Thế lửa cháy càng ngày càng lớn, cả người Vô Ưu Công chúa như chìm trong biển lửa.
“Ngươi…ngươi muốn giết ta….đồ điên kia…” Vô Ưu Công chúa vẫn không thể tin được Thanh Linh lại có ý định giết nàng.
Khí lực để giãy giụa cũng không có, mắt thấy bản thân đang dần bị lửa lớn ăn mòn từng bộ phận. Chính mắt thấy mình đang dần đến tử vong, thống khổ nghĩ đến kết cục thảm thiết của bản thân. Sẽ hóa thành tro bụi, sau đó không còn sống trên cõi đời này nữa.
Thanh Linh đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt đến cực điểm.
Thanh Linh lấy từ trong ống tay áo ra một cây trâm vàng, hờ hững nói: “Không, giết ngươi không phải ta, mà là chủ nhân của cây trâm vàng này.” Nàng vận nội lực ném một cái, kim châm đâm xuyên qua cổ họng Vô Ưu Công chúa.
Lúc này có tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng mà đến.
“Rốt cuộc đã tới rồi sao?” Thanh Linh khẽ nhếch môi cười, nhấc chân đạp thi thể Vô Ưu Công chúa tựa như quả cầu lửa đang cháy lớn vào trong phòng.
Nàng xoay người tìm chỗ ẩn thân, muốn nhìn xem kịch hay bản thân vừa tạo ra. Lúc nàng quay người lại, không biết có một hắc y nhân che mặt đứng sau nàng từ bao giờ. Nàng sợ hết hồn nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người đối diện, nàng cảm thấy an tâm không ít.
Chưa kịp hỏi sao Tần Liễm lại xuất hiện ở đây, Tần Liễm đã đưa cho nàng một bộ y phục: “Mau thay quần áo.”
Thanh Linh nghe lời hắn, thay qua loa y phục.
Tần Liễm lại giúp nàng đeo mặt nạ da người, đơn giản biến nàng thành một nam tử trẻ tuổi lạ mặt, buộc giúp nàng khăn che mặt màu đen.
Nhanh chóng xử lý giúp nàng sau đó kéo nàng đi.
“Nhanh lên! Không được để cho người xông vào cấm cung chạy trốn!” Hách Liên Dực dẫn người chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Ở kia, mau bắn tên, nhanh!” Hách Liên Dực gấp giọng nói, nhìn quanh khắp nơi một lượt không thấy bóng dáng của Thanh Linh, hắn không cam lòng xiết chặt tay thành quyền.
Ngước mắt nhìn hai bóng dáng đang chạy trốn kia có chút quen mắt, hắn nhếch khóe môi: “Phải bắt hai người kia lại.”
“Vương Gia, phòng ngủ bốc cháy, chúng ta có cần phải dập lửa không?” Một tên thị vệ nói với Hách Liên Dực.
“Lửa phải dập, người cũng phải bắt! Mau bẩm báo Hoàng Thượng tăng thêm nhân thủ cho bản vương đi bắt người.” Hách Liên Dực phân phó nói, hắn không thể tự tiện điều động nhân thủ trong cung, chỉ có thể cho người bẩm bái Nguyên Ung Đế.
Tần Liễm kéo tay Thanh Linh, phá vòng vây, xuyên thẳng qua cơn mưa tên, mang nàng trốn thoát khỏi Phù Liên cung.
“Đáng chết! Nhất định phải bắt lấy bọn họ, đừng để bọn họ trốn thoát.”
“Ngươi…ngươi muốn giết ta….đồ điên kia…” Vô Ưu Công chúa vẫn không thể tin được Thanh Linh lại có ý định giết nàng.
Khí lực để giãy giụa cũng không có, mắt thấy bản thân đang dần bị lửa lớn ăn mòn từng bộ phận. Chính mắt thấy mình đang dần đến tử vong, thống khổ nghĩ đến kết cục thảm thiết của bản thân. Sẽ hóa thành tro bụi, sau đó không còn sống trên cõi đời này nữa.
Thanh Linh đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt đến cực điểm.
Thanh Linh lấy từ trong ống tay áo ra một cây trâm vàng, hờ hững nói: “Không, giết ngươi không phải ta, mà là chủ nhân của cây trâm vàng này.” Nàng vận nội lực ném một cái, kim châm đâm xuyên qua cổ họng Vô Ưu Công chúa.
Lúc này có tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng mà đến.
“Rốt cuộc đã tới rồi sao?” Thanh Linh khẽ nhếch môi cười, nhấc chân đạp thi thể Vô Ưu Công chúa tựa như quả cầu lửa đang cháy lớn vào trong phòng.
Nàng xoay người tìm chỗ ẩn thân, muốn nhìn xem kịch hay bản thân vừa tạo ra. Lúc nàng quay người lại, không biết có một hắc y nhân che mặt đứng sau nàng từ bao giờ. Nàng sợ hết hồn nhưng lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ người đối diện, nàng cảm thấy an tâm không ít.
Chưa kịp hỏi sao Tần Liễm lại xuất hiện ở đây, Tần Liễm đã đưa cho nàng một bộ y phục: “Mau thay quần áo.”
Thanh Linh nghe lời hắn, thay qua loa y phục.
Tần Liễm lại giúp nàng đeo mặt nạ da người, đơn giản biến nàng thành một nam tử trẻ tuổi lạ mặt, buộc giúp nàng khăn che mặt màu đen.
Nhanh chóng xử lý giúp nàng sau đó kéo nàng đi.
“Nhanh lên! Không được để cho người xông vào cấm cung chạy trốn!” Hách Liên Dực dẫn người chạy thẳng vào phòng ngủ.
“Ở kia, mau bắn tên, nhanh!” Hách Liên Dực gấp giọng nói, nhìn quanh khắp nơi một lượt không thấy bóng dáng của Thanh Linh, hắn không cam lòng xiết chặt tay thành quyền.
Ngước mắt nhìn hai bóng dáng đang chạy trốn kia có chút quen mắt, hắn nhếch khóe môi: “Phải bắt hai người kia lại.”
“Vương Gia, phòng ngủ bốc cháy, chúng ta có cần phải dập lửa không?” Một tên thị vệ nói với Hách Liên Dực.
“Lửa phải dập, người cũng phải bắt! Mau bẩm báo Hoàng Thượng tăng thêm nhân thủ cho bản vương đi bắt người.” Hách Liên Dực phân phó nói, hắn không thể tự tiện điều động nhân thủ trong cung, chỉ có thể cho người bẩm bái Nguyên Ung Đế.
Tần Liễm kéo tay Thanh Linh, phá vòng vây, xuyên thẳng qua cơn mưa tên, mang nàng trốn thoát khỏi Phù Liên cung.
“Đáng chết! Nhất định phải bắt lấy bọn họ, đừng để bọn họ trốn thoát.”
/275
|