Lục Thiếu Hoa tuyệt đối là một người thích dùng hành động để nói chuyện, mà cái này phải kiếm Anten Chiyoda, nói ra cách nghĩ của hắn, nói ra điều quan trọng, đó là cái hắn thích nhìn thấy, một gia đình hòa thuận, chứ không phải là một gia đình tranh quyền đoạt chức.
Với tài trí của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa tin rằng không cần phải nói trắng ra như vậy, Anten Chiyoda cũng sẽ tự hiểu ra mà thôi, quả nhiên khi Anten Chiyoda nhận được lời nhắc nhở từ Lục Thiếu Hoa, hóa ra vẫn không phải là chuyện cũ, nhưng khi đụng đến ánh mắt lạnh như băng của Lục Thiếu Hoa, Anten Chiyoda mới biết, nếu làm trái lời Lục Thiếu Hoa, như vậy kết cục của cô ta không tốt cho mấy.
Đừng nhìn vẻ bên ngoài vui vẻ của Lục Thiếu Hoa, nếu tiếp xúc với hắn ta, bất kể là ai, bất kể là người vợ nào thân thiết với hắn ta, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ theo đó mà ra tay, chỉ cần điều đó là cần thiết, Lục Thiếu Hoa sẽ không nhân nhượng nương tay.
Cảnh cáo Anten Chiyoda xong, việc này cứ như thế trôi qua, mà Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng có thể nhận thức được tình cảm ấm áp vô biên của gia đình, nhiều năm như thế trôi qua, giống như hiện nay những ngày tháng thong dong thật sự không nhiều lắm.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa đã về nhà, vẫn như trước đây điều khiển tất cả, nhưng về đến nhà, không đem theo bất cứ gánh nặng nào ở bên ngoài về, thật đúng là rất thoải mái, đến lúc này, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại có người nói gia đình giống như là nơi tàu bè tránh gió bão, rất là yên bình.
Nhưng mà, những ngày tháng này trôi qua rất nhanh, một tháng đã đi mất mười ngày, mùa xuân sắp đến rồi, Tần Tịch Thần cũng đang sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ sau đó cùng với Hoắc Tiêu Nguyệt vội vã trở về với ông bà, còn có chị gái Lục Hiểu Nhàn và Lục Thiếu Bằng cũng dẫn dắt con cái trở về nhà
Về phần Lục Xương và Lục Thiếu Hoa cùng với hai ông chú khác về sau mấy ngày, họ còn phải lo giải quyết công việc, cho nên, mãi cho đến giao thừa mới gấp gáp trở về.
Nói đến cũng hơi kỳ cục, ba ông chú của Lục Thiếu Hoa đều chỉ sinh được hai người con, mà chỉ được một nam một nữ, bởi vì do sinh muộn, con của họ đến lúc này vẫn còn là chíp hôi, nếu đem so với Lục Thiếu Hoa thì hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp
Nhưng, chíp hôi dù sao cũng là em trai của Lục Thiếu Hoa mà, bởi vì Lục Thiếu Hoa chưa từng ra uy với bọn chúng, nhưng uy thế của anh trai tràn đầy, đem sáu đứa em trai lẫn gái ra hù dọa đến sững sờ, ở trước mặt hắn không dám kinh xuất.
Lấy con của Lục Xương là Lục Kiện ra làm ví dụ, thằng nhóc này năm nay mới mười hai tuổi, nhưng là một tiểu thái tử, không sợ trời không sợ đất, ở bên ngoài thì kết bè kết đảng, nhưng đến trước mặt Lục Thiếu Hoa ngoan ngoãn y như mèo con.
Điều này làm cho Lục Xương cảm thấy xấu hổ vô cùng, công việc bận rộn, không có cách nào quản giáo được, gặp bà vợ lại cưng chiều, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã biết coi trời bằng vung, người trong nhà ai cũng đều không sợ, nhưng gặp Lục Thiếu Hoa thì không như vậy, ngoan ngoãn đứng im, không dám hỗn xược.
Anh nói xem, làm một người cha, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng sẽ nghĩ gì, không cần nói cũng biết, thất bại thật rồi.
Thật ra đây cũng không lạ gì khi Lục Xương lại sợ Lục Thiếu Hoa, hoàn toàn là vì khi nó còn nhỏ thì đã nghe tiếng tăm của người anh này quá nhiều, biết có một người anh dũng cảm như vậy, tự nhiên cũng thấy tôn sùng, nhưng mấy năm trước, ngang ngược đánh nhau với người ta, bị Lục Thiếu Hoa giáo huấn cho một trận, từ đó về sau, sự tôn sùng của nó không còn nữa mà chỉ có sự sợ hãi.
Ăn chơi trác táng Lục Thiếu Hoa không phải chưa từng gặp qua, Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối ăn chơi mua sắm, nhưng trong Lục gia, anh có thể mua sắm thỏa thích nhưng anh không thể tiêu tiền như rác, bằng không Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không khách sáo với anh đâu nhé.
Đạo lý này đơn giản như vậy, nhưng Lục Kiện tuy rằng còn nhỏ, nhưng cách hành sự thì thật quá đáng, đi đến đâu cũng gây thù chuốc oán, khiến cho Lục Xương gặp không ít phiền toái, đồng thời cũng gây tổn hại đến danh dự của Lục gia, đối với những chuyện này, Lục Thiếu Hoa tự nhiên sẽ không tha cho nó.
Hiện tại thì tốt rồi, Lục Xương nếu quản không nổi Lục Kiện, chỉ cần nói ra một câu là ổn rồi.
- Nếu mày còn gây phiền phức cho bố mày, ông đây sẽ giao mày cho anh trai, để hắn ta quản giáo mày đấy.
Nói xong những lời này, Lục Kiện trở nên dễ bảo, không dám gây chuyện nữa, bởi vì nó biết một khi tiếp tục gây chuyện, như thế chẳng khác nào lại đối diện với ông anh trai ngoài mặt lúc nào cũng vui vẽ nhưng thực chất là một ông anh bụng dạ nham hiểm.
Được rồi, Lục Kiện là một, như thế còn khác được sao, có thể nói, đời thứ tư của Lục gia thật là có hơi lộn xộn, ngoài Lục Đông con trai của chú Tư là an phận thủ thường, Lục Dịch con trai của chú Ba cũng là một đứa chuyên gây chuyện, sống nhiều năm ở Thâm Quyến và cũng chỉ xem trời bằng vung.
Tuy nhiên, khi bọn chúng nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, cả bọn đều ngoan ngoãn dễ bảo như mèo con, bởi vì Lục Dịch cũng đã từng bị Lục Thiếu Hoa giáo huấn, thằng nhóc ấy hoàn toàn có thể cảm nhận được những nhận thức trong lòng của Lục Kiện, bóng hình kia tuyệt đối không phải trong một thời gian ngắn có thể xua tan được.
- Làm gì vậy, ngồi xuống đi.
Lục Thiếu Hoa đột ngột lên tiếng.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa nói vừa đủ nghe, nhưng cũng khiến cho hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch không thể không đứng lại, trở lại vẻ mặt e ngại đứng lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, đầu cúi xuống đất không dám nhìn Lục Thiếu Hoa.
Mà Lục Gia thành và Lục Xương hai người thấy mà như không thấy, ngược lại vẻ mặt lại hớn ha hớn hở, không có cách nào khác, bọn họ thật sự không có cách giải quyết, bình thường quá bận, không biết làm sao mà dạy dỗ con cái, đến lúc này muốn giáo dục chúng, cũng phát hiện ra rằng không còn giáo dục được nữa rồi.
- Ngồi xuống cả đi, đứng làm gì thế.
Lục Thiếu Hoa tức chỉ vào chiếc ghế so-fa bên cạnh nói.
Hai thằng em không có triển vọng, thật khiến cho Lục Thiếu Hoa tức giận, xem ra điều kiện trong gia đình hắn cực tốt, bọn chúng nên biết quý trọng mới đúng, đằng này bọn chúng lại chẳng lo học hành, chọn một hướng chẳng ra làm sao.
- Chú Ba, chú Tư, cháu thấy ăn tết xong nên để Tiểu Kiện và Tiểu Dịch đi Hồng Kông với cháu một chuyến, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác.
Lục Thiếu Hoa nói rất bình thản, nhưng khí thế tỏ ra rất cương quyết.
Rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy hai thằng em càng ngày càng tệ như vậy, bằng không tương lai của chúng chỉ là loài côn trùng ăn bám Lục gia mà thôi.
Lục Gia Thành và Lục Xương hai người nhìn nhau một cái rất ăn ý, sau đó cả hai cùng đồng thanh nói:
- Cầu như vậy còn không được.
Lục Gia Thành và Lục Xương cũng chưa từng nghỉ rằng sẽ đưa con trai mình qua bên Hồng Kông, nhưng hai ông không còn cách nào khác, các bà vợ sẽ không đồng ý, hiện tai thì Lục Thiếu Hoa vẫn chưa lên tiếng, thực tế trong nhà họ Lục người nắm quyền rất có tiếng nói, các bà ấy cho dù là bậc cha chú, cũng sẽ không có khả năng bác bỏ lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Ừh, cho dù là phản đối cũng vô hiệu, bởi vì Lục Thiếu Hoa ở trong Lục gia là người đang nắm mọi quyền hành.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã chủ động nói ra như vậy, lại thêm Lục Gia Thành và Lục Xương cũng biết Lục Thiếu Hoa là vì sự tồn tại lâu dài của Lục gia mà cân nhắc, cho nên dường như ngay cả muốn hay không muốn cũng đều phải nghe theo.
- Vậy ăn tết xong theo ta đi nhé.
Đây xem như lời nói này là lời quyết định cuối cùng.
Quyết định vận mệnh tương lai của hai cậu em xong, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý xem vẻ mặt của bọn chúng đau khổ như thế nào, nghiêng đầu nhìn Lục Đông, không thể không nói, Lục Đông tuyệt đối là một nhân tài, thành tích học tập tại trường rất xuất sắc, cha của nó cũng chính là chú Tư của Lục Thiếu Hoa là phó tổng gím đốc tiêu thụ hàng hóa của Phượng Hoàng, là người phụ trách siêu thị của Phượng Hoàng, còn nhỏ thì cho tiếp xúc dần về mảng thương mại,lớn lên một chút, chú bồi dưỡng cho nó những việc giao dịch buôn bán, đừng xem nó bây giờ còn nhỏ tuổi nhé, có thể nói đến chuyện làm ăn buôn bán, sẽ biết tương lai nó tuyệt đối là một người ngoan cường rồi.
- Thành tích gần đây thế nào?
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Đây là đãi ngộ gì đây, hoàn toàn không giống với đãi ngộ, Lục Dịch và Lục Kiện tuyệt đối sẽ không được đối xử tử tế như vậy, trong đời thứ tư của Lục gia, ngoài Lục Thiếu Bằng đã trưởng thành, thì Lục Đông tuyệt đối là người duy nhất có thể hưởng thụ được sự đãi ngộ này.
- Vẫn tốt ạ.
Lục Đông có vẻ khiêm tốn, chỉ gật gật đầu trả lời.
Đối với Lục Đông, Lục Thiếu Hoa rất là quan tâm chú ý, biết được thành tích ở trong trường tuyệt đối quả là hơn người, cho nên khi Lục Đông nói ra là vẫn tốt, thì Lục Thiếu Hoa biết rằng, thành tích xuất sắc kia vẫn đang được duy trì.
- Đối với tài chính có hứng thú không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thật đúng là đừng nói, về phần tài chính, chi nhánh chính của Lục Thiếu Hoa hiện nay vẫn không có người nào đụng đến được, mà Lục Đông đã có ý nghĩ kinh doanh buôn bán trong đầu, thành tích học tập không tồi, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ qua sẽ để cậu chàng phát triển về phương diện tài chính, tương lai có thể trở thành một trợ thủ đắc lực lớn cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Đông không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, tỏ vẻ là có hứng thú.
- Tốt. Ăn tết xong cũng đi với anh qua Hồng Kông, đi Hồng Kông học hành, khi nào có thời gian rảnh thì đi đến tập đoàn nhìn xem một tý.
Lục Thiếu Hoa cũng gõ gõ nhịp, cũng quyết định vận mệnh cho Lục Đông luôn.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lục Xương lại thêm vào một câu:
- Tiểu Hoa, bọn chúng vẫn còn nhỏ, làm như vậy có được hay không?
Lời nói của Lục Xương như hiểu rằng, Lục Đông còn quá nhỏ, để cậu chàng va chạm sớm như vậy, không biết có ảnh hưởng đến bọn họ hay không?
Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng lắc đầu nói:
- Gia đình chúng ta hiện nay đã là một gia tộc lớn rồi, đối con cháu trong gia tộc lớn, thường sẽ được bồi dưỡng từ nhỏ, tuy nhiên đợi đến độ tuổi nhất định, e rằng lúc đó đã muộn rồi.
Trong rất nhiều gia tộc lớn, con cái từ nhỏ đã được tiếp xúc dần với những nhân vật làm ăn với gia đình, thậm chí có khi mười mấy tuổi ra đưa sản nghiệp cho chúng quản lý rồi, đó là ràn luyện cho chúng, Lục Thiếu Hoa muốn bắt đầu bồi dưỡng cho những đứa em của mình, dù sao Lục gia hiện nay đã có thể tính là một gia tộc, nhưng mà vẫn còn là một gia tộc từng bước phát triển, chỉ cần mục tiêu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa thành công, như vậy địa vị của Lục gia ở trong nước, thậm chí là ở trê toàn cầu không ngừng nâng cao một bậc, biến thành một gia tộc siêu tốc.
Một gia tộc siêu cấp, nếu không có người nhân tài tiếp bước, chỉ dựa vào mỗi một mình Lục Thiếu Hoa, như vậy há chẳng phải là bị người ta cười vào mặt hay sao.
Cũng đang suy xét đến nhân tố này, nên Lục Thiếu Hoa mới định khi ăn tết xong sẽ dắt ba đứa em đến chỗ mình, từ từ chỉ bảo cho chúng, để có ý thức gánh vác trách nhiệm đối với gia tộc của bọn chúng.
Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh là không sai, nhưng ký ức của hắn ta đã nhanh chóng quên sạch, nhưng ký ức của hắn cho biết tương lai của hắn sẽ là một gia tộc siêu cấp, cho đén khi ký ức quên hết, thì còn lại đơn thuần chính là thực lực mà thôi.
Cho nên, về mặt bồi dưỡng nhân tài, Lục Thiếu Hoa cần thiết phải có sự chuẩn bị tốt, bồi dưỡng từ từ, cho dù là không có cách nào bồi dưỡng để chúng trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhưng ít nhất thì một mình có thể đảm đương được công việc của gia tộc.
Đi một bước tính ba bước, nhìn xa mười bước, đây rất phù hợp với tính cách của Lục Thiếu Hoa, ngoài nhữngtình huống đã định ra, còn lại Lục Thiếu Hoa không biết sẽ thay đôi theo phong cách nào.
Thì cũng giống như bây giờ, sự tình liên quan đến tương lai của Lục gia, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn dự tính cho tương lai xa, vì vậy, mới phát sinh ra cảnh tượng hôm nay.
May mà, Lục Thiếu Hoa được ủng hộ, cho nên tính toán về lâu dài của hắn không có tốn nhiều lời cuối cùng cũng được thông qua.
Với tài trí của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa tin rằng không cần phải nói trắng ra như vậy, Anten Chiyoda cũng sẽ tự hiểu ra mà thôi, quả nhiên khi Anten Chiyoda nhận được lời nhắc nhở từ Lục Thiếu Hoa, hóa ra vẫn không phải là chuyện cũ, nhưng khi đụng đến ánh mắt lạnh như băng của Lục Thiếu Hoa, Anten Chiyoda mới biết, nếu làm trái lời Lục Thiếu Hoa, như vậy kết cục của cô ta không tốt cho mấy.
Đừng nhìn vẻ bên ngoài vui vẻ của Lục Thiếu Hoa, nếu tiếp xúc với hắn ta, bất kể là ai, bất kể là người vợ nào thân thiết với hắn ta, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ theo đó mà ra tay, chỉ cần điều đó là cần thiết, Lục Thiếu Hoa sẽ không nhân nhượng nương tay.
Cảnh cáo Anten Chiyoda xong, việc này cứ như thế trôi qua, mà Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng có thể nhận thức được tình cảm ấm áp vô biên của gia đình, nhiều năm như thế trôi qua, giống như hiện nay những ngày tháng thong dong thật sự không nhiều lắm.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa đã về nhà, vẫn như trước đây điều khiển tất cả, nhưng về đến nhà, không đem theo bất cứ gánh nặng nào ở bên ngoài về, thật đúng là rất thoải mái, đến lúc này, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng hiểu được tại sao lại có người nói gia đình giống như là nơi tàu bè tránh gió bão, rất là yên bình.
Nhưng mà, những ngày tháng này trôi qua rất nhanh, một tháng đã đi mất mười ngày, mùa xuân sắp đến rồi, Tần Tịch Thần cũng đang sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ sau đó cùng với Hoắc Tiêu Nguyệt vội vã trở về với ông bà, còn có chị gái Lục Hiểu Nhàn và Lục Thiếu Bằng cũng dẫn dắt con cái trở về nhà
Về phần Lục Xương và Lục Thiếu Hoa cùng với hai ông chú khác về sau mấy ngày, họ còn phải lo giải quyết công việc, cho nên, mãi cho đến giao thừa mới gấp gáp trở về.
Nói đến cũng hơi kỳ cục, ba ông chú của Lục Thiếu Hoa đều chỉ sinh được hai người con, mà chỉ được một nam một nữ, bởi vì do sinh muộn, con của họ đến lúc này vẫn còn là chíp hôi, nếu đem so với Lục Thiếu Hoa thì hoàn toàn không phải là người cùng đẳng cấp
Nhưng, chíp hôi dù sao cũng là em trai của Lục Thiếu Hoa mà, bởi vì Lục Thiếu Hoa chưa từng ra uy với bọn chúng, nhưng uy thế của anh trai tràn đầy, đem sáu đứa em trai lẫn gái ra hù dọa đến sững sờ, ở trước mặt hắn không dám kinh xuất.
Lấy con của Lục Xương là Lục Kiện ra làm ví dụ, thằng nhóc này năm nay mới mười hai tuổi, nhưng là một tiểu thái tử, không sợ trời không sợ đất, ở bên ngoài thì kết bè kết đảng, nhưng đến trước mặt Lục Thiếu Hoa ngoan ngoãn y như mèo con.
Điều này làm cho Lục Xương cảm thấy xấu hổ vô cùng, công việc bận rộn, không có cách nào quản giáo được, gặp bà vợ lại cưng chiều, tuy chỉ mới mười hai tuổi nhưng đã biết coi trời bằng vung, người trong nhà ai cũng đều không sợ, nhưng gặp Lục Thiếu Hoa thì không như vậy, ngoan ngoãn đứng im, không dám hỗn xược.
Anh nói xem, làm một người cha, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng sẽ nghĩ gì, không cần nói cũng biết, thất bại thật rồi.
Thật ra đây cũng không lạ gì khi Lục Xương lại sợ Lục Thiếu Hoa, hoàn toàn là vì khi nó còn nhỏ thì đã nghe tiếng tăm của người anh này quá nhiều, biết có một người anh dũng cảm như vậy, tự nhiên cũng thấy tôn sùng, nhưng mấy năm trước, ngang ngược đánh nhau với người ta, bị Lục Thiếu Hoa giáo huấn cho một trận, từ đó về sau, sự tôn sùng của nó không còn nữa mà chỉ có sự sợ hãi.
Ăn chơi trác táng Lục Thiếu Hoa không phải chưa từng gặp qua, Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối ăn chơi mua sắm, nhưng trong Lục gia, anh có thể mua sắm thỏa thích nhưng anh không thể tiêu tiền như rác, bằng không Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không khách sáo với anh đâu nhé.
Đạo lý này đơn giản như vậy, nhưng Lục Kiện tuy rằng còn nhỏ, nhưng cách hành sự thì thật quá đáng, đi đến đâu cũng gây thù chuốc oán, khiến cho Lục Xương gặp không ít phiền toái, đồng thời cũng gây tổn hại đến danh dự của Lục gia, đối với những chuyện này, Lục Thiếu Hoa tự nhiên sẽ không tha cho nó.
Hiện tại thì tốt rồi, Lục Xương nếu quản không nổi Lục Kiện, chỉ cần nói ra một câu là ổn rồi.
- Nếu mày còn gây phiền phức cho bố mày, ông đây sẽ giao mày cho anh trai, để hắn ta quản giáo mày đấy.
Nói xong những lời này, Lục Kiện trở nên dễ bảo, không dám gây chuyện nữa, bởi vì nó biết một khi tiếp tục gây chuyện, như thế chẳng khác nào lại đối diện với ông anh trai ngoài mặt lúc nào cũng vui vẽ nhưng thực chất là một ông anh bụng dạ nham hiểm.
Được rồi, Lục Kiện là một, như thế còn khác được sao, có thể nói, đời thứ tư của Lục gia thật là có hơi lộn xộn, ngoài Lục Đông con trai của chú Tư là an phận thủ thường, Lục Dịch con trai của chú Ba cũng là một đứa chuyên gây chuyện, sống nhiều năm ở Thâm Quyến và cũng chỉ xem trời bằng vung.
Tuy nhiên, khi bọn chúng nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, cả bọn đều ngoan ngoãn dễ bảo như mèo con, bởi vì Lục Dịch cũng đã từng bị Lục Thiếu Hoa giáo huấn, thằng nhóc ấy hoàn toàn có thể cảm nhận được những nhận thức trong lòng của Lục Kiện, bóng hình kia tuyệt đối không phải trong một thời gian ngắn có thể xua tan được.
- Làm gì vậy, ngồi xuống đi.
Lục Thiếu Hoa đột ngột lên tiếng.
Giọng nói của Lục Thiếu Hoa nói vừa đủ nghe, nhưng cũng khiến cho hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch không thể không đứng lại, trở lại vẻ mặt e ngại đứng lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, đầu cúi xuống đất không dám nhìn Lục Thiếu Hoa.
Mà Lục Gia thành và Lục Xương hai người thấy mà như không thấy, ngược lại vẻ mặt lại hớn ha hớn hở, không có cách nào khác, bọn họ thật sự không có cách giải quyết, bình thường quá bận, không biết làm sao mà dạy dỗ con cái, đến lúc này muốn giáo dục chúng, cũng phát hiện ra rằng không còn giáo dục được nữa rồi.
- Ngồi xuống cả đi, đứng làm gì thế.
Lục Thiếu Hoa tức chỉ vào chiếc ghế so-fa bên cạnh nói.
Hai thằng em không có triển vọng, thật khiến cho Lục Thiếu Hoa tức giận, xem ra điều kiện trong gia đình hắn cực tốt, bọn chúng nên biết quý trọng mới đúng, đằng này bọn chúng lại chẳng lo học hành, chọn một hướng chẳng ra làm sao.
- Chú Ba, chú Tư, cháu thấy ăn tết xong nên để Tiểu Kiện và Tiểu Dịch đi Hồng Kông với cháu một chuyến, ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác.
Lục Thiếu Hoa nói rất bình thản, nhưng khí thế tỏ ra rất cương quyết.
Rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy hai thằng em càng ngày càng tệ như vậy, bằng không tương lai của chúng chỉ là loài côn trùng ăn bám Lục gia mà thôi.
Lục Gia Thành và Lục Xương hai người nhìn nhau một cái rất ăn ý, sau đó cả hai cùng đồng thanh nói:
- Cầu như vậy còn không được.
Lục Gia Thành và Lục Xương cũng chưa từng nghỉ rằng sẽ đưa con trai mình qua bên Hồng Kông, nhưng hai ông không còn cách nào khác, các bà vợ sẽ không đồng ý, hiện tai thì Lục Thiếu Hoa vẫn chưa lên tiếng, thực tế trong nhà họ Lục người nắm quyền rất có tiếng nói, các bà ấy cho dù là bậc cha chú, cũng sẽ không có khả năng bác bỏ lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Ừh, cho dù là phản đối cũng vô hiệu, bởi vì Lục Thiếu Hoa ở trong Lục gia là người đang nắm mọi quyền hành.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã chủ động nói ra như vậy, lại thêm Lục Gia Thành và Lục Xương cũng biết Lục Thiếu Hoa là vì sự tồn tại lâu dài của Lục gia mà cân nhắc, cho nên dường như ngay cả muốn hay không muốn cũng đều phải nghe theo.
- Vậy ăn tết xong theo ta đi nhé.
Đây xem như lời nói này là lời quyết định cuối cùng.
Quyết định vận mệnh tương lai của hai cậu em xong, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý xem vẻ mặt của bọn chúng đau khổ như thế nào, nghiêng đầu nhìn Lục Đông, không thể không nói, Lục Đông tuyệt đối là một nhân tài, thành tích học tập tại trường rất xuất sắc, cha của nó cũng chính là chú Tư của Lục Thiếu Hoa là phó tổng gím đốc tiêu thụ hàng hóa của Phượng Hoàng, là người phụ trách siêu thị của Phượng Hoàng, còn nhỏ thì cho tiếp xúc dần về mảng thương mại,lớn lên một chút, chú bồi dưỡng cho nó những việc giao dịch buôn bán, đừng xem nó bây giờ còn nhỏ tuổi nhé, có thể nói đến chuyện làm ăn buôn bán, sẽ biết tương lai nó tuyệt đối là một người ngoan cường rồi.
- Thành tích gần đây thế nào?
Giọng điệu Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng hỏi.
Đây là đãi ngộ gì đây, hoàn toàn không giống với đãi ngộ, Lục Dịch và Lục Kiện tuyệt đối sẽ không được đối xử tử tế như vậy, trong đời thứ tư của Lục gia, ngoài Lục Thiếu Bằng đã trưởng thành, thì Lục Đông tuyệt đối là người duy nhất có thể hưởng thụ được sự đãi ngộ này.
- Vẫn tốt ạ.
Lục Đông có vẻ khiêm tốn, chỉ gật gật đầu trả lời.
Đối với Lục Đông, Lục Thiếu Hoa rất là quan tâm chú ý, biết được thành tích ở trong trường tuyệt đối quả là hơn người, cho nên khi Lục Đông nói ra là vẫn tốt, thì Lục Thiếu Hoa biết rằng, thành tích xuất sắc kia vẫn đang được duy trì.
- Đối với tài chính có hứng thú không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thật đúng là đừng nói, về phần tài chính, chi nhánh chính của Lục Thiếu Hoa hiện nay vẫn không có người nào đụng đến được, mà Lục Đông đã có ý nghĩ kinh doanh buôn bán trong đầu, thành tích học tập không tồi, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ qua sẽ để cậu chàng phát triển về phương diện tài chính, tương lai có thể trở thành một trợ thủ đắc lực lớn cho Lục Thiếu Hoa.
Lục Đông không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời, tỏ vẻ là có hứng thú.
- Tốt. Ăn tết xong cũng đi với anh qua Hồng Kông, đi Hồng Kông học hành, khi nào có thời gian rảnh thì đi đến tập đoàn nhìn xem một tý.
Lục Thiếu Hoa cũng gõ gõ nhịp, cũng quyết định vận mệnh cho Lục Đông luôn.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lục Xương lại thêm vào một câu:
- Tiểu Hoa, bọn chúng vẫn còn nhỏ, làm như vậy có được hay không?
Lời nói của Lục Xương như hiểu rằng, Lục Đông còn quá nhỏ, để cậu chàng va chạm sớm như vậy, không biết có ảnh hưởng đến bọn họ hay không?
Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng lắc đầu nói:
- Gia đình chúng ta hiện nay đã là một gia tộc lớn rồi, đối con cháu trong gia tộc lớn, thường sẽ được bồi dưỡng từ nhỏ, tuy nhiên đợi đến độ tuổi nhất định, e rằng lúc đó đã muộn rồi.
Trong rất nhiều gia tộc lớn, con cái từ nhỏ đã được tiếp xúc dần với những nhân vật làm ăn với gia đình, thậm chí có khi mười mấy tuổi ra đưa sản nghiệp cho chúng quản lý rồi, đó là ràn luyện cho chúng, Lục Thiếu Hoa muốn bắt đầu bồi dưỡng cho những đứa em của mình, dù sao Lục gia hiện nay đã có thể tính là một gia tộc, nhưng mà vẫn còn là một gia tộc từng bước phát triển, chỉ cần mục tiêu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa thành công, như vậy địa vị của Lục gia ở trong nước, thậm chí là ở trê toàn cầu không ngừng nâng cao một bậc, biến thành một gia tộc siêu tốc.
Một gia tộc siêu cấp, nếu không có người nhân tài tiếp bước, chỉ dựa vào mỗi một mình Lục Thiếu Hoa, như vậy há chẳng phải là bị người ta cười vào mặt hay sao.
Cũng đang suy xét đến nhân tố này, nên Lục Thiếu Hoa mới định khi ăn tết xong sẽ dắt ba đứa em đến chỗ mình, từ từ chỉ bảo cho chúng, để có ý thức gánh vác trách nhiệm đối với gia tộc của bọn chúng.
Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh là không sai, nhưng ký ức của hắn ta đã nhanh chóng quên sạch, nhưng ký ức của hắn cho biết tương lai của hắn sẽ là một gia tộc siêu cấp, cho đén khi ký ức quên hết, thì còn lại đơn thuần chính là thực lực mà thôi.
Cho nên, về mặt bồi dưỡng nhân tài, Lục Thiếu Hoa cần thiết phải có sự chuẩn bị tốt, bồi dưỡng từ từ, cho dù là không có cách nào bồi dưỡng để chúng trở thành một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhưng ít nhất thì một mình có thể đảm đương được công việc của gia tộc.
Đi một bước tính ba bước, nhìn xa mười bước, đây rất phù hợp với tính cách của Lục Thiếu Hoa, ngoài nhữngtình huống đã định ra, còn lại Lục Thiếu Hoa không biết sẽ thay đôi theo phong cách nào.
Thì cũng giống như bây giờ, sự tình liên quan đến tương lai của Lục gia, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn dự tính cho tương lai xa, vì vậy, mới phát sinh ra cảnh tượng hôm nay.
May mà, Lục Thiếu Hoa được ủng hộ, cho nên tính toán về lâu dài của hắn không có tốn nhiều lời cuối cùng cũng được thông qua.
/1180
|