Thua Vì Yêu Em

Chương 31 - Pháo Hoa

/87


Edit: Mowx ~ Beta: Vee

Mới đầu tháng hai mà trời như mới vào đông.

Thể chất Thư Niệm không tốt, vừa đến mùa đông tay chân đều lạnh cóng. Cô rất sợ bị ốm, sẽ ảnh hưởng đến giọng nói, cho nên đều cố gắng mặc nhiều hơn một chút.

Vì chất lượng ghi âm, bên trong phòng thu âm không có mở điều hòa, cũng không có đủ tài chính để mua một chiếc máy lạnh không phát ra tiếng ồn.

Ở trong phòng một thời gian dài, Thư Niệm lạnh tới mức tay chân đều không còn cảm giác. Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, cô đến phòng nghỉ uống ly nước nóng, thuận tiện cầm túi giữ nhiệt Bảo Bảo trên người.

Ánh mắt liếc qua cái hộp Tạ Như Hạc tặng, Thư Niệm ngừng lại, lấy nó đem ra.

Thư Niệm muốn nhìn một chút xem bên trong có thứ gì, mở máy, cắm tai nghe vào. Cô rủ mắt xuống mở ra, trừ hàng trăm bài hát, còn lại không có văn bản nào.

Những bài hát kia, Thư Niệm đều có chút ấn tượng.

Giống như đều là Tạ Như Hạc hát.

Cô tiện tay ấn mở một ca khúc trong đó.

Nghe nghe, Thư Niệm cảm thấy bài hát này có chút quen tai, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Cô đột nhiên nhớ ra cái gì đó, rồi lại nhìn tên bài hát, sau đó lấy điện thoại ra, lên mạng tra một chút về bài hát này.

Đúng là bài hát do Tạ Như Hạc viết, nhưng lại là viết cho người khác.

Thế nhưng thanh âm trong bài hát cô đang nghe, lại là của Tạ Như Hạc.

Thư Niệm vốn cho là anh chỉ đem phiên bản mình hát bỏ vào, nhưng cô ở trên mạng tìm nửa ngày cũng không tìm thấy bản của anh hát. Cô lại lần nữa cầm MP3, liếm nhẹ môi, mở tiếp một bài khác của Tạ Như Hạc viết cho người khác.

—Vẫn là giọng của Tạ Như Hạc.

Nhịp tim Thư Niệm không khỏi đập nhanh hơn, tháo tai nghe xuống. Cô đột nhiên hiểu ra, đồ Tạ Như Hạc đưa cho cô không phải chỉ đơn thuần là chiếc MP3 bình thường, mà là nội dung ở bên trong nó.

Anh dùng thanh âm của chính mình, hát tất cả các ca khúc của anh rồi đưa cho cô.

Là thứ quý giá.

Thư Niệm đem chiếc MP3 bỏ lại trong hộp, có chút thất thần, đột nhiên nhớ tới thời điểm quan hệ của cô với Tạ Như Hạc tốt lên, cùng anh trải qua lần sinh nhật đầu tiên.

Là kì nghỉ đông năm lớp mười.

Năm ấy, sinh nhật của cô vừa đúng lúc giao thừa, trước Tết một ngày.

Thư Cao Lận từ xa trở về, mang theo món quà sinh nhật cho cô, chính là cái kèn Uki kia. Sau đấy, Thư Niệm cùng bố mẹ về nhà ông bà nội ăn bữa cơm tất niên, lúc về đến nhà đã quá mười giờ.

Thư Niệm từ trước đến nay đều đi ngủ trước chín giờ rưỡi, giờ phút này đã buồn ngủ ríu cả mắt. Nhà cô chưa bao giờ có thói quen đón giao thừa, Thư Niệm tắm rửa xong, cùng Đặng Thanh Ngọc nói một tiếng Chúc mừng năm mới liền chuẩn bị đi ngủ.

Cô vào phòng, vừa ngáp vừa lấy máy sấy sấy khô tóc.

Bên tai là tiếng máy sấy chạy ù ù đinh tai nhức óc, lấn át hết âm thanh bên ngoài.

Thư Niệm làm việc thường rất nghiêm túc, sấy tóc cũng rất chậm rãi, giống như là vừa sấy vừa đếm tóc vậy.

Một lúc lâu sau, cô cất máy, tắt đèn, nhanh chóng chui vào trong chăn.

Cùng lúc đó, cô nghe được âm thanh gõ nhẹ nhàng từ cửa sổ.

Ngay từ đầu, Thư Niệm còn cho là mình nghe lầm, nhưng sau đấy lại vang lên tiếng gõ thứ hai. Cô buồn bực ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.

Qua tấm kính, cô nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch vì lạnh của Tạ Như Hạc.

Thư Niệm sửng sốt, cơn buồn ngủ bỗng chốc tiêu tan: Sao cậu lại tới đây?

Tạ Như Hạc chậm rãi đem chiếc bánh gato nhỏ bên trong túi áo ra đặt trên bệ cửa sổ, giọng khàn khàn: Sinh nhật vui vẻ

Thư Niệm nhìn hắn chằm chằm, cô còn tưởng mình đã ngủ thiếp đi, giờ phút này là cảm giác trong giấc mơ. Cô liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi: Cậu ở đây bao lâu rồi?

Tạ Như Hạc dường như rất lạnh, môi tím tái, không có trả lời.

Thư Niệm kéo cổ tay hắn, nói Cậu lại đây.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng của Thanh Ngọc: Niệm Niệm, con đã ngủ chưa?

Thư Niệm không có trả lời, nhưng ngược lại Tạ Như Hạc nhanh chóng thoát khỏi tay cô, nghiêng người trốn ở vách tường đằng sau. Một lát sau, Thư Niệm mới nhỏ giọng nói: Mẹ tớ đi rồi, cậu mau vào đi.

Tạ Như Hạc lắc đầu: Tớ ở bên ngoài vẫn hơn.

Bên ngoài quá lạnh. Thư Niệm không đồng ý Cậu sẽ bị cảm mất.

Thư Niệm nói cả nửa ngày, nhưng Tạ Như Hạc vẫn không nghe, chỉ lắc đầu nói: Nếu mẹ cậu phát hiện thì sẽ mắng đấy.

Thư Niệm vẫn tận tình khuyên bảo: Mẹ mình sẽ không đến vì cho rằng mình đi ngủ rồi. Nếu như cậu còn lo lắng, vậy để mình đi khóa cửa lại.

Tạ Như Hạc cũng không có nghe.

Thư Niệm cũng không còn sức thuyết phục cậu nữa, cô nghĩ nghĩ, đi đến trước tủ quần áo, mặc vào hai cái áo len, lại trùm thêm một chiếc áo ấm dày bên ngoài, sau đấy cầm thêm chiếc áo khoác lớn nhất đem ra ngoài.

Cô đi đến bên cửa sổ, đưa áo cho Tạ Như Hạc.

Thư Hạc nhận áo, nghi ngờ hỏi: Cậu muốn làm gì?

Sau đó, Thư Niệm phối hợp hợp bò lên trên cửa sổ. Lần đầu cô làm loại chuyện này, lại thêm đồ trên người lại nhiều nên động tác có chút vụng về, không được lưu loát, cả người trông như một quả cầu nhỏ lăn trên bệ cửa sổ, rồi lăn xuống đất.

Tạ Như Hạc sợ cô ngã, đứng ở một bên để cho cô vịn.

Cậu không vào nhà thì để tớ ra ngoài. Sau khi xuống đất, Thư Niệm nói rất nghiêm túc: Cũng không thể để cậu hóng gió một mình ngoài này được. Chúng ta có thể là bạn bè.

...

Làm sao chúng ta làm bạn được nhỉ? Thư Niệm thở dài một cái, trong nháy mắt dường như trở thành một bà cụ non, Rõ ràng là một việc làm rất thỏa đáng, lại trôi qua giống như là.....

Thư Niệm dừng lại, có chút nói không ra: Tớ quên mất từ kia nói thế nào rồi.

Như Hạc cũng không có hiểu, sững sờ hỏi: Từ nào cơ?

À, đúng rồi. Thư Niệm nhớ lại Chính là giống cái kia, yêu đương vụng trộm.

... Tạ Như Hạc suýt chút nữa là bị cô hù, thần sắc khó nói nên lời: Cậu nói cái gì?

Liền phải lén lút nha. Thư Niệm rất phiền muộn, không mấy vui vẻ: Mẹ tớ không hiểu sao lại không cho tớ chơi với cậu. Tớ cũng đã lớn rồi mà mẹ lại xem như trẻ con, ngay cả việc kết bạn cũng quản.

Tạ Như Hạc không biết nói gì, đưa áo khoác trong tay cho cô.

Thư Niệm trừng mắt nhìn, nói Cái này là đem cho cậu mặc.

... Tạ Như Hạc trực tiếp khoác áo lên người cô: Mình mặc không vừa.

Thư Niệm lại đem áo khoác nhét lại tay cậu: Mặc không vừa thì cậu cũng có thể đắp lên người giống như chăn.

Tạ Như Hạc nhíu mày, một lần nữa đem áo khoác khoác lên người cô.

Thư Niệm cũng nghiêm mặt, hai người giằng co mãi không xong.

Cuối cùng Tạ Như Hạc chịu thua, đem áo khoác khoác lên lưng của mình, trông có chút buồn cười.

Thư Niệm ngồi xổm xuống, đem bánh kem đặt lên mặt đất, lấy ra một chiếc bánh nhỏ rồi đem đặt lên trên hộp bánh. Cả người cô cuộn lại thành một cục tròn vo, nhìn giống như một quả cầu nhỏ.

Tạ Như Hạc cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô.

Thư Niệm hít hít cái mũi, nghiêm túc cắm nến lên bánh, thuận miệng hỏi: Cậu có bật lửa không?

Có. Tạ Như Hạc vô thức sờ vào trong túi, lấy ra một que diêm: Dùng cái này đi.

Nghe vậy, Thư Niệm dừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn cậu: Sao cậu lại có bật lửa?

....

Thư Niệm nghi ngờ hỏi: Cậu hút thuốc à?

Tạ Như Hạc đang muốn phủ nhận, Thư Niệm đã bắt đầu giáo huấn cậu: Cậu không nên hút thuốc lá, còn nhỏ mà hút thuốc là không tốt. Cậu đừng nghe người ta nói hút thuốc là ngầu, thật ra chẳng ngầu tí nào cả.

Tớ không có hút. Thanh âm Tạ Như Hạc vẫn rất bình tĩnh, cúi đầu thắp sáng ngọn nến: Mang đến cho cậu châm nến.

Thư Niệm ngừng nói, chột dạ ồ một tiếng, nói mơ hồ không rõ: Mình buồn ngủ quá.

Hả?

Thư Niệm nhỏ giọng bổ sung: Mình nghĩ không đến đấy, đầu óc có hơi không tỉnh táo.

Như Hạc thấp mắt, giọng điệu giống như là đang cười: Tớ biết rồi.

Bên ngoài gió lớn, Tạ Như Hạc đốt một ngọn nến liền bị gió dập tắt. Cứ như vậy vài chục lần, Thư Niệm dứt khoát nhổ mười lăm cây nến, chỉ chừa lại một cây duy nhất.

Cô dùng hai tay mình che, còn Tạ Như Hạc thì thắp nến.

Thư Niệm sợ nến lại tắt một lần nữa, bài hát chúc mừng sinh nhật cũng không kịp hát, nhanh chóng nói câu Tôi muốn trở thành một diễn viên phối âm lợi hại rồi lập tức thổi tắt nến.

Một ước nguyện thật đơn sơ.

Tạ Như Hạc không hài lòng lắm, đang nghĩ ngợi có nên nói cô bổ sung ca khúc chúc mừng sinh nhật hay không.

Một giây sau, Thư Niệm đột nhiên nghĩ tới một việc, có chút áy náy: Mỗi lần sinh nhật cậu mình đều không mua tặng bánh kem.... Ngày đó cậu ăn bánh kem không?

Tạ Như Hạc không biết trả lời thế nào, cũng không muốn lừa dối cô.

Thư Niệm lập tức hiểu ý cậu, nhỏ giọng nói: Năm nay nhất định tớ sẽ mua cho cậu.

Sau đó Thư Niệm chuyển chủ đề, nói với cậu: Đúng rồi, bố tớ hôm nay trở về. Nhưng lại không ở nhà, bố vẫn đang ở nhà ông bà của tớ.

Nhìn cô vui vẻ như vậy, mặt mày Tạ Như Hạc cũng giãn ra, ừ một tiếng.

Bố đưa cho tớ một cái nhạc cụ. Thư Niệm chọc chọc lúm đồng tiền nhỏ trên mặt mình: Nhưng tớ sẽ không dùng.

Nhạc cụ gì?

Giống như là ghi-ta... Thư Niệm cũng không nhớ gì cả: Để tớ lấy cho cậu xem.

Thư Niệm ngổi xổm đến nỗi run hết cả chân, đứng lên dậm dậm chân, nhìn xem cửa sổ, không có động tĩnh. Một lát sau, cô do dự nhìn về phía Tạ Như Hạc: Cậu cứ vào với tớ đi, tớ thấp quá, bò rất mất sức.

Như Hạc đồng ý, đưa tay đem giày cởi xuống.

Không cần cởi giày Thư Niệm nói: Nó chỉ ở trên cái hộc tủ cạnh giường

Nhưng Tạ Như Hạc vẫn tháo giày, theo cửa sổ dễ dàng vào bên trong phòng. Cậu đem áo khoác dựng vào cái ghế bên trên, cầm chiếc Ukri bên trong chiếc tủ đầu giường, một lần nữa nhảy ra ngoài cửa sổ.

Thư Niệm tay cầm bánh kem, ngẩng đầu lên nhìn cậu: Chính là cái này.

Tạ Như Hạc tùy ý gảy gảy hai lần, nhưng lại sợ làm ồn ảnh hưởng đến xung quanh, rất nhanh liền ngừng tay.

Thư Niệm hiếu kì nói: Cậu biết sao?

Tạ Như Hạc gật đầu: Biết một chút.

Hai mắt Thư Niệm trừng lớn: Cậu biết chơi nhạc khí??



Còn dương cầm biết chứ?

Biết một chút

Đàn violon??

Biết

Bởi vì kinh ngạc, miệng Thư Niệm hé ra, a một tiếng Cậu làm sao đều biết

Tạ Như Hạc lạnh nhạt nói Mẹ tớ dạy

Thư Niệm hỏi: Vậy sau này cậu muốn học âm nhạc à?

Tớ cũng không biết. Giọng Tạ Như Hạc nhẹ nhàng: Nếu như có thể, tớ liền đi học.

Thư Niệm không hỏi qua tình hình trong nhà cậu, cô liếm liếm môi, đổi đề tài: Về sau cậu muốn làm nghề gì?

Tạ Như Hạc không chút do dự nói: Nhạc sĩ.

Chính là sáng tác bài hát sao?

Ừ.

Sao cậu lại không tự mình hát? Thư Niệm đưa cho cậu một miếng bánh kem: Cậu hát rất êm tai.

Như Hạc nhận lấy bánh kem: Đối với cái này cảm thấy hứng thú hơn.

Vậy về sau nếu như cậu trở thành nhạc sĩ. Thư Niệm cao hứng nói: Cậu sẽ đem các ca khúc của cậu hát cho tớ nghe nha. Tớ cũng sẽ đem một đoạn phối âm ngắn của tớ cho cậu nghe.

Tớ viết cho người khác hát, không nhất định là tớ hát.

Nhưng chúng ta là bạn tốt mà. Thư Niệm cảm thấy Như Hạc không đúng lắm: Sau khi cậu viết xong có cầm hát thử cho tớ nghe không?

...

Nhìn bộ dạng này của cậu, Thư Niệm còn cho là mình đã nói sai chỗ nào: Không đúng sao?

Tạ Như Hạc trầm mặc một hồi ... Đúng

Không biết từ đâu truyền đến tiếng khói pháo, lốp bốp vang lên chúc mừng năm mới đến.

Thư Niệm cắn bánh kem, nhẹ nhàng nói: Hình như 12 giờ rồi, chúng ta có phải cùng đón giao thừa không?

Ừ.

Sinh nhật cậu năm nay, tớ chắc chắn sẽ mua bánh kem tặng. Thư Niệm nói: Sau đó đến lúc sinh nhật tớ, chúng ta đi đốt pháo hoa đi. Tớ hôm nay ở nhà ông bà, muốn đi chơi nhưng mẹ lại không cho.

Được.

Đúng rồi, chúc mừng năm mới nha.

Chúc mừng năm mới.

--

Lúc Thời Niệm ra khỏi lều, trời vừa lúc mười một giờ đêm. Bầu trời tối đen, trên đường cũng không gặp người nào. Cô nhắn cho Tạ Như Hạc một cái Wechat, đứng im chờ anh trả lời.

Rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời của anh: Nhìn phía trước, bên phải.

Thư Niệm ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ra xe của Như Hạc đậu gần đó. Cô lên xe, theo thói qủn chào hỏi một tiếng.

Qua nửa ngày, tinh thần Phương Văn Thừa không khỏi trở nên tiêu cực, giống như là đang chịu tra tấn.

Thần sắc Tạ Như Hạc cũng không tệ.

Thư Niệm hỏi: Chúng ta đi đâu?

Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ: Đi dưới lầu chỗ em ở đi.

Thư Niệm nghi hoặc: Anh không phải nói muốn mang em đến một nơi sao?

Ừ. Tạ Như Hạc không giấu diếm, thành thật nói: Mang em đi đốt pháo hoa.

Thư Niệm nhắc nhở: Nội thành không cho đốt pháo hoa.

Loại pháo nhỏ kia. Tạ Như Hạc không biết gọi tên nó như thế nào, đột nhiên trầm mặc, giống như là đang suy nghĩ.

Thư Niệm hiểu được: Tiên nữ bổng sao?

Tạ Như Hạc gật đầu: Ừ.

Tốt quá. Thư Niệm cong môi cười, cao hứng nói: Lâu lắm rồi em không có chơi qua.

Phương Văn Thừa đem xe tiến vào kí túc xá nơi Thư Niệm ở, từ buồng xe sau lấy ra xe lăn cho Tạ Như Hạc, cùng một thùng pháo hoa. Hắn nhanh chóng lắp xe lăn, đưa tới vị trí của Tạ Như Hạc.

Tạ Như Hạc từ trong xe ra, đứng lên, ngồi vào trên xe lăn.

Không còn giống như trước đó, chỉ có thể dựa trên lực của hai tay để di chuyển.

Nhìn thấy màn này, tâm tình Thư Niệm có chút kì diệu.

Cô đi vòng ra sau anh, hỏi: Anh gần đây phục hồi thế nào rồi?

Rất tốt. Tạ Như Hạc nói: Theo tiến độ này thì hẳn là còn hai tháng.

Thư Niệm nghe không hiểu: Cái gì hai tháng?

Tạ Như Hạc cũnh không quá chắc chắn, đều là nghe bác sĩ phục hồi nói, giọng điệu tựa hồ hoài nghi: Nếu một mực kiên trì tập luyện thì hai tháng sau, khả năng có thể đi lại giống như người bình thường.

... Bước chân Thư Niệm dừng lại: Có thật không?

Ừ.

Thư Niệm cười cong cong mắt, hiển vi nhiên là rất vui mừng cho anh: Vậy anh bây giờ có thể đi sao?

Tạ Như Hạc nói: Nếu như chống gậy thì có thể đi được một lúc.

Thư Niệm rất kinh ngạc, bẻ ngón tay tính: Tôi cũng như mới... năm ngày, vẫn là sáu ngày không đi tìm anh, anh làm sao tiến bộ nhanh như vậy?

Khoé môi Tạ Như Hạc cong lên.

Hai người đi trước, Phương Văn Thừa lặng lẽ đi theo sau.

Thư Niệm dẫn hai người đến một mảnh đất trống trong khu kí túc, tòa nhà ngay sau chỗ cô ở. Khu đất này ở ngoài rìa kí túc, bên cạnh là một bãi cỏ lớn. Bởi vì vị trí lệch, rất ít người sẽ tới, phần lớn đều là trẻ con sang đơi chơi đùa.

Đèn đường chỉ có cái cái, treo ở hai tấm cư xá trên ghế.

Phương Văn Thừa đem thùng pháo hoa bỏ trên ghế, sau đó, Tạ Như Hạc đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi hắn lại

: Phương Văn Thừa, cậu đi mua chút nước đi.

Thư Niệm hỏi: Mua nước để làm gì?

Tạ Như Hạc nói: Đốt pháo hoa, mua nước để phòng ngừa không may có chuyện gì bất trắc xảy ra.

Nhà em ở trên lầu. Thư Niệm đề nghị nói: Nếu không ta trực tiếp lên xách một thùng nước, cửa hàng tiện lợi gần đây cách khá xa, không cần phải đi xa như vậy.

Phương Văn Thừa rất tự giác: Vậy tôi với cô đi thôi.

Thư Niệm chần chờ nhìn về phía Tạ Như Hạc: Anh ở đây một mình sao?

Ừ.

Hiện tại gần mười hai giờ khuya, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Đèn đường có chỗ còn bị trục trặc, cách vài giây lại nhấp nháy một lần.

Không biết là vì nguyên nhân gì, Thư Niệm cảm thấy không quá yên tâm. Cảm giác đến phòng mình chắc không đến nỗi không nhận ra đường, do dự đưa chìa khóa cho Phương Văn Thừa: Nếu không anh đi đi, chỗ tôi ở tầng hai, chỉ có một phòng. Anh sau khi đi vào, đi thẳng vào giữa chính là nhà vệ sinh, trong đấy có thùng.

Phương Văn Thừa đồng ý nhận lấy: Vậy hai người ở lại đây chờ nhé.

Hai người chờ Phương Văn Thừa đưa nước tới, cũng không vội vã đốt pháo hoa.

Thư Niệm mở thùng, có không ít loại pháo, nhiều cái cô còn chưa bao giờ thấy. Sự hăng hái của cô bỗng trỗi dậy, đang tính nói với Như Hạc chút gì.

Đột nhiên nghe được động tĩnh từ bụi cỏ cách đó không xa.

Thư Niệm vốn cho là mèo hoang chạy qua, đụng phải cây nên mới phát ra tiếng. Nhưng sau đó lại nghe được tiếng nghẹn ngào cực kì nhỏ bé yếu ớt của một cô gái, giống như là đang cầu xin tha.

Hô hấp của cô trì trệ, nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

Một mảnh tối mờ mịt, không nhìn ra được thứ gì.

Tạ Như Hạc cũng nghe được: Bên kia...

Không đợi anh nói xong, Thư Niệm liền ngắt lời, nhỏ nhẹ nói: Bên kia có người hay không?

... Tạ Như Hạc không quá khẳng định: Tôi cũng không biết.

Đi qua nhìn một chút. Hô hấp Thư Niệm có chút gấp rút, giống như là khẩn trương quá độ, phối hợp nói nhỏ: Tôi đi qua nhìn một chút.

Vừa nghe giọng điệu của âm thanh kia, Tạ Như Hạc cảm thấy kỳ thực bên kia không có phát sinh chuyện gì to tát. Thấy Thư Niệm phản ứng quá độ, anh lo lắng cầm cổ tay cô, yên lặng nhìn: Tôi đi với em.

Chỉ vang lên một tiếng, bên kia cũng không có phát ra âm thanh, giống như đấy chỉ là ảo giác của hai người. Thư Niệm rủ mắt xuống, nói khẽ: Hình như là nghe nhầm.

Tạ Như Hạc cảm thấy cô có điểm khác lạ: Em ổn chứ?

Sắc mặc Thư Niệm trắng bệch, không chỉ riêng chỗ tay anh cầm, cả người cô tựa hồ đều đang phát run. Ánh mắt cô mờ mịt, cố gắng kéo ra một nụ cười gượng gạo: Tôi không sao.

Cùng lúc đó, một cô gái từ trong bóng tối kia đi ra, trên tay cầm chiếc điện thoại, đặt ở bên tai, thoạt nhìn là đang nghe điện thoại, còn đang khóc: Em xin anh, em thật sự không muốn chia tay...

Nhìn thấy bên này có người, cô gái nhanh tay lau nước mắt, rẽ đi chỗ khác.

Thư Niệm nhìn bóng lưng của cô gái, đột nhiên hỏi: Có phải vừa nãy em mới nói...

Phản ứng của cô làm cho Tạ Như Hạc không biết phải làm sao: Cái gì?

Em có phải nói là nghe nhầm. Thư Niệm liếm liếm môi, hốc mắt dần đỏ lên: Tôirõ ràng nghe được tiếng động, tôi quá sợ hãi, tôi không dám đi qua...

Cô lẩm bẩm nói, so với đang nói chuyện cho anh nghe, lại càng giống như đang lầu bầu hơn.

Thư Niệm. Tạ Như Hạc nhăn mày lại Em làm sao thế?

... Thư Niệm lấy lại tinh thần, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn: Tôi muốn về nhà...

Tạ Như Hạc không biết vì sao phản ứng của cô lại lớn như vậy, một lần nữa bắt lấy cổ tay cô, động tác cẩn thận từng li từng tí, giống như là đang an ủi: Trước kia tôi đã nói với em, điều kiện tiên quyết để em giúp đỡ người khác, là em phải đảm bảo được sự an toàn của bản thân.

...

Em sợ là chuyện bình thường.

Thư Niệm lại không nghe lọt tai, miễn cưỡng nói: Hôm nay muộn rồi, lúc khác tôi sẽ đi đốt pháo hoa với anh.

Đúng lúc này Phương Văn Thừa trở về, Thư Niệm qua chỗ cậu cầm lấy chìa khóa.

Phương Văn Thừa trên tay vẫn xách thùng nước, không hiểu chuyện gì bèn hỏi Tạ Như Hạc: Thiếu gia, hai người đốt pháo hoa xong rồi?

Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm hướng Thư Niệm vừa rời đi, khẽ nói: Cậu đưa cô ấy trở về, thấy cô ấy vào phòng an toàn thì quay lại đây.

--

Cảm xúc Thư Niệm không đúng lắm, Phương Văn Thừa cũng không quấy rầy cô, chỉ có thể đem cái thùng đặt trước cửa phòng, sau đó liền lái xe đi đón Tạ Như Hạc.

Phương Văn Thừa không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều.

Bầu không khí bỗng trở nên ảm đạm.

Tạ Như Hạc yên tĩnh ngồi ở phía sau, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Tâm tình của anh tựa hồ không tốt, so với bộ dáng lúc ở Minh Lãng thì quả thực khác xa.

Thật lâu sau, Tạ Như Hạc đột nhiên nói: Tôi cảm thấy không đúng lắm.

.... Cái gì?

Không thích hợp.

Hả?

Tạ Như Hạc lại không lên tiếng nữa, anh rủ mắt xuống, bật điện thoại lên.

Phương Văn Thừa nhìn anh qua kính chiếu hậu, không biết có nên nói hay không, chần chừ mấy giây, sau cùng vẫn quyết định mở miệng: Thiếu gia, tôi vừa mới đi nhà Thư Niệm, thấy được ít đồ.

...

Cậu ngàn vạn lần đừng nóng giận, chính là giá sách, nó ở ngay cạnh hành lang, tôi liếc mắt liền thấy được, không phải cố ý nhìn. Phương Văn Thừa sốt ruột nói: Tôi không biết có phải bản thân nghĩ nhiều hay không, lúc đầu nghĩ Thư Niệm là diễn viên phối âm, giá sách cũng đều là sách phối âm...

Tạ Như Hạc giương mắt: Nếu không thì là cái gì?

Phương Văn Thừa cảm thấy buồn bực: Chuyên ngành tâm lý. Hơn phân nửa giá sách đều là sách tâm lý.

Mowx: Huhuhu cuối cùng cũng edit xong cái chương này TvT Hơn 4,4k chữ gõ muốn lòi mắt:((( Rất cần các phiếu bầu chọn của tình iuu để lấy động lực.-. Loveee

Vee: vỗ tay cho sự nỗ lực của bạn Mowx nào

/87

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status