Thuần Phục Ác Quỷ

Chương 17 - Người Thầm Thương

/23


Tiếng chuông giải lao vang lên, kết thúc những tiết học đầu giờ. Nhìn cô giáo bước ra khỏi cửa lớp, Mai Hiền nhanh nhẹn mở cặp Bảo Châu lôi ra bánh và sữa ngấu nghiến ăn. Dũng từ bàn dưới với lên cũng kéo cặp Bảo Châu lấy ra hộp sữa, nhưng lại bị Mai Hiền chặn lại. Rồi mọi chuyện lại diễn ra như mọi lần, cuộc chiến lại nổi lên. Bảo Châu ngán ngẩm nhìn hai người, rồi đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Nhớ lại lúc sáng, Bảo Châu đưa đồ ăn sáng của chính mình cho Bảo Nam, giờ nghĩ lại thấy có chút hối hận mặc dù mấy ngày trước nói sẽ làm theo lời cậu ta.

Bước tới chỗ bán đồ ăn, Bảo Châu nhanh nhẹn nói đồ mình muốn mua với cô bán hàng, rồi vui vẻ cầm đồ ăn ra khỏi canteen đi lên lớp.

Bước vào lớp hai người kia đã tạm thời yên ổn, tôi tiến lại chỗ ngồi, vui vẻ chén sạch bữa ăn sáng, thỏa mãn khi được lấp đầy bụng. Mai Hiền đang loay hoay nghịch điện thoại, chợt nhớ ra điều gì, mắt dời màn hình điện thoại nhìn tôi, ánh mắt gian trá khiến tôi rùng mình, khẽ lại gần nói nhỏ với tôi:

- Chiều nay 3 giờ, lớp anh Hải Long có trận đấu đá bóng với lớp mình.

Tôi nghe điều Mai Hiền nói, âm thầm vui mừng trong lòng. Hải Long là anh học trên tôi một khóa, lúc trước anh Long có vô tình giúp tôi một việc đã để lại ấn tượng trong lòng tôi. Anh ấy rất được thầy cô và bạn học yêu quý, không chỉ tốt bụng, đẹp trai, thân thiện mà còn học rất giỏi, chơi thể thao siêu ngầu.

Không biết từ lúc nào tôi từ sự hâm mộ đối với anh ý lại chuyển thành một loại yêu thích.

Tôi vừa nghĩ, lại tủm tỉm cười, khuôn mặt có chút đỏ, trong lòng không kìm được vui mừng. Mai Hiền thấy vâỵ quay lại húych nhẹ người tôi, trêu trọc:

- Cậu sao vậy? Sao mặt đỏ như vậy chứ. Đang suy nghĩ điều xấu xa gì sao.

Như chột dạ, Bảo Châu lấy tay quạt cho mặt bớt đỏ, quay qua chỗ khác.

Buổi trưa Bảo Châu thường mang cơm qua cửa hàng cho mẹ, buổi chiều phải đến sân bóng nên Bảo Châu ở cửa hàng luôn, để mẹ có thời gian về nghỉ trưa.

Bà Lâm chưa về nhà được bao lâu, Mai Hiền và Dũng đã có mặt tại cửa hàng. Ba người trò chuyện vui đùa, chợt Mai Hiền lôi thỏi son từ trong túi xách ra, giơ lên trước mặt Bảo Châu:

- Châu muội, biết điều gì quan trọng nhất đề thu hút người khác phái không. Chính là nụ cười và khuôn mặt tràn đầy sức sống đấy. Lại đây nào.

Bảo Châu làm ra vẻ sợ hãi, giả vờ bỏ chạy, nhưng Mai Hiền túm lại, ấn về chỗ cũ, khống chế ngồi yên. 15 phút sau Mai Hiền nhìn thành quả của mình, vui vẻ tự thán thưởng mình.

Bảo Châu được giải thoát, vớ vội gương soi, nhìn vào gương Bảo Châu cũng tự nhận trong lòng điều Mai Hiền nói là đúng. Vui vẻ quay lại hỏi Dũng:

- Cũng được.

Mai Hiền đánh vai Dũng, nói:

- Cũng được là sao. Phải là quá được. Định coi thường tài năng của tôi à?

Dũng nhún vai, không cho thêm ý kiến.

Bà Lâm từ nhà qua cửa hàng, thấy ba đứa nhỏ nói chuyện vui vẻ, lên tiếng nói:

- Mấy đứa chiều nay đi đâu vậy?

- Chiều nay bọn con đi xem lớp thi đấu đá bóng.

- Cũng sắp đến giờ rồi đấy, mấy đứa chuẩn bị đi, mai đồ uống với mấy đồ ăn vặt đi. Không lại ngủ cả lũ với nhau ở đấy

Mai Hiền vui vẻ ôm chầm lấy bà Lâm, hôn chùn chụt rồi nói:

- Con cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất trên đời luôn.

Bà Lâm vui vẻ véo mũi Mai Hiền rồi nói:

- Chỉ được cái nịnh nọt là không ai bằng. Cái miệng ngọt như mía.

Bảo Châu lấy đồ ăn vào túi nhìn cảnh trước mặt, nhăn nhó nói:

- Riết rồi không biết mẹ là mẹ của ai nữa. Con gái mẹ là người đang đứng ở đây này.

Bà Lâm bị con gái chọc cười, vui vẻ không ngừng.


/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status