Long Tử Nguyệt nghiền ngẫm hình như nàng toàn bị người khác quát vào mặt đuổi đi nơi khác, không lẽ nhân duyên của nàng kém đến vậy, gặp người người xua kẻ đuổi...? Cũng không muốn tranh cãi với động vật cấp thấp, Long Tử Nguyệt lùi về cạnh sạp bán son phấn bên cạnh vài bước tránh đường cho cái động vật béo ục ịch kia đi qua.
Thẩm thẩm bán son phấn ngay đó nhỏ giọng giới thiệu các loại màu son mới nhập về đang được ưa chuộng, mời mọc nàng mua về cho mẫu thân cùng tỷ muội trong nhà xài, Long Tử Nguyệt khách sáo từ chối vài câu rồi thở dài sải bước đi vào trong chợ nồng nặc mùi hương nọ.
Đứng trước căn biệt viện tên địa chủ kia mà Long Tử Nguyệt hỏi thăm được từ những người bán hàng, trầm ngâm xem nên nhảy tường vào hay là gõ cửa thì thấy có tên gia đinh đang lén lén lút lút mở cửa hông chuẩn bị đi ra ngoài, Long Tử Nguyệt lách người nhảy lên đầu tường nhìn quanh một vòng, đành quyết định chuồn êm vào vậy.
Né tránh nô tài cùng nha hoàn đang bận rộn làm việc trong biệt viện, Long Tử Nguyệt lựa một góc khuất thả người từ trên nóc nhà xuống mặt đất, tóm lấy một nô tài đang quét lá rơi gần đó hỏi hắn phòng bạc ở đâu, sau khi xác định được vị trí đại khái Long Tử Nguyệt liền đánh hắn rồi chạy về phương hướng kho bạc.
Cửa nhà kho được khóa kỹ, chỉ là đối với Long Tử Nguyệt không ảnh hưởng gì, đưa tay nắm cái khóa cửa kia tập trung sức mạnh lại liền nghe tiếng răng rắc, ổ khóa bị nàng bóp bay ra làm hai ba mảnh, tiện tay ném vào bụi hoa bên cạnh đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong tuy là có rất nhiều món đồ trân bảo, Long Tử Nguyệt cũng không cần lấy nhiều mấy cái đó, vừa cồng kềnh khó mang lại phải đem đi bán đổi lấy ngân phiếu, khá là phiền phức. Đi dạo trong kho tìm xem có thứ gì vừa mắt thì vô tình Long Tử Nguyệt nhìn thấy một khối ngọc bội màu phỉ thúy chói lòa trong cái rương nhỏ, nhìn vừa mắt vươn tay nhặt lấy cất vào người.
Đang hứng chí lượn lờ tìm thêm chút ít đồ, mở hết rương lớn nhỏ gần nơi nàng đang đứng lại vô tình nhìn trúng một cây chiết phiến được thiết kế bằng sắt, cầm lên ngắm nghía, vung tay mở tung chiết phiến ra.
Long Tử Nguyệt thấy có một cái chốt nhỏ, tò mò chạm nhẹ vào phần chốt ở tay cầm thì cơ quan khởi động một loạt các lưỡi dao nhỏ ở 14 nẹp sắt của chiết phiến bật tung ra, chiết phiến tao nhã trở thành một món vũ khí sắc lẹm.
Thật thú vị! Long Tử Nguyệt cảm thán trong lòng quyết định chiếm làm của riêng, tay cầm chiết phiến đã gập lại vừa đi vừa nhịp nhẹ vào lòng bàn tay còn lại, thuận tiện giở nắp vài cái rương khác tìm kiếm. Chợt Long Tử Nguyệt lật trúng cái rương chứa đầy ngân phiếu, hai mắt nàng lòe lòe sáng Oa.......thật nhiều tiền nha....
Vươn tay ra lấy một sấp gập lại nhét vào túi thơm treo bên người, thấy có vẻ lấy còn ít lại vươn tay ra lấy thêm một sấp lớn nữa nhét vào vạt áo trước ngực. Vỗ vỗ nhẹ cho xấp giấy xẹp xuống bớt, rồi kiểm tra thêm nốt mấy cái rương mà nàng chưa xem hết, chỉ là cũng không tìm thấy món gì hay ho nữa cả, cảm thấy có vẻ đã đủ nên rời khỏi đây thôi.
Vừa ra khỏi cửa nhà kho liền nghe thấy có tiếng động của ba bốn người đang tiến về phía Long Tử Nguyệt liền nhún người nhảy lên nhánh cây cổ thụ gần đó ẩn nấp, từ ngã rẽ đằng xa xuất hiện bốn người, một người đi đầu ba người còn lại theo sau, vừa đi vừa bàn luận về những đơn hàng buôn bán hoa màu cùng lúa gạo gì đó.
Tên địa chủ kia họ Trương, Long Tử Nguyệt cũng lười tìm hiểu họ tên gã là gì chỉ nghe mọi người hay gọi là Trương địa chủ mà thôi, đám người này có lẽ chỉ là quản sự việc buôn bán cho lão Trương kia. Nghe bọn họ lảm nhảm mấy cái vấn đề rối ren kia phát phiền, Long Tử Nguyệt xoay người bỏ đi hướng khác tìm cái gã Trương địa chủ ôn chút chuyện đã.
Thẩm thẩm bán son phấn ngay đó nhỏ giọng giới thiệu các loại màu son mới nhập về đang được ưa chuộng, mời mọc nàng mua về cho mẫu thân cùng tỷ muội trong nhà xài, Long Tử Nguyệt khách sáo từ chối vài câu rồi thở dài sải bước đi vào trong chợ nồng nặc mùi hương nọ.
Đứng trước căn biệt viện tên địa chủ kia mà Long Tử Nguyệt hỏi thăm được từ những người bán hàng, trầm ngâm xem nên nhảy tường vào hay là gõ cửa thì thấy có tên gia đinh đang lén lén lút lút mở cửa hông chuẩn bị đi ra ngoài, Long Tử Nguyệt lách người nhảy lên đầu tường nhìn quanh một vòng, đành quyết định chuồn êm vào vậy.
Né tránh nô tài cùng nha hoàn đang bận rộn làm việc trong biệt viện, Long Tử Nguyệt lựa một góc khuất thả người từ trên nóc nhà xuống mặt đất, tóm lấy một nô tài đang quét lá rơi gần đó hỏi hắn phòng bạc ở đâu, sau khi xác định được vị trí đại khái Long Tử Nguyệt liền đánh hắn rồi chạy về phương hướng kho bạc.
Cửa nhà kho được khóa kỹ, chỉ là đối với Long Tử Nguyệt không ảnh hưởng gì, đưa tay nắm cái khóa cửa kia tập trung sức mạnh lại liền nghe tiếng răng rắc, ổ khóa bị nàng bóp bay ra làm hai ba mảnh, tiện tay ném vào bụi hoa bên cạnh đẩy cửa bước vào trong.
Bên trong tuy là có rất nhiều món đồ trân bảo, Long Tử Nguyệt cũng không cần lấy nhiều mấy cái đó, vừa cồng kềnh khó mang lại phải đem đi bán đổi lấy ngân phiếu, khá là phiền phức. Đi dạo trong kho tìm xem có thứ gì vừa mắt thì vô tình Long Tử Nguyệt nhìn thấy một khối ngọc bội màu phỉ thúy chói lòa trong cái rương nhỏ, nhìn vừa mắt vươn tay nhặt lấy cất vào người.
Đang hứng chí lượn lờ tìm thêm chút ít đồ, mở hết rương lớn nhỏ gần nơi nàng đang đứng lại vô tình nhìn trúng một cây chiết phiến được thiết kế bằng sắt, cầm lên ngắm nghía, vung tay mở tung chiết phiến ra.
Long Tử Nguyệt thấy có một cái chốt nhỏ, tò mò chạm nhẹ vào phần chốt ở tay cầm thì cơ quan khởi động một loạt các lưỡi dao nhỏ ở 14 nẹp sắt của chiết phiến bật tung ra, chiết phiến tao nhã trở thành một món vũ khí sắc lẹm.
Thật thú vị! Long Tử Nguyệt cảm thán trong lòng quyết định chiếm làm của riêng, tay cầm chiết phiến đã gập lại vừa đi vừa nhịp nhẹ vào lòng bàn tay còn lại, thuận tiện giở nắp vài cái rương khác tìm kiếm. Chợt Long Tử Nguyệt lật trúng cái rương chứa đầy ngân phiếu, hai mắt nàng lòe lòe sáng Oa.......thật nhiều tiền nha....
Vươn tay ra lấy một sấp gập lại nhét vào túi thơm treo bên người, thấy có vẻ lấy còn ít lại vươn tay ra lấy thêm một sấp lớn nữa nhét vào vạt áo trước ngực. Vỗ vỗ nhẹ cho xấp giấy xẹp xuống bớt, rồi kiểm tra thêm nốt mấy cái rương mà nàng chưa xem hết, chỉ là cũng không tìm thấy món gì hay ho nữa cả, cảm thấy có vẻ đã đủ nên rời khỏi đây thôi.
Vừa ra khỏi cửa nhà kho liền nghe thấy có tiếng động của ba bốn người đang tiến về phía Long Tử Nguyệt liền nhún người nhảy lên nhánh cây cổ thụ gần đó ẩn nấp, từ ngã rẽ đằng xa xuất hiện bốn người, một người đi đầu ba người còn lại theo sau, vừa đi vừa bàn luận về những đơn hàng buôn bán hoa màu cùng lúa gạo gì đó.
Tên địa chủ kia họ Trương, Long Tử Nguyệt cũng lười tìm hiểu họ tên gã là gì chỉ nghe mọi người hay gọi là Trương địa chủ mà thôi, đám người này có lẽ chỉ là quản sự việc buôn bán cho lão Trương kia. Nghe bọn họ lảm nhảm mấy cái vấn đề rối ren kia phát phiền, Long Tử Nguyệt xoay người bỏ đi hướng khác tìm cái gã Trương địa chủ ôn chút chuyện đã.
/300
|