"Về cảm giác ông ta rất nghiêm túc, không để ai thân cận, Nhưng ông ta lại toàn tâm toàn ý bảo vệ Ngự Kiếm đường." Bạch Chỉ Vi hỏi ngược: "Trước đây chả phải ngươi cho rằng ông ta tín nhiệm được sao?"
Đường Mật chưa đáp, Trương Úy đuổi kịp đã nói: "Không thể hoài nghi điện giám chỉ vì điện giám từ sơn cốc đi ra."
"Đúng thế nhưng ta vẫn thấy nên lưu tâm, dù thế nào, sơn cốc đó cũng không phải chốn tốt lành gì." Đường Mật đáp.
Cả ba đi thêm một chốc, chợt con khỉ trên vai Đường Mật phát hiện ra điều gì đó, nhảy ngay lên cây ẩn mình. Đường Mật đoán rằng phía trước có chuyện gì đó, dừng lại quan sát. Một chốc sau vang lên tiếng người cùng tiếng bước chân giẫm lên lá khô sột soạt, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan xuất hiện.
Trương Úy nhảy cẫng lên: "Sao lại là các ngươi, lẽ nào đi tìm bọn ta?"
Mộ Dung Phỉ thấy cả ba tuy y phục tơi tả, toàn thân đầy vết màu lục nhưng mặt mũi hồng nhuận, tinh thần phơi phới, liền thầm thở phào, hỏi với vẻ trách móc: "Đâu chỉ bọn ta đi tìm, đêm qua các ngươi không về, nửa đêm Trinh Lộ tỷ cũng đi tìm, đến Kiếm tông khiến Hoàn Lan biết được, cho rằng các ngươi đến Ảo hải nên đến đó tìm. Hôm nay đường tỷ bảo mọi điện phán Ngự Kiếm đường đều đi tìm, thật ra sao các ngươi lại đến chỗ này?"
Đường Mật chỉ con khỉ trên cây: "Kia, nó cướp kiếm của ta, hại bọn ta lạc đường vì truy đuổi trong đêm."
"Sao ban sáng còn không đi ra phía ngoài núi? Bọn ta vừa thấy thụ yêu bị các ngươi giết, thấy cả ký hiệu các ngươi lưu lại trước khi đi vào sâu nên không dám phát tín hiệu triệu tập người, bị người ta nhìn thấy thì khó ăn khó nói. Ba các ngươi võ công không ra sao nhưng lớn mật thì có thừa." Mộ Dung Phỉ tiếp tục trách.
Đường Mật lại chỉ vào con khỉ: "Nói ra dài lắm, đơn giản lại là nó."
Hoàn Lan làm mặt lạnh: "Được rồi, còn sống là được rồi." Nói đoạn móc pháo hoa liên lạc ra, giật ngòi phóng tín hiệu, rồi quay người đi về.
Mộ Dung Phỉ mỉm cười: "Sao các ngươi lại đắc tội với y, lúc tìm các ngươi y nóng lòng lắm, gặp rồi lại làm mặt lạnh."
"Ai biết được, đúng là trẻ con, không thèm để ý." Đường Mật lắc đầu.
Mộ Dung Phỉ nhớ ra, hỏi Bạch Chỉ Vi: "Các ngươi giết thụ yêu đó?"
"Đúng."
Mộ Dung Phỉ hơi biến sắc: "Bạch Chỉ Vi, có phải ngươi thấy kiếm lực đột nhiên tăng tiến hẳn?"
Bạch Chỉ Vi nhớ lại cảm giác dị thường tối qua: "Có tăng một chút, hơn nữa ngay lúc có cảm giác sức mạnh không đủ thì từ trên kiếm có sức bù lại."
Mộ Dung Phỉ hơi trầm ngâm: "Ta cũng thấy võ công tăng đột ngột, cảm giác đó như có người kéo ngươi từ chỗ thấp lên vị trí cao chừng từng có, nhìn thấy phong cảnh khác hẳn."
Bạch Chỉ Vi thoáng đồng cảm: "Có phải vì kiếm hồn của chúng ta được hưởng kiếm hồn chi lực của Đông Ngao?"
"Chắc là vậy." Mộ Dung Phỉ lại mỉm cười: "Trận chiến liều mạng đó cũng đáng."
Đường Mật đi trước, tuy ngoài miệng nói làm lơ Hoàn Lan nhưng khi đuổi kịp vẫn cố rặn cười hỏi: "Xin hỏi đại hiệp là ai chọc giận ngài?"
Hoàn Lan đi cực nhanh, liếc nhìn nó đáp: "Không liên quan đến ngươi."
"Sao ta càng lúc càng thấy có liên quan đến bọn ta nhỉ?" Đường Mật vội vã bám sát: "Có phải tối qua bọn ta đánh biểu muội của ngươi nên ả đi tìm ngươi tố cáo?"
"Các ngươi đánh Gia Hòa vì sao?" Hoàn Lan dừng bước, trừng mắt hỏi.
Đường Mật cười đáp: "Nổi giận thôi mà. Muốn thử xem Hoàn đại hiệp có để ý đến mấy bằng hữu này không?"
"Nói nhăng, ta nghe rõ những lời Bạch Chỉ Vi nói ở Huyền Thiên các hôm qua." Hoàn Lan hơi giận, tiếp tục cất bước, vừa đi vừa nói: "Đường Mật, ngươi hay nói dối bậc nhất, ta tin Bạch Chỉ Vi hơn ngươi."
Đường Mật nhìn theo bóng y, không hiểu mô tê gì, Bạch Chỉ Vi nói gì chọc giận đến vị tiểu phật này.
Đợi Bạch Chỉ Vi đi kịp, Đường Mật kéo cô lại hỏi: "Kẻ độc mồm ngươi trưa qua nói gì với Hoàn Lan ở Huyền Thiên các mà từ trưa hôm qua, y lại không vui."
Bạch Chỉ Vi tỏ ra oan ức: "Hôm qua ta đi cùng Trương Úy, nói với Hoàn Lan lúc nào?"
Đường Mật hỏi: "Trước lúc học Ngự kiếm thuật có gặp y không?"
"Có, chào hỏi rồi đi ngay."
"Trước khi gặp y, ngươi nói gì?"
Bạch Chỉ Vi cố nhớ lại: "Hình như ta nói với Trương Úy là ở Thục Sơn, ta với Đường Mật ở Thục Sơn chỉ có ngươi là bằng hữu chân chính, bọn ta có lừa ngươi bao giờ không, cứ từ từ mà suy nghĩ đi."
Đường Mật tỉnh ngộ: "Chả trách, e rằng đã bị Hoàn Lan nghe. Người ta không vui là đúng, ngươi nói thế thì Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ là gì hả?"
"Tất nhiên cũng là bằng hữu chân chính, lúc đó ta chỉ nói với đầu to như thế, Hoàn Lan đúng là nhỏ nhen." Bạch Chỉ Vi lắc đầu không vui.
"Chuyện này ngươi không hiểu đâu, thôi kệ, để ta đi hòa giải." Đường Mật nói đoạn liền đuổi theo Hoàn Lan.
Hoàn Lan vẫn bước đi, giọng nói sau lưng cất lên: "Ta quen một người, người đó là thiên tài nên tu luyện cũng với những người nhiều tuổi hơn hẳn. Vốn những hài tử lớn một chút là không thích chơi với hài tử bé hơn, đừng nói là hài tử ấy còn là thiên tài thông tuệ hơn chúng, nên y luôn tịch mịch."
Hoàn Lan hơi run lên, không nói gì nhưng bước chân chậm lại.
"Hơn nữa người đó có việc gì cũng giấu trong lòng, thích nghiêm mặt với người khác, không để người khác thích y." Giọng nói tiếp tục.
Hoàn Lan hơi sững người, nhưng không dừng lại.
"Nhưng ta rất thích y. Vì y không chỉ thông minh, võ công cao lại chân thành, lúc giúp đỡ bằng hữu thì nửa đêm cũng không ngại, biết ta cố ý trêu cũng cố gắng nhẫn nại. Ta chỉ lo không biết nói thế này, người đó có tin không?"
Hoàn Lan chợt mỉm cười, vẫn giữ tốc độ nhưng khẩu khí dịu hẳn: "Ngươi còn phải lo chốc nữa gặp Mục điện giám thì ứng đối thế nào kia."
Trước đây Đường Mật cho rằng nếu Ngự Kiếm đường có ai không thật sự sợ uy của điện giám Mục Hiển thì nhất định là nó. Nhưng hôm nay, thấy người áo xám thần sắc lẫm liệt đứng giữa các điện phán, đột nhiên nó lại thấy sợ.
Nó biết những lúc thế này chỉ có mình ra mặt là thích hợp nhất, bèn bước lên một bước thi lễ: "Mục điện giám, các vị điện phán, chúng con đã khiến chư vị lo lắng." Nguồn: http://truyenyy.com
Mục Hiển liếc mấy kiếm đồng sau lưng nó rồi mới hỏi: "Xem ra không ai thụ thương, nói xem là chuyện gì."
Đường Mật ngẩng lên, đối diện với ánh mắt sắc lẹm của Mục Hiển, nó giật mình, vội cúi nhìn mũi chân: "Hoàng hôn hôm qua, chúng con từ Kiếm tông về Ngự Kiếm đường, dọc đường gặp yêu vật cự viên chặn đường gây sự, Mật học nghệ bất tinh, bị cự viên cướp mất bội kiếm, chúng con liền đuổi theo vào rừng, tuy cướp lại được kiếm nhưng lạc đường, đành nghỉ lại, đợi đến sáng mới tìm đường về."
Mộ Dung Trinh Lộ thấy nó nói gặp yêu vật ở dãy bậc đá liền biết nó nói láo, nhưng lấy làm lạ sao hài tử này thông minh như thế mà lại không nhớ ở đó được Đọa Thiên đại nhân bày kết giới bảo vệ, yêu vật và mãnh thú không thể tiến vào ư? Nàng ta đứng sau lưng Mục Hiển, khẽ ho một tiếng nhắc nhở nó.
Đường Mật hiểu ý nhưng đoán rằng Mộ Dung Trinh Lộ không biết cơ mật tối cao của Thục Sơn rằng chuyển thế của Đọa Thiên đã chết, kết giới đã yếu đi. Nhưng nó biết Mục Hiển sẽ tin bảy phần, nó liệu trước rằng Mục Hiển không hi vọng nhiều người biết sự thật, sẽ tạo thành hoảng sợ không cần thiết, nên sẽ nhanh chóng kết thúc thẩm vấn.
Quả nhiên Mục Hiển hơi biến sắc, không hỏi gặng: "Vậy hôm nay sao giờ mới về, lẽ nào quên cả cách dựa vào mặt trời phân biệt phương hướng? Các ngươi học cái gì ở Ngự Kiếm đường?"
Đường Mật đã tính trước câu trả lời, vì việc ở trong động liên quan đến Đọa Thiên cùng Ma vương và song sinh muội muội, cộng thêm nó đề phòng Mục Hiển, nên chọn cách bịa ra một câu chuyện: "Thưa điện giám, vì chúng con gặp phải thụ yêu trong khi tìm đường, bị chất nhầy bắn trúng người, không thể động đậy được."
Mộ Dung Phỉ đỡ lời: "Thưa điện giám, lúc Phỉ tìm thấy ba người này thì đều đang bị khốn trong rễ thụ yêu. Phỉ và Hoàn Lan phải kịch chiến rất lâu mới cứu được."
Đường Mật không ngờ tuy chưa mớm lời mà Mộ Dung Phỉ lại phối hợp như vậy, lời y nói ra đáng tin hơn nó nhiều. Tuy ngoài mặt nó không bộc lộ gì nhưng trong lòng hết sức cảm kích.
Hoàn Lan cũng nói: "Thụ yêu đó không dễ đối phó, Lan thấy nó là đối thủ xứng tay."
Hai đệ tử ưu tú nhất trong lớp tân nhân của Thục Sơn đã nói thế, cả người toán Đường Mật lại ướt dịch thể, dáng vẻ nhếch nhác, Mục Hiển cũng cho rằng không cần hỏi thêm: "Tuy thế nhưng ba các ngươi cũng không phải không mắc lỗi. Hôm nay Ngự Kiếm đường phải dừng học vì các điện phán đi tìm các ngươi, nên phải trừ nửa điểm hạnh kiểm để cảnh cáo các ngươi."
Đường Mật cúi đầu lén thè lưỡi, thầm thấy may mắn vì chuyện lùm xùm này đã qua, không biến thành một màn hỏi cung, nên cung kính nói: "Vâng, chúng con biết sai, cam nguyện thụ phạt."
Mục Hiển hơi gật đầu: "Về việc yêu vật vào dãy bậc đá, các ngươi không được nói với ai, tránh lòng người lo lắng. Ta sẽ cùng chưởng môn điều tra rõ ràng, được rồi, về Ngự Kiếm đường đi."
Đợi khi về Ngự Kiếm đường, cả ba mới biết chỉ sau một đêm mình đã thành nhân vật nổi tiếng. Không chi những người có quan hệ như Lý Liệt hoặc Sử Thụy mà các kiếm đồng không quen cũng đế thăm, chỉ riêng Quân Nam Phù không xuất hiện.
Trương Úy tuy không nói gì nhưng Đường Mật biết ánh mắt gã đang tìm ai đó trong đám đông, đến khi hết náo nhiệt, đáy mắt thiếu niên trầm mặc đó phủ thêm một tầng mất mát.
Nó chợt có cảm giác thiếu niên vui vẻ từng biết sắp biến mất, liền đứng dậy nói: "Ta đi tìm Lý Lý."
Lý Lý đang thư thái đọc sách trên giường, thấy Đường Mật vào, tỏ ra hơi kinh ngạc: "Nghe nói cả đám vây lấy ngươi, ta đang định chốc nữa bớt người mới đến xem sao thì ngươi tự đến đây."
Đường Mật ngồi xuống cạnh cô bé: "Chẳng qua muốn gặp ngươi ngay, Lý Lý, việc ta nhớ thế nào rồi?"
"Việc về Quân Nam Phù hả, đơn giản thì có những toàn tin vặt vãnh, muốn tin đặc biệt thì không thể vội." Lý Lý ném sách đi, tựa người xuống giường: "Ta hiếu kỳ lắm, sao Đường Mật lại hứng thú với Quân Nam Phù."
Đường Mật cho rằng Lý Lý tuy pha khí chất giang hồ nhưng thẳng tính, ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật: "Vì ả lừa gạt bằng hữu tốt nhất của ta. Hơn nữa việc này trừ khi ả chính miệng thừa nhận, ta không nghĩ ra cách nào hay hơn."
Lý Lý hớn hở hẳn, ngồi phắt dậy: "Ngươi muốn nắm lấy nhược điểm, buộc ả thừa nhận, đúng không? Đường Mật, ngươi rất hợp với ta, ta thích ngươi."
"Đúng rồi, ngươi có biết Lý Liệt không, có thể cho ta đôi chút tin tức về y chăng?" Đường Mật cười hỏi.
Lý Lý ngoẹo đầu ngẫm nghĩ: "Tin tức kỹ lưỡng thì phải đợi nhưng đơn giản thì ta biết."
"Ừ, ngươi có lưu ý đến y?"
"Đúng. Ta vốn cho rằng không qua được ngũ đại điện thí, bị tống khỏi Thục Sơn cũng chả sao, trên giang hồ có nhiều loại thực lực, quan hệ rộng cũng tai mắt linh thông, kiến đa thức quảng đều là thực lực. Thành ra ta luôn chú ý đến những thứ hữu dụng." Lý Lý giải thích.
"Tức là tin tức về Lý Liệt cũng hữu dụng?" Đường Mật hiếu kỳ.
"Đúng, ngươi đến muộn nên không biết, y lên Kiếm tông đúng năm ta đến Thục Sơn. Lúc đó y và Mộ Dung Phỉ là nhân vật ngang nhau, tuy mới đi khỏi nhưng được người ta nhắc đến." Lý Lý tỏ vẻ cảm khái: "Mộ Dung Phỉ thật ra rất bất hạnh."
"Sao vậy?"
"Người như y sinh vào thời kỳ khác nhất định một mình một cõi. Tiếc là lúc y đến Ngự Kiếm đường đã có Lý Liệt. Mãi Lý Liệt mới đi, lại mọc ra Hoàn Lan, xưa nay Mộ Dung Phỉ thật ra chưa từng chân chính phong quang." Lý Lý tiếc nuối.
Đường Mật cười bảo: "Ngươi không phải là y, sao lại biết y muốn phong quang thế nào?"
"Cũng đúng." Lý Lý nói xong, nghĩ ra một điểm: "Lý Liệt cũng có điểm kỳ quái. Y đến Kiếm tông rồi không mấy khi tu luyện ở đó, hơn nữa cũng không ai quản, như thể được quyền tự do."
Đường Mật cho rằng tin này không bình thường, nắm tay Lý Lý hỏi: "Xem ra ta không nhờ nhầm người, Lý Lý, xin nhờ ngươi."
Giờ pháp thuật hôm sau, cửa Nghĩa Kim điện vừa mở, một lão đầu râu bạc mặc áo màu lam của Thuật tông đi vào, ho hai tiếng rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Lão phu họ Hồ, sau này dạy pháp thuật cho các con."
Âm thanh như chọc vào tai Đường Mật, nghĩ đến gần một năm tới phải nghe giọng nói này, bất chợt nó rụt đầu lại.
Hồ điện phán tiếp lời: "Hôm nay các con học thuật triệu hoán hồn thú. Môn này…" Ông ta lại ho sù sụ, một lúc sao mới nói tiếp: "Dễ lắm, cũng không phải pháp thuật nguy hiểm gì. Trong lòng mỗi người đều có mãnh thú, quan trọng là có khống chế được hay không. Nên không được để hồn thú quá mạnh, tránh bị nó phản chủ. Đấy là điểm quan trọng đầu tiên của thuật này."
Hồ điện phán nói xong, giơ tay trái lên, lại ho sặc sụa: "Tay trái gần tim, dùng tay này triệu hoán hồn thú."
Chúng kiếm đồng đều mô phỏng động tác của ông ta.
"Ngược với suy đoán của các con, lúc triệu hoán không được sử dụng tâm lực, hoàn toàn không. Các con phải học cách hoàn toàn buông lỏng sức mạnh, nghe rõ không, hoàn toàn buông lỏng." Khó khăn lắm mới nghe được Hồ điện phán nói liền mạch một câu mà không ho.
Hiện Đường Mật đã quen với việc dễ dàng gọi được tâm lực, giờ phải buông bỏ thì nó không tài nào tìm được cảm giác đó, lại nghe Hồ điện phán nói: "Khi sức mạnh của con tan đi, sẽ có sức mạnh khác hiển hiện, lúc cảm nhận được thì phải thỉnh cầu nó xuất hiện, phải nhớ là thỉnh cầu. Rồi dùng cái tên xuất hiện trong óc gọi nó ra."
Đường Mật quan sát các kiếm đồng chung quanh, phát giác ngay cả nhóm "người cũ" cũng không dễ dàng gọi được hồn thú. Hồ điện phán ho một lúc rồi nói: "Những kiếm đồng từng gọi được hồn thú giờ không được cũng là bình thường. Vì pháp thuật của các con chưa ổn định, còn nữa, hồn thú cùng trưởng thành với các con, sức mạnh đó cũng biến hóa, cần phải tìm lại."
Ông ta vừa dứt lời, một nam kiếm đồng nói: "Xích Hổ." Đường Mật nhìn về hướng âm thanh, hóa là trong nhóm "người cũ", nó vẫn nhớ Đặng Phương từng giới thiệu cho mình, hình như tên Phương Trật Ly.
Phương Trật Ly hô khẽ, lòng tay xuất hiện một quái thú màu đỏ đầu hổ thân ngựa nhỏ xíu, tuy chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng hết sức thần khí uy vũ.
Hồ điện phán gật đầu: "Lần này vẫn là Phương Trật Ly làm được đầu tiên, ừ, nếu không phải mắt con không thấy thì sao còn phải ở lại đây."
Nhìn con thú đầu hổ thân ngựa đó, Đường Mật hâm mộ vô cùng, đoạn thu hồi tâm thần, nhắm mắt thử rũ bỏ sức mạnh. Chợt giọng nói khàn khàn cất lên: "Nữ kiếm đồng kia, mở mắt ra, con định nhắm mắt đối địch hả?"
Đường Mật giật mình mở mắt, thấy ngay ánh mắt Hồ điện phán nhìn mình, vội cười thật ngọt: "Hiểu rồi, hiểu rồi."
Chỉ là tiếng quát của ông ta khiến nó nhất thời không tìm được manh mối, dù thế nào cũng không nắm bứt được cảm giác hoàn toàn rũ bỏ tâm lực, không khỏi nóng lòng.
/106
|