Loanh quanh trong biệt viện từ lúc trời sắp hoàng hôn đến tận tối mịt vẫn chưa thấy người cần tìm, Long Tử Nguyệt đành phải tìm một kẻ nào đó hỏi thăm cho nhanh cứ chạy như vầy đến sáng cũng không xong mà khổ nỗi nàng lại là kẻ mù đường nữa, chạy lòng vòng chỉ có lạc và lạc xa hơn thôi...
Tóm được một tiểu cô nương bị Trương địa chủ cưỡng gian đưa vào phủ làm thị nữ thông phòng, mang theo nàng ta chạy đến phòng ngủ của gã, Long Tử Nguyệt lại dùng phương pháp đưa bạc cho nàng ta dặn nàng ta rằng cố gắng thoát khỏi nơi đây làm lại cuộc đời, đừng có nghĩ quẩn mà tự sát. Sau khi để nàng ta tự mình rời đi hẳn rồi Long Tử Nguyệt mới xoay người nhìn về phía cánh cửa căn phòng đang khép kín kia.
Tuy âm thanh đã bị đè nén, những kẻ không phận sự cũng không có ai tiến vào đây dù có thì cũng khó mà không nghe ra âm thanh ô uế đang phát ra từ trong phòng, đối với Huyết tộc thì cái âm thanh này tương đối lớn đâm thẳng vào màng nhĩ của Long Tử Nguyệt.
Âm thanh càng lúc càng to hơn, Long Tử Nguyệt mang theo một bụng bực mình đá cửa xông vào thì nhìn thấy hai cái thân ảnh trần truồng đang quấn quýt lấy nhau, mồ hôi hòa với mùi vị tình dục hoan ái còn chưa tiêu tán hết trong bầu không khí bên trong phòng.
Chỉ là Trương địa chủ lần này là đang tiến hành vận động với phu nhân của mình chứ không phải là những nữ hài tử kia, Long Tử Nguyệt mày khẽ nhíu lại một cái liếc mắt sơ qua căn phòng thì thấy trong góc có một tiểu hài nữ đang ngất xỉu nằm trên nền đất lạnh.
Khắp người nữ hài đầy những dấu hồng ngân cùng vô số mảng xanh xanh tím tím, trên khuôn mặt trắng bệch có in dấu bàn tay đã chuyển thành máu bầm, dấu dây thừng tím tái ở tứ chi cùng hơi thở cực kỳ mỏng mong dường như đã muốn tắt thở.
Long Tử Nguyệt hai mắt khép hờ liếc nhìn đôi phu phụ kia, cả người nàng tỏa ra sát khí khiến cả căn phòng vừa nãy còn nóng hầm hập mùi vị hoan ái lập tức như chìm vào hầm băng lạnh ngắt như muốn đông chết người.
Trương phu nhân thấy Long Tử Nguyệt tiến vào theo bản năng tính thét ầm lên nhưng khi nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của người vừa xông vào liền bị mê hoặc, tiếng thét mắc kẹt trong cổ họng cứ như vậy mà nuốt xuống bụng, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn chằm chặp vào Long Tử Nguyệt.
Vốn Trương địa chủ đang hăng hái du sơn thủy trên thân thể của phu nhân gã bị Long Tử Nguyệt đạp cửa xông vào đã mất hứng, còn chưa kịp mở miệng chất vấn thì bị một kiện y phục đầy quý khí cùng lãnh ngạo kia làm cho ngơ ngẩn.
Bước vào phòng liếc mắt nhìn thấy gả cùng phu nhân đang hoan ái mà ánh mắt Long Tử Nguyệt cũng không nháy một cái hoàn toàn coi như nhìn thấy heo chó đang quấn quýt, trực tiếp bỏ qua mà quan sát căn phòng.
Theo bản năng Trương địa chủ cũng nhìn theo tầm mắt của Long Tử Nguyệt khi nhìn vào trong góc phòng có một nữ hài tử đang hấp hối thì cả thân thể chợt lạnh cóng theo ánh mắt của Long Tử Nguyệt.
Thấy Long Tử Nguyệt khép hờ mí mắt nhìn về phía gả thì cả sống lưng lão cương cứng ngắc, hoảng sợ nhìn chăm chăm vào mỗi động tác của Long Tử Nguyệt. Đầu óc Trương địa chủ lóe lên cái ý nghĩ gọi người đến để bắt cái kẻ trước mặt gả, chỉ là gả còn chưa kịp lên tiếng thì Long Tử Nguyệt đã cất giọng lạnh băng mang theo hơi thở tử vong: Nếu muốn chết nhanh hơn một chút thì cứ thử kêu người đi!
Long Tử Nguyệt vô tình lướt qua thấy ánh mắt của Trương phu nhân đang quan sát chặt chẽ nàng như muốn lột sạch y phục cùng nàng vu sơn vân vũ, sát khí liền nổi lên thêm một cấp bậc mới. Cùng là nữ nhân với nhau mà ả ta lại có thể cùng trượng phu dày vò một cái tiểu hài tử đến hấp hối, đã vậy còn nhìn Long Tử Nguyệt nàng như một cái tiểu bạch kiểm muốn cùng nàng lên giường? Nghĩ cũng quả là tốt đẹp đi!
Cái ánh mắt đầy dục vọng nhìn Long Tử Nguyệt, trong khi ả ta còn quấn quýt lấy trượng phu, cả hai không một mảnh vãi đang làm những vận động nguyên thủy nhất theo bản năng. Long Tử Nguyệt vươn tay phóng một cây ngân châm trúng ngay mi tâm của Trương phu nhân, ả ta ngã xuống giường, ánh mắt vẫn còn mang theo đầy mùi tình dục mở to mà chết, giữa mi tâm chỉ chảy ra một ít máu loãng.
Tóm được một tiểu cô nương bị Trương địa chủ cưỡng gian đưa vào phủ làm thị nữ thông phòng, mang theo nàng ta chạy đến phòng ngủ của gã, Long Tử Nguyệt lại dùng phương pháp đưa bạc cho nàng ta dặn nàng ta rằng cố gắng thoát khỏi nơi đây làm lại cuộc đời, đừng có nghĩ quẩn mà tự sát. Sau khi để nàng ta tự mình rời đi hẳn rồi Long Tử Nguyệt mới xoay người nhìn về phía cánh cửa căn phòng đang khép kín kia.
Tuy âm thanh đã bị đè nén, những kẻ không phận sự cũng không có ai tiến vào đây dù có thì cũng khó mà không nghe ra âm thanh ô uế đang phát ra từ trong phòng, đối với Huyết tộc thì cái âm thanh này tương đối lớn đâm thẳng vào màng nhĩ của Long Tử Nguyệt.
Âm thanh càng lúc càng to hơn, Long Tử Nguyệt mang theo một bụng bực mình đá cửa xông vào thì nhìn thấy hai cái thân ảnh trần truồng đang quấn quýt lấy nhau, mồ hôi hòa với mùi vị tình dục hoan ái còn chưa tiêu tán hết trong bầu không khí bên trong phòng.
Chỉ là Trương địa chủ lần này là đang tiến hành vận động với phu nhân của mình chứ không phải là những nữ hài tử kia, Long Tử Nguyệt mày khẽ nhíu lại một cái liếc mắt sơ qua căn phòng thì thấy trong góc có một tiểu hài nữ đang ngất xỉu nằm trên nền đất lạnh.
Khắp người nữ hài đầy những dấu hồng ngân cùng vô số mảng xanh xanh tím tím, trên khuôn mặt trắng bệch có in dấu bàn tay đã chuyển thành máu bầm, dấu dây thừng tím tái ở tứ chi cùng hơi thở cực kỳ mỏng mong dường như đã muốn tắt thở.
Long Tử Nguyệt hai mắt khép hờ liếc nhìn đôi phu phụ kia, cả người nàng tỏa ra sát khí khiến cả căn phòng vừa nãy còn nóng hầm hập mùi vị hoan ái lập tức như chìm vào hầm băng lạnh ngắt như muốn đông chết người.
Trương phu nhân thấy Long Tử Nguyệt tiến vào theo bản năng tính thét ầm lên nhưng khi nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của người vừa xông vào liền bị mê hoặc, tiếng thét mắc kẹt trong cổ họng cứ như vậy mà nuốt xuống bụng, ánh mắt đầy thèm thuồng nhìn chằm chặp vào Long Tử Nguyệt.
Vốn Trương địa chủ đang hăng hái du sơn thủy trên thân thể của phu nhân gã bị Long Tử Nguyệt đạp cửa xông vào đã mất hứng, còn chưa kịp mở miệng chất vấn thì bị một kiện y phục đầy quý khí cùng lãnh ngạo kia làm cho ngơ ngẩn.
Bước vào phòng liếc mắt nhìn thấy gả cùng phu nhân đang hoan ái mà ánh mắt Long Tử Nguyệt cũng không nháy một cái hoàn toàn coi như nhìn thấy heo chó đang quấn quýt, trực tiếp bỏ qua mà quan sát căn phòng.
Theo bản năng Trương địa chủ cũng nhìn theo tầm mắt của Long Tử Nguyệt khi nhìn vào trong góc phòng có một nữ hài tử đang hấp hối thì cả thân thể chợt lạnh cóng theo ánh mắt của Long Tử Nguyệt.
Thấy Long Tử Nguyệt khép hờ mí mắt nhìn về phía gả thì cả sống lưng lão cương cứng ngắc, hoảng sợ nhìn chăm chăm vào mỗi động tác của Long Tử Nguyệt. Đầu óc Trương địa chủ lóe lên cái ý nghĩ gọi người đến để bắt cái kẻ trước mặt gả, chỉ là gả còn chưa kịp lên tiếng thì Long Tử Nguyệt đã cất giọng lạnh băng mang theo hơi thở tử vong: Nếu muốn chết nhanh hơn một chút thì cứ thử kêu người đi!
Long Tử Nguyệt vô tình lướt qua thấy ánh mắt của Trương phu nhân đang quan sát chặt chẽ nàng như muốn lột sạch y phục cùng nàng vu sơn vân vũ, sát khí liền nổi lên thêm một cấp bậc mới. Cùng là nữ nhân với nhau mà ả ta lại có thể cùng trượng phu dày vò một cái tiểu hài tử đến hấp hối, đã vậy còn nhìn Long Tử Nguyệt nàng như một cái tiểu bạch kiểm muốn cùng nàng lên giường? Nghĩ cũng quả là tốt đẹp đi!
Cái ánh mắt đầy dục vọng nhìn Long Tử Nguyệt, trong khi ả ta còn quấn quýt lấy trượng phu, cả hai không một mảnh vãi đang làm những vận động nguyên thủy nhất theo bản năng. Long Tử Nguyệt vươn tay phóng một cây ngân châm trúng ngay mi tâm của Trương phu nhân, ả ta ngã xuống giường, ánh mắt vẫn còn mang theo đầy mùi tình dục mở to mà chết, giữa mi tâm chỉ chảy ra một ít máu loãng.
/300
|