Rốt cục Tiểu Ngân cùng Long Tử Nguyệt cũng trở lại hang động, nàng vui vẻ vừa đi vừa chạy lại gần ôm lấy Long Ám vào lòng miệng hoạt động liên tục giới thiệu Tiểu Ngân cho cậu làm quen. Tiểu Ngân vẫn cứ khinh khỉnh nhìn lom lom cái kẻ đang hào hứng bừng bừng kể chuyện giải cứu con tin ra sao, trừng trị kẻ ác như thế nào, một bộ dáng không có tiền đồ chút nào...
Long Ám chăm chú nghe Long Tử Nguyệt kể lâu lâu còn chen thêm vài câu thắc mắc khiến nàng càng thêm hưng phấn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, diễn tả càng thêm sinh động hơn. Ài....Tiểu Ngân không biết bao giờ nàng mới kể xong đành buồn bực nằm dài ra bên bãi cỏ nhắm mắt lại đi tìm Chu Công đánh cờ.
Ánh sáng le lói chiếu vào gương mặt non nớt Long Ám làm cậu tỉnh giấc, Huyết tộc vốn cũng không có ngủ sâu chỉ cần có âm thanh khác thường ngay lập tức mức độ cảnh giác tăng vọt lên. Giật mình nhìn quanh quất không thấy bóng dáng của Tiểu Ngân cùng Long Tử Nguyệt chỉ thấy dưới đất nguệch ngoạc vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng để lại: Tỷ có việc gấp đi trước, gặp lại tại khách điếm gần Kim Hoàng Miếu.
Còn có mấy tờ ngân phiếu được chặn lại bởi hòn đá nhỏ bên cạnh, một cái bọc nhỏ đựng vài trăm cây ngân châm tinh xảo trong đó, cậu nhặt ngân phiếu cùng nhân châm lên cất vào trong người rồi xoay người ra khỏi cánh rừng, tìm ai đó hỏi đường rồi khởi hành đi đến nơi hẹn.
Long Tử Nguyệt sau khi trốn Long Ám đi cùng với Tiểu Ngân quay lại Phượng thành xử lý nốt cái người tên Sở Phượng Tiên kia, chỉ là lần này nàng thả Tiểu Ngân ở ngoại thành còn bản thân mình thì đang đi dạo vài vòng trong thành, sẵn tiện kiếm thêm một ít ngân phiếu để có cái chi tiêu. Lướt qua một đám đông đang ngồi trong một quán ăn nhỏ giọng đàm luận về một tên địa chủ đất mà họ đang cày thuê trên đó, tuy là nhỏ giọng nhưng đều lọt vào tai Long Tử Nguyệt không sót một chữ.
Tên địa chủ đó chuyên đi tìm các tiểu cô nương vừa mới 10 12 tuổi của các hộ gia đình nghèo gần đó hoặc sống nhờ vào tiền công cày thuê đất của lão để cưỡng gian, nhưng đến khi bị tố giác thì quan phủ lại bao che cho hắn, xử oan cho các hộ gia đình kia rằng chính tiểu nữ hài của bọn họ đến quyến rũ lão địa chủ nhằm một bước trở thành phượng hoàng.Hiện tại số lượng nữ hài tử bị hắn làm hại rất nhiều nhưng lại không có ai dám đi tố cáo nữa, đành phó mặc cho số phận đen đủi của hoàn cảnh tạo nên, cắn răng đưa hài tử của mình vào làm thị nữ thông phòng cho hắn cầm lấy một số tiền bèo bọt coi như tiền bồi thường gắng gượng sống qua ngày.
Long Tử Nguyệt tuy không phải là siêu nhân mặc sịp đỏ thích làm việc nghĩa lại nghe đến những điều thị phi này quả thật là không chấp nhận được hành động cầm thú của tên địa chủ cùng cái quan phủ thông đồng lẫn nhau làm chuyện phi pháp.
Long Tử Nguyệt nghe ngóng thêm một lúc thì xác định được căn biệt viện của tên địa chủ kia nằm trong một khu buôn bán sầm uất nhất nhì của Phượng thành, nhưng mà hình như hiện tại hắn có ở biệt viện hay không thì nàng không rõ, đành phải đích thân đến để xác nhận vậy.
Thả chậm bước chân ung dung đi về phía khu chợ đông đúc trước mặt, Long Tử Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó thở, không phải là do nàng bị cơn đói hành hạ mà là ở đây bán rất nhiều các loại huân hương, son phấn, túi thơm,...mùi hương của nhiều loại trộn lẫn vào nhau làm ảnh hưởng trầm trọng đến khứu giác cực nhạy cảm của Huyết tộc, làm khả năng hít thở của Long Tử Nguyệt bị đình trệ trong chốc lát.
Đang phân vân không biết có nên bước tiếp vào bên trong hay là đi nơi khác để tìm người thì bị một tên gia đinh đứng phía sau gào thét lên: Cái tên kia nhanh tránh đường ra cho chủ tử nhà ta đi, đừng có đứng ở nơi làm cản trở công sự của chủ tử.
Long Ám chăm chú nghe Long Tử Nguyệt kể lâu lâu còn chen thêm vài câu thắc mắc khiến nàng càng thêm hưng phấn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện, diễn tả càng thêm sinh động hơn. Ài....Tiểu Ngân không biết bao giờ nàng mới kể xong đành buồn bực nằm dài ra bên bãi cỏ nhắm mắt lại đi tìm Chu Công đánh cờ.
Ánh sáng le lói chiếu vào gương mặt non nớt Long Ám làm cậu tỉnh giấc, Huyết tộc vốn cũng không có ngủ sâu chỉ cần có âm thanh khác thường ngay lập tức mức độ cảnh giác tăng vọt lên. Giật mình nhìn quanh quất không thấy bóng dáng của Tiểu Ngân cùng Long Tử Nguyệt chỉ thấy dưới đất nguệch ngoạc vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng để lại: Tỷ có việc gấp đi trước, gặp lại tại khách điếm gần Kim Hoàng Miếu.
Còn có mấy tờ ngân phiếu được chặn lại bởi hòn đá nhỏ bên cạnh, một cái bọc nhỏ đựng vài trăm cây ngân châm tinh xảo trong đó, cậu nhặt ngân phiếu cùng nhân châm lên cất vào trong người rồi xoay người ra khỏi cánh rừng, tìm ai đó hỏi đường rồi khởi hành đi đến nơi hẹn.
Long Tử Nguyệt sau khi trốn Long Ám đi cùng với Tiểu Ngân quay lại Phượng thành xử lý nốt cái người tên Sở Phượng Tiên kia, chỉ là lần này nàng thả Tiểu Ngân ở ngoại thành còn bản thân mình thì đang đi dạo vài vòng trong thành, sẵn tiện kiếm thêm một ít ngân phiếu để có cái chi tiêu. Lướt qua một đám đông đang ngồi trong một quán ăn nhỏ giọng đàm luận về một tên địa chủ đất mà họ đang cày thuê trên đó, tuy là nhỏ giọng nhưng đều lọt vào tai Long Tử Nguyệt không sót một chữ.
Tên địa chủ đó chuyên đi tìm các tiểu cô nương vừa mới 10 12 tuổi của các hộ gia đình nghèo gần đó hoặc sống nhờ vào tiền công cày thuê đất của lão để cưỡng gian, nhưng đến khi bị tố giác thì quan phủ lại bao che cho hắn, xử oan cho các hộ gia đình kia rằng chính tiểu nữ hài của bọn họ đến quyến rũ lão địa chủ nhằm một bước trở thành phượng hoàng.Hiện tại số lượng nữ hài tử bị hắn làm hại rất nhiều nhưng lại không có ai dám đi tố cáo nữa, đành phó mặc cho số phận đen đủi của hoàn cảnh tạo nên, cắn răng đưa hài tử của mình vào làm thị nữ thông phòng cho hắn cầm lấy một số tiền bèo bọt coi như tiền bồi thường gắng gượng sống qua ngày.
Long Tử Nguyệt tuy không phải là siêu nhân mặc sịp đỏ thích làm việc nghĩa lại nghe đến những điều thị phi này quả thật là không chấp nhận được hành động cầm thú của tên địa chủ cùng cái quan phủ thông đồng lẫn nhau làm chuyện phi pháp.
Long Tử Nguyệt nghe ngóng thêm một lúc thì xác định được căn biệt viện của tên địa chủ kia nằm trong một khu buôn bán sầm uất nhất nhì của Phượng thành, nhưng mà hình như hiện tại hắn có ở biệt viện hay không thì nàng không rõ, đành phải đích thân đến để xác nhận vậy.
Thả chậm bước chân ung dung đi về phía khu chợ đông đúc trước mặt, Long Tử Nguyệt bắt đầu cảm thấy khó thở, không phải là do nàng bị cơn đói hành hạ mà là ở đây bán rất nhiều các loại huân hương, son phấn, túi thơm,...mùi hương của nhiều loại trộn lẫn vào nhau làm ảnh hưởng trầm trọng đến khứu giác cực nhạy cảm của Huyết tộc, làm khả năng hít thở của Long Tử Nguyệt bị đình trệ trong chốc lát.
Đang phân vân không biết có nên bước tiếp vào bên trong hay là đi nơi khác để tìm người thì bị một tên gia đinh đứng phía sau gào thét lên: Cái tên kia nhanh tránh đường ra cho chủ tử nhà ta đi, đừng có đứng ở nơi làm cản trở công sự của chủ tử.
/300
|