Hữu Nam từ dưới canteen trở về lớp, thấy có người thập thò ở cửa lớp, ngó trái ngó phải, cậu nhìn thấy dáng người rất quen, chợt cậu nhìn thấy cặp sách trong tay người đó. Khóe miệng nhếch lên, lặng lẽ tiến lại gần.
- Cậu tìm tôi sao?
Bảo Châu nghe thấy có giọng nói gần sát bên mình, giật mình quay đầu nhìn lại, lo sợ nhìn người phía sau, miệng lắp bắp nói:
- Cặp...cặp của cậu này. Xin...xin lỗi.
Không đợi Hữu Nam kịp phản ứng, Bảo Châu dúi cặp sách vào tay Hữu Nam rồi bỏ chạy về lớp.
Hữu Nam nhìn theo bóng dáng Bảo Châu lượt nhanh qua người mình, rồi lại nhìn xuống cặp sách đang cầm trong tay. Tâm trạng vui vẻ tiến vào lớp.
Mai Hiền và Dũng lại chuẩn bị có một cuộc khẩu chiến mới, chợt có người lao vào giữa hai người, tách họ ra hai bên rồi tiến vào chỗ ngồi. Hai người chợt quay lại nhìn người đẩy mình, cuộc chiến bị vất lại phía sau. Mai Hiền nhanh nhảu hỏi:
- Sao rồi? - Mắt cô nàng sáng ngời nhìn Bảo Châu
Bảo Châu không để ý đến câu hỏi của Mai Hiền, phẩy phẩy tay rồi gục đầu xuống bàn.
Mai Hiền thấy vậy không nói gì, kéo Dũng qua một bên thì thầm gì đó.
Hết tiết học, tâm trạng Bảo Châu cũng không khá lên là mấy, tay chân như không có sức lực, chậm chạp đút đồ vào cặp sách. Mai Hiền thấy vậy không lên tiếng, đứng lên cất đồ giúp Bảo Châu, rồi kéo cô bạn ngẩn ngơ ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi cửa lớp hai người liền nhìn thấy Hữu Nam đứng ở đầu hành lang, hai người bất giác dừng bước chân. Mai Hiền kéo Bảo Châu đi về hướng ngược lại. Nhưng tự dưng thấy bàn tay trống rỗng, người phía sau đã tiến về phía trước từ bao giờ, lúc Bảo Châu đi ngang qua, Mai Hiền còn nghe thấy lời nói thầm:'' Sợ gì chứ''.
Hữu Nam nhìn thấy bộ dạng của cô gái đang tiến về phía mình, khuôn mặt quay đi chỗ khác, che giấu đi nụ cười một bên.
Bảo Châu tiến tới chỗ Hữu Nam, không đợi cậu phản ứng, dõng dạc nói:
- Tớ thừa nhận là tiếng nói trong đoạn ghi âm kia là tớ, tớ cũng đã nhận sai và đang thực hiện lời hứa với cậu để chuộc lại lỗi lầm. Tớ đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Bảo Châu lấy ra trong cặp tờ giấy và bút, đưa tới trước mặt Hữu Nam, nói tiếp:
- Cậu muốn tớ làm gì thì có thể ghi vào đây, nếu giờ cậu không nghĩ ra thì có thể mang về nhà rồi từ từ suy nghĩ, không cần vội, tớ có thể đợi. Nhưng tớ nói trước, điều cậu muốn phải nằm trong khả năng của tớ, nếu không thì tớ có thể cố gắng. Còn điều nữa tớ quên chưa nói với cậu, thật xin lỗi, ngày hôm đấy tớ không nên bỏ chạy. - Nói đến đây đầu Bảo Châu hơi cúi xuống, chân thành nhận sai.
Mãi không thấy người đối diện lên tiếng, Bảo Châu hơi hé mắt nhìn, lắp bắp hỏi:
- Cậu thấy...thấy sao?
- Tôi sẽ suy nghĩ, cậu về trước đi.
Bảo Châu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong ngày cuối cùng cũng được trút ra, mang tâm trạng vui vẻ định rời đi thì người phía sau lên tiếng gọi lại.
- Đợi đã.
Bảo Châu quay lại nhìn với ánh mắt còn chuyện gì nữa sao, hay là cậu muốn đổi ý, tâm trạng Bảo Châu căng như dây đàn, đứng bất động tại chỗ, chợt có chiếc điện thoại đưa ra trước mặt, Hữu Nam nói:
- Ghi số điện thoại vào đây.
Sợi dây đang căng trong lòng được giũ bỏ, tâm trạng Bảo Châu lại vui vẻ, cầm điện thoại trong tay Hữu Nam bấm số của mình. Rồi đưa lại, lúc đi không quên vui vẻ tạm biệt cậu ta. Chưa đi được nửa đường giọng Hữu Nam cất lên:
- Còn nữa...
Bảo Châu khó chịu qua lại nói:
- Còn gì thì...
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hữu Nam chặn lại.
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Hữu Nam nói xong, quanh người rời đi.
Bảo Châu tung tăng chạy xuống chỗ Mai Hiền và Dũng đang đợi mình, vừa xuống tới nơi, hứng chí hét.
- Về nhà tao đi, hôm nay chị đây sẽ trổ tài nấu ăn cho mấy cưng. Ha...Ha...Ha
Mai Hiền thấy Bảo Châu vừa nói vừa cười sợ tâm trạng bạn bất ổn, lo lắng hỏi:
- Bảo Châu, có gì thì cứ nói ra, không cần phải dùng nụ cười để che dấu, mày cứ nói cười như thế này bọn tao lo lắng.
Bảo Châu đang chìm trong vui vẻ, bị câu nói của Mai Hiền như gáo nước lạnh đồ vào người, tức giận hét.
- Mày nghe cho kĩ đây. Bà đây đang rất vui, rất rất vui. Chúng mày nhìn gì mà nhìn, có đi mau không. Bà cho cả lũ nhìn đói bây giờ.
Mai Hiền và Dũng như vừa đụng trúng tổ ong, sợ hãi tuân lệnh, đồng thanh đáp:
- Mọi chuyện nghe theo bà hết ạ.
- Cậu tìm tôi sao?
Bảo Châu nghe thấy có giọng nói gần sát bên mình, giật mình quay đầu nhìn lại, lo sợ nhìn người phía sau, miệng lắp bắp nói:
- Cặp...cặp của cậu này. Xin...xin lỗi.
Không đợi Hữu Nam kịp phản ứng, Bảo Châu dúi cặp sách vào tay Hữu Nam rồi bỏ chạy về lớp.
Hữu Nam nhìn theo bóng dáng Bảo Châu lượt nhanh qua người mình, rồi lại nhìn xuống cặp sách đang cầm trong tay. Tâm trạng vui vẻ tiến vào lớp.
Mai Hiền và Dũng lại chuẩn bị có một cuộc khẩu chiến mới, chợt có người lao vào giữa hai người, tách họ ra hai bên rồi tiến vào chỗ ngồi. Hai người chợt quay lại nhìn người đẩy mình, cuộc chiến bị vất lại phía sau. Mai Hiền nhanh nhảu hỏi:
- Sao rồi? - Mắt cô nàng sáng ngời nhìn Bảo Châu
Bảo Châu không để ý đến câu hỏi của Mai Hiền, phẩy phẩy tay rồi gục đầu xuống bàn.
Mai Hiền thấy vậy không nói gì, kéo Dũng qua một bên thì thầm gì đó.
Hết tiết học, tâm trạng Bảo Châu cũng không khá lên là mấy, tay chân như không có sức lực, chậm chạp đút đồ vào cặp sách. Mai Hiền thấy vậy không lên tiếng, đứng lên cất đồ giúp Bảo Châu, rồi kéo cô bạn ngẩn ngơ ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi cửa lớp hai người liền nhìn thấy Hữu Nam đứng ở đầu hành lang, hai người bất giác dừng bước chân. Mai Hiền kéo Bảo Châu đi về hướng ngược lại. Nhưng tự dưng thấy bàn tay trống rỗng, người phía sau đã tiến về phía trước từ bao giờ, lúc Bảo Châu đi ngang qua, Mai Hiền còn nghe thấy lời nói thầm:'' Sợ gì chứ''.
Hữu Nam nhìn thấy bộ dạng của cô gái đang tiến về phía mình, khuôn mặt quay đi chỗ khác, che giấu đi nụ cười một bên.
Bảo Châu tiến tới chỗ Hữu Nam, không đợi cậu phản ứng, dõng dạc nói:
- Tớ thừa nhận là tiếng nói trong đoạn ghi âm kia là tớ, tớ cũng đã nhận sai và đang thực hiện lời hứa với cậu để chuộc lại lỗi lầm. Tớ đã hứa thì nhất định sẽ làm được.
Bảo Châu lấy ra trong cặp tờ giấy và bút, đưa tới trước mặt Hữu Nam, nói tiếp:
- Cậu muốn tớ làm gì thì có thể ghi vào đây, nếu giờ cậu không nghĩ ra thì có thể mang về nhà rồi từ từ suy nghĩ, không cần vội, tớ có thể đợi. Nhưng tớ nói trước, điều cậu muốn phải nằm trong khả năng của tớ, nếu không thì tớ có thể cố gắng. Còn điều nữa tớ quên chưa nói với cậu, thật xin lỗi, ngày hôm đấy tớ không nên bỏ chạy. - Nói đến đây đầu Bảo Châu hơi cúi xuống, chân thành nhận sai.
Mãi không thấy người đối diện lên tiếng, Bảo Châu hơi hé mắt nhìn, lắp bắp hỏi:
- Cậu thấy...thấy sao?
- Tôi sẽ suy nghĩ, cậu về trước đi.
Bảo Châu nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong ngày cuối cùng cũng được trút ra, mang tâm trạng vui vẻ định rời đi thì người phía sau lên tiếng gọi lại.
- Đợi đã.
Bảo Châu quay lại nhìn với ánh mắt còn chuyện gì nữa sao, hay là cậu muốn đổi ý, tâm trạng Bảo Châu căng như dây đàn, đứng bất động tại chỗ, chợt có chiếc điện thoại đưa ra trước mặt, Hữu Nam nói:
- Ghi số điện thoại vào đây.
Sợi dây đang căng trong lòng được giũ bỏ, tâm trạng Bảo Châu lại vui vẻ, cầm điện thoại trong tay Hữu Nam bấm số của mình. Rồi đưa lại, lúc đi không quên vui vẻ tạm biệt cậu ta. Chưa đi được nửa đường giọng Hữu Nam cất lên:
- Còn nữa...
Bảo Châu khó chịu qua lại nói:
- Còn gì thì...
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Hữu Nam chặn lại.
- Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Hữu Nam nói xong, quanh người rời đi.
Bảo Châu tung tăng chạy xuống chỗ Mai Hiền và Dũng đang đợi mình, vừa xuống tới nơi, hứng chí hét.
- Về nhà tao đi, hôm nay chị đây sẽ trổ tài nấu ăn cho mấy cưng. Ha...Ha...Ha
Mai Hiền thấy Bảo Châu vừa nói vừa cười sợ tâm trạng bạn bất ổn, lo lắng hỏi:
- Bảo Châu, có gì thì cứ nói ra, không cần phải dùng nụ cười để che dấu, mày cứ nói cười như thế này bọn tao lo lắng.
Bảo Châu đang chìm trong vui vẻ, bị câu nói của Mai Hiền như gáo nước lạnh đồ vào người, tức giận hét.
- Mày nghe cho kĩ đây. Bà đây đang rất vui, rất rất vui. Chúng mày nhìn gì mà nhìn, có đi mau không. Bà cho cả lũ nhìn đói bây giờ.
Mai Hiền và Dũng như vừa đụng trúng tổ ong, sợ hãi tuân lệnh, đồng thanh đáp:
- Mọi chuyện nghe theo bà hết ạ.
/23
|