Bọn họ nghe thấy bà Lương nói như vậy, vốn cũng nghĩ mình bị đuổi ra ngoài.
Không ngờ lại là Cố Việt Bân và Cố Tử Yên. Advertisement
Phó Kình Hiên nhìn bà Lương, hai mắt cụp xuống, dường như anh hiểu ra gì đó, mệt mỏi xoa trán, cánh tay vốn ôm Cố Tử Yên cũng buông ra.
“Tử Yên, anh rất thất vọng!” Anh đột nhiên nói một câu.
“Kình Hiên.. ” Cố Tử Yên hoảng hốt muốn nắm tay áo của anh, nhưng anh lại tránh né.
Trái tim Cố Tử Yên lập tức chìm đến đáy cốc.
Trực giác của cô ta là đúng, lúc đó nụ cười của bà Lương có vấn đề. Advertisement
Quả nhiên, tình huống hiện tại đã hoàn †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.
Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.
Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.
Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.
Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như bà không cho chúng tôi một lý do, nhà họ Lương cũng mất mặt, mà bắt đầu hôm nay nhà họ Lương là kẻ thù của nhà họ Cố chúng tôi.”
“Ông Cố đang uy hiếp tôi sao?” Bà Lương cười như không cười hỏi.
Cố Việt Bân cứng đờ: “Không dám, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.”
“Yên tâm, tôi luôn xử lý công bằng, tôi đuổi hai người đi cũng có nguyên nhân của mình, thứ nhất là con gái của ông.” Bà Lương nhìn về phía Cố Tử Yên.
Mọi người lập tức chuyển sự chú ý sang Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Cô ta vô thức muốn trốn sau lưng Phó Kình Hiên.
Nhưng Phó Kình Hiên lại đặt tay lên vai cô ta, không cho cô ta trốn, anh trầm giọng bảo: “Tử Yên, đã làm sai thì phải học cách gánh vác trách nhiệm, học cách đối mặt!”
Cố Tử Yên tròn xoe mắt nhìn anh không thể tin được, như thể đang lên án anh chẳng những không giúp mà còn bắt cô ta nhận sai.
Nhất thời, Cố Tử Yên cắn môi dưới, †rong mắt loé lên tia hận thù.
Tuy rất nhanh nhưng vẫn bị Phó Kình Hiên phát hiện, anh ngây người.
Tử Yên hận anh?
Chỉ vì anh không giúp cô ta?
“Xem ra Sếp Phó đã biết rồi, nếu vậy tôi cũng không vòng vo nữa” Bà Lương nhấp một ngụm rượu vang rồi nói: “Vừa nãy ở †ầng hai, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Cố va vào cánh tay cô Bạch. Cô Bạch không làm gì cả, còn cô Cố thì lại tự ngã.”
“Nói cách khác, là Cố Tử Yên tự giả vờ ngã rồi vu khống cho bé cưng nhà chúng †ôi đúng không?” Lục Khởi phấn khích.
Bà Lương gật đầu: “Đúng thế.”
Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi, bà Lương đứng về phía họ.
Ngay cả đôi lông mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên cũng giãn ra một chút.
Không ngờ lại là Cố Việt Bân và Cố Tử Yên. Advertisement
Phó Kình Hiên nhìn bà Lương, hai mắt cụp xuống, dường như anh hiểu ra gì đó, mệt mỏi xoa trán, cánh tay vốn ôm Cố Tử Yên cũng buông ra.
“Tử Yên, anh rất thất vọng!” Anh đột nhiên nói một câu.
“Kình Hiên.. ” Cố Tử Yên hoảng hốt muốn nắm tay áo của anh, nhưng anh lại tránh né.
Trái tim Cố Tử Yên lập tức chìm đến đáy cốc.
Trực giác của cô ta là đúng, lúc đó nụ cười của bà Lương có vấn đề. Advertisement
Quả nhiên, tình huống hiện tại đã hoàn †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.
Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.
Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như †oàn vượt qua dự đoán và khống chế của cô ta.
Sắc mặt Cố Việt Bân vô cùng khó coi: “Bà Lương, bà không nói đùa chứ?”
“Đương nhiên là không.” Bà Lương cười với ông ta.
Cố Việt Bân mặt mo rung động mấy cái: “Xin hỏi lý do gì, chúng tôi là người bị hại, bà lại muốn đuổi chúng tôi đi, nếu như bà không cho chúng tôi một lý do, nhà họ Lương cũng mất mặt, mà bắt đầu hôm nay nhà họ Lương là kẻ thù của nhà họ Cố chúng tôi.”
“Ông Cố đang uy hiếp tôi sao?” Bà Lương cười như không cười hỏi.
Cố Việt Bân cứng đờ: “Không dám, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.”
“Yên tâm, tôi luôn xử lý công bằng, tôi đuổi hai người đi cũng có nguyên nhân của mình, thứ nhất là con gái của ông.” Bà Lương nhìn về phía Cố Tử Yên.
Mọi người lập tức chuyển sự chú ý sang Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng.
Cô ta vô thức muốn trốn sau lưng Phó Kình Hiên.
Nhưng Phó Kình Hiên lại đặt tay lên vai cô ta, không cho cô ta trốn, anh trầm giọng bảo: “Tử Yên, đã làm sai thì phải học cách gánh vác trách nhiệm, học cách đối mặt!”
Cố Tử Yên tròn xoe mắt nhìn anh không thể tin được, như thể đang lên án anh chẳng những không giúp mà còn bắt cô ta nhận sai.
Nhất thời, Cố Tử Yên cắn môi dưới, †rong mắt loé lên tia hận thù.
Tuy rất nhanh nhưng vẫn bị Phó Kình Hiên phát hiện, anh ngây người.
Tử Yên hận anh?
Chỉ vì anh không giúp cô ta?
“Xem ra Sếp Phó đã biết rồi, nếu vậy tôi cũng không vòng vo nữa” Bà Lương nhấp một ngụm rượu vang rồi nói: “Vừa nãy ở †ầng hai, tôi đã tận mắt nhìn thấy cô Cố va vào cánh tay cô Bạch. Cô Bạch không làm gì cả, còn cô Cố thì lại tự ngã.”
“Nói cách khác, là Cố Tử Yên tự giả vờ ngã rồi vu khống cho bé cưng nhà chúng †ôi đúng không?” Lục Khởi phấn khích.
Bà Lương gật đầu: “Đúng thế.”
Trình Minh Viễn và Lương Triết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá rồi, bà Lương đứng về phía họ.
Ngay cả đôi lông mày đang nhíu chặt của Phó Kình Hiên cũng giãn ra một chút.
/1278
|