Sau khi nhân viên phục vụ và bác sĩ rời đi, Bạch Dương hất tóc mở miệng: “Được rồi, vở kịch kết thúc, nếu cô Cố không sao, vậy chúng ta tiếp tục xử lý chuyện vừa rồi, nhanh chóng làm sáng tỏ cô Cố ngã thế nào rồi kết thúc chuyện này.” Advertisement
“Hừ, cô nó nhiều hơn nữa cũng không thể xóa bỏ sự thật cô đã đẩy Tử Yên”
Mạnh San chỉ vào Bạch Dương.
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn Mạnh San một cái, đáy lòng đầy chán ghét.
Anh không thích những người chỉ trích Bạch Dương. Advertisement
Cố Việt Bân cũng nói tiếp: “Cô bé nhà họ Mạnh nói không sai, cho nên chuyện này không có gì để nói nhiều, bà Lương, cô ta có thể đi vào chỗ này, chắc chắn hai người đã gửi thiệp mời, nhưng tôi cảm thấy bà nên đuổi người không có nhân phẩm này đi đi, tránh phá hủy tiệc tối nay.”
Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Bác trai, chuyện này còn chưa rõ ràng.”
“Tại sao còn chưa rõ ràng, cô bé nhà họ Mạnh đã nói rõ ràng như vậy, mà nhiều người cũng nhìn thấy, Kình Hiên, cậu đang bảo vệ cho vợ cũ sao?” Cố Việt Bân trừng mắt.
Cố Tử Yên khổ sở nức nở hai tiếng.
Trong lòng Phó Kình Hiên có chút bực bội, anh kéo cà vạt, giọng trầm thấp trả lời: “Tôi cũng không bảo vệ ai, mọi chuyện phải có bằng chứng, cho dù nhìn thấy thì sao, bằng chứng đâu?”
Bạch Dương bất ngờ nhìn anh, rất kinh ngạc anh lại nói như vậy.
Không giống với tính cách của anh.
Không phải anh luôn tin tưởng Cố Tử Yên vô điều kiện sao.
“Hừ, Phó Kình Hiên, tôi thấy cậu bảo vệ cho vợ cũ thì có.” Cố Việt Bân nhìn về phía Bạch Dương: “Đúng là không ngờ, cô rất giỏi quyến rũ đàn ông, mấy người đàn ông bên cạnh còn chưa đủ, ngay cả chồng cũ cũng… “
“Ông già, ông nói cái gì, ông có tin tôi đánh ông không!” Lục Khởi nổi trận lôi đình, nắm chặt tay lại muốn lao tới.
“Khởi, dừng tay!” Bạch Dương mím môi đỏ, lớn tiếng ngăn cản anh ta.
Trình Minh Viễn đi tới giữ chặt Lục Khởi: “Được rồi, Lục Khởi, đừng làm loạn, tôi biết anh tức giận, tôi cũng tức giận, nhưng anh không thể đánh người, chúng ta không thấy Cố Tử Yên ngã thế nào, nhưng anh đánh người thì người ở đây đều nhìn thấy, đến lúc đó sẽ rất phiền phức”
Lương Triết có chút tiếc nuối Lục Khởi không dạy Cố Việt Bân, nhưng trong lòng của cậu ta đã quyết định sau này sẽ cho Cố Việt Bân một bài học.
Cố Việt Bân không biết mình bị nhắm vào, ông ta sợ hãi lùi lại, sau đó thẹn quá hoá giận chỉ vào Lục Khởi: “Được lắm, tên nhóc nhà họ Lục lại dám đánh tôi, bà Lương, chẳng lẽ lúc nhà họ Lương mời khách mà không chọn lọc một chút sao, sao loại người nào cũng mời tới.”
Bà Lương cười cười: “Ông nói không sai, không chọn lịch đã mời các người tới, đúng là lỗi của tôi.”
Nụ cười của bà biến mất, vẻ mặt đầy nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Người đâu, đuổi hai ba con nhà họ Cố ra ngoài!”
Bà vừa nói xong thì mọi người kinh ngạc đến ngây ra.
Không phải đuổi mấy người Bạch Dương à, sao lại đuổi hai ba con nhà họ cố?
Đám người bàn tán.
Ngay cả mấy người Bạch Dương cũng khó hiểu.
“Hừ, cô nó nhiều hơn nữa cũng không thể xóa bỏ sự thật cô đã đẩy Tử Yên”
Mạnh San chỉ vào Bạch Dương.
Phó Kình Hiên lạnh lùng nhìn Mạnh San một cái, đáy lòng đầy chán ghét.
Anh không thích những người chỉ trích Bạch Dương. Advertisement
Cố Việt Bân cũng nói tiếp: “Cô bé nhà họ Mạnh nói không sai, cho nên chuyện này không có gì để nói nhiều, bà Lương, cô ta có thể đi vào chỗ này, chắc chắn hai người đã gửi thiệp mời, nhưng tôi cảm thấy bà nên đuổi người không có nhân phẩm này đi đi, tránh phá hủy tiệc tối nay.”
Phó Kình Hiên nhíu mày lại: “Bác trai, chuyện này còn chưa rõ ràng.”
“Tại sao còn chưa rõ ràng, cô bé nhà họ Mạnh đã nói rõ ràng như vậy, mà nhiều người cũng nhìn thấy, Kình Hiên, cậu đang bảo vệ cho vợ cũ sao?” Cố Việt Bân trừng mắt.
Cố Tử Yên khổ sở nức nở hai tiếng.
Trong lòng Phó Kình Hiên có chút bực bội, anh kéo cà vạt, giọng trầm thấp trả lời: “Tôi cũng không bảo vệ ai, mọi chuyện phải có bằng chứng, cho dù nhìn thấy thì sao, bằng chứng đâu?”
Bạch Dương bất ngờ nhìn anh, rất kinh ngạc anh lại nói như vậy.
Không giống với tính cách của anh.
Không phải anh luôn tin tưởng Cố Tử Yên vô điều kiện sao.
“Hừ, Phó Kình Hiên, tôi thấy cậu bảo vệ cho vợ cũ thì có.” Cố Việt Bân nhìn về phía Bạch Dương: “Đúng là không ngờ, cô rất giỏi quyến rũ đàn ông, mấy người đàn ông bên cạnh còn chưa đủ, ngay cả chồng cũ cũng… “
“Ông già, ông nói cái gì, ông có tin tôi đánh ông không!” Lục Khởi nổi trận lôi đình, nắm chặt tay lại muốn lao tới.
“Khởi, dừng tay!” Bạch Dương mím môi đỏ, lớn tiếng ngăn cản anh ta.
Trình Minh Viễn đi tới giữ chặt Lục Khởi: “Được rồi, Lục Khởi, đừng làm loạn, tôi biết anh tức giận, tôi cũng tức giận, nhưng anh không thể đánh người, chúng ta không thấy Cố Tử Yên ngã thế nào, nhưng anh đánh người thì người ở đây đều nhìn thấy, đến lúc đó sẽ rất phiền phức”
Lương Triết có chút tiếc nuối Lục Khởi không dạy Cố Việt Bân, nhưng trong lòng của cậu ta đã quyết định sau này sẽ cho Cố Việt Bân một bài học.
Cố Việt Bân không biết mình bị nhắm vào, ông ta sợ hãi lùi lại, sau đó thẹn quá hoá giận chỉ vào Lục Khởi: “Được lắm, tên nhóc nhà họ Lục lại dám đánh tôi, bà Lương, chẳng lẽ lúc nhà họ Lương mời khách mà không chọn lọc một chút sao, sao loại người nào cũng mời tới.”
Bà Lương cười cười: “Ông nói không sai, không chọn lịch đã mời các người tới, đúng là lỗi của tôi.”
Nụ cười của bà biến mất, vẻ mặt đầy nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Người đâu, đuổi hai ba con nhà họ Cố ra ngoài!”
Bà vừa nói xong thì mọi người kinh ngạc đến ngây ra.
Không phải đuổi mấy người Bạch Dương à, sao lại đuổi hai ba con nhà họ cố?
Đám người bàn tán.
Ngay cả mấy người Bạch Dương cũng khó hiểu.
/1278
|