Đường Mật nhìn mớ mảnh vụn tan biến vào trời đêm, đột nhiên cảm thấy bi thương, thì thầm: "Từ rày trở đi, không còn ai biết việc này nữa."
Kỳ thật, còn tìm được một ít thư trao đổi giữa Hoa Tuyền và Vương Lẫm, chỉ là lạc khoản đề rất rõ ràng hai chữ Vương Lẫm, nội dung cũng chính thức hơn, tỷ như khuyên Hoa Tuyền đừng động võ với ba nước, ngôn từ càng về sau càng nghiêm túc, thậm chí kịch liệt, không còn bóng dáng thoải mái như lúc còn trẻ nữa.
Nếu không có bức thư cháy dở, mấy thiếu niên đọc được bức thư thế này e rằng cũng không thấy có gì lạ. Hiện giờ hoải tưởng lại hai nhân vật từng có một đoạn quá vãng với nhau, tuy năm thiếu niên chưa từng trải nghiệm những thương tang biến thiên của cõi đời nhưng lòng cũng cảm thán, buồn bã vô cùng.
"Kỳ quái, vì sao không thấy thư giữa Hoa Tuyền và Hoa Anh?" Bạch Chỉ Vi đột nhiên nghĩ ra: "Dù trước đó hai người sống cùng nhau, sau đó Hoa Anh xuất giá thì cũng phải có thư trao đổi mới đúng."
Mấy đứa cũng thấy rằng quả thật không có nửa chữ nào trao đổi giữa hai chị em, nên cùng tìm kỹ nhưng không thấy gì.
Mộ Dung Phỉ chú ý thấy có một tờ thư cách mặt đất chừng nửa thước mà không rơi xuống, chỗ đó y đã tìm, không hề đặt thứ gì, liền cho rằng thư bị gió cuốn lên mắc vào mạng nhện, bèn đến nơi cầm lên xem, té ra không hề có mạng nhện. Y lấy làm kỳ quái, thò tay vào góc tường trống trơn, đột nhiên sờ thấy một vật cứng.
"Các vị xem là gì này?" Y gọi.
Bốn người còn lại đến xem, đưa tay sờ vào đều xác định chỗ thoạt trông không có gì đó lại có một cái hộp vuông cao chừng nửa thước.
Hoàn Lan nói: "E rằng đây là yêu quái ẩn tàng bí mật trong truyền thuyết."
Chúng nhân lần đầu tiên nghe thấy điều này, cùng hiếu kỳ nhìn y. Hoàn Lan giải thích: "Ta cũng chỉ nghe các lão nhân trong cung kể. Yếu quái loại này hiếm có lắm, hình dạng như cái hộp, trừ chủ nhân ra thì không ai nhìn thấy. Chủ nhân đặt thứ muốn giấu vào trong, nếu không có mật ngữ của chủ nhân đặt ra thì cái hộp sẽ không mờ, tựa hồ Ngụy vương xưa kia từng có yêu quái kiểu này."
"Nếu thật thế thì phiền rồi, ai đoán được mật ngữ là gì, có thể là một câu tùy ý kiểu ngươi ăn gì." Đường Mật nói.
Mấy thiếu niên khác đều khó nghĩ, hiện giờ vẫn chưa tìm thấy mục tiêu thật sự của chuyến đột nhập vào Triệu vương cung, ví như manh mối vì sao hồn thú của Hoa Tuyền không tan biến, giờ thấy cái hộp ẩn hình này, mỗi người đều hiểu rằng nếu còn phát hiện được gì thì tất nằm trong đó.
Đường Mật vừa suy nghĩ vừa cúi đầu đi đi lại lại trong phòng, đặt chân lên nền nhà dày bụi, thỉnh thoảng lại tung lên một lớp bụi mờ, phát ra tiếng loạt xoạt cực kỳ nhẹ. Nó đột nhiên đứng lại, nhìn sững xuống dấu chân xám xịt, lẩm bẩm: "Có khi chúng ta suy nghĩ sai rồi."
"Ngươi nói gì?" Bạch Chỉ Vi hỏi.
"Ta cho rằng chúng ta vẫn nghĩ có ai đó cứu mớ thư tín này từ trong chiến hỏa vào chất ở đây. Nhưng sự thật có thể là trước khi xảy ra chiến đấu đã có người chất những thứ này vào đây. Nên người đó mới có thời gian thiêu hủy những thứ cho rằng nên hủy, vì thế mà tro tàn của thư tín mới xuất hiện tại đây." Đường Mật đáp, đoạn quay sang khẳng định với mất đồng bạn: "Nếu ta đoán không sai, có khả năng người đó là chính Hoa Tuyền.."
Chúng nhân không đáp, lặng lẽ đợi nó tiếp tục phân tích. "Hoa Tuyền là thống soái tối cao của chiến tranh, chắc phải dự liệu được vận mệnh tất bại của mình, nên có đủ thời gian chuẩn bị cho khi thất bại. Hiện tại ta vẫn không giải thích được vì sao những bức thư này không bị hủy, có thể nàng ta cố ý lưu lại cho hậu nhân, hoặc còn nguyên nhân nào khác nữa. Nhưng nhất định nàng ta đã hủy đi những bức thư trọng yếu, cũng vì nguyên nhân nào đó mà không muốn cho người ta biết nội dung những bức thư này. Do đó nội dung mà chúng ta muốn tìm, vĩnh viễn không tìm được nữa."
Nó bước nhanh đến góc tường, đặt tay lên cái hộp: "Nếu Hoa Tuyền có đủ thời gian thiếu hủy thư tín thì bức thư cháy dở không phải nàng ta quên không hủy mà không nỡ hủy, giật lại từ ngọn lửa." Nó thở dài, thử đọc: "Đêm rằm, ánh trăng vằng vặc, đứng một mình giữa đêm vắng, nhớ lại ngày xưa, lòng buồn bã, nước mắt vô tình rơi xuống."
Đường Mật chưa dứt lời, trong bóng tối, dưới ánh ảo hỏa lập lòe, góc thoạt nhìn trống trơn đó đột nhiên xuất hiện mấy phong thư. Nó cầm lêm thấy ở góc có hình mẫu đơn được sáu viên minh châu vây quanh, lòng máy động, nhớ lại hình trên cái lược tinh thiết: "Đây là tiêu ký riêng, chắc là thư của họ."
Cả nhóm mở thư ra đọc kỳ, phát giác những bức thư này khác hẳn, thứ nhất là không ít bức do Hoa Tuyền viết từ lúc chưa lên ngôi, còn lại là sau khi đã ngồi lên ngai vàng. Thứ hai, trong đó cả thư Hoa Anh viết cho tỷ tỷ và Hoa Tuyền viết cho muội muội. Từ thời gian thì thư Hoa Tuyền viết cho Hoa Anh đều trước khi Hoa Anh lấy chồng ở nước Sở, đại khái khi Hoa Anh rời nước Triệu không mang theo, để lại cho Hoa Tuyền bảo quản.
Cả nhóm biết được rằng hóa ra khi Hoa Anh bằng tuổi họ, vì cầu y mà rời vương cung, nên trong thư có viết về những kiến văn ở ngoài cung đình, Hoa Anh gặp được một thiếu niên đặc biệt, tài học khiến nàng ta kính phục.
Sau đó, tại một bức thư, Hoa Tuyền nói với Hoa Anh rằng lúc du lịch Thục Sơn, nàng ta có gặp thiếu niên mà muội muội đề cập tới, vì lúc ấy thiếu niên tưởng nàng ta là Hoa Anh, còn nàng ta muốn hí lộng thiếu niên kiêu ngạo này nên không nói thật.
Những bức thư này còn đề cập đến một vài môn võ công và pháp thuật, Hoa Tuyền trẻ tuổi vẫn oán hận vì vướng nhiều tục sự, không thể chuyên tâm tu luyện. Hoa Anh liền viết rằng tuy thân thể mình không khỏe để tu luyện những môn đó nhưng vì tỷ tỷ mà đọc hết mọi loại sách, tìm lối tắt để tập luyện nhanh hơn. Trong thư, hai người thường bàn luận vấn đề này, nhiều lúc khác hẳn với phương pháp của Thục Sơn. Chúng nhân đọc được mà kinh hãi, biết rằng vô tình đã chạm đến tinh túy võ công và pháp thuật của Ma cung. Thư của Hoa Anh nhiều lần nhắc đến lục đạo toàn thư, đọc xong thì Hoa Anh còn viết một bản thông yếu để đọc và lý giải nhanh hơn. Đường Mật và Bạch Chỉ Vi nhìn nhau, cùng nghĩ đến Lục đạo toàn thư thông yếu ở phòng mình.
Trương Úy tỏ vẻ không hiểu: "Vì sao họ cũng như Đọa Thiên đại nhân đều thích bàn luận về luân hồi chuyển thế nhỉ?"
Đích xác, bất luận là thư giữa Hoa Tuyền và Hoa Anh hay Vương Lẫm, thì cách nhìn sau cùng của Vương Lẫm về vấn đề này là: Đã không xác định được việc gì có tồn tại hay không thì thà ta cứ tin là nó tồn tại. Còn quan điểm của Hoa Tuyền là: Vì không xác định được nó có tồn tại không thì ta chọn cách tin là nó không tồn tại.
Trương Úy hỏi Mộ Dung Phỉ về vấn đề đó vì nước Tề của y được coi là phật quốc, cũng là quốc gia thế lực phật gia tối cường thịnh trong bốn nước. Nhưng Mộ Dung Phỉ còn trẻ, chưa từng thật tâm học phật pháp, cũng không nghĩ thông được nên đáp: "Ta cũng không hiểu. Bất quá, danh hiệu Ma vương liên quan đến việc nàng ta phong bế mọi tự miếu ở nước Triệu. Có thể nàng ta là người thích đối chọi với tín ngưỡng của đại đa số người khác."
Đường Mật giải thích: "Kỳ thật, đó không chỉ là vấn đề liên quan đến luân hồi mà là thế giới quan." Nó chợt nhớ ra mình dùng từ các đồng bạn không hiểu, quả thật khó giải thích rõ ràng, liền bảo: "Nếu một người tin rằng sinh mệnh mãi mãi không ngừng tuần hoàn, còn người khác tin rằng sinh mệnh là khoảnh khắc xán lạn trong sát na rồi vĩnh viễn tan biến thì phương thức, thái độ và hành vi xử sự với nhân sinh của họ cũng khác nhau, hiểu không?" Các thiếu niên gật đầu nửa hiểu nửa không, trong một đêm họ tiếp xúc với quá nhiều thứ, dù thông minh cũng không thể lập tức thông triệt. Đường Mật tự hỏi, chẳng lẽ mình đã nghĩ thông mọi sự?
Pháp thuật mà Hoa Tuyền và Hoa Anh thảo luận qua thư sau đó ngày càng hắc ám, vấn đề tập trung sau cùng là cách kéo dài sức mạnh mãi mãi. Đọc đến đây các thiếu niên đều biết đã tìm được thứ cần tìm.
Những bức thư này là sau khi Hoa Tuyền lên ngôi mười năm, toàn là thư Hoa Anh hồi đáp, qua đó, các thiếu niên thấy được phương diện lo lắng của nữ vương ngự trị vương quốc mạnh nhất cõi đời. Thân thể Hoa Tuyền tựa hồ ngày càng suy nhược, xuất hiện chứng bệnh như muội muội song sinh, nhưng nàng ta vẫn chưa thấy ai có được tư chất đủ để kế thừa, lo rằng sau khi mình chết, vương triều sẽ tan rã, biết rằng chưa phải thời cơ tốt nhất để thống nhất thiên hạ nhưng vẫn quyết định hành động.
Còn Hoa Anh lo lắng tìm biện pháp duy trì sức mạnh vĩnh hằng cho Hoa Tuyền, dần dần đề cập đến khía cạnh đen tối của pháp thuật, lần đầu tiên các thiếu niên đọc được những từ "chế tạo Thích quỷ", hiển nhiên hai tỷ muội đã dùng đủ phương pháp để đạt được bất diệt.
Trong bức thư sau cùng, các thiếu niên lần đầu tiên nhìn thấy pháp thuật liên quan đến "ma huyết", Hoa Anh nói: "Vạn bất đắc dĩ, duy cách này hữu dụng."
"Hóa ra nguồn gốc ma huyết là đây. Hủy thân thể mình để huyết dịch thấm vào vạn người rồi qua họ đời đời truyền thừa, chỉ cần người mang ma huyết còn tồn tại, sức mạnh sẽ theo một cách nào đó được duy trì." Đường Mật suy đoán.
Những thiếu niên khác tuy thấy thư tín không nói rõ, bất quá đại khái giống như vậy. Trương Úy có phần không hiểu, ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng hỏi: "Hiện giờ thì hình như mỗi người đều có thể mang trong mình ma huyết. Có nghĩa trên mình ngươi có thể có, ta cũng thế, kỳ thật trên mình ai thì có gì khác nhau? Hai tỷ muội thông minh đến thế, sao lại trở nên hồ đồ vào lúc quan trọng nhỉ?"
Lần đầu tiên Đường Mật cảm thấy đồng chí đầu to không hề ngốc, lại nhìn thấu sự tình theo cách đó. Những người khác đều tỏ vẻ kinh ngạc, Bạch Chỉ Vi cười: "Vậy đầu to, nếu ngươi biết mình kế thừa ma huyết thì định làm gì?"
"Ta không vì thế mà sát nhân phóng hỏa." Trương Úy thản nhiên đáp.
"Còn ngươi?" Đường Mật hỏi Bạch Chỉ Vi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Tất nhiên là mặc kệ, thứ hoặc có hoặc không này thì mặc kệ nó." Bạch Chỉ Vi đáp.
Các thiếu niên cùng cười, tuy tiếng cười thật nhỏ nhưng Đường Mật vẫn cảm nhận được tiếng được đó xua tan hết bóng tối đang vây quanh.
Trước khi lê minh đến, cả toán đọc xong bức thư cuối cùng của Hoa Anh. Trong thư, Hoa Anh cho Hoa Tuyền biết mình phát hiện một tảng vẫn thạch lớn ở nước Sở, tựa hồ có tác dụng ổn định pháp thuật, nhưng không hiểu có ổn định được ma thuật không, định đưa về địa cung thử nghiệm, nếu phát hiện tác dụng khác thì sẽ đưa đến cho Hoa Tuyền.
"Hóa ra ảo ảnh bảo vệ Ma cung bất diệt liên quan đến vẫn thạch này." Mộ Dung Phỉ nói.
Bạch Chỉ Vi nhìn ngày tháng trong thứ, phát giác không xa ngày Triệu vương cung trứ danh bị phá, bất giác cảm thán: "Tiếc là Hoa Tuyền sau rốt không đợi được."
Xem xong thư, cả nhóm thương nghị với nhau, cho rằng nội dung ghi chép trong thư quá tối tăm, để lại cho hậu nhân cũng không ích gì, nếu kẻ tâm thuật bất chính đọc được thì thậm chí còn tạo thành tai họa, trước khi đi liền châm lửa đốt sạch tòa tiểu lâu.
Về đến khách sạn, chúng nhân ngủ vùi, Đường Mật đang say giấc nồng chợt nghe tiếng gõ cửa, mở ra thì thấy Hoa nhị nương ủ rũ đứng đó.
Hoa nhị nương lách vào hỏi: "Đường cô nương, việc này thì nô gia không xử lý được, mau cho nô gia biết ai là Tiểu Hồng cô nương?"
Đường Mật ngủ đến mụ mị đầu óc, ngẩn ra hồi lâu không hiểu chuyện gì, mai đến khi Hoa nhị nương liến láu nói xong, mới hiểu hóa ra nam tử hôm đó bị bọn nó đánh ngã tên Tôn Thành, y lại xiêu lòng với Tiểu Hồng cô nương do Mộ Dung Phỉ đóng giả, mấy lần đến Bảo Hương lâu tìm người. Hoa nhị nương lúc đầu còn dùng lời lẽ ứng phó được nhưng không ngờ Tôn Thành mặt dày, ngày nào cũng đến đòi người, Hoa nhị nương bó tay đành tìm Đường Mật xin trợ giúp.
Đường Mật bật cười hỏi: "Tôn Thành là quan lớn nào?"
Hoa nhị nương đáp: "Quan thì không lớn lắm, chỉ là Kinh kỳ úy phụ trách hộ vệ kinh thành, nhưng dù sao ở kinh thành, ai cũng phải nể y ba phần."
Đường Mật vẫn thầm tính toán kế sách, nghe vậy thì động lòng: "Hoa nhị nương yên tâm, việc này để tiểu nữ xử lý. Nhị nương cứ nói bọn muội là vũ cơ ghé qua, gây sự với nhị nương rồi tức giận bỏ đi, nhưng bọn muội nợ tiền, nhị nương đã phái người đi tìm, có tin tức sẽ báo cho Tôn Thành."
Hoa nhị nương đi rồi, Đường Mật gọi đồng bạn đến, hào hứng bảo: "Ta kỳ thật nghĩ ra một kế, hiện tại cứ điều tra thế này thật thái quá bị động, chúng ta nên chủ động xuất kích, giờ đọc thư của Ma vương xong, ta càng nắm chắc."
/106
|