Thuận Thiên nhíu mày rồi cúi đầu nhìn chính mình qua kính chiếu hậu của xe để tự đánh giá mình:
Hắn có chiều cao hơn một mét bảy và vóc người không gầy lắm, khuôn mặt tuy không đẹp trai nhưng có một loại khí chất cũng đủ để gắn mác "phiêu lãng". Trên thân mặc một chiếc áo đen đen xám xám như đồ siđa và quần là hàng jean đã trải qua "n hand". Chân hắn không bóng bẩy mà đầy chai sạn, mơ hồ còn có mấy viên trân châu, mã não đính lên. Cộng thêm đôi dép lào mười lăm ngàn một đôi khiến toàn bộ này càng khiến người khác không khỏi nghĩ đến một kẻ nghèo khổ điển hình.
"Ckít ckít...." Tiếng còi xe vang lên như muốn đánh thức một kẻ nghèo khổ đang soi bóng trong một chiếc giương cầu kì.
Thiếu niên quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn chẳng những không tránh né, ngược lại còn giang rộng hai tay ngăn tại giữa đường.
"Nè, cậu đã soi chán chưa? Tôi còn chờ người, anh mau mau đi ra chỗ khác..."
Cô gái lớn tiếng xua đuổi, trong giọng nói dường như có phần khẩn trương cũng có phần bực mình.
Thuận Thiên vuốt tóc: "Tôi muốn quá giang."
Cô gái nhíu mày thật chặt, nàng càng cảm thấy da mặt gã thanh niên trước mắt thật dày. Trong đầu thầm nghĩ nếu hắn mặc bồ đồ này thì chẳng phải người kia khinh bỉ mình đến chết hay sao?
"Thôi thôi, đi ra chỗ khác đi..." Cô nàng thở dài, lòng kiên nhẫn của nàng rất hạn chế. Nếu tên này còn dây dưa, nói không chừng nàng sẽ dùng đến tuyệt chiêu mất.
"Mịa! Con bé này nghĩ mình là ai chứ? Ông đây mới xin quá giang một phát mà phản ứng gì ghê thế... Cứ như mình đòi ả bao nuôi mình vậy. Nhưng mà trong phim cũng hay chiếu cảnh này mà. Hừ hừ, từ đây ta xin thề sẽ không bào giờ xem phim Hàn!" Trong lòng Thuận Thiên phản ứng kịch liệt nhưng miệng lại nói: "Cô bé xinh đẹp ơi, tôi chỉ muốn..."
"Thùy Linh à, người này là ai vậy?" Giữa lúc Thuận Thiên đang nhiệt tình khuyên bảo thì một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên bên tai hắn.
Mặc kệ cô bé chanh chua, hắn xoay người để nhìn kỹ chủ nhân của giọng nói này.
Trời ạ... con nhà ai mà xinh thế này...!
Nếu như có người đã từng nói: Đối với đàn ông mĩ nữ rất có lực hấp dẫn thì Thuận Thiên khi vừa nhìn thấy trong lòng đã muốn một phen chảy nước miếng, thầm nghĩ nếu thể cưới cô gái này làm vợ thì dù có tổn thọ cũng không hề nuối tiếc.
Cho dù là vóc dáng hay khí chất thì cô gái trước mắt đều vẹn toàn. Mà với dáng người như vậy, khuôn mặt của nàng cũng không hề thua kém.
Trong nháy mắt, cô gái này đã đến dừng lại trước mặt Thuận Thiên. Còn hắn lại không thể khống chế ánh mắt đang trợn tròn và vẻ mặt si ngốc của mình. Nhìn qua thì tuổi tác của cô gái này có lẽ cũng xấp xỉ hắn. Hàng mi của nàng cong mắt đẹp, mặt mày trắng trẻo, má hồng xinh đẹp. Cặp mắt phượng hoàng có phần linh động, có phần lại mang theo chút thâm trầm. Mỗi lần chớp mắt, ai cũng có thể nhận ra sự thông minh lẫn dày dặn so với tuổi tác của nàng. Khuôn mặt hoàn mỹ với nụ cười rạng rỡ. Thân thể tràn đầy hương thơm thanh xuân với bộ váy liền thân màu đỏ tươi bó sát người, dưới chân là đôi bốt cùng màu, có lẽ cũng là hàng hiệu nổi tiếng. Nếu có thể so sánh thì cô gái này vẫn hơn vè nhan sắc và vóc dáng so với cô bé đang ngồi trên xe một chút.
Hắn lại quay sang đánh giá cô gái trên xe. Cô bé này tuy đã có thể xem là mỹ nữ hạng nhất nhưng nếu so với cô cũng vẫn còn kém một chút. Tuy có thể nói nàng cực kỳ xinh đẹp với phong thái yêu kiều tha thướt nhưng thần thái lãnh đạm và cao ngạo lại khiến người khác không khỏi có cảm giác khó tiếp cận.
"Chị Kỳ Nhi à, thằng cha này cứ làm phiền em cơ?" Cô bé tên Thùy Linh làm một bộ mặt cực kỳ dễ thương. Trong ánh đèn đêm nhưng không khỏi khiến người ta, mà đặc biệt là Thuận Thiên đang ở bên cạnh, cảm thấy mê mang.
"À ừm, không phải... Tôi chỉ muốn quá giang thôi." Thuận Thiên gật đầu đồng ý nhưng bỗng nhiên lại lắc đầu phủ nhận.
"A, anh...!" Trong khoảnh khắc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy mặt Thuận Thiên, nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
"Tôi làm sao...?" Thuận Thiên giật mình, "Dường như cô bé này có chút hoảng hốt, à không, phải nói là cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy mình thì phải."
"Anh, anh..." Cô gái không ờm ờ, nhưng sắc mặt không khỏi hồng lên. Ánh mắt đang hoạt bát bỗng nhiên lại trở nên sắc bén, mơ hồ có phần chán ghét nhưng sau vài giây lại hiền hòa như trước.
"Ưm, tôi chỉ cảm thấy anh rất quen. Nếu anh muốn quá giang thì cũng được thôi." Rốt cuộc, Kỳ Nhi cũng đưa ra quyết định.
"Cảm ơn."
Tất nhiên, ngay sau đó Thuận Thiên cũng không ngần ngại mà leo lên xe.
"Nhưng... nhưng quần áo của gã này!" Thùy Linh nhăn mặt, ngón tay chỉ vào người của Thuận Thiên. Dường như nàng rất mẫn cảm đối với cái gã nghèo đói trước mắt mình vậy.
"Thôi nào, chút nữa chị sẽ bao em đi ăn thêm một chầu. Chịu không nào!" Kỳ Nhi cười gượng, dáng vẻ nàng thật kỳ lạ. Cứ như vui vẻ mà nhưng lại khiến người khác cảm thấy giả tạo cực kỳ.
"Được rồi, nhưng mà chị muốn mang hắn đi đến bữa tiệc tối nay hay sao?" Thùy Linh nhíu mày, nàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu đối với những cử chỉ lẫn hành động của Kỳ Nhi. Những ngày thường, chưa bao giờ Kỳ Nhi cho ai ngồi trên xe của mình cả, tất nhiên ngoại trừ những người thân trong gia đình và người bạn tốt nhất của nàng là Thùy Linh.
"Không sao? Đây là một bữa tiệc gia đình thôi mà." Kỳ Nhi lười biếng trả lời, lúc này nàng đang ăn một xâu cá viên chiên. Dường như nàng không hề cảm thấy lời nói này thật khác với lẽ thường.
Bình thường, nếu cô gái mang theo một chàng trai đến ăn một bữa tiệc gia đình hay những tiệc tùng đại loại như vậy thì chẳng khác nào như muốn nói: "Hắn là bạn trai của tôi" vậy.
"Hả? Dạ tiệc gì cơ?" Thuận Thiên nghe đến đây thì giật mình đáp. Nãy giờ không phải hắn ngây ngốc thưởng thức sắc đẹp của hai cô gái mà hắn đang ngủ. Dạo gần đây, mỗi ngày hắn ngủ ít nhất cũng phải mười ba, mười bốn giờ. Tất nhiên, năng lượng tiêu hao cũng không kém. Ít ra lúc này hắn đã cảm thấy đói rồi.
Hắn có chiều cao hơn một mét bảy và vóc người không gầy lắm, khuôn mặt tuy không đẹp trai nhưng có một loại khí chất cũng đủ để gắn mác "phiêu lãng". Trên thân mặc một chiếc áo đen đen xám xám như đồ siđa và quần là hàng jean đã trải qua "n hand". Chân hắn không bóng bẩy mà đầy chai sạn, mơ hồ còn có mấy viên trân châu, mã não đính lên. Cộng thêm đôi dép lào mười lăm ngàn một đôi khiến toàn bộ này càng khiến người khác không khỏi nghĩ đến một kẻ nghèo khổ điển hình.
"Ckít ckít...." Tiếng còi xe vang lên như muốn đánh thức một kẻ nghèo khổ đang soi bóng trong một chiếc giương cầu kì.
Thiếu niên quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn chẳng những không tránh né, ngược lại còn giang rộng hai tay ngăn tại giữa đường.
"Nè, cậu đã soi chán chưa? Tôi còn chờ người, anh mau mau đi ra chỗ khác..."
Cô gái lớn tiếng xua đuổi, trong giọng nói dường như có phần khẩn trương cũng có phần bực mình.
Thuận Thiên vuốt tóc: "Tôi muốn quá giang."
Cô gái nhíu mày thật chặt, nàng càng cảm thấy da mặt gã thanh niên trước mắt thật dày. Trong đầu thầm nghĩ nếu hắn mặc bồ đồ này thì chẳng phải người kia khinh bỉ mình đến chết hay sao?
"Thôi thôi, đi ra chỗ khác đi..." Cô nàng thở dài, lòng kiên nhẫn của nàng rất hạn chế. Nếu tên này còn dây dưa, nói không chừng nàng sẽ dùng đến tuyệt chiêu mất.
"Mịa! Con bé này nghĩ mình là ai chứ? Ông đây mới xin quá giang một phát mà phản ứng gì ghê thế... Cứ như mình đòi ả bao nuôi mình vậy. Nhưng mà trong phim cũng hay chiếu cảnh này mà. Hừ hừ, từ đây ta xin thề sẽ không bào giờ xem phim Hàn!" Trong lòng Thuận Thiên phản ứng kịch liệt nhưng miệng lại nói: "Cô bé xinh đẹp ơi, tôi chỉ muốn..."
"Thùy Linh à, người này là ai vậy?" Giữa lúc Thuận Thiên đang nhiệt tình khuyên bảo thì một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên bên tai hắn.
Mặc kệ cô bé chanh chua, hắn xoay người để nhìn kỹ chủ nhân của giọng nói này.
Trời ạ... con nhà ai mà xinh thế này...!
Nếu như có người đã từng nói: Đối với đàn ông mĩ nữ rất có lực hấp dẫn thì Thuận Thiên khi vừa nhìn thấy trong lòng đã muốn một phen chảy nước miếng, thầm nghĩ nếu thể cưới cô gái này làm vợ thì dù có tổn thọ cũng không hề nuối tiếc.
Cho dù là vóc dáng hay khí chất thì cô gái trước mắt đều vẹn toàn. Mà với dáng người như vậy, khuôn mặt của nàng cũng không hề thua kém.
Trong nháy mắt, cô gái này đã đến dừng lại trước mặt Thuận Thiên. Còn hắn lại không thể khống chế ánh mắt đang trợn tròn và vẻ mặt si ngốc của mình. Nhìn qua thì tuổi tác của cô gái này có lẽ cũng xấp xỉ hắn. Hàng mi của nàng cong mắt đẹp, mặt mày trắng trẻo, má hồng xinh đẹp. Cặp mắt phượng hoàng có phần linh động, có phần lại mang theo chút thâm trầm. Mỗi lần chớp mắt, ai cũng có thể nhận ra sự thông minh lẫn dày dặn so với tuổi tác của nàng. Khuôn mặt hoàn mỹ với nụ cười rạng rỡ. Thân thể tràn đầy hương thơm thanh xuân với bộ váy liền thân màu đỏ tươi bó sát người, dưới chân là đôi bốt cùng màu, có lẽ cũng là hàng hiệu nổi tiếng. Nếu có thể so sánh thì cô gái này vẫn hơn vè nhan sắc và vóc dáng so với cô bé đang ngồi trên xe một chút.
Hắn lại quay sang đánh giá cô gái trên xe. Cô bé này tuy đã có thể xem là mỹ nữ hạng nhất nhưng nếu so với cô cũng vẫn còn kém một chút. Tuy có thể nói nàng cực kỳ xinh đẹp với phong thái yêu kiều tha thướt nhưng thần thái lãnh đạm và cao ngạo lại khiến người khác không khỏi có cảm giác khó tiếp cận.
"Chị Kỳ Nhi à, thằng cha này cứ làm phiền em cơ?" Cô bé tên Thùy Linh làm một bộ mặt cực kỳ dễ thương. Trong ánh đèn đêm nhưng không khỏi khiến người ta, mà đặc biệt là Thuận Thiên đang ở bên cạnh, cảm thấy mê mang.
"À ừm, không phải... Tôi chỉ muốn quá giang thôi." Thuận Thiên gật đầu đồng ý nhưng bỗng nhiên lại lắc đầu phủ nhận.
"A, anh...!" Trong khoảnh khắc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy mặt Thuận Thiên, nàng không khỏi kinh hô một tiếng.
"Tôi làm sao...?" Thuận Thiên giật mình, "Dường như cô bé này có chút hoảng hốt, à không, phải nói là cực kỳ hoảng sợ khi nhìn thấy mình thì phải."
"Anh, anh..." Cô gái không ờm ờ, nhưng sắc mặt không khỏi hồng lên. Ánh mắt đang hoạt bát bỗng nhiên lại trở nên sắc bén, mơ hồ có phần chán ghét nhưng sau vài giây lại hiền hòa như trước.
"Ưm, tôi chỉ cảm thấy anh rất quen. Nếu anh muốn quá giang thì cũng được thôi." Rốt cuộc, Kỳ Nhi cũng đưa ra quyết định.
"Cảm ơn."
Tất nhiên, ngay sau đó Thuận Thiên cũng không ngần ngại mà leo lên xe.
"Nhưng... nhưng quần áo của gã này!" Thùy Linh nhăn mặt, ngón tay chỉ vào người của Thuận Thiên. Dường như nàng rất mẫn cảm đối với cái gã nghèo đói trước mắt mình vậy.
"Thôi nào, chút nữa chị sẽ bao em đi ăn thêm một chầu. Chịu không nào!" Kỳ Nhi cười gượng, dáng vẻ nàng thật kỳ lạ. Cứ như vui vẻ mà nhưng lại khiến người khác cảm thấy giả tạo cực kỳ.
"Được rồi, nhưng mà chị muốn mang hắn đi đến bữa tiệc tối nay hay sao?" Thùy Linh nhíu mày, nàng cảm thấy cực kỳ khó hiểu đối với những cử chỉ lẫn hành động của Kỳ Nhi. Những ngày thường, chưa bao giờ Kỳ Nhi cho ai ngồi trên xe của mình cả, tất nhiên ngoại trừ những người thân trong gia đình và người bạn tốt nhất của nàng là Thùy Linh.
"Không sao? Đây là một bữa tiệc gia đình thôi mà." Kỳ Nhi lười biếng trả lời, lúc này nàng đang ăn một xâu cá viên chiên. Dường như nàng không hề cảm thấy lời nói này thật khác với lẽ thường.
Bình thường, nếu cô gái mang theo một chàng trai đến ăn một bữa tiệc gia đình hay những tiệc tùng đại loại như vậy thì chẳng khác nào như muốn nói: "Hắn là bạn trai của tôi" vậy.
"Hả? Dạ tiệc gì cơ?" Thuận Thiên nghe đến đây thì giật mình đáp. Nãy giờ không phải hắn ngây ngốc thưởng thức sắc đẹp của hai cô gái mà hắn đang ngủ. Dạo gần đây, mỗi ngày hắn ngủ ít nhất cũng phải mười ba, mười bốn giờ. Tất nhiên, năng lượng tiêu hao cũng không kém. Ít ra lúc này hắn đã cảm thấy đói rồi.
/24
|