Thị nữ kia vừa giết Vô Ưu Công chúa xong liền nhanh chóng ly khai, nhưng nàng chưa được vài bước liền nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ vụn. Nàng quay đầu lại nhìn thấy Thanh Linh từ cửa sổ nhảy ra.
Thanh Linh vừa chạm đất liền phi ngân châm về phía thị nữ. Thị nữ thoáng bối rối, nhanh tay ném chủy thủ vào người Thanh Linh đồng thời miễn cưỡng tránh thoát ngân châm của Thanh Linh.
Chủy thủ không đâm trúng Thanh Linh, thị nữ mắt thấy Thanh Linh chuẩn bị đuổi theo, trong tay nàng cũng không có binh khí nào khác, tiện tay lôi ra thứ gì đó từ trong ống tay áo ném về phía Thanh Linh, sau đó liều mạng chạy trốn.
Thanh Linh dùng ống tay áo dài rộng của bản thân ngăn cản vật thể lạ, nhấc chân muốn đuổi theo, đằng sau đột nhiên có âm thanh yếu ớt gọi nàng lại. Nàng quay đầu nhìn thấy Vô Ưu Công chúa một thân máu me chật vật nằm trên mặt đất.
Vô Ưu Công chúa giả chết lừa thị nữ kia, chỉ mong có hi vọng sống.
Thanh Linh đi đến nơi Vô Ưu Công chúa nằm, nàng ta cùng nàng đi ra từ Thủy Minh điện. Vô Ưu nay bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu nàng cái gì cũng không quản mà rời đi luôn, sau phát hiện Vô Ưu Công chúa chết ở đây nàng cũng khó trốn khỏi liên can.
Nàng nhặt cái bình thị nữ kia vừa ném, mở nắp ra ngửi một chút. Bên trong bình sứ chính là dầu Tang Tử. Dầu này không độc nhưng rấy dễ cháy. Chỉ cẩn một giọt cũng có thể khiến cho một mồi lửa nho nhỏ trở thành đám cháy lớn khó có thể dập tắt được.
Trong phòng ngủ của Liên phi nương nương đột nhiên cháy lớn như vậy chắc chắn đã bị người này đổ dầu Tang Tử vào.
“Ô…ô…” Vô Ưu Công chúa bởi vì quá đau mà khóc, ánh mắt nàng bất lực mà khát vọng nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh cười nhìn nàng: “Tư vị bị người đâm sau lưng thế nào?” Nàng không một chút nào đồng tình với nàng ta.
“Cứu…ta.” Vô Ưu thở đứt đoạn, cắn răng nhịn đau nói.
Thanh Linh lạnh lùng quét mắt một cái nhìn khắp toàn thân Vô Ưu Công chúa, vết thương nông sâu đều có, lại bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu không chưa trị kịp thời, cái mạng này của nàng ta coi như xong: “Ta không cứu được. Nếu như ngươi có di ngôn gì, bổn cô nương có thể miễn cưỡng nghe, đợi ngày nào đó tâm tình bổn cô nương tốt sẽ nói cho người khác lời trăn trối của ngươi.” Đối với người muốn hại chết nàng, nàng không thánh nữ đến mức phải lấy oán báo ơn.
“Ngươi không cứu bổn công chúa, đợi đến khi Phụ hoàng đến đây. Bổn công chúa nhất định nói cho Phụ hoàng biết ngươi có ý đồ giết bổn công chúa.” Vô Ưu Công chúa uy hiếp.
Thanh Linh vẫn cứ lạnh lùng nhìn nàng ta, thoải mái cười nói: “Vô Ưu Công chúa à, ngươi xác định bản thân còn sống đến khi Hoàng Thượng đến sao?”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao? Ngươi còn chưa biết đi? Thục phi nương nương sớm đã mua chuộc thủ lĩnh Cấm vệ quân, lúc chúng ta bước vào Phù Liên cung không bao lâu, bọn họ đã bao vây chặt chẽ nơi đây không một kẽ hở. Không bao lâu nữa Phụ Hoàng sẽ đến đây thôi.”
Thanh Linh vừa chạm đất liền phi ngân châm về phía thị nữ. Thị nữ thoáng bối rối, nhanh tay ném chủy thủ vào người Thanh Linh đồng thời miễn cưỡng tránh thoát ngân châm của Thanh Linh.
Chủy thủ không đâm trúng Thanh Linh, thị nữ mắt thấy Thanh Linh chuẩn bị đuổi theo, trong tay nàng cũng không có binh khí nào khác, tiện tay lôi ra thứ gì đó từ trong ống tay áo ném về phía Thanh Linh, sau đó liều mạng chạy trốn.
Thanh Linh dùng ống tay áo dài rộng của bản thân ngăn cản vật thể lạ, nhấc chân muốn đuổi theo, đằng sau đột nhiên có âm thanh yếu ớt gọi nàng lại. Nàng quay đầu nhìn thấy Vô Ưu Công chúa một thân máu me chật vật nằm trên mặt đất.
Vô Ưu Công chúa giả chết lừa thị nữ kia, chỉ mong có hi vọng sống.
Thanh Linh đi đến nơi Vô Ưu Công chúa nằm, nàng ta cùng nàng đi ra từ Thủy Minh điện. Vô Ưu nay bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu nàng cái gì cũng không quản mà rời đi luôn, sau phát hiện Vô Ưu Công chúa chết ở đây nàng cũng khó trốn khỏi liên can.
Nàng nhặt cái bình thị nữ kia vừa ném, mở nắp ra ngửi một chút. Bên trong bình sứ chính là dầu Tang Tử. Dầu này không độc nhưng rấy dễ cháy. Chỉ cẩn một giọt cũng có thể khiến cho một mồi lửa nho nhỏ trở thành đám cháy lớn khó có thể dập tắt được.
Trong phòng ngủ của Liên phi nương nương đột nhiên cháy lớn như vậy chắc chắn đã bị người này đổ dầu Tang Tử vào.
“Ô…ô…” Vô Ưu Công chúa bởi vì quá đau mà khóc, ánh mắt nàng bất lực mà khát vọng nhìn Thanh Linh.
Thanh Linh cười nhìn nàng: “Tư vị bị người đâm sau lưng thế nào?” Nàng không một chút nào đồng tình với nàng ta.
“Cứu…ta.” Vô Ưu thở đứt đoạn, cắn răng nhịn đau nói.
Thanh Linh lạnh lùng quét mắt một cái nhìn khắp toàn thân Vô Ưu Công chúa, vết thương nông sâu đều có, lại bị đâm nhiều nhát như vậy, nếu không chưa trị kịp thời, cái mạng này của nàng ta coi như xong: “Ta không cứu được. Nếu như ngươi có di ngôn gì, bổn cô nương có thể miễn cưỡng nghe, đợi ngày nào đó tâm tình bổn cô nương tốt sẽ nói cho người khác lời trăn trối của ngươi.” Đối với người muốn hại chết nàng, nàng không thánh nữ đến mức phải lấy oán báo ơn.
“Ngươi không cứu bổn công chúa, đợi đến khi Phụ hoàng đến đây. Bổn công chúa nhất định nói cho Phụ hoàng biết ngươi có ý đồ giết bổn công chúa.” Vô Ưu Công chúa uy hiếp.
Thanh Linh vẫn cứ lạnh lùng nhìn nàng ta, thoải mái cười nói: “Vô Ưu Công chúa à, ngươi xác định bản thân còn sống đến khi Hoàng Thượng đến sao?”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao? Ngươi còn chưa biết đi? Thục phi nương nương sớm đã mua chuộc thủ lĩnh Cấm vệ quân, lúc chúng ta bước vào Phù Liên cung không bao lâu, bọn họ đã bao vây chặt chẽ nơi đây không một kẽ hở. Không bao lâu nữa Phụ Hoàng sẽ đến đây thôi.”
/275
|