Nó nhìn chúng nhân, hỏi: "Các ngươi nhớ không? Thần tử trung thành với Ma vương từng liên tục yêu cầu Ma vương xây lăng tẩm, bảo đảm chết rồi thì sẽ linh hồn bất diệt, chuyển thế đầu sinh. Người Ma cung thấy ta cầm Vị Sương thì cũng cho rằng ta là Ma vương chuyển thế, đủ thấy những kẻ đi theo Ma vương vẫn hi vọng nàng ta luân hồi chuyển thế."
"Ừ, xem ra thật nực cười, những kẻ ủng hộ người không tin tưởng vào luân hồi chuyển thế, lại hy vọng chủ nhân chuyển thế." Mộ Dung Phỉ gật đầu.
"Đã vậy, chúng ta cũng cho rằng người Ma cung liên quan đến cái chết của Mục điện giám, chi bằng ta cứ tự xưng là Ma vương chuyển thế, lọt vào nội bộ của chúng. Thứ nhất nếu Thục Sơn thật sự có gian tế của chúng thì đó là phương pháp tìm ra nhanh nhất, thứ hai là nếu chúng không liên quan đến việc này thì với sức chúng ta khó đối phó được kẻ chủ mưu, cứ dùng sức mạnh của Ma cung chế trụ địch nhân là hơn. Nên biết, vạn nhất người chúng ta dự đoán giữ vị trí cao ở Thục Sơn còn chúng ta không có bằng cớ thì với mấy chúng ta không thể xử trí được hắn, vậy thì nên tá đao sát nhân." Nó bảo Bạch Chỉ Vi: "Ta định kéo cả Sử Thụy vào, đến thời điểm thì ta sẽ nói hai chúng ta là người Ma cung, muốn y gia nhập, xem y phản ứng thế nào, chí ít cũng biết y có thật sự thích ngươi không?"
Bốn thiếu niên đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn nó mà không nói gì, trừ bị kế sách táo bạo này chấn kinh thì tà khí ẩn tàng sau mưu kế cùng cách tính toán với người và việc đó khiến họ tuy không nói ra được không chính đạo ở điểm nào nhưng đều nhận ra tâm tư Đường Mật thâm trầm hơn mình nhiều, nhìn nó mà chợt thấy lạ lẫm.
Đường Mật lại cho rằng họ đều giật mình với kế hoạch của nó, tiếp tục giải thích: "Nghe ta này, ta suy nghĩ kế sách này lâu lắm rồi, không hề nguy hiểm. Thứ nhất, từ việc người Ma cung bắt ta năm xưa thì quả thật chúng đang tìm Ma vương chuyển thế, hiển nhiên vẫn chưa tìm được, ta là đối tượng chúng hoài nghi nhất, ta nói một tiếng thì dễ khiến chúng tin ta là Ma vương chuyển thế nhất. Thứ hai, ta tất nhiên không chạy đến gõ cửa bảo: Ta là Ma vương chuyển thế, các ngươi giúp ta đi. Ta sẽ nghĩ cách khiến chúng tự đến nhận định ta là Ma vương, dù sau này phát hiện không phải cũng không thể trách ta, đúng không? Thứ ba, ta giả trang thành Ma vương chuyển thế, sẽ dễ dàng tìm được nhược điểm của Ma cung, không chỉ chúng không thương tổn được ta mà chưa biết chừng ta sẽ diệt trừ chúng. Thứ tư, hiện tại ta hiểu về Ma vương còn hơn người Ma cung, không cần lo lắng bị lộ. Thứ năm, có lẽ người Ma cung hi vọng Ma vương chuyển thế có được sức mạnh kinh nhân, ta chưa có nhưng khả dĩ mượn cớ rằng sức mạnh đó chưa thức tỉnh, nên có cơ hội học lén võ công của Ma cung, đến lúc trở dáo càng dễ dàng." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Chúng nhân không tán đồng với giải thích của nó, Trương Úy phản đối đầu tiên: "Ta không đồng ý. Ngươi toàn chiếu theo lẽ thường đoán định về người Ma cung còn hành vi của họ không thể suy đoán theo cách đó, nên ta cho rằng ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, ngươi làm vậy, Bạch Chỉ Vi bị lợi dụng đã đành, không bằng không cớ lại lôi cả Sử Thụy vào, ta hỏi ngươi, nếu Sử Thụy trong sạch mà ngươi lợi dụng tâm ý của y với Bạch Chỉ Vi, kéo y vào ma đạo thì làm cách nào mà nhìn mặt y nữa?"
"Vấn đề là y vốn không trong sạch được." Đường Mật có phần bị kích nộ.
Việc này ủ trong lòng Trương Úy đã lâu, cơn giận bốc lên liền không nhịn được nữa, nhướng mày hỏi ngược: "Ngươi dựa vào đâu bảo y không trong sạch, Đường Mật, bình tĩnh lại tự hỏi mình xem, ngươi thấy Sử Thụy là người như thế chăng? Nhìn thấu một người là cần dùng đến cái đầu thông minh hả? Đừng quên lúc xưa nhận định Mục điện giám có vấn đề chính là cái đầu thông minh hơn tất cả bọn ta đấy."
Nói xong, Trương Úy hối hận ngay, sao gã lại không biết đấy là nỗi đau Đường Mật vẫn ẩn giấu, vội gạt đi: "Ý ta là ta lo ngươi đi theo tà lộ…"
"Chát." Một cái tát đích đáng giáng xuống mặt gã, Đường Mật nghiến răng, cố nén giận: "Trương Úy, từ rày ngươi theo chính đạo, ta theo tà lộ." Đoạn nhìn những người khác: "Yên tâm, ta không lợi dụng ai, đây là việc của ta, ta tự giải quyết."
Rồi nó quay người ra khỏi phòng.
Đường Mật chạy loạn xạ hồi lâu mới nhận ra mình đã đến bờ Hàm giang, nhìn dòng nước cuồn cuộn xuôi về đông, lòng hoang mang, thầm nghĩ Trương Úy đã từng nói dù thế nào cũng sẽ tha thứ cho nó, chịu tội thay cho nó, sao dư âm còn bên tai mà giờ đã thế này. Càng nghĩ càng khó chịu, vươn người nhìn dòng nước chảy dưới chân, có phần hiểu được nguyên nhân có người tự sát vì bực bội.
Đột nhiên, thắt lưng nó bị kéo, sau lưng vang lên giọng Hoàn Lan nóng nảy: "Đường Mật, đừng nghĩ quẩn." Nó ngoái lại, rặn ra nụ cười, giải thích: "Ta chỉ nhìn xuống dưới thôi, không bao giờ chết vì tên quỷ đầu to ngu ngốc đó." Đoạn nó ngồi luôn xuống ven sông, nhìn từng lá buồm qua lại trên sông đến xuất thuần, rồi nói với Hoàn Lan: "Ta vốn nghĩ không thông, Vương Lẫm và Hoa Tuyền giao hảo như thế, với tài trí của họ, có hiểu lầm nào không giải thích được, sao lại đến mức ấy. Hiện giờ đã hiểu, hóa ra trên đời có nhiều việc không thể giải thích, mỗi người có thứ mình cần kiên trì, người khác nhau thì con đường đi cũng khác nhau."
Hoàn Lan trầm ngâm một lúc: "Đường Mật, kỳ thật việc Mục điện giám thì ngươi không cần tự trách, không thể đổ lỗi cho ngươi được."
Đường Mật chợt sững lại, im lặng thật lâu.
Đích xác đó là gút mắt trong lòng nó, nhiều lúc nằm mơ, nó vẫn cho rằng mình đã giết Mục Hiển, mỗi lần nghĩ lại tình hình, lòng tay nó lại ướt mồ hôi, tim đập nhanh hẳn, thân thể đau đớn khôn tả bằng lời, phảng phất như có người dùng roi đánh mình, giục giã nó mau tìm ra hung thủ. Ai ngờ hôm nay Trương Úy lại chọc vào nỗi đau của nó, Hoàn Lan nói thế khiến tình cảm nó vẫn nén chợt sụp đổ, nhào vào lòng y khóc: "Không đúng, không đúng, phải trách ta. Nếu ta thông minh hơn, nhìn ra được âm mưu, hoặc đủ sức để bảo vệ điện giám hoặc hiện tại ta dựa vào thông minh tài trí tìm được kẻ đó từ manh mối tán loạn, sự tình sẽ không thế này. Ngươi không biết đâu, ta tự hận mình nhiều lắm."
Hoàn Lan vốn cũng không tán thành chủ ý của nó, đuổi theo chỉ vì lo lắng, đồng thời muốn lựa thời cơ khuyên nó. Nhưng giờ thấy nó khóc, trước giờ nó chưa từng khóc, nằm trong lòng mình nấc lên thì lòng y đau nhói, thầm nhủ nếu đó là việc nó muốn làm thì giúp nó là được, dù thế nào cũng phải khiến nó vui.
"Đừng khóc, dù thế nào ta cũng đứng về phía ngươi." Hoàn Lan an ủi.
Đường Mật dốc lòng xong rồi, nhăn mũi nói: "Dù ta sát nhân phóng hỏa thì ngươi cũng đứng về phía ta?"
"Dù thế nào ta cũng giữ lời."
Đường Mật cho rằng y đáp quá nhẹ tênh, giả bộ giận: "Hoàn Lan, ngươi không có nguyên tắc gì cả."
"Đấy là nguyên tắc của ta."
Lúc hai người về đến khách sạn, Mộ Dung Phỉ và Bạch Chỉ Vi ra đón, đồng ý giúp Đường Mật. Thực tế, chuyện này nằm trong ý liệu của nó, vốn nó biết với địa vị chủ đạo của mình trong nhóm, kế mưu đề ra sẽ được đồng ý, không ngờ đột nhiên mọc ra Trương Úy khiến nó tức giận khóc một trận. Hiện tại đã thế, dù sao trong kế sách này gã không cần thiết lắm, chỉ cần không quấy nhiễn thì không hơi đâu so đo làm gì.
Mấy hôm sau, nội thị trong Triệu vương cung đi tuần ban đêm, đột nhiên phát hiện trong ngự hoa viên đang lúc mùa đông trăm hoa điêu tàn lại có một cành mẫu đơn bừng nở, hoa nở rực rỡ. Các nội thị tưởng nhìn lầm, đến nhìn kỹ mới thấy quả nhiên là đóa mẫu đơn lớn gấp mấy lần bình thường, nhị hoa hình sáu viên ngân chân, sờ vào thì cánh hoa dày mượt, dư hương đậm đà.
Ngày hôm sau, họ vừa báo với Triệu vương, có người cẩn thận đến ngự hoa viên tái xác định lại mới nhận ra đóa hoa đó không còn. Chúng nhân sợ mắc tội khi quân, giấu nhẹm việc này, nhưng khi vào đêm thì lại có người bẩm báo thấy đóa hoa đó. Mấy lần lặp lại, người trong cung đều nghi thần nghi quỷ, không hiểu tà đâu xuất hiện lời đồn rằng đóa hoa đó là đại biểu cho Hoa Tuyền, Triệu vương đời trước.
Việc này vốn chỉ là lời đồn trong cung nhưng không hiểu sao nhanh chóng lan ra dân gian, không đầy mấy ngày hàng cùng ngõ hẻm bàn luận rằng Ma vương chi hoa nở vào ban đêm, Ma vương chuyển thế trùng sinh. Đóa hoa đó được miêu tả như thật, cơ hồ họ chính mắt trông thấy.
Lời đồn lan ra, Bạch Chỉ Vi, Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ tối nào cũng đột nhập vào hoa viên ẩn mình trong chỗ tối. Hai ngày đầu không có động tĩnh gì, đến tối thứ ba, Bạch Chỉ Vi không nén được nữa hỏi: "Người Ma cung đoán được có người tạo ra ảnh ảnh nên không tới chăng?"
Đường Mật lắc đầu: "Không, người Ma cung nóng lòng tìm được Ma vương chuyển thế, thà tin việc này chứ không phủ nhân. Dù thế nào cũng sẽ phái người đến xem xét." Chưa được bao lâu thì có hai bóng đen vượt qua tường ngự hoa viên, nhìn thân thủ cũng biết là cao thủ.
Đường Mật liền lo lắng, vốn nó cho rằng Mục Hiển chết khiến kết giới phong bế kiếm hồn chi lực của nó và Bạch Chỉ Vi, Trương Úy tan biến, cộng thêm Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, ngũ kiếm tề xuất, nhất định tạo ra được ảo ảnh mạnh hơn Đào hoa chướng, nếu một cao thủ tới rất khó phá được. Nhưng hiện giờ đối phương có tới hai cao thủ còn Trương Úy không có mặt, nó không chắc sẽ thành công, nếu bị đối phương nhận ra thì kịch hay không cần diễn tiếp nữa.
Bạch Chỉ Vi nhận ra niềm do dự của nó, khẽ kéo tay chỉ vào bụi cỏ. Đường Mật thấy Trương Úy bò trong đó, khẽ gật đầu với nó.
Nó không hiểu cảm giác trong lòng thế nào, phất tay làm hiệu chế tạo ảo ảnh.
Vốn năm thiếu niên sở hữu năm thanh kiếm cùng đúc ra, khả dĩ hô ứng lẫn nhau, nhưng từ khi rời lò chưa từng tề xuất bao giờ, hiện giờ năm kiếm chủ đồng thời thức tỉnh kiếm hồn, năm kiếm hồn tựa hồ cảm ứng thấy đáo đồng bạn tồn tại, hưng phấn dị thường. Một đóa mẫu đơn yêu diễm bừng nở trong đình viện.
Hai cao thủ lần đến giữa hoa viên, quả nhiên thấy Ma vương mẫu đơn trong truyền thuyết, chỉ ban đêm mới nở, nhìn nhau rồi đưa tay chạm vào, rồi thử điều động tâm lực xem có đột phá được ảo ảnh không, kết quả không thấy gì khác lạ. Một người hạ giọng hỏi: "Sao ban ngày lại không thấy nhỉ?"
Không đợi hai người kịp nghĩ gì, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan giả trang thành nội thị đã lao ra kêu to: "Ai đấy, ban đêm dám xông vào vương cung." Hai người đó thấy bị phát hiện, chỉ lắc mình mấy lần đã lướt khỏi ngự hoa viên.
Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan kêu lên, tất nhiên kinh động đến hộ vệ và nội thị thật sự, nhưng năm người không biết đã đi đi lại lại trong cung bao nhiêu lần, còn hiểu những chỗ vắng vẻ hơn cả mọi hộ vệ, đợi khi họ cầm đèn lồng đến nơi thì năm người đã lẩn mất bóng từ lâu.
Trưa hôm sau, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đang ăn cơm ở phạn quán lớn nhất Hàm Đan thành, kinh kỳ úy Tôn Thành dẫn một tiểu đội binh sĩ, thấy hai cô, lộ vẻ nghi hoặc: "Xin hỏi Oanh nhi cô nương, Tiểu Hồng cô nương có mặt không?"
Đường Mật nhìn y không hiểu: "Xin hỏi vị tướng quân này đang nói với tiểu nữ?"
"Đúng, cô nương có phải Oanh nhi cô nương của Bảo Hương lâu?"
Đường Mật chỉ vào hình thêu vàng trên áo: "Tiểu nữ là Đường Mật, kiếm đồng Thục Sơn, vị tướng quân này e rằng nhận lầm rồi?"
Tôn Thành nói: "Không thể nào, nhận nhầm một người còn được chứ sao lại tận hai? Cô nương rõ ràng là Oanh nhi còn kia là Yến nhi."
Bạch Chỉ Vi nhíu mày, mặt lạnh như hàn băng: "Ngươi nói vớ vẩn gì hả, gọi ngươi một tiếng tướng quân là lịch sự thôi. Mẫu thân ta là công chúa nước Sở, sao ngươi dám buông lời càn rỡ thế hả?"
Tôn Thành cũng ngang ngược, nhất thời nóng tiết, cộng thêm mấy hôm nay tương tư không biết trút vào đâu, liền chộp lấy Đường Mật: "Mặc kệ thế nào, cô nương theo mỗ."
Đường Mật tất nhiên không đồng ý, song phương liền động thủ ở quán cơm náo nhiệt nhất trong thành.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi muốn chế trụ Tôn Thành thì cực dễ nhưng cố ý giằng co với y và binh sĩ, thoáng sau đành ra đến ngoài đường, thu hút không ít bách tính. Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ đến nơi, Hoàn Lan lắc mình tới chụp tay Tôn Thành: "Không được làm càn, hai vị cô nương này là đồng bạn của bọn ra, mau xin lỗi Đường cô nương."
Tay Tôn Thành đau nhói, nhận ra Hoàn Lan có bảy phần giống Tiểu Thúy còn Mộ Dung Phỉ giống Tiểu Hồng, chỉ là hai gã khí độ cao vời, lại mặc trang phục nam của Thục Sơn, nên không dám gọi là Tiểu Thúy và Tiểu Hồng, đành nén đau hỏi: "Các ngươi là ai?"
"Tại hạ Hoàn Lan, đệ đệ của Ngụy vương, vị này là công tử Mộ Dung Phỉ của Mộ Dung thế gia." Hoàn Lan buông tay đáp, nhân lúc lỏng tay đẩy mạnh Tôn Thành lui ra hai thước. Thân hình y nhỏ hơn Tôn Thành nhiều nhưng cú đẩy khác nào phân hoa phất liễu, ung dung đẩy được đối phương ra, Tôn Thành biết ngay thân thủ đối phương xuất sắc.
Tôn Thành lại nhìn hai gã, không tính đến đệ đệ của Ngụy vương, chỉ riêng Mộ Dung thế gia cũng là gia tộc cổ xưa nổi danh thiên hạ, thế lực không nhỏ, cộng thêm không biết từ bao giờ, bách tính đã vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ. Y nghĩ lại, rõ ràng mấy người này rất giống toán vũ cơ hôm đó nhưng cân nhắc một hồi, y đành nói: "Xin lỗi, tại hạ nhận lầm người."
Nhìn Tôn Thành cúp đuôi, Đường Mật bật cười: "Chưa qua hôm nay là họ sẽ biết Đường Mật ta đến Hàm Đan thành này."
/106
|