Edit: Mowx | Beta: Vee
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt xuống, một lần nữa hồi tưởng lại bộ dáng của Thư Niệm. Anh thật không thể nào tin tưởng được vào suy đoán của mình, giống như là đang lẩm bẩm: Tâm lý...
Hoặc cũng có thể là sách của người nhà cô ấy. Phương Văn Thừa chỉ là thuận miệng báo cáo một chút, cũng không có suy nghĩ nhiều, Cũng có thể là Thư Niệm đối với ngành này có hứng thú, hoặc là trước đó đã từng phối âm cho nhân vật liên quan đến phương diện tâm lý.
Tạ Như Hạc đột nhiên nghĩ tới ngày sinh nhật anh trước đấy.
Thư Niệm đang hào hứng nói chuyện với anh, đột nhiên lại trở nên ỉu xìu.
Vốn dĩ là bộ dáng rất tích cực, trong nháy mắt tinh thần lập tức xuống thấp, tựa hồ cô đang gặp chuyện không vui.
---- Kỳ thật tôi cũng bị bệnh, cũng đang cố gắng chữa trị.
Mà khi anh hỏi tiếp, thì cô lại che giấu, dường như không cho anh biết. Cô chỉ lạnh nhạt nói: Tôi bị cảm.
Tạ Như Hạc cũng liền tin tưởng cô, sau đó để Phương Văn Thừa đi mua cho cô một túi thuốc cảm lớn.
Thế nhưng cũng không hẳn là như thế.
Làm cho cô không vui, lại làm cho sự tình càng thêm nghiêm trọng. Là làm cho cô khó mà mở miệng, không muốn nói cho bất kì ai, cũng chưa từng biểu hiện ra bất kì sự khác thường nào trước mặt anh.
Yết hầu Tạ Như Hạc khẽ động, bỗng nhiên nói: Quay xe lại.
———
Về đến nhà, Thư Niệm theo thói quen sau khi kiểm tra các cửa sổ, cô trực tiếp vào phòng. Sắc mặt không thay đổi nằm co quắp lại trong góc giường, yên lặng nhìn vào hư không, giống như là đang ngẩn người.
Đầu óc cô bây giờ toàn là một mảng lung lung, hàng trăm hàng ngàn hình ảnh cứ bủa vây xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Thư Niệm mới nhẹ nhàng nói ra một câu:
Tôi không muốn ra ngoài.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Thư Niệm chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không muốn dậy mở cửa.
Tiếng chuông cửa lại vang lên không ngừng, cứ cách vài giây lại kêu một lần, kéo dài hơn mười phút. Mí mắt Thư Niệm giật giật, khuôn mặt trắng bệch, cô uể oải ngồi dậy.
Chuông cửa vẫn còn đang vang.
Thư Niệm lấy lại tinh thần, lý trí dần kéo về một chút. Cô ổn định lại hô hấp, chậm rãi đi về phía cửa, nheo mắt nhìn qua lỗ mắt mèo.
Đèn hành lang rất sáng, màu vàng ấm, làm cho người đàn ông bỗng trở nên thật nhu hòa. Anh tựa hồ không vì trong thời gian dài không có ai đáp lại mà trở nên mất kiên nhẫn, chỉ cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Thư Niệm lập tức mở cửa ra: Sao anh lại tới đây?
Phòng Thư Niệm ở là phòng trên lầu.
Cho dù chỉ có chín bậc thang, nhưng cô biết đối với Tạ Như Hạc, điều đó là rất khó khăn. Anh không có xe lăn, hai tay chống đỡ lên tường, xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Phương Văn Thừa.
Tính thời gian từ khi chuông cửa vang lên, Tạ Như Hạc đứng đây cũng đã hơn mười phút.
Lúc này đã qua mười hai giờ, nhiệt độ ban đêm lạnh như muốn đóng băng, biến thành lưỡi dao cắt da cắt thịt.
Thấy cô ra mở cửa, mặt mày Tạ Như Hạc dãn ra, giống như là yên tâm. Anh nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm, nhẹ nói: Bỗng dưng tôi cảm thấy không thể chỉ trở về như thế được.
Thư Niệm mấp máy môi, tay vịn chặt người anh: Anh vào nhà trước đi.
Như Hạc chống đỡ người đi bộ vào bên trong, chậm rãi di chuyển đến vị trí của sô pha.
Đợi khi anh ngồi xuống ghế, Thư Niệm cầm ấm nước, đến bên máy lọc nước lấy nước, sau đó ngồi xuống cạnh anh. Cô xách ấm nước, đem nó đặt lên bàn trà rồi cắm điện. Âm thanh ấm vận hành rất lớn, quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh.
Hai người đều không nói gì.
Rất nhanh, ấm nước phát ra tiếng Tinh!
Tạ Như Hạc cầm ấm nước, rót vào hai cái chén trước mặt.
Thư Niệm rất yên tĩnh, ngơ ngác nhìn nước trong suốt từ miệng ấm nước chảy ra, khói trắng bốc lên, tản ra trong không khí rồi biến mất.
Tạ Như Hạc liếm liếm cánh môi, chủ động hỏi: Hôm nay em sao thế?
Thư Niệm không nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống dưới, giọng nói rất nhỏ: Tôi có thể không nói sao..
Tạ Như Hạc nói: Có thể.
... Thư Niệm nghịch nghịch đầu chỉ trên góc miếng vải áo, giống như là một đứa trẻ mắc lỗi, thế nào cũng không ngẩng đầu lên được, phòng ngừa việc tự rước lấy xấu hổ.
Em chuẩn bị đi ngủ sao? Tạ Như Hạc không rành nói chuyện phiếm, cứng nhắc nói: Tôi thấy em không mấy vui vẻ, liền lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay không.
Thư Niệm rầu rĩ: À.
Tạ Như Hạc thấp giọng hỏi: Em vẫn còn không vui sao?
Động tác trên tay Thư Niệm ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: Anh cảm thấy vừa rồi tôi có làm sai không?
Tạ Như Hạc sửng sốt: Cái gì?
Em vừa rồi. Thư Niệm một lần nữa nhắc lại chuyện vừa rồi, giọng điệu có chút dùng sức, còn mang theo giọng mũi: Lúc ở dưới lầu, tôi giả bộ không nghe thấy. Anh thấy được, tôi giả vờ như không nghe thấy.
Tạ Như Hạc cúi đầu, phát hiện khóe mắt cô hồng hồng, chính là đang rơi nước mắt. Anh há to miệng, trong nháy mắt không biết nói gì, cũng không biết vì sao chuyện này lại có sức ảnh hưởng lớn đối với cô như vậy.
Em....
Trước kia tôi vẫn cảm thấy... Thư Niệm dùng tay lau nước mắt, cảm xúc không kìm nén được. Cô coi anh thành cái gốc cây, khó khăn mở miệng: Đời này nhất định không thể làm chuyện xấu, nhìn thấy người khác lâm vào cảnh khó khăn, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
....
Thiện ác cuối cùng cũng có báo, nhân quả luân hồi. Làm chuyện xấu, mặc kệ như thế nào, đến cuối cùng nhất định sẽ gặp phải báo ứng. Thư Niệm nín khóc: Nếu như mình một mực đứng xem người khác lâm vào cảnh nguy nan, không chịu giúp đỡ. Về sau mình gặp chuyện nguy hiểm, nhất định người ta cũng sẽ không bao giờ giúp đỡ mình.
Tạ Như Hạc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chần chờ đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Tôi vẫn luôn nghĩ là như vậy, cũng luôn làm như vậy. Thư Niệm nức nở: Tôi rõ ràng giúp đỡ nhiều người như vậy, chưa từng làm qua chuyện xấu, nhưng vì sao vẫn không ai chịu giúp tôi....
.....
Cha tôi rõ ràng tốt như vậy, người tốt như ông mà lại qua đời sớm. Đời này ông cứu được nhiều người, nhưng cuối cùng kết quả lại như thế. Thư Niệm thì thào nói nhỏ: Người tốt cũng không có được kết quả tốt, vậy tại sao tôi lại phải giúp người khác, tại sao tôi lại phải áy náy?
Tạ Như Hạc hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay cô: Thư Niệm, em đang nói cái gì?
Nếu như vừa nãy thật sự có người bị hại, tôi giả bộ không nghe thấy, có phải cô ấy có khả năng là sẽ chết? Thư Niệm thấp giọng nói: Thế nhưng việc này không có liên quan tới tôi, tôi qua đó cũng có thể bị thương. Tôi cũng không thể để anh qua đó được....
Tạ Như Hạc nghiêm túc cắt đứt lời cô nói: Thế nhưng không có ai bị thương, là em nghĩ sai.
Nếu có thì sao?
Em cảm thấy sợ hãi, nên em mới nói là mình nghe lầm. Tạ Như Hạc chân thành nói: Có thể sau đó em không nghe thấy động tĩnh ở bên kia nữa, em cũng không thể cứ như vậy mà đi ra.
....
Em không dám qua, em cũng sẽ đi tìm bảo vệ, gọi bảo vệ sang đây xem. Tạ Như Hạc kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, Em bởi vì âm thanh kia, cùng lời nói của mình, cứ thế tưởng tượng ra những tình huống không có thật. Em cho rằng mình làm thế là không được, liền đem cái việc không phát sinh kia ôm hết vào người. Đây mới là không đúng.
Thư Niệm cũng ngừng khóc, dường như đã bắt đầu nghe lọt tai lời anh nói.
Tạ Như Hạc nói: Em đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Thư Niệm dụi dụi mắt, khàn giọng hỏi: Anh có phải lúc đấy cảm thấy tôi rất ngốc không?
Tạ Như Hạc dừng một chút: Không có.
Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi khờ khạo ngốc nghếch, cảm thấy lời tôi nói rất kỳ quái. Thư Niệm nói: Ý nghĩ rất kỳ quái, làm việc vô nghĩa, nhiều người còn thấy tôi thích xen vào chuyện của người khác.
...
Tôi tự nhiên cũng sẽ nghĩ, giống như mình vô nghĩa thật.
Tạ Như Hạc rút khăn giấy, bỏ vào tay cô: Không sao.
Thư Niệm trầm mặc dùng khăn lau nước mắt.
Anh đột nhiên hỏi: Còn tôi thì sao?
Thư Niệm ngẩng mặt nhìn anh, hốc mắt vẫn hồng hồng: Cái gì?
Đôi mắt đen nhánh của Như Hạc sáng lên, bên trong dường như có rất nhiều vì tinh tú tỏa sáng: Những chuyện trước kia em làm với tôi, em cũng cảm thấy không có ý nghĩa sao?
Thư Niệm hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: Tôi làm cái gì với anh cơ?
Rất nhiều, rất nhiều việc. Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô: Những người khác có thể cảm thấy vô nghĩa, nhưng người trong cuộc lại cảm thấy vô cùng cảm kích.
....
Tôi không biết trước đó em gặp chuyện gì không hay. Nhưng ít ra, những chuyện em làm là không sai, là người khác sai. Em cũng không nên vì vậy mà tỏ ra áy náy, cũng không nên buồn như vậy.
Thư Niệm lẳng lặng nhìn anh, hơi thở bỗng chậm lại
Nghĩ đến bộ dáng của cô trước đó, Tạ Như Hạc bèn hỏi: Em cảm thấy sợ hãi sao?
Vâng. Thư Niệm rủ mắt xuống, thành thật nói: Mỗi ngày nghĩ đến việc phải ra khỏi cửa, tôi có chút sợ hãi...
... Tạ Như Hạc nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.
Thư Niệm không chú ý tới. Sau một lúc lâu, cô buồn buồn hỏi: Vậy sau này nếu gặp chuyện như thế, tôi phải làm thế nào?
Nếu quả thật xảy ra nữa. Tạ Như Hạc như đang giáo dục một đứa trẻ: Hai tháng này, em có thể tìm bảo vệ, cảnh sát đến hỗ trợ, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Sợ hãi là chuyện bình thường, nhưng việc này không đồng nghĩa với việc em làm sai.
Chú ý tới thời gian anh nói, phần sau cô đều không nghe anh nói cái gì, thần sắc mơ hồ.
Hai tháng? Hai tháng đó anh đi đâu?
Sau hai tháng... Tạ Như Hạc hơi rũ mắt, nhiễm vài tia dịu dàng. Giọng anh dừng lại, chăm chú nhìn cô, giọng điệu giống như hứa hẹn: Em có thể tìm tôi.
Nghe vậy, Tạ Như Hạc rủ mắt xuống, một lần nữa hồi tưởng lại bộ dáng của Thư Niệm. Anh thật không thể nào tin tưởng được vào suy đoán của mình, giống như là đang lẩm bẩm: Tâm lý...
Hoặc cũng có thể là sách của người nhà cô ấy. Phương Văn Thừa chỉ là thuận miệng báo cáo một chút, cũng không có suy nghĩ nhiều, Cũng có thể là Thư Niệm đối với ngành này có hứng thú, hoặc là trước đó đã từng phối âm cho nhân vật liên quan đến phương diện tâm lý.
Tạ Như Hạc đột nhiên nghĩ tới ngày sinh nhật anh trước đấy.
Thư Niệm đang hào hứng nói chuyện với anh, đột nhiên lại trở nên ỉu xìu.
Vốn dĩ là bộ dáng rất tích cực, trong nháy mắt tinh thần lập tức xuống thấp, tựa hồ cô đang gặp chuyện không vui.
---- Kỳ thật tôi cũng bị bệnh, cũng đang cố gắng chữa trị.
Mà khi anh hỏi tiếp, thì cô lại che giấu, dường như không cho anh biết. Cô chỉ lạnh nhạt nói: Tôi bị cảm.
Tạ Như Hạc cũng liền tin tưởng cô, sau đó để Phương Văn Thừa đi mua cho cô một túi thuốc cảm lớn.
Thế nhưng cũng không hẳn là như thế.
Làm cho cô không vui, lại làm cho sự tình càng thêm nghiêm trọng. Là làm cho cô khó mà mở miệng, không muốn nói cho bất kì ai, cũng chưa từng biểu hiện ra bất kì sự khác thường nào trước mặt anh.
Yết hầu Tạ Như Hạc khẽ động, bỗng nhiên nói: Quay xe lại.
———
Về đến nhà, Thư Niệm theo thói quen sau khi kiểm tra các cửa sổ, cô trực tiếp vào phòng. Sắc mặt không thay đổi nằm co quắp lại trong góc giường, yên lặng nhìn vào hư không, giống như là đang ngẩn người.
Đầu óc cô bây giờ toàn là một mảng lung lung, hàng trăm hàng ngàn hình ảnh cứ bủa vây xung quanh.
Không biết qua bao lâu, Thư Niệm mới nhẹ nhàng nói ra một câu:
Tôi không muốn ra ngoài.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Thư Niệm chậm chạp ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng, không muốn dậy mở cửa.
Tiếng chuông cửa lại vang lên không ngừng, cứ cách vài giây lại kêu một lần, kéo dài hơn mười phút. Mí mắt Thư Niệm giật giật, khuôn mặt trắng bệch, cô uể oải ngồi dậy.
Chuông cửa vẫn còn đang vang.
Thư Niệm lấy lại tinh thần, lý trí dần kéo về một chút. Cô ổn định lại hô hấp, chậm rãi đi về phía cửa, nheo mắt nhìn qua lỗ mắt mèo.
Đèn hành lang rất sáng, màu vàng ấm, làm cho người đàn ông bỗng trở nên thật nhu hòa. Anh tựa hồ không vì trong thời gian dài không có ai đáp lại mà trở nên mất kiên nhẫn, chỉ cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Thư Niệm lập tức mở cửa ra: Sao anh lại tới đây?
Phòng Thư Niệm ở là phòng trên lầu.
Cho dù chỉ có chín bậc thang, nhưng cô biết đối với Tạ Như Hạc, điều đó là rất khó khăn. Anh không có xe lăn, hai tay chống đỡ lên tường, xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Phương Văn Thừa.
Tính thời gian từ khi chuông cửa vang lên, Tạ Như Hạc đứng đây cũng đã hơn mười phút.
Lúc này đã qua mười hai giờ, nhiệt độ ban đêm lạnh như muốn đóng băng, biến thành lưỡi dao cắt da cắt thịt.
Thấy cô ra mở cửa, mặt mày Tạ Như Hạc dãn ra, giống như là yên tâm. Anh nhìn chằm chằm mặt Thư Niệm, nhẹ nói: Bỗng dưng tôi cảm thấy không thể chỉ trở về như thế được.
Thư Niệm mấp máy môi, tay vịn chặt người anh: Anh vào nhà trước đi.
Như Hạc chống đỡ người đi bộ vào bên trong, chậm rãi di chuyển đến vị trí của sô pha.
Đợi khi anh ngồi xuống ghế, Thư Niệm cầm ấm nước, đến bên máy lọc nước lấy nước, sau đó ngồi xuống cạnh anh. Cô xách ấm nước, đem nó đặt lên bàn trà rồi cắm điện. Âm thanh ấm vận hành rất lớn, quanh quẩn trong phòng khách yên tĩnh.
Hai người đều không nói gì.
Rất nhanh, ấm nước phát ra tiếng Tinh!
Tạ Như Hạc cầm ấm nước, rót vào hai cái chén trước mặt.
Thư Niệm rất yên tĩnh, ngơ ngác nhìn nước trong suốt từ miệng ấm nước chảy ra, khói trắng bốc lên, tản ra trong không khí rồi biến mất.
Tạ Như Hạc liếm liếm cánh môi, chủ động hỏi: Hôm nay em sao thế?
Thư Niệm không nhìn anh, ánh mắt nhìn xuống dưới, giọng nói rất nhỏ: Tôi có thể không nói sao..
Tạ Như Hạc nói: Có thể.
... Thư Niệm nghịch nghịch đầu chỉ trên góc miếng vải áo, giống như là một đứa trẻ mắc lỗi, thế nào cũng không ngẩng đầu lên được, phòng ngừa việc tự rước lấy xấu hổ.
Em chuẩn bị đi ngủ sao? Tạ Như Hạc không rành nói chuyện phiếm, cứng nhắc nói: Tôi thấy em không mấy vui vẻ, liền lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra hay không.
Thư Niệm rầu rĩ: À.
Tạ Như Hạc thấp giọng hỏi: Em vẫn còn không vui sao?
Động tác trên tay Thư Niệm ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: Anh cảm thấy vừa rồi tôi có làm sai không?
Tạ Như Hạc sửng sốt: Cái gì?
Em vừa rồi. Thư Niệm một lần nữa nhắc lại chuyện vừa rồi, giọng điệu có chút dùng sức, còn mang theo giọng mũi: Lúc ở dưới lầu, tôi giả bộ không nghe thấy. Anh thấy được, tôi giả vờ như không nghe thấy.
Tạ Như Hạc cúi đầu, phát hiện khóe mắt cô hồng hồng, chính là đang rơi nước mắt. Anh há to miệng, trong nháy mắt không biết nói gì, cũng không biết vì sao chuyện này lại có sức ảnh hưởng lớn đối với cô như vậy.
Em....
Trước kia tôi vẫn cảm thấy... Thư Niệm dùng tay lau nước mắt, cảm xúc không kìm nén được. Cô coi anh thành cái gốc cây, khó khăn mở miệng: Đời này nhất định không thể làm chuyện xấu, nhìn thấy người khác lâm vào cảnh khó khăn, tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
....
Thiện ác cuối cùng cũng có báo, nhân quả luân hồi. Làm chuyện xấu, mặc kệ như thế nào, đến cuối cùng nhất định sẽ gặp phải báo ứng. Thư Niệm nín khóc: Nếu như mình một mực đứng xem người khác lâm vào cảnh nguy nan, không chịu giúp đỡ. Về sau mình gặp chuyện nguy hiểm, nhất định người ta cũng sẽ không bao giờ giúp đỡ mình.
Tạ Như Hạc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chần chờ đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
Tôi vẫn luôn nghĩ là như vậy, cũng luôn làm như vậy. Thư Niệm nức nở: Tôi rõ ràng giúp đỡ nhiều người như vậy, chưa từng làm qua chuyện xấu, nhưng vì sao vẫn không ai chịu giúp tôi....
.....
Cha tôi rõ ràng tốt như vậy, người tốt như ông mà lại qua đời sớm. Đời này ông cứu được nhiều người, nhưng cuối cùng kết quả lại như thế. Thư Niệm thì thào nói nhỏ: Người tốt cũng không có được kết quả tốt, vậy tại sao tôi lại phải giúp người khác, tại sao tôi lại phải áy náy?
Tạ Như Hạc hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay cô: Thư Niệm, em đang nói cái gì?
Nếu như vừa nãy thật sự có người bị hại, tôi giả bộ không nghe thấy, có phải cô ấy có khả năng là sẽ chết? Thư Niệm thấp giọng nói: Thế nhưng việc này không có liên quan tới tôi, tôi qua đó cũng có thể bị thương. Tôi cũng không thể để anh qua đó được....
Tạ Như Hạc nghiêm túc cắt đứt lời cô nói: Thế nhưng không có ai bị thương, là em nghĩ sai.
Nếu có thì sao?
Em cảm thấy sợ hãi, nên em mới nói là mình nghe lầm. Tạ Như Hạc chân thành nói: Có thể sau đó em không nghe thấy động tĩnh ở bên kia nữa, em cũng không thể cứ như vậy mà đi ra.
....
Em không dám qua, em cũng sẽ đi tìm bảo vệ, gọi bảo vệ sang đây xem. Tạ Như Hạc kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, Em bởi vì âm thanh kia, cùng lời nói của mình, cứ thế tưởng tượng ra những tình huống không có thật. Em cho rằng mình làm thế là không được, liền đem cái việc không phát sinh kia ôm hết vào người. Đây mới là không đúng.
Thư Niệm cũng ngừng khóc, dường như đã bắt đầu nghe lọt tai lời anh nói.
Tạ Như Hạc nói: Em đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Thư Niệm dụi dụi mắt, khàn giọng hỏi: Anh có phải lúc đấy cảm thấy tôi rất ngốc không?
Tạ Như Hạc dừng một chút: Không có.
Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi khờ khạo ngốc nghếch, cảm thấy lời tôi nói rất kỳ quái. Thư Niệm nói: Ý nghĩ rất kỳ quái, làm việc vô nghĩa, nhiều người còn thấy tôi thích xen vào chuyện của người khác.
...
Tôi tự nhiên cũng sẽ nghĩ, giống như mình vô nghĩa thật.
Tạ Như Hạc rút khăn giấy, bỏ vào tay cô: Không sao.
Thư Niệm trầm mặc dùng khăn lau nước mắt.
Anh đột nhiên hỏi: Còn tôi thì sao?
Thư Niệm ngẩng mặt nhìn anh, hốc mắt vẫn hồng hồng: Cái gì?
Đôi mắt đen nhánh của Như Hạc sáng lên, bên trong dường như có rất nhiều vì tinh tú tỏa sáng: Những chuyện trước kia em làm với tôi, em cũng cảm thấy không có ý nghĩa sao?
Thư Niệm hít mũi một cái, nhỏ giọng nói: Tôi làm cái gì với anh cơ?
Rất nhiều, rất nhiều việc. Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô: Những người khác có thể cảm thấy vô nghĩa, nhưng người trong cuộc lại cảm thấy vô cùng cảm kích.
....
Tôi không biết trước đó em gặp chuyện gì không hay. Nhưng ít ra, những chuyện em làm là không sai, là người khác sai. Em cũng không nên vì vậy mà tỏ ra áy náy, cũng không nên buồn như vậy.
Thư Niệm lẳng lặng nhìn anh, hơi thở bỗng chậm lại
Nghĩ đến bộ dáng của cô trước đó, Tạ Như Hạc bèn hỏi: Em cảm thấy sợ hãi sao?
Vâng. Thư Niệm rủ mắt xuống, thành thật nói: Mỗi ngày nghĩ đến việc phải ra khỏi cửa, tôi có chút sợ hãi...
... Tạ Như Hạc nhìn cô, ánh mắt trầm xuống.
Thư Niệm không chú ý tới. Sau một lúc lâu, cô buồn buồn hỏi: Vậy sau này nếu gặp chuyện như thế, tôi phải làm thế nào?
Nếu quả thật xảy ra nữa. Tạ Như Hạc như đang giáo dục một đứa trẻ: Hai tháng này, em có thể tìm bảo vệ, cảnh sát đến hỗ trợ, điều kiện tiên quyết là phải bảo đảm an toàn cho chính mình. Sợ hãi là chuyện bình thường, nhưng việc này không đồng nghĩa với việc em làm sai.
Chú ý tới thời gian anh nói, phần sau cô đều không nghe anh nói cái gì, thần sắc mơ hồ.
Hai tháng? Hai tháng đó anh đi đâu?
Sau hai tháng... Tạ Như Hạc hơi rũ mắt, nhiễm vài tia dịu dàng. Giọng anh dừng lại, chăm chú nhìn cô, giọng điệu giống như hứa hẹn: Em có thể tìm tôi.
/87
|