Để phối với áo khoác, cô mặc một chiếc áo len cổ chữ V rộng rãi.
Chiếc áo len dệt kim này rất đẹp, nhưng nếu hơi cúi người xuống, đường viền cổ áo sẽ hạ xuống, người bên cạnh nếu cao hơn chỉ cần hơi cúi xuống sẽ nhìn thấy cơ thể bên trong lớp áo.
Advertisement.
Tưởng rằng Phó Kình Hiên vừa nhìn thấy, Bạch Dương vội vàng lấy tay che cổ áo lại, khuôn mặt đỏ bừng đến mang tai.
Trong lòng cô có chút tức giận, nhưng cô biết mình không đủ tư cách để trách Phó Kình Hiên.
Dù sao hôm nay cô chọn quần áo này, cũng tự cô muốn cúi đầu, không phải anh cố ý nhìn thấy.
Hơn nữa, anh còn nhắc cô lần sau không được cúi đầu nữa, nếu không, dù anh không nhìn thì cũng sẽ có người khác thấy.
Nói không chừng những người khác còn †ồi tệ hơn.
Đột nhiên hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Một lúc sau, Phó Kình Hiên đưa tay lên môi hắng giọng hai tiếng, anh nói: “Bắt đầu đi để còn xong sớm, không phải em còn định đến tòa án sao?”
Anh cố ý giảm bớt sự ngượng ngùng, đương nhiên Bạch Dương cũng không thể không thuận theo, cô gật đầu nói: “Được.”
Cô cài cúc áo gió rồi ngồi xuống, mở cuốn sổ trước mặt.
Phó Kình Hiên kéo ghế ngồi bên cạnh cô, đặt một tay lên lưng ghế tựa sau lưng cô.
Hai người ngồi rất gần, nhìn từ trước giống như Phó Kình Hiên đang ôm vai Bạch Dương.
Bạch Dương không nhận ra âm mưu của người đàn ông bên cạnh, cô dồn tất cả sự chú ý vào nội dung trong cuốn sổ, không còn để tâm về bất cứ điều gì khác.
Phó Kình Hiên cũng rất vui vì cô không nhận ra, nếu không, anh sẽ không có cơ hội để thân mật với cô.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, che đi ánh mắt âm trầm.
Đột nhiên, điện thoại di động của Bạch Dương vang lên, cắt ngang lời giải thích của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cau mày, trong lòng có chút không vui.
Ai lại vô ý gọi vào lúc này?
Phó Kình Hiên nhìn lên, thấy màn hình điện thoại di động của Bạch Dương hiện hai chữ Lục Khởi không ngừng nhấp nháy.
Bạch Dương ấn vào nút xanh lá cây, cô trả lời điện thoại: “A Khởi!”
“Cục cưng, cuối tuần này em đi Nam Giang không?” Lục Khởi hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Có.”
Phó Kình Hiên ngồi cạnh cô, nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, anh nhíu mày lại.
Cô đi Nam Giang làm gì?
Đúng lúc đó Lục Khởi cũng hỏi câu này.
Bạch Dương không giấu giếm đáp: “Tiểu Xuyên mời em đi xem buổi biểu diễn thời trang của cậu ta. Nhưng sao anh biết được em sẽ đến Nam Giang? Em nhớ là chưa từng nói với anh mà.”
“Là Đồng Khê nói với anh, lúc nãy anh tới Thiên Thịnh lấy tài liệu, tình cờ gặp Đồng Khê đang đặt phòng khách sạn ở Nam Giang cho em” Lục Khởi giải thích.
Bạch Dương giật mình nâng cằm: “Thì ra là như vậy.”
Chiếc áo len dệt kim này rất đẹp, nhưng nếu hơi cúi người xuống, đường viền cổ áo sẽ hạ xuống, người bên cạnh nếu cao hơn chỉ cần hơi cúi xuống sẽ nhìn thấy cơ thể bên trong lớp áo.
Advertisement.
Tưởng rằng Phó Kình Hiên vừa nhìn thấy, Bạch Dương vội vàng lấy tay che cổ áo lại, khuôn mặt đỏ bừng đến mang tai.
Trong lòng cô có chút tức giận, nhưng cô biết mình không đủ tư cách để trách Phó Kình Hiên.
Dù sao hôm nay cô chọn quần áo này, cũng tự cô muốn cúi đầu, không phải anh cố ý nhìn thấy.
Hơn nữa, anh còn nhắc cô lần sau không được cúi đầu nữa, nếu không, dù anh không nhìn thì cũng sẽ có người khác thấy.
Nói không chừng những người khác còn †ồi tệ hơn.
Đột nhiên hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Một lúc sau, Phó Kình Hiên đưa tay lên môi hắng giọng hai tiếng, anh nói: “Bắt đầu đi để còn xong sớm, không phải em còn định đến tòa án sao?”
Anh cố ý giảm bớt sự ngượng ngùng, đương nhiên Bạch Dương cũng không thể không thuận theo, cô gật đầu nói: “Được.”
Cô cài cúc áo gió rồi ngồi xuống, mở cuốn sổ trước mặt.
Phó Kình Hiên kéo ghế ngồi bên cạnh cô, đặt một tay lên lưng ghế tựa sau lưng cô.
Hai người ngồi rất gần, nhìn từ trước giống như Phó Kình Hiên đang ôm vai Bạch Dương.
Bạch Dương không nhận ra âm mưu của người đàn ông bên cạnh, cô dồn tất cả sự chú ý vào nội dung trong cuốn sổ, không còn để tâm về bất cứ điều gì khác.
Phó Kình Hiên cũng rất vui vì cô không nhận ra, nếu không, anh sẽ không có cơ hội để thân mật với cô.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên cụp mắt xuống, che đi ánh mắt âm trầm.
Đột nhiên, điện thoại di động của Bạch Dương vang lên, cắt ngang lời giải thích của Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cau mày, trong lòng có chút không vui.
Ai lại vô ý gọi vào lúc này?
Phó Kình Hiên nhìn lên, thấy màn hình điện thoại di động của Bạch Dương hiện hai chữ Lục Khởi không ngừng nhấp nháy.
Bạch Dương ấn vào nút xanh lá cây, cô trả lời điện thoại: “A Khởi!”
“Cục cưng, cuối tuần này em đi Nam Giang không?” Lục Khởi hỏi.
Bạch Dương gật đầu: “Có.”
Phó Kình Hiên ngồi cạnh cô, nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, anh nhíu mày lại.
Cô đi Nam Giang làm gì?
Đúng lúc đó Lục Khởi cũng hỏi câu này.
Bạch Dương không giấu giếm đáp: “Tiểu Xuyên mời em đi xem buổi biểu diễn thời trang của cậu ta. Nhưng sao anh biết được em sẽ đến Nam Giang? Em nhớ là chưa từng nói với anh mà.”
“Là Đồng Khê nói với anh, lúc nãy anh tới Thiên Thịnh lấy tài liệu, tình cờ gặp Đồng Khê đang đặt phòng khách sạn ở Nam Giang cho em” Lục Khởi giải thích.
Bạch Dương giật mình nâng cằm: “Thì ra là như vậy.”
/1278
|