Một chốc sau, những "người cũ" từng tu luyện thuật triệu hoán hồn thú như Đặng Phương, Vương Động thay nhau gọi được, nhất thời Nghĩa Kim điện náo nhiệt hẳn. Có lẽ vì hồn thú được gọi đều còn non, chưa chịu khống chế, mà chạy tung tăng khắp nơi như mèo con, cún con, chủ nhân gọi thế nào cũng không quay về. Đại điện bị hơn chục con thú cổ quái kiểu thỏ sáu chân, thằn lằn hai cánh cùng quạ ba chân biết phun lửa phun đầy khói đen chướng khí.
Nhất là con quạ ba chân của Đặng Phương, không chỉ lông đen chân đỏ mà tinh lực cực kỳ thịnh vượng, bay đi bay lại trong đám nữ kiếm đồng chưa gọi được hồn thú, thi thoảng lại phun lửa vào tóc và lông mày khiến các thiếu nữ ré lên, chạy tứ tung tránh né, hoàn toàn quên cả triệu hoán hồn thú của mình.
Hồ điện phán râu tóc bạc phơ, ho sằng sặc trong màn khói bụi, mãi mới ngừng được, quát lên: "Đặng Phương, tưởng quấy nhiễu người khác là qua được đại thí hả, gọi con quạ về."
Mưu kế bị Hồ điện phán phát giác, Đặng Phương vung tay, gọi con quạ ba chân đang bay lượn giữa các nữ kiếm đồng: "Quay về." Con quạ liền bay về phía y như mũi tên rời dây cung, dừng lại trên không rồi đáp xuống vai.
Những người khác thấy "lão đại" ngừng tay, đều không dám giở trò, thi nhau gọi hồn thú về. Hồ điện phán liếc các kiếm đồng vừa gây loạn, trầm giọng: "Tuy năm nay các con sẽ thành đối thủ nhưng nếu vì thế mà hy vọng đối thủ của mình kém đi thì đừng phí thời gian ở Ngự Kiếm đường nữa."
Hồ điện phán ngừng lời, nhìn toàn thể kiếm đồng, nói trịnh trọng: "Thục Sơn, xưa nay chỉ có người biết tôn kính đối thủ."
Đặng Phương không phục, khẽ nói một câu thật khẽ, cơ hồ chỉ y nghe rõ: "Ma vương cũng đáng cho Đọa Thiên đại nhân tôn kính sao?"
Bộ râu bạc của Hồ điện phán run lên, tựa hồ nghe thấy tiếng Đặng Phương hỏi, nhưng không nhìn ya mà tiếp tục nói với toàn thể kiếm đồng: "Đọa Thiên đại nhân từng nói người được coi là đối thủ hoặc địch nhân đều đáng để tôn kính." Đoạn ông ta hỏi: "Các con có biết hồn thú của Ma vương là gì không?"
Các kiếm đồng yên tĩnh một chốc, giọng Vương Động vang lên: "Là cự viên cao bằng ba người, lớn như hòn núi."
Hồ điện phán gật đầu: "Trên chiến trường, Ma vương thường ngồi trên vai cự viên chỉ huy chiến đấu. Đọa Thiên thấy vậy đã nói: hồn thú mạnh như vậy chứng tỏ tâm của người này mạnh đến mức đáng kính. Ta hy vọng các con sau này gặp được kình địch như thế." Lại một trận ho rồi nói tiếp: "Đặng Phương, trừ một phần điểm hạnh kiểm."
Sau đôi chút xôn xao, Nghĩa Kim điện bình tĩnh lại, "người cũ" bắt đầu luyện tập cách gọi hồn thú, tân kiếm đồng thử áp dụng thuật triệu hoán hồn thú.
Điện đường rộng lớn yên tĩnh lại, thi thoảng lại có tiếng khẽ hô tên hồn thú vang lên từ nhóm "người cũ" còn bên tân kiếm đồng không hề có động tĩnh gì. Chợt Đường Mật nghe thấy tiếng hô: "Thương Lễ."
Giọng hô không lớn, chỉ vang trong thoáng chốc. Cơ hồ tất cả đầu bị thanh âm đó hấp dẫn ngoái nhìn, trên tay Trương Úy xuất hiện một con thú nhỏ màu trắng.
"A, ra rồi này. Không thẹn là Trương Úy." Trang Viên nói xong chạy tới, nhìn một lúc rồi bảo: "Là chó con hả? Trắng muốt, khả ái quá."
"Không phải, là sư tử non." Chu Tĩnh nói.
"Trương Úy, hồn thú của ngươi là con gì?" Bạch Chỉ Vi hỏi.
"Ta không rõ, ban nãy đột nhiên cảm giác được sức mạnh, đầu óc bật ra hai chữ Thương Lễ, ta gọi rồi thì nó xuất hiện." Trương Úy hớn hở nhìn con thú lông trắng.
"Kỳ lân, đó là kỳ lân non." Hồ điện phán dứt lời, cả điện đường xôn xao, chúng nhân nhi nhao nhìn Trương Úy với ánh mắt ghanh tị khiến gã ngượng ngùng.
"Kỳ lân tuy tốt nhưng nhược điểm là lớn chậm, sau này con tu luyện không dễ đâu." Hồ điện phán vỗ vỗ vai gã. Text được lấy tại http://truyenyy.com
Gã gọi được kỳ lân khiến Đường Mật cũng vui lây, tiếp tục cố gắng rũ bỏ tâm lực, tìm sức mạnh khác. Một lúc sau, nó cảm giác toàn thân rời khỏi thế giới này, như thể một kẻ bàng quan đang nhìn mình, rồi sức mạnh lạ lùng bắt nguồn từ tâm tạng dấy lên, cái tên lướt qua đầu óc, nó vội gọi: "Hành Trì."
Một con thú hai màu đen trắng chợt xuất hiện trên lòng tay, nó hoan hỉ nhìn, lập tức như bị sét đánh, thầm than: "Thượng đế ơi, phật tổ ơi, cho con lỗ nẻ để chui xuống, mất mặt quá, sao lại là gấu mèo."
Nó vội thu tay, định giấu con gấu mèo đi, không ngờ con thú tuy tên Hành Trì nhưng hành động không chậm tí nào, lăn khỏi tay nó, đáp xuống đất nhìn quanh đầy hiếu kỳ.
"Mau xem hồn thú của Đường Mật." Trang Viên kêu lên đầu tiên.
Đường Mật vội lùi lại, hận không thể biến mất, Chu Tĩnh lên tiếng: "Trời ạ, là tỳ hưu, thần khí quá này."
Các kiếm đồng khác cũng xúm tới: "Đúng là tỳ hưu này. Đường Mật, ngươi lợi hại thật."
"Tỳ hưu, lần đầu ta thấy con sống đấy, đúng là bất phàm."
Đường Mật không hiểu gì, hoang mang nhìn con thú nhỏ mập mạp, hai hốc mắt đen ngòm, đôi tai đen cùng bốn chân ngắn ngủn đen xì, thầm nhủ: Lẽ nào không phải là gấu mèo?
"Ừ, đúng là tỳ hưu, nghe nói thời thượng cổ, Hoàng Đế đấu với Xi Vưu, đã xua tỳ hưu giao chiến. Đường Mật, khống chế loại mãnh thú này không dễ đâu." Hồ điện phán gật đầu nói.
Đường Mật không biết nên cao hứng hay khổ não, cường ngượng ngập nhìn con gấu mèo đang nghênh ngang bò đi bò lại.
Tiếp đó, đại đa số kiếm đồng đều gọi được hồn thú, sau cùng chỉ Bạch Chỉ Vi không gọi được. Xưa nay cô học gì cũng sáng láng, lần này gặp khó khăn, vẫn cố làm mặt lạnh, ra vẻ không để ý.
Trương Úy và Đường Mật cùng cô ra khỏi Nghĩa Kim điện, đợi khi không còn ai, Đường Mật mới hỏi: "Sao thế, ban nãy có gì không ổn à?"
Bạch Chỉ Vi mím môi: "Ta hoàn toàn không thể buông lỏng sức mạnh."
"Vì sao?" Trương Úy hỏi.
"Vì." Bạch Chỉ Vi do dự, ngẩng lên nhìn, bắt gặp ánh mắt quan tâm của hai đồng bạn: "Vì chỉ khi cảm giác được sức mạnh, ta mới thấy mình an toàn."
"À." Đường Mật nói nhẹ tênh: "Lần tới khi không cảm thấy an toàn thì nghĩ tới hai bọn ta, không phải bọn ta luôn ở bên ngươi sao?"
Bạch Chỉ Vi mỉm cười: "Khi ngươi lấy người ta rồi thì sao? Đầu to cưới được đệ nhất mỹ nữ rồi cũng không sẽ không để ý đến bọn ta nữa."
"Sao cơ, ai bảo ta không để ý đến các ngươi?" Trương Úy không hiểu.
Bạch Chỉ Vi cố ý ra vẻ nghiêm túc: "Ngươi chọn đi, bọn ta hay ả."
Trương Úy ngẩn người, tỏ vẻ khó xử vì tưởng Bạch Chỉ Vi nói thật, không biết nên nói gì.
Đường Mật vội giải vây: "Đầu to kệ Chỉ Vi, không gọi được hồn thú nên tìm người để trút giận đấy mà."
Trương Úy cụp mắt không nói gì nhưng tận đáy lòng gã sa vào câu đố không lời giải.
Kim Diện La Sát
Vào bữa tối, Đường Mật nghe kiếm đồng ở bàn bên than thở sao Tàng thư các vẫn chưa mở cửa, nó mới nhớ ra còn chưa chỉnh lý xong ở đó nên vội vàng đến, đẩy cửa ra xem, mọi thứ vẫn như hai ngày trước, hình như Chúc Ninh và Âu Dương Vũ chưa từng rời khỏi khung cửa đóng kín. Nó lắc đầu, ngồi xuống trường kỷ tiếp tục chỉnh lý sổ mượn, không hiểu bao lâu sau, nó mơ mơ hồ hồ nằm gục xuống ghế ngủ thiếp đi, trong lúc mông lung cảm giác có người bế mình khỏi ghế, định mở mắt xem là ai nhưng mí mắt nặng như đeo chì, trong lúc thảng thốt cảm giác nằm ở một nơi yên ổn liền ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại, nó đang nằm trên cái giường cạnh ghế, có người xếp bằng trước mặt chỉnh lý sổ sách. Nó nhìn lưng người đó, ngẩn ra hồi lâu mới phát hiện ra sự tình rất tệ, hóa ra chỉ nhìn lưng cũng nhận ra người đó là ai.
Nó bất giác khẽ thở dài.
Người đó thính tai, nghe được âm thanh rất khẽ, ngoái lại cười hỏi: "Sao lại để Chúc thủ thư bắt đến đây làm khổ sai?"
Nó cũng cười: "Thưa Cố tông chủ, con không phải khổ sai, là đồ đệ."
Cố Thanh Thành hơi kinh ngạc, mày kiếm nhướng lên: "Sao lại chọn con, con nguyện ý hả? Con hiểu gì về y?"
Đường Mật ngẫm nghĩ, trừ biết Chúc Ninh là người phát cuồng vì cơ quan ra thì không hiểu gì nữa, liền lắc đầu: "Không hiểu sao gặp Chúc thủ thư thì con lại thuận mắt. Con hiểu rõ ông ta là người thế nào. Hình như tính khí cổ quái lắm."
Cố Thanh Thành liếc nhìn cánh cửa điêu khắc lăng hoa đóng kín: "Họ vào đó bao lâu rồi, đang làm gì? Con có biết không?"
"Hình như chế tạo phi dực gì đó, bế quan ba ngày rồi. Không hiểu có ra chưa, lẽ nào không cần ăn uống?"
Cố Thanh Thành khẽ nhíu mày: "Chân tàn phế rồi còn muốn bay." Đoạn mỉm cười với Đường Mật: "Xem ra còn chưa bị coi là đồ đệ chính thức, không rõ hả, trong đó đủ thứ hầm bà lằng. Mười bữa nửa tháng không ra cũng không sao." Lúc đó Đường Mật mới hơi nhận ra cách tính toán của Chúc Ninh, nhất định y biết rằng với tính nó, chỉnh lý phải mất mười bữa nửa tháng mới xong, y có thể đóng cửa Tàng thư các, danh chính ngôn thuận ở trong đó chế tạo phi dực.
Nó hơi giận, tỏ vẻ oan ức: "Đồ đệ như con đúng là đáng thương."
Cố Thanh Thành cho rằng khẩu khí của Đường Mật có phần nũng nịu, liền mỉm cười nhìn nó, đoạn quay vào khung cửa nói to: "Chúc Ninh, sổ mượn đã chỉnh xong, ngày mai Tàng thư các không thể đóng cửa nữa. Tối mai ngươi và hai đồ đệ đợi ta ở đây."
Khung cửa trầm mặc một chốc, giọng Chúc Ninh vang lên rin rít, tựa hồ đã lâu không lên tiếng: "Được rồi, Ninh hiểu." Cố Thanh Thành nói đoạn đứng dậy nói với Đường Mật: "Đi thôi."
Đường Mật theo y rời Tàng thư các, hỏi đầy nghi hoặc: "Cố tông chủ, ngài giúp con chỉnh lý xong rồi? Nhanh vậy ư?"
"Chưa, còn lại tối này Chúc thủ thư của các con làm nốt, tiềm lực của y không thể tưởng tượng được." Cố Thanh Thành nói xong, gương mặt hiện lên nụ cười của đứa trẻ hư.
Đường Mật tỉnh ngộ, mỉm cười theo nhưng vẫn có chỗ chưa thông: "Tông chủ không hy vọng Chúc thủ thư chế tạo phi dực hả?"
"Không phải, mà là lo lắng y cứ thế sẽ không trụ được ở Thục Sơn." Cố Thanh Thành lo lắng: "Y muốn thu còn làm đồ đệ, nên không ngại cho con biết, cứ cân nhắc xem có nên bái sư không."
Cố Thanh Thành nhìn thẳng vào mắt Đường Mật: "Chúc Ninh vẫn miệt mài tìm sức mạnh khác. Ví như y không muốn thông qua tu luyện Ngự kiếm thuật mà bay được, lại hy vọng tạo ra phi dực."
Đường Mật hỏi y: "Vì sao Chúc thủ thư làm vậy?"
"Vì võ công và pháp thuật là sức mạnh không phải ai cũng nắm bắt được, những môn thâm ảo như ngự kiếm phi hành, đại đa số mọi người đều tốn cả đời mà không nắm được. Chúc Ninh hy vọng tìm thấy sức mạnh khác, thứ sức mạnh cả người tầm thường nhất cũng nắm bắt được, thực hiện được những việc như thế, ví như tạo ra phi dực, lợi dụng sức mạnh của gió để bay."
"Nghe ra cũng đúng đấy chứ, sức mạnh ít người nắm được thì có ích gì cho thế giới? Con hy vọng tạo ra được một cơ quan giúp bản thân làm được mọi thứ." Đường Mật là người hiện tại, không thấy cách nghĩ của Chúc Ninh có gì không ổn, nên bình luận rất thản nhiên.
Cố Thanh Thành đứng trong bóng tối, nụ cười dần tắt đi: "Thục Sơn chú trọng tu luyện nghiêm túc, gian khổ, lâu dài. Ở đây cần phát huy sức mạnh của chính mình chứ không bị sức mạnh mê hoặc. Con cho rằng như thế sẽ cùng tồn tại được với cách nghĩ như Chúc Ninh chăng?"
"Chúc thủ thư, chẳng phải cũng tìm kiếm sức mạnh đó một cách nghiêm túc, gian khổ, lâu dài ư? Chỉ là khi ông ta tìm thấy, sẽ khiến người bình thường nhất cũng sử dụng được, khác nhau có thế mà thôi." Đường Mật nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Thành, thản nhiên đáp.
Cố Thanh Thành hơi biến sắc, ngẩng nhìn thinh không: "Trăm năm trước có một người là đệ lục thiên Ma vương hy vọng tìm được phương pháp khiến binh sĩ bình thường cũng có được sức mạnh mà người căn cốt tốt trải qua quá trình tu hành lâu dài mới đạt được. Kết quả mọi binh sĩ đó đều biến thành ác ma giết người như ngóe, còn bản thân người ấy cũng trở thành Ma vương tà ác trong truyền thuyết. Con hiểu chưa, ta lo Chúc Ninh sẽ đi theo lối mòn đó."
"Người ta nhận định đúng sai xưa nay chỉ trông vào kết quả. Có lẽ Ma vương năm xưa vì thương binh sĩ trên chiến trường nên hy vọng tìm được phương pháp giảm thiểu thương vong nhưng đã thất bại." Đường Mật tùy ý suy đoán.
Cố Thanh Thành ngoái nhìn nó, khẽ vỗ lên vai: "Con đã nói thế thì tùy con. Có lẽ con thật sự thích hợp là đồ đệ của Chúc Ninh." Đoạn y cất bước, thoáng sau đã khuất vào màn đêm tối tăm.
Đường Mật nhìn theo bóng dáng dong dỏng, chợt nghĩ, có lẽ nó thật sự thích hợp làm đồ đệ của Chúc Ninh.
Đường Mật về đến phòng, Bạch Chỉ Vi đang đùa với con khỉ lông xanh, liền kinh ngạc hỏi: "Sao con khỉ này đến đây?"
"Không rõ, có thể cũng là linh thú như con linh miêu thường thần xuất quỷ một ở Ngự Kiếm đường, kết giới không ngăn được nó." Bạch Chỉ Vi đáp, đưa tay ra, con khỉ nhảy lên tay trái rồi cô ngoẹo đầu thần bí: "Đường Mật, xem bí kỹ mới này."
Bạch Chỉ Vi dứt lời, mắt Đường Mật hoa lên, con khỉ lại biến mất. Bạch Chỉ Vi mô phỏng tư thế triệu hoán hồn thú, phất tay trái gọi: "Linh Bích." Vù một tiếng, con khỉ xuất hiện trên lòng tay cô.
Đường Mật hiểu ra, ré lên: "Ái chà, giống lắm, y hệt triệu hoán được hồn thú, sao ngươi làm được?"
Bạch Chỉ Vi cười cười chỉ vào ống tay áo: "Ta để nó nhanh chóng chui vào sau đó gọi tên thì nó ra. Luyện lâu lắm mới ăn ý được như thế đấy."
"Ngươi định dùng cách này qua được hả? Lừa kẻ tầm thường thì điợc chứ lúc điện thí thì các điện phán chia ra, mỗi người coi một kiếm đồng, cách này không ổn." Đường Mật lo lắng.
"Ta chỉ chuẩn bị sẵn một cách khí không gọi được hồn thú mà thôi, ta không muốn người ta cười vì không gọi được, còn về điện thí…" Bạch Chỉ Vi nhìn nó, khẩu khí nghiêm túc: "Ngươi còn không hiểu rõ tình thế ư, năm nay lối thoát của chúng ta chỉ là thắng tỷ võ, trở thành ba người được miễn thi."
Đường Mật không phải chưa từng nghĩ đến việc này, với tình hình hiện tại: Trương Úy không có tâm lực, nó sử dụng vong kiếm không có kiếm hồn, hôm nay lại thêm Bạch Chỉ Vi không gọi được hồn thú, hình như trừ cách giành lấy vị trí miễn thi ra, thật sự không còn cách nào.
"Tuy nói vậy nhưng kiếm đồng ở điện chúng ta không phải xoàng đâu, ta không chắc chúng ta thắng được." Nó nói đoạn, nhìn sang con khỉ, linh quang lóe sáng trong óc: "Vế kiếm pháp, chúng ta đã nhìn hình vẽ trong sơn động, lĩnh ngộc được không ít. Nếu bình thường ba chúng ta nỗ lực tu luyện, rồi phát huy sở trường, may ra có cơ hội."
"Ta nghĩ thế này, điện thí là tính toàn diện mọi mặt còn tỷ võ thì còn nhiều biến hóa, có lúc chuyên tâm một thứ lại có lợi hơn." Bạch Chỉ Vi gật đầu.
"Ừ, ba chúng ta liều một phen."
Hôm sau học thuật cưỡi ngựa và binh khí dài, người dạy là điện phán Lý Tuần của Khí tông. Vì nhiều kiếm đồng từng học cưỡi ngựa nên giờ học này biến thành chỗ vui chơi. Đại đa số kiếm đồng sử dụng ngựa nuôi ở Ngự Kiếm đường, một phần sử dụng ngựa của gia đình được gửi ở đây.
Con dực mã lông đen của Trương Úy bắt mắt nhất, Đặng Phương đi quanh hai vòng, hiếu kỳ: "Trương Úy, lúc bay cảm giác thế nào?"
Trương Úy hơi ngại ngùng, đáp thật thà: "Nó chỉ biết vẫy cánh chứ chưa bay được." Đặng Phương cười ha hả: "Vậy mọc cánh để làm gì? Ôi, ta vốn định cho ngươi biết cách lấy lòng một cô nương, xem ra không cần nữa."
Trương Úy máy động: "Bí quyết gì?"
Đặng Phương nháy mắt, hạ giọng: "Nếu ngựa của ngươi bay được, ngươi thích ai thì rủ người đó bay lên không rồi khi ở giữa mây trời thì nói rằng: Muội xem này, đất trời rộng lớn chỉ có hai ta. Cho ngươi biết dù là Quân Nam Phù cũng sẽ xiêu lòng."
Trương Úy nhíu mày, tuy gã không thích Đặng Phương đem Quân Nam Phù ra so nhưng lòng không khỏi xôn xao, vỗ vỗ vào đầu ngựa, hy vọng nó bay được.
/106
|