Không ngờ kiếm của Lý Liệt cũng cực nhanh, không phải là tốc độ của bản thân thanh kiếm sinh ra mà khi kiếm thủ và kiếm hồn tâm ý tương thông, kiếm hồn sẽ nảy sinh phản ứng tự nhiên với nguy hiểm. Hoàn Lan liên tục không đắc thủ, biết rằng Lý Liệt đang dùng một phương thức kín đáo khác sử dụng sức mạnh kiếm hồn. Lần đấu với Mộ Dung Phỉ, kiếm hồn chi lực của y thua mất không ít, giờ đâm ra nổi giận, ngưng tụ tâm lực để điều động kiếm hồn chi lực...
Trương Úy thấy Lý Liệt và Hoàn Lan càng đấu càng kịch liệt, nhất thời không biết có nên can thiệp chăng. Còn nữa, nếu thắng Lý Liệt, có nên giữ y lại, bức y nói ra ai là chủ mưu không? Hay là mặc kệ tất cả cho y một trận? Đang do dự thì hai người đã dùng đến chiêu thức liều mạng, tựa hồ đều nổi giận, sẵn sàng lưỡng bại câu thương.
Gã cho rằng mọi sự không ổn, tuốt kiếm định ngăn cản. Nhưng lúc đó Lý Liệt và Hoàn Lan đã điều động đến sức mạnh kiếm hồn, hình thành khí trường vô hình, gã muốn vào nhưng khác nào vấp phải một bức tường trong suốt, biết rằng chỉ có kiếm hồn chi lực của mình mới xé được bức tường này, nên thử dùng chút tâm lực duy nhất điều động kiếm hồn. Quá khứ, mỗi lần gã thử đều cực kỳ vất vả, phảng phất kéo từng chút một khỏi khe hở bằng thép, đặc biệt là lần cùng Đường Mật và Bạch Chỉ Vi tạo ra ảo ảnh đấu với Thanh Nguyên tự, gã cảm giác tâm tạng đau đớn cơ hồ nghẹt thở. Nhưng lần này, có lẽ vì không nhất định phải xông vào, lòng không nhất thiết phải đột phá trở ngại, nên tâm lực như dòng khí ấm từ nham thạch chảy ra, hòa hoãn nhưng liên miên bất tuyệt.
Cảm giác thông sướng kỳ dị này khiến gã hớn hở, kiếm hồn hồi ứng mang lại cho gã cảm thụ chân thực rằng cây kiếm trong tay tích đủ sức mạnh. Khoảnh khắc đó, kiếm không còn bị thân thể gã khống chế mà tự xuất ra một kiếm.
Nhát kiếm vạch lên một đường hoàn mỹ cắt ngang hai con mãnh hổ đang ác đấu, Hoàn Lan và Lý Liệt tách ra hai bên, kinh ngạc trước sức mạnh từ kiếm của Trương Úy, gần như đồng thời thốt lên: "Sao ngươi…"
"Chúng ta khó khăn lắm mới gặp được Lý Liệt, nên hỏi y toàn thể sự việc, dù sao chúng ta cũng chỉ đoán mò." Trương Úy giải thích.
Lý Liệt định thần lại, theo tình thế thì y không thể chiến thắng đối phương có tới hai người hợp lực, nên không nói thêm gì, tra kiếm vào vỏ, quay người đi ra. Trương Úy hét to: "Lý Liệt đứng lại, là nam nhân thì không được sợ chứng kiến chân tướng."
Lý Liệt hơi run lên, không ngoái lại, loạng choạng chạy khỏi quán cơm.
Đường Mật không hỏi Hoàn Lan nguyên nhân vì sao nói dối là nó chết rồi, tựa hồ nó cảm giác được nhưng không nắm bắt được nên chọn cách giả vờ không biết. Nó cố ý hào hứng kể lại việc ở Dị bảo quán cùng dự định mua Như ý câu, đoạn tính cách gom đủ một ngàn đồng.
Lần trước cả nhóm lấy được không ít đồ quý từ Xích phong tứ dực xà nhưng lần này đi tỷ võ nên không mang theo. Hoàn Lan tuy là chủ nhà nhưng vì là công tử chưa thành niên, chỉ có bổng lộc hàng tháng, nhất thời cũng không moi đâu ra nhiều tiền, cả bốn gom lại cũng còn thiếu nhiều. Bạch Chỉ Vi ngẫm nghĩ một lúc, móc ra bông hoa sen thủy tinh được "chia phần" lần trước: "Vật này ta vẫn mang theo bên mình, không có tác dụng gì, bán đi chắc cũng được ít tiền."
Trương Úy đưa tay ngăn lại: "Không được, ngươi thích nó như thế, không thể bán."
Đường Mật cũng thấy không ổn, hỏi Hoàn Lan: "Chi bằng chúng ta lén lấy đồ trong cung ra bán." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hoàn Lan thấy dáng vẻ nó ranh mãnh như thế liền bật cười: "Đâu ra hạng ăn trộm còn hỏi chủ nhân. Không cần lấy trộm, chúng ta hỏi thẳng là được, huynh trưởng ta lúc trẻ khảng khái nổi danh thiên hạ, giờ quyết không hẹp hòi."
Lúc Đường Mật mới nhớ ra rằng Ngụy vương năm xưa lúc còn là công tử Hoàn Thương đã nổi danh thiên hạ là khẳng khái, chợt nghĩ: Không phải một Mạnh thường quân ư, sao ở thời không này lại nảy nòi ra người thích tặng tiền cho thiên hạ thế nhỉ?
Bạch Chỉ Vi tất nhiên cũng biết danh tiếng khảng khái của Hoàn Thương, tỏ vẻ không tin: "Ngụy vương chỉ khảng khái với người có tài, chúng ta được sao?"
Hoàn Lan đáp: "Dù gì chúng ta cũng là người Thục Sơn, dựa vào điểm này thôi thì huynh trưởng cũng coi trọng mấy phần. Chỉ cần lúc nói chuyện không quá đáng, chắc không thành vấn đề. Hà huống, ta hiếm khi xin huynh ấy cái gì, thi thoảng mới nhờ chắc không nỡ từ chối."
Chỉ là cuối năm Ngụy vương quá bận, bốn đứa đợi hai ngày mới được truyền triệu, địa điểm triệu kiếm không chính thức, là Noãn các mà cung nhân nghỉ chân sau khi đi chơi ngự hoa viên. Đường Mật cho rằng chốn riêng tư này lại tiện cho việc mượn tiền.
Ngụy vương Hoàn Thương là huynh trưởng của Hoàn Lan, mới hơn ba mươi, bất quá mặc y phục bằng gấm thêu màu lam, trông trẻ hơn nhiều. Y tùy ý tựa lên ghế mềm, khí độ cao nhã, gương mặt khá giống đệ đệ, vì khóe mắt hơi trễ xuống nên không cười cũng đượm nét cười.
Lúc nói chuyện, Ngụy vương cũng dùng thái độ trò chuyện bình thường: "Đó là bằng hữu của Lan hả, đúng là những hài tử xuất sắc."
So ra, Hoàn Lan giữ lễ hơn, thái độ khiêm cung của thần tử: "Vâng, đấy là Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy, đều là bằng hữu tốt của Lan ở Thục Sơn."
Ngụy vương ngồi xuống, nhìn Đường Mật hỏi: "Kiếm đồng thụ thương đấy hả, khỏi rồi chứ?"
"Thưa vương thượng, Mật đã khỏi rồi." Đường Mật định thêm kiểu mấy câu vỗ mông ngựa kiểu "nhờ hồng phúc của vương thượng" nhưng thấy Ngụy vương tuy tỏ ra thân thiết nhưng lại ngầm chứa uy nghiêm thì không dám nói ra. Ngụy vương lúc trẻ từng tu luyện ở Thục Sơn, làm môn hạ Khí tông nên rất vui vẻ gặp mấy đứa, hỏi han tình hình hiện tại của Thục Sơn, nghe nói huynh đệ Mục Hiển, Mục Hoảng không còn thì buồn bã. Trong lúc trò chuyện, bầu không khí dần nhẹ đi, Ngụy vương nói với khẩu khí nửa đùa nửa thật: "Lúc ta ở Thục Sơn không được xuất sắc như Lan, ngũ đại điện thí cũng chỉ miễn cưỡng lắm mới qua được, đành vào Khí tu thân dưỡng tính."
Đường Mật thấy Ngụy vương ngang tuổi với Cố Thanh Thành, hỏi: "Vương thượng có biết tông chủ của bọn Mật không?"
"Tất nhiên, đại danh Cố Thanh Thành có ai không biết, hai mươi tám tuổi trở thành nhất tông chi chủ quả thật tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả." Ngụy vương cũng hơi cảm khái: "Kỳ thật bản vương còn có vài cố nhân giao tình không tệ ở lại Thục Sơn, ví như Chúc thủ thư của các vị năm xưa là tiểu huynh đệ vẫn theo đuôi ta. Còn cả hiệp nữ danh mãn giang hồ Tư Đồ Duyệt, năm xưa bản vương từng có ý với Tư Đồ cô nương nhưng người ta không thích chốn thâm cung cao tường, nên sau cùng không có duyên."
Tư Đồ Duyệt là con gái duy nhất của Tư Đồ Minh, trước khi thành hôn được xưng tụng là giang hồ đệ nhất mỹ nữ, tuy bọn Đường Mật chưa gặp nhưng đã nghe danh. Những lời này lọt vào tai người khác thì chỉ mỉm cười nhưng Hoàn Lan nghe xong lại nhớ đến hôm cùng Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đứng trên nóc điện nhìn dáng vẻ mấy nữ tử thị tẩm, lập tức hiểu rõ rằng hai cô đều là nữ tử tự do như thế, nếu có một toàn cung điện vây họ lại thì họ nhất định sẽ mọc cánh bay đi. Ý niệm vừa nảy ra, lòng y thoáng bất an, cảm giác những lời định nói với Đường Mật vẫn ẩn sâu trong lòng càng khó mở miệng.
Ngụy vương nhận ra Hoàn Lan hơi lơ đãng, hỏi: "Lan đang nghĩ gì?"
Hoàn Lan định thần, cố che giấu tâm trạng, cúi đầu xuống tránh ánh mắt huynh trưởng: "Đệ đang nghĩ với tính cách của Chúc thủ thư mà cũng có lúc là tiểu huynh đệ của người khác. Mục tông chủ đã khứ thế không thích thủ thư, nói là thủ thư đi theo tà lộ."
Ngụy vương khẽ hừ: "Cái gì là tà lộ, không hợp với ý nguyện của Đọa Thiên đại nhân là tà lộ hả? Ai biết được Đọa Thiên hay Ma vương gì đó đều là hậu nhân thêm mắm dặm muối tô vẽ vào. Đệ có biết hai người đó sinh ra chỉ sử dụng cái tên đó có một lần, cũng là lạc khoản năm xưa ở Thanh Nguyên tự, sau này tra xét khắp văn thư của họ, bất kể tư hàm hay công hàm, đều tự xưng tên hoặc xưng tên đối phương mà thôi. Nên ý nguyện của Đọa Thiên đại nhân cũng thế mà thôi, chúng ta nào biết ý nguyện chân chính của đại nhân là gì."
Đường Mật cũng thấy có lý, tiếp lời: "Đúng vậy, hiện nay tài phú của Thục Sơn e rằng Đọa Thiên đại nhân năm xưa không ngờ được. Còn nữa, đại nhân khai sáng Thục Sơn phái vốn định cung cấp nhân tài cho các nước, e rằng không ngờ trăm năm sau lại biến thành mạng lưới quan hệ phức tạp thế này. Dù sao thì không ai là thần minh, dù bố trí kỹ càng mọi sự sau khi khứ thế cũng không thể khống chế hết mọi bất ngờ, người đương thời sao lại cứ khư khư theo cổ nhân."
Nó nói cực kỳ hợp tâm ý Ngụy vương, y vỗ bàn đứng dậy, lộ vẻ kinh thán: "Nói hay lắm." Đường Mật vui mừng, biết lần này một ngàn đồng coi như mượn được.
Ngụy vương quả nhiên không hổ danh khảng khái, bốn đứa thuận lợi mượn được tiền, dùng xe ngựa trong cung chở đến Dị bảo quán.
Lão bản nhận ra xe ngựa có phù hiệu vương cung, càng khách khí hơn với bọn Đường Mật, nhưng vẫn chưa tìm được tin tức về ngọn đèn, bất quá lão chỉ trời chỉ đất thề rằng, chỉ cần trên đời từng xuất hiện thì Dị bảo quán sẽ tra ra.
Ngược lại việc sửa Trầm Địch khiến lão bản bó chân bó tay, xem xét hồi lâu rồi lật xem một loạt sách, sau cùng mới kết luận: "Đúng là bảo châu Trầm Địch, pháp bảo phòng ngự mạnh nhất trên đời." Đoạn ngẩng lên hỏi Trương Úy: "Lẽ nào thật sự bị Cùng Kỳ làm hỏng? Tiểu tử xác định xem trước đó có bị công kích nào lợi hại không?"
Trương Úy hồi tưởng lại: "Không có, trước khi gặp Cùng Kỳ thì yêu vật thụ yêu và Xích phong tứ dực xà đều không lợi hại bằng."
"Lúc bị thụ yêu và Xích phong tứ dực xà công kích, lực phòng ngự của Trầm Địch thế nào?" Lão bản hỏi.
"Tốt lắm, bị yêu vật công kích lợi hại thì làn sáng của viên ngọc lúc sáng lúc tối. Nhưng không phòng ngự được dịch thể của thụ yêu và Xích phong tứ dực xà."
Lão bản càng không hiểu, vuốt chòm râu bạc đi lại trong tiệm, lắc đầu: "Không đúng, không đúng, không phải không chống được dịch thể, thứ thụ yêu và Xích phong tứ dực xà phun ra là pháp thuật của yêu vật, Trầm Địch là bảo vật chuyên môn phòng ngự pháp thuật của yêu vật, dã thú công kích, sao lại không chống nổi? Nghĩ lại xem trước đó có gặp phải công kích pháp thuật nào cực mạnh không?"
Trương Úy nghĩ kĩ rồi nói: "Có lẽ là lần đầu tiên tiểu tử bị công kích nhưng không dám xác định có phải công kích pháp thuật hay không. Đấy là lần đầu tiên tiểu tử lên Kiếm tông học kiếm thuật từ khi gia nhập Ngự Kiếm đường, nghe nói có đường tắt đi xuyên qua Ảo hải hạ sơn, liền mang Trầm Địch đi thử. Lúc đến giữa rừng đột nhiên cảm giác trước mắt sáng trắng, mắt bị ánh sáng chiếu vào không mở ra được, lúc đó còn tưởng bị mù rồi, không ngờ thoáng sau ánh sáng tan biến, tất cả trở lại nguyên dạng, còn tiểu tử không hề hấn gì."
Gã vốn không cho việc đó quan trọng gì, lại xảy ra trước khi quen Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nên không nhắc với hai cô. Cả hai nghe xong nhìn nhau, cảm giác lần tế ngộ đó của đầu to không tầm thường, nhưng nhất thời không nói ra được bất thường ở đâu.
Lão bản không dám định luận, chỉ bảo: "Việc này thì lão phu không dám đoán mò, nếu tiểu tử từng gặp phải công kích pháp thuật cực mạnh thì dễ giải thích vì sao Trầm Địch yếu ớt như thế, sức mạnh của nó đại khái chỉ tan biến vào hai nơi. Một là tiêu hao hết lúc chống lại công kích, hai là rời khỏi bảo châu để bảo vệ những bộ phận quan trọng của ngươi, sau đó vì tiêu hao quá nhiều nên sức mạnh còn lại không thể quay về viên ngọc."
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi gần như cùng chỉ vào Trương Úy kêu lên: "Đầu to, ở trong mình ngươi."
Trương Úy cùng Hoàn Lan giật mình, Trương Úy ngẩn người, nhưng không dám khẳng định hoàn toàn: "Các ngươi muốn nói là sức mạnh Trầm Địch ngăn trở ta phát huy tâm lực?"
"Đúng, rất có thể. Như lão bản nói, sức mạnh của Trầm Địch thì một phần bảo vệ tâm ngươi, không để pháp thuật xâm hại, đồng thời khiến ngươi không thể phát huy tâm lực." Bạch Chỉ Vi suy đoán.
"Đầu to, nghĩ thử xem, lần đầu tiên phát giác cảm ứng không nổi tâm lực là sau đó hả?" Đường Mật hỏi.
"Đúng, nhưng trước đó ta chưa từng thử điều động tâm lực nên không hiểu…" Trương Úy vẫn thấy sự tình quá bất ngờ, không dám khẳng định.
"Đừng cả nghĩ, nhất định là thế, về Thục Sơn chúng ta sẽ đến Ảo hải điều tra, chưa biết chừng giúp được ngươi thi triển tâm lực." Đường Mật nói.
Hoàn Lan nãy giờ không nói gì chợt hỏi: "Trương Úy, sức mạnh kiếm hồn của ngươi là thế nào? Sao lại mạnh như thế?"
Trương Úy giải thích: "Sức mạnh vốn có của kiếm hồn đó có lẽ không tan biến. Lúc ta cầm kiếm lên, kiếm hồn nói là đang đợi ta."
"Việc này hiếm khi xảy ra." Lão bản chen lời: "Đại khái kiếm chủ tiền nhiệm khi chết đi còn mang di nguyện hoặc không cam lòng cao độ, vẫn hi vọng về sau có người hoàn thành giúp. Hiếm có lắm, thật sự hiếm có."
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, từ thần sắc đối phương cùng đoán ra một việc. Đường Mật nhíu mày, mím chặt môi nhìn Trương Úy và Hoàn Lan, ngẫm nghĩ hồi lâu mà không nói gì.
Hôm sau là ngày đầu tiên tân xuân du yến ở Ngụy vương cung. Ngụy cung du yến nổi danh bốn nước, khoản đãi văn võ trong triều cùng gia quyến, cả sứ thần các nước và tân khách. Du yến suốt ba ngày hai đêm, bày biện thịnh soạn, mỹ vị trân quý như nước chảy, ca vũ người đẹp vô vàn. Yến hội xa hoa như thế là chủ ý của Ngụy vương Hoàn Thương, ban đầu trong triều còn lời ra tiếng vào nhưng y trị quốc hữu đạo, quốc khố ăm ắp, hơn nữa yến hội sẽ thể hiện cho sứ thần nước khác thấy được quốc lực của nước Ngụy, cộng thêm mời nhiều tân khách, cả quan viên cấp thấp cũng được mang gia quyến đến dự, càng biểu hiện được rằng vương gia vui cùng dân chúng, dần dần yến hội trở thành việc lớn được nhiều người mong đợi.
Nội dung du yến ngày đầu tiên là Ngụy vương dẫn chúng nhân bái phật tế trời, nghênh tiếp tân niên, còn từ buổi tối thì mọi trò vui mới bắt đầu.
Màn đêm buông xuống, ngự hoa viên thắt lên vô số hoa đăng, nội thị trong cung giả thành tiểu thương buôn bán ngoài đường, thuê cả người Hồ biểu diễn, biến hoa viên vương gia thành lễ Nguyên tiêu chốn dân gian.
Hoàn Lan là ấu tử của tiên vương nên không có giá trị chính trị gì, miễn được nhiều nghi thức, cùng ba người bọn Đường Mật du ngoạn hoa viên.
Bốn đứa đang thú vị, Trương Úy chợt dừng bước. Gã thấy cách không xa lắm là Tư Đồ Thận đang ngẩng đầu đoán một câu đố treo dưới đèn cá chép. Gặp y ở yến hội cũng không có gì lạ, gia đình y nhân đinh hưng vượng, nhân tài ăm ắp, đại ca Tư Đồ Thầm là Tả tư mã của nước Ngụy. Có điều cạnh y là một thiếu nữ, tuy quay lưng lại nhưng Trương Úy vẫn nhận ra.
Là Quân Nam Phù.
Cô ghé mặt tới, sắc mặt hơi đỏ lên, gương mặt vốn cực kỳ mỹ lệ sáng lên như ngọc dưới ánh đèn. Tư Đồ Thận chỉ vào ngọn đèn nói gì đó, cô mỉm cười, chuỗi vòng ngọc đeo trên tóc khẽ chấn động, quang hoa lấp lóe như ngàn sao rơi trên ba ngàn sợi tóc xanh. Tư Đồ Thận cũng cười, nắm tay Quân Nam Phù, rất tự nhiên đi về giữa hoa viên, nơi đèn đuốc rực rỡ.
Lòng Trương Úy thắt lại, nhất thời quên cả mình đang ở đâu, bốn phía là vô số dải sáng, tiếng người xa xa gần gần đều biến thành mơ hồ, cơ hồ quay lại đêm Nguyên tiêu, thiếu nữ mặt mũi rực rõ Như Hoa đào đứng cạnh gã, chỉ vào câu đố treo dưới đèn nói: "Đơn giản mà, muội biết đáp án, không hiểu đã có ai trả lời chưa." Rồi gã kéo tay cô đi xuyên qua đám đông, nói: "Nhanh lên, đừng để bị người ta trả lời trước."
Khi đó, bàn tay gã được nắm lấy. Nóng bỏng. Mềm mại.
Gã cảm giác cơn đau trong lòng lan ra, như mất đi tâm tạng, bèn thò tay sang nắm lấy bàn tay thon thả bên cạnh, nói: "Đi, đi mau." Gã nhấc chân lao vút đi giữa vô vàn đèn lửa, tất cả hòa thành quang ảnh hư ảo. Gã từ chỗ tói lao ra chỗ sang rồi lại vào chỗ tối, chạy tứ tung, không hiểu tìm kiếm hay quên đi.
"Đứng lại." Sau lưng gã vang lên giọng nói băng lạnh.
Bàn tay gã cũng lạnh. Giọng nói đó khiến gã tỉnh mộng, ngoái nhìn Bạch Chỉ Vi áo đỏ như lửa đứng sau lưng. Gã khẽ rút tay khỏi tay cô, nhãn thần bình tĩnh đến độ gần như tê cứng.
Gã nghe thấy cô nói: "Trương Úy, lúc nào ngươi cần an ủi, ta đều sẵn lòng, nhưng không phải lúc này."
Bạch Chỉ Vi nói đoạn, không quay đầu lại đi luôn, để lại Trương Úy đứng ngơ ngẩn giữa rừng đèn đuốc. Đường Mật thấy gã nhận ra Quân Nam Phù rồi thì kéo Bạch Chỉ Vi chạy đi, nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn ngơ nhìn hai đồng bạn tan biến trong ánh sáng mênh mông.
Hoàn Lan phát hiện chỉ còn lại y và Đường Mật, lòng chợt run lên, nhìn thiếu nữ đứng dưới ánh đèn quay lại mỉm cười: "Họ đi xa rồi, hai người đó làm gì nhỉ?"
"Chúng ta cùng đi thôi." Y đáp, cố làm ra vẻ thoải mái.
Đường Mật đang có tâm sự, không muốn đến chỗ náo nhiệt, liền tùy ý chọn chỗ thưa thớt đèn đuốc. dl đi theo, ngẩng lên mới nhận ra không hiểu trăng trốn vào đám mây từ lúc nào, sát na đó túc mệnh kỳ dị đẩy y tiến bước, thầm nhủ: Chốc nữa, nếu người đó quay lại, ta sẽ nói…
Đường Mật ngoái lại, tứ phía là bóng đêm dày đặc, chỉ có nó đáng đứng trong ánh đèn vàng tỏa sáng lấp lánh.
Nó định nói thì Hoàn Lan ngăn lại: "Ngươi nghe ta nói đây, mẫu thân ra hiếm khi cười. Trong trí nhớ của ta, chỉ khi ta tỷ kiếm thắng mấy vị vương huynh thì mẫu thân mới cười, ta cho rằng đó là nụ cười đẹp nhất đời."
Thiếu nữ dưới ánh đèn sững người, không hiểu đối phương muốn nói gì.
Y thấy vô số lời lẽ dâng lên nhưng cứ chập chờn giữa e ngại và dũng khí, hỗn loạn đan nhau.
Sau cùng y cũng tìm được một câu hoàn chỉnh: "Kỳ thật, ngươi cười cũng đẹp như thế."
Lúc Đường Mật về đến phòng, Bạch Chỉ Vi đã nằm trên giường, hình như ngủ rồi.
Nó sợ làm cô tỉnh, nhẹ nhàng cởi áo khoác, Bạch Chỉ Vi khẽ bảo: "Đường Mật, hôm nay ta ngủ cùng ngươi, thế này như lúc ở Ngự Kiếm đường."
Đường Mật nằm cạnh cô, đắp chăn lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả?"
"Không sao, ban nãy Trương Úy kéo ta chạy lung tung." Bạch Chỉ Vi đáp: "Cứ chạy mãi, ta đột nhiên thấy mình cô đơn lắm."
"Ừ, ta hiểu, có lúc là thế, chung quanh náo nhiệt thì càng thấy cô đơn." Thiếu nữ nằm cạnh nó hồi lâu không đáp, không hiểu đã ngủ hoặc chìm vào tâm sự phiền loạn. Nó thầm thở dài, phát giác hình như chỉ trong một đêm, các hài tử cạnh mình đều lớn lên.
/106
|