nhã lịch sự nào: “Cô lừa tôi?”
“Không hoàn toàn là vậy.” Trần Thi Hàm khoát tay: “Tôi vẫn luôn nghi ngờ cậu là con trai của ông chủ, hơn nữa chính cậu cũng biết, nhưng tôi lại không có chứng cứ chứng thực, cho nên mới cố ý nói những lời này, muốn xem phản ứng của cậu, không nghĩ tới lại bị tôi đoán đúng rồi, hơn nữa vừa rồi lúc tôi nói đến tên của ông chủ, ý hận toát ra trong mắt cậu nói cho tôi biết, cậu vẫn còn ký ức năm đó lúc rời khỏi nhà họ Diệp đúng không?”
Nếu không, vì sao cậu ta biết mình là con trai của ông chủ, rồi vì sao lại kháng cự chuyện bị cô tìm đến!
Đáp án chỉ có một, đó chính là cậu ta có được ký ức trước đây, không muốn trở về.
Lương Triết vội ngậm chặt miệng không nói gì.
Trần Thi Hàm thở dài: “Cậu không nói lời nào, đó chính là đồng ý rồi, nhưng tôi vẫn muốn tóc của cậu, làm giám định DNA gửi về Kinh Đô.”
Mặc dù đã xác định người đàn ông trước mắt đây chính là cậu chủ nhỏ.
Nhưng vì đảm bảo chắc chắn, vẫn nên làm xét nghiệm thì hơn.
Nghĩ bụng, Trần Thi Hàm vươn tay về phía đầu Lương Triết.
Trong mắt Lương Triết lóe lên sự tàn nhẫn, đột nhiên cậu ta ra tay công kích.
/1278
|