Ting...tang...tính...tang.
Chuông điện thoại kêu vang khắp phòng, chủ nhân của nó đưa bàn tay khó chịu từ trong chăn ra, lấy điện thoại để lên tai, không thèm liếm mắt xem ai gọi, giọng nói ngái ngủ, mang theo chút khó chịu nói:
- Alo... Ai thế?
Đầu dây bên kia im lặng, không có ai trả lời. Tưởng bên kia họ đã tắt máy, Bảo Châu không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ngủ, điện thoại vẫn để nguyên áp ở bên tai. Miệng còn phát ra vài tiếng làu bàu khó chịu.
20 phút sau.
Chuông báo thức vang lên. Điện thoại áp bên tai Bảo Châu vang lên một hồi chuông, làm cho cô nàng đang chìm trong giấc mộng, giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác ngồi giữa giường, nhìn xung quanh.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, Bảo Châu mới đi đánh răng rửa mặt, bước ra khỏi cửa nhà tắm thấy điện thoại nằm dưới sàn, Bảo Châu mới nhớ sáng nay có người gọi điện thoại cho mình, mở lịch sử ra xem, là số lạ. Đặt điện thoại xuống bàn, Bảo Châu mặc quần áo chuẩn bị đi học.
Bảo Châu đi bộ từ nhà ra cửa hàng tiện lợi của mẹ, chưa vào đến cửa hàng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Mai Hiền và Dũng, tiếng mẹ Lâm cười vui vẻ, Bảo Châu bước vào cửa hàng, ba người không ai để ý vẫn tiếp tục câu chuyện. Bảo Châu đã quen với việc này, đi thẳng đến quầy sữa và bánh lấy đồ ăn sáng, không quên lượn qua quầy đồ ăn vặt, nhét đầy một cặp sách.
Bảo Châu tiến về quầy thu ngân, nơi ba người đang nói chuyện vui vẻ, lôi hai người đang nói chuyện không có ý muốn dừng lại kia, bước ra khỏi cửa hàng, không quên chào mẹ Lâm:
- Mẹ, bọn con đi học đây.
Hai người phía sau bị lôi đi cũng chào theo:
- Bác, chúng con đi học đây. Mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé bác.
- Chúng con đi đây.
Mẹ Lâm nhìn theo ba đứa, vui vẻ nói tạm biệt, không quên dặn:
- Mấy đứa đi cẩn thận nghe không.
Ba tiếng ''dạ'' đồng loạt vang lên.
Ba người đang vui vẻ, truê đùa nhau, đến gần cửa lớp học, Mai Hiền chợt lấy tay huých ra hiệu cho Bảo Châu, rồi kéo Dũng đi thẳng vào lớp. Bảo Châu nhìn thấy Hữu Nam đang đứng ở cửa lớp, đang nhìn mình.
Bảo Châu tiến lại gần, hỏi:
- Cậu tìm mình sao?
Tay Hữu Nam chợt chìa trước mặt Bảo Châu, như muốn lấy gì đấy, khuôn mặt thoáng vẻ chờ mong.
Bảo Châu không hiểu ý cậu ta muốn gì, lại nhìn bàn tay để trước mặt mình, hỏi một cách khó hiểu:
- Cậu muốn lấy gì sao?
Hữu Nam tâm trạng vui vẻ, không để ý đến sự khó hiểu của Bảo Châu, nói:
- Đồ ăn sáng của tôi.
- Đồ ăn sáng của cậu? Cậu muốn tôi mua đồ ăn sáng cho cậu? Sao bây giờ mới nói. Cậu muốn ăn gì nào? Nhanh lên sắp vào học rồi.
Hữu Nam nghe thấy vậy, bàn tay đưa ra kia không biết phải làm gì, ánh mắt lộ ra sự thất vọng. Nhưng được cậu ngụy trang bằng vẻ mặt thản nhiên. Cậu rút nhanh tay lại, đút tay vào túi quần, lạnh nhạt nói:
- Không cần - Rồi quay người định đi về lớp.
Chợt người đằng sau kéo áo cậu lại, cậu khó hỏi quay lại nhìn, thấy Bảo Châu đang tìm gì đó trong cặp, được mấy phút thì lôi bánh và sữa trong cặp ra nhét vào tay cậu, nói:
- Ăn tạm đi nhé. Điều tớ đã hứa thì sẽ cố gắng làm được. - Rồi quay người bước vào lớp.
Hữu Nam cầm đồ ăn sáng trên tay, bước về lớp mình.
Bảo Châu bước vào lớp, các bạn trong lớp đều quay lại nhìn, một màn vừa nãy trước cửa lớp, làm họ rất ngạc nhiên, còn cho rằng Bảo Châu đang theo đuổi Hữu Nam. Bảo Châu nghĩ tới đây đã thấy lạnh người, theo đuổi cậu ta thà dọn qua luôn Bắc Cực sống với lũ chim cánh cụt cho rồi.
Mai Hiền thấy Bảo Châu ngồi vào chỗ, tiến lại hỏi đủ thứ, cho đến khi cô giáo vào lớp thì thôi.
Chuông điện thoại kêu vang khắp phòng, chủ nhân của nó đưa bàn tay khó chịu từ trong chăn ra, lấy điện thoại để lên tai, không thèm liếm mắt xem ai gọi, giọng nói ngái ngủ, mang theo chút khó chịu nói:
- Alo... Ai thế?
Đầu dây bên kia im lặng, không có ai trả lời. Tưởng bên kia họ đã tắt máy, Bảo Châu không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục ngủ, điện thoại vẫn để nguyên áp ở bên tai. Miệng còn phát ra vài tiếng làu bàu khó chịu.
20 phút sau.
Chuông báo thức vang lên. Điện thoại áp bên tai Bảo Châu vang lên một hồi chuông, làm cho cô nàng đang chìm trong giấc mộng, giật mình ngồi bật dậy, ngơ ngác ngồi giữa giường, nhìn xung quanh.
Lăn qua lộn lại trên giường một lúc, Bảo Châu mới đi đánh răng rửa mặt, bước ra khỏi cửa nhà tắm thấy điện thoại nằm dưới sàn, Bảo Châu mới nhớ sáng nay có người gọi điện thoại cho mình, mở lịch sử ra xem, là số lạ. Đặt điện thoại xuống bàn, Bảo Châu mặc quần áo chuẩn bị đi học.
Bảo Châu đi bộ từ nhà ra cửa hàng tiện lợi của mẹ, chưa vào đến cửa hàng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Mai Hiền và Dũng, tiếng mẹ Lâm cười vui vẻ, Bảo Châu bước vào cửa hàng, ba người không ai để ý vẫn tiếp tục câu chuyện. Bảo Châu đã quen với việc này, đi thẳng đến quầy sữa và bánh lấy đồ ăn sáng, không quên lượn qua quầy đồ ăn vặt, nhét đầy một cặp sách.
Bảo Châu tiến về quầy thu ngân, nơi ba người đang nói chuyện vui vẻ, lôi hai người đang nói chuyện không có ý muốn dừng lại kia, bước ra khỏi cửa hàng, không quên chào mẹ Lâm:
- Mẹ, bọn con đi học đây.
Hai người phía sau bị lôi đi cũng chào theo:
- Bác, chúng con đi học đây. Mai chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé bác.
- Chúng con đi đây.
Mẹ Lâm nhìn theo ba đứa, vui vẻ nói tạm biệt, không quên dặn:
- Mấy đứa đi cẩn thận nghe không.
Ba tiếng ''dạ'' đồng loạt vang lên.
Ba người đang vui vẻ, truê đùa nhau, đến gần cửa lớp học, Mai Hiền chợt lấy tay huých ra hiệu cho Bảo Châu, rồi kéo Dũng đi thẳng vào lớp. Bảo Châu nhìn thấy Hữu Nam đang đứng ở cửa lớp, đang nhìn mình.
Bảo Châu tiến lại gần, hỏi:
- Cậu tìm mình sao?
Tay Hữu Nam chợt chìa trước mặt Bảo Châu, như muốn lấy gì đấy, khuôn mặt thoáng vẻ chờ mong.
Bảo Châu không hiểu ý cậu ta muốn gì, lại nhìn bàn tay để trước mặt mình, hỏi một cách khó hiểu:
- Cậu muốn lấy gì sao?
Hữu Nam tâm trạng vui vẻ, không để ý đến sự khó hiểu của Bảo Châu, nói:
- Đồ ăn sáng của tôi.
- Đồ ăn sáng của cậu? Cậu muốn tôi mua đồ ăn sáng cho cậu? Sao bây giờ mới nói. Cậu muốn ăn gì nào? Nhanh lên sắp vào học rồi.
Hữu Nam nghe thấy vậy, bàn tay đưa ra kia không biết phải làm gì, ánh mắt lộ ra sự thất vọng. Nhưng được cậu ngụy trang bằng vẻ mặt thản nhiên. Cậu rút nhanh tay lại, đút tay vào túi quần, lạnh nhạt nói:
- Không cần - Rồi quay người định đi về lớp.
Chợt người đằng sau kéo áo cậu lại, cậu khó hỏi quay lại nhìn, thấy Bảo Châu đang tìm gì đó trong cặp, được mấy phút thì lôi bánh và sữa trong cặp ra nhét vào tay cậu, nói:
- Ăn tạm đi nhé. Điều tớ đã hứa thì sẽ cố gắng làm được. - Rồi quay người bước vào lớp.
Hữu Nam cầm đồ ăn sáng trên tay, bước về lớp mình.
Bảo Châu bước vào lớp, các bạn trong lớp đều quay lại nhìn, một màn vừa nãy trước cửa lớp, làm họ rất ngạc nhiên, còn cho rằng Bảo Châu đang theo đuổi Hữu Nam. Bảo Châu nghĩ tới đây đã thấy lạnh người, theo đuổi cậu ta thà dọn qua luôn Bắc Cực sống với lũ chim cánh cụt cho rồi.
Mai Hiền thấy Bảo Châu ngồi vào chỗ, tiến lại hỏi đủ thứ, cho đến khi cô giáo vào lớp thì thôi.
/23
|