Mùa xuân năm 2008 đã sắp đến gần, và nhanh chóng cũng sẽ trôi qua, Lục gia lúc nào cũng náo nhiệt, nhưng sau khi hết Tết, thì Lục gia lại trở về trạng thái yên tĩnh như trước đây, ở đây được bảo vệ rất nghiêm ngặt, làm cho người ta có cảm giác rất nặng nề.
Lúc đó, cảm giác nặng nề này chỉ có đối với người ngoài mà thôi, còn đối với người trong nhà mà nói thì không giống như vậy, ngược lại còn rất là thoải mái, không có cách nào, cảnh vật xung quanh khu biệt thự rất lý tưởng, khắp nơi đều phát ra bầu không khí trong lành.
Nhưng hôm nay, Lục Thiếu Hoa đợi người đến rồi rời khỏi đây, cùng theo hắn rời khỏi đây còn có Lục Đông, Lục Kiện và Lục Dịch, ba anh em đời thứ tư của Lục gia cùng đi theo Lục Thiếu Hoa, đã chậm so với giờ xuất phát nửa tiếng, rất rõ ràng, bọn chúng không muốn cùng đi với Lục Thiếu Hoa.
- Đi thôi, lên máy bay.
Lục Thiếu Hoa ra lệnh, quay người lại chào tạm biệt cha và mẹ, rồi sau đó quay người đi thẳng lên máy bay.
Nhưng bọn Lục Đông cũng rất là lễ phép, chào tạm biệt bác cả và bác hai, sau đó mới đi theo Lục Thiếu Hoa hướng thẳng lên máy bay.
Lên máy bay và sau đó máy bay hướng thẳng đến Hồng Kông mà cất cánh.
Nhưng mà, trên máy bay, Lục Thiếu Hoa cũng không nhàn rỗi mà nghỉ ngơi như vậy.
Lục Thiếu Hoa dắt ba đứa em đến Hồng Kông, mục đích chính là đào tạo cho bọn chúng, nhưng xem ra tình huống này Lục Thiếu Hoa có chút đau đầu, Lục Đông thì không cần phải tính, kiếm một trường học và tiếp tục học, có thời gian thì đến tập đoàn học hỏi thêm.
Nhưng Lục Kiện và Lục Dịch thì tính làm sao đây?
Chúng nó từ xưa giờ chỉ quen ăn chơi, thành tích không cần nói, chúng nó là một đám vớ vẩn, sắp xếp cho chúng vào trường học, cũng nhất định học không đâu đến đâu, nhưng đưa chúng vào tập đoàn, tuổi của bọn chúng thì nhỏ, lại thêm phần học vấn có giới hạn, học tập thì cũng chẳng đi đến đâu.
Đối với tiền đồ của chúng sau này, Lục Thiếu Hoa trong thời gian ngắn vẫn không biết lo liệu ra sao, vả lại, Lục Thiếu Hoa tuy có thế lực mạnh, nhưng vẫn phải đến hỏi ý kiến bọn chúng.
- Tiểu Kiện, Tiểu Dịch, hai đứa thích cái gì?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu, tuy nhiên rất nhanh, Lục Thiếu Hoa lại hỏi bổ sung một câu.
- Đừng nói cho anh những ý thích linh tinh, anh muốn hỏi sở thích chính đáng.
Lục Thiếu Hoa muốn hỏi thử sở thích của Lục Kiện và Lục Dịch, xem xem có thể căn cứ vào sở thích của chúng để sắp xếp đường đi cho chúng về sau này.
Kiếp trước của Lục Thiếu Hoa không nhất định là vì sở thích máy tính, sau đó không ngừng tự học, đến cuối cùng trở thành một quản lý kỹ thuật mạng phải không? Tuy kỹ thuật có giới hạn nhưng khi làm một quản lý kỹ thuật mạng cũng có kỹ thuật nhất định, ít nhất cũng đối phó được với những vấn đề xảy ra về kỹ thuật mạng.
Mà tình hình của Lục Kiện và Lục Dịch hiện nay cơ bản so với Lục Thiếu Hoa trước đây không khác nhau là mấy, trình độ văn hóa thấp, muốn học cao một chút thì dường như không có khả năng, cũng chỉ có thể thấy sở thích của bọn chúng, và sở thích móc nối, nói không chừng con đường tương lai sẽ rộng hơn một chút.
Hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đều không vội vàng trả lời, mà là nhìn nhau, liếc trộm Lục Thiếu Hoa một cái, sau đó Lục Kiện mới cẩn thận lên tiếng trước:
- Anh. Em bình thường thích đánh nhau, nhưng không có lần nào đánh thắng, em thấy tài năng người của chú Lý rất tốt, học ở đâu được?
Những lời Lục Kiện rất bóng gió, ý tứ chính là muốn rèn luyện bản thân, về phần sở thích của bọn chúng, đã nói rõ như vậy là chỉ thích đánh nhau thôi.
Lục Thiếu Hoa im lặng một hồi, thật đúng là đừng nói, hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đều có sở thích đánh nhau, khi còn ở trong trường là một tiểu bá vương, kéo bè kết đảng, luôn luôn đánh nhau với người ta, mỗi lần như thế đều mang thương tích đầy mình.
Như tình hình này của chúng, nếu để chúng lẫn chung với bọn phản động, lại là một hướng đi tốt, nhưng Lục Thiếu Hoa biết, làm xã hội đen thì không có tiền đồ, cũng không hợp ý của Lục Thiếu Hoa, vậy cũng chỉ là đẳng cấp gì đó mà thôi, muốn lăn lộn thì cũng phải lăn lộn đến đỉnh cao, ai bảo Lục Kiện và Lục Dịch là em của hắn.
- Tiểu Dịch, còn em? Có giống Tiểu Kiện không?
Lục Thiếu Hoa hỏi, trong lúc này, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có một ý tưởng nhưng chưa rõ ràng lắm.
Lục Dịch không do dự mà gật đầu luôn, cũng chẳng lên tiếng.
- Anh có thể cho các em có thân thủ như chú Lý, nhưng, rất khổ cực đấy, các em có chịu được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Bọn chúng không lên tiếng, chẳng qua là vẻ mặt của chúng rất kiên định, gật đầu thật mạnh, tỏ ý như bọn chúng có thể chịu đựng được.
- Như thế là không có vấn đề gì phải không? Nhưng mà, đợi sau khi tài nghệ của hai đứa tốt rồi thì sẽ làm cái gì? Học người ta gia nhập xã hội đen hay sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thật đúng là đừng nói, Lục Thiếu Hoa vừa nói đến xã hội đen, hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đôi mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo, trong khoảng thời gian ngắn chúng xem như Lục Thiếu Hoa không còn tồn tại ở đó, đắc ý và cũng quên đi uy nghiêm của Lục Thiếu Hoa.
- Anh, nếu để em có được thân thủ như chú Lý, em cam đoan có thể đánh hạ một bầu trời không?
Lục Kiện lúc này ra vẻ.
- Anh. Em cũng thế.
Lục Dịch cũng ra vẻ.
- Tiền đồ thì sao?
Lục Thiếu Hoa tức trong lòng, chợt cười khổ lắc đầu nói:
- Mấy đứa phải nhớ rằng, phía trước tên của mấy đứa còn có thêm chữ Lục, mấy đứa là người của Lục gia, nếu đi theo xã hội đen, nếu thông tin bị truyền ra ngoài thì người ta sẽ đánh giá thế nào? Còn nữa, chú Út đang làm quan, trắng và đen xưa nay vẫn là đối địch với nhau, các em nói xem có thể chọn con đường này mà đi sao.
Tạm dừng môt chút, Lục Thiếu Hoa dường như muốn xem xem phản ứng của hai cậu em, sau đó mới tiếp tục nói:
- Lăn lộn vào thế giới ngầm không bàn nữa, tuy nhiên, trong tay anh trước đây cũng có tổ chức thế giới ngầm tương đối hùng mạnh, giả dụ các em có hứng thú thì có thể tiếp tục phát triển phương diện này.
Trong tay của Lục Thiếu Hoa có lực lượng vũ trang, trong đó có tổ chức U Ảnh và binh đoàn đánh thuê Hổ Gầm, hiện tại hai tổ chức này đều do người ngoài nắm giữ, là người được Lục Thiếu Hoa tin tưởng, nhưng mà tương lai thì sao?
Tiền Khiêm và Trần Quốc Bang tuổi đời ngày một lớn, cuối cùng cũng có một ngày già đi, đến lúc dó thì làm thế nào? Kiếm người tiếp nhận ư, nhưng có thể kiếm được không?
Trong mục tiêu phải hoàn thành của Lục Thiếu Hoa, lực lượng vũ trang nhất định là quan trọng nhất, đồng thời cũng là mệnh phù bảo vệ cho Lục gia không bị uy hiếp, có thể nói, lực lượng vũ trang này là rất quan trọng, quan trọng hơn nữa vì đây là con át chủ bài lớn nhất.
Mà nếu đem lực lượng vũ trang giao cho chúng lo liệu, thì kết quả sẽ như thế nào?
Không cần nói, người của gia đình mình, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn yên tâm, dù sao phía trước tên của chúng còn có chữ Lục nữa mà, máu mủ tình thâm, nếu gia tộc xảy ra chuyện gì, thì cũng là chuyện của hắn, đặt con át chủ bài vào tay bọn chúng, chăc chắn là an toàn nhất.
Suy xét đến điểm này, kết hợp với tính cách của hai thằng em, Lục Thiếu Hoa có dự dịnh đưa Lục Kiện và Lục Dịch bồi dưỡng trong tương lai sẽ thành người của lực lượng vũ trang.
Nhưng, chưa thất đổ máu thì nhất định không có cách gì có thể nắm trong tay lực lượng này được, mà nếu thấy máu, chắc chắn chỉ có trên chiến trường, là phương pháp hữu hiệu nhất, nhưng mà đưa bọn chúng ra chiến trường, tồn tại nhân tố bất an là rất lớn, Lục Thiếu Hoa thật không dám mạo hiểm.
- Em đi.
Lục Kiện lần đầu tiên tỏ thái độ.
- Em cũng đi.
Lục Dịch không cam tâm bị bỏ lại phía sau nên cũng lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa bắt đầu do dự, nói thật là, phương pháp của hắn vừa rồi rất hợp lý, nhưng sau khi suy nghĩ một lượt, Lục Thiếu Hoa lại gạt bỏ mất.
Cái gọi là đâm lao là phải theo lao, lời nói của Lục Thiếu Hoa đã nói ra rồi, hiện nay hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đã đều tỏ ý sẳn lòng muốn đi, ánh mắt mong chờ của chúng khẩn khoản nhìn hắn nữa, Lục Thiếu Hoa thật vẫn có chút hối hận khi nói ra quá nhanh.
- Bất cứ lúc nào cũng đều nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Thiếu Hoa chân thành nói một câu.
- Mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Lục Kiện tuy là nhỏ tuổi nhưng lời nói nói ra cũng hào khí ngút trời.
- Không sợ.
Lục Dịch càng thêm dứt khoát.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói được gì nữa, chỉ có nước kêu trời trong bụng.
Ngay sau đó không có nhiều lời, Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại cho Lục Xương, nói cho ông ấy biết ý định của hắn muốn đưa hai thằng em đi huấn luyện thành binh vương đặc biệt, hỏi Lục Xương xem có đồng ý hay không?
Lục Xương im lặng, binh vương là cái gì? Lục Xương chưa từng tìm hiểu qua, đó là vua trong quân đội, nếu có thể thành vua trong quân đội, có một con đường là phải trải qua, đó là con đường máu.
Chọn đi con đường máu thí có nghĩa là tràn đầy những nguy hiểm, mà trong đó còn có con trai của ông ấy, vì làm cha mẹ, anh nói xem Lục Xương làm sao không trầm mặc được.
- Ta nghĩ cũng chỉ có con đường này là thích hợp với chúng mà thôi.
Rất là lâu, Lục Xương mới nói một câu như vậy.
Lục Thiếu Hoa có lực lượng vũ trang, Lục Xương không phải không biết, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa đưa ra ý kiến này, rất rõ ràng rằng, Lục Thiếu Hoa dự định đem lực lượng vũ trang của Lục gia giao cho hai thằng em này lo liệu, cũng có tương lai mà.
Lại liên tưởng đến tình trạng hiện nay của Lục Kiện và Lục Dịch, muốn cuộc sống ổn định hoặc là trở thành một người hữu dụng, cũng độc nhất một con đường này mới có thể thành công.
Lục Xương đồng ý rồi, đồng ý để Lục Thiếu Hoa sắp xếp con đường đi cho hai thằng em, tuy nhiên, bậc làm cha mẹ, ông ấy còn dặn dò một câu:
- Cố gắng đảm bảo an toàn cho chúng nhé!
- Con biết mà.
Lục Thiếu Hoa trả lời.
Ừ.
Giọng điệu của Lục Xương vẫn còn có chút suy tư, chẳng qua ông ta cũng không phải là người không hiểu chuyện., biết rằng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn làm như vậy là vì Lục gia sau này, khi đó cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu:
- Con không cần nói với chú Ba, ta sẽ gọi điện thoại báo cho chú ấy.
- Được.
Cắt đứt lời nói của Lục Xương, tâm tình của Lục Thiếu Hoa rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, sau đó Lục Thiếu Hoa mới hít thật sâu và từ từ thở nhẹ ra, buộc bản thân mình phải bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi nên làm cách nào cho hợp lý.
Lúc đầu Lục Thiếu Hoa định đưa Lục Kiện và Lục Dịch qua thẳng bên căn cứ Hổ Gầm ở Châu Phi, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch tiếp xúc với căn cứ nhanh chóng như vậy, dù sao căn cứ Hổ Gầm quá lớn, để chúng tiếp xúc sớm với căn cứ đối với chúng sẽ không có lợi.
Thế là, sau khi suy nghĩ tìm tòi, Lục Thiếu Hoa liền quyết định, dự định đưa Lục Kiện và Lục Dịch đến đảo biệt lập ở Thái Bình Dương, để cho đi với tổng tộ tổ chức U Ảnh, trước tiên là ở đây huấn luyện vài năm, sau đó mới được đưa đến Châu Phi.
Trong lòng đã có kế hoạch,Lục Thiếu Hoa không muốn nói nhiều, chỉ là dặn dò hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch một câu, để cho chúng vui choi ở Hồng Kông trong một thời gian, sau đó mới đưa bọn chúng đi.
Hai đứa cũng đã trả lời, trên mặt viết đầy hai chữ kỳ vọng và hưng phấn.
Mà Lục Thiếu Hoa đâu, nhìn thấy vẻ mặt kỳ vọng và hưng phấn của hai đứa đệ tử này, cũng chỉ biết cười khổ mà nói một câu thật lòng:
- Hiện tại là kỳ vọng và hưng phấn, đợi đi rồi sẽbiết thế nào gọi là khổ.
Lúc đó, cảm giác nặng nề này chỉ có đối với người ngoài mà thôi, còn đối với người trong nhà mà nói thì không giống như vậy, ngược lại còn rất là thoải mái, không có cách nào, cảnh vật xung quanh khu biệt thự rất lý tưởng, khắp nơi đều phát ra bầu không khí trong lành.
Nhưng hôm nay, Lục Thiếu Hoa đợi người đến rồi rời khỏi đây, cùng theo hắn rời khỏi đây còn có Lục Đông, Lục Kiện và Lục Dịch, ba anh em đời thứ tư của Lục gia cùng đi theo Lục Thiếu Hoa, đã chậm so với giờ xuất phát nửa tiếng, rất rõ ràng, bọn chúng không muốn cùng đi với Lục Thiếu Hoa.
- Đi thôi, lên máy bay.
Lục Thiếu Hoa ra lệnh, quay người lại chào tạm biệt cha và mẹ, rồi sau đó quay người đi thẳng lên máy bay.
Nhưng bọn Lục Đông cũng rất là lễ phép, chào tạm biệt bác cả và bác hai, sau đó mới đi theo Lục Thiếu Hoa hướng thẳng lên máy bay.
Lên máy bay và sau đó máy bay hướng thẳng đến Hồng Kông mà cất cánh.
Nhưng mà, trên máy bay, Lục Thiếu Hoa cũng không nhàn rỗi mà nghỉ ngơi như vậy.
Lục Thiếu Hoa dắt ba đứa em đến Hồng Kông, mục đích chính là đào tạo cho bọn chúng, nhưng xem ra tình huống này Lục Thiếu Hoa có chút đau đầu, Lục Đông thì không cần phải tính, kiếm một trường học và tiếp tục học, có thời gian thì đến tập đoàn học hỏi thêm.
Nhưng Lục Kiện và Lục Dịch thì tính làm sao đây?
Chúng nó từ xưa giờ chỉ quen ăn chơi, thành tích không cần nói, chúng nó là một đám vớ vẩn, sắp xếp cho chúng vào trường học, cũng nhất định học không đâu đến đâu, nhưng đưa chúng vào tập đoàn, tuổi của bọn chúng thì nhỏ, lại thêm phần học vấn có giới hạn, học tập thì cũng chẳng đi đến đâu.
Đối với tiền đồ của chúng sau này, Lục Thiếu Hoa trong thời gian ngắn vẫn không biết lo liệu ra sao, vả lại, Lục Thiếu Hoa tuy có thế lực mạnh, nhưng vẫn phải đến hỏi ý kiến bọn chúng.
- Tiểu Kiện, Tiểu Dịch, hai đứa thích cái gì?
Lục Thiếu Hoa hỏi một câu, tuy nhiên rất nhanh, Lục Thiếu Hoa lại hỏi bổ sung một câu.
- Đừng nói cho anh những ý thích linh tinh, anh muốn hỏi sở thích chính đáng.
Lục Thiếu Hoa muốn hỏi thử sở thích của Lục Kiện và Lục Dịch, xem xem có thể căn cứ vào sở thích của chúng để sắp xếp đường đi cho chúng về sau này.
Kiếp trước của Lục Thiếu Hoa không nhất định là vì sở thích máy tính, sau đó không ngừng tự học, đến cuối cùng trở thành một quản lý kỹ thuật mạng phải không? Tuy kỹ thuật có giới hạn nhưng khi làm một quản lý kỹ thuật mạng cũng có kỹ thuật nhất định, ít nhất cũng đối phó được với những vấn đề xảy ra về kỹ thuật mạng.
Mà tình hình của Lục Kiện và Lục Dịch hiện nay cơ bản so với Lục Thiếu Hoa trước đây không khác nhau là mấy, trình độ văn hóa thấp, muốn học cao một chút thì dường như không có khả năng, cũng chỉ có thể thấy sở thích của bọn chúng, và sở thích móc nối, nói không chừng con đường tương lai sẽ rộng hơn một chút.
Hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đều không vội vàng trả lời, mà là nhìn nhau, liếc trộm Lục Thiếu Hoa một cái, sau đó Lục Kiện mới cẩn thận lên tiếng trước:
- Anh. Em bình thường thích đánh nhau, nhưng không có lần nào đánh thắng, em thấy tài năng người của chú Lý rất tốt, học ở đâu được?
Những lời Lục Kiện rất bóng gió, ý tứ chính là muốn rèn luyện bản thân, về phần sở thích của bọn chúng, đã nói rõ như vậy là chỉ thích đánh nhau thôi.
Lục Thiếu Hoa im lặng một hồi, thật đúng là đừng nói, hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đều có sở thích đánh nhau, khi còn ở trong trường là một tiểu bá vương, kéo bè kết đảng, luôn luôn đánh nhau với người ta, mỗi lần như thế đều mang thương tích đầy mình.
Như tình hình này của chúng, nếu để chúng lẫn chung với bọn phản động, lại là một hướng đi tốt, nhưng Lục Thiếu Hoa biết, làm xã hội đen thì không có tiền đồ, cũng không hợp ý của Lục Thiếu Hoa, vậy cũng chỉ là đẳng cấp gì đó mà thôi, muốn lăn lộn thì cũng phải lăn lộn đến đỉnh cao, ai bảo Lục Kiện và Lục Dịch là em của hắn.
- Tiểu Dịch, còn em? Có giống Tiểu Kiện không?
Lục Thiếu Hoa hỏi, trong lúc này, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã có một ý tưởng nhưng chưa rõ ràng lắm.
Lục Dịch không do dự mà gật đầu luôn, cũng chẳng lên tiếng.
- Anh có thể cho các em có thân thủ như chú Lý, nhưng, rất khổ cực đấy, các em có chịu được không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Bọn chúng không lên tiếng, chẳng qua là vẻ mặt của chúng rất kiên định, gật đầu thật mạnh, tỏ ý như bọn chúng có thể chịu đựng được.
- Như thế là không có vấn đề gì phải không? Nhưng mà, đợi sau khi tài nghệ của hai đứa tốt rồi thì sẽ làm cái gì? Học người ta gia nhập xã hội đen hay sao?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Thật đúng là đừng nói, Lục Thiếu Hoa vừa nói đến xã hội đen, hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đôi mắt sáng lên, tinh thần tỉnh táo, trong khoảng thời gian ngắn chúng xem như Lục Thiếu Hoa không còn tồn tại ở đó, đắc ý và cũng quên đi uy nghiêm của Lục Thiếu Hoa.
- Anh, nếu để em có được thân thủ như chú Lý, em cam đoan có thể đánh hạ một bầu trời không?
Lục Kiện lúc này ra vẻ.
- Anh. Em cũng thế.
Lục Dịch cũng ra vẻ.
- Tiền đồ thì sao?
Lục Thiếu Hoa tức trong lòng, chợt cười khổ lắc đầu nói:
- Mấy đứa phải nhớ rằng, phía trước tên của mấy đứa còn có thêm chữ Lục, mấy đứa là người của Lục gia, nếu đi theo xã hội đen, nếu thông tin bị truyền ra ngoài thì người ta sẽ đánh giá thế nào? Còn nữa, chú Út đang làm quan, trắng và đen xưa nay vẫn là đối địch với nhau, các em nói xem có thể chọn con đường này mà đi sao.
Tạm dừng môt chút, Lục Thiếu Hoa dường như muốn xem xem phản ứng của hai cậu em, sau đó mới tiếp tục nói:
- Lăn lộn vào thế giới ngầm không bàn nữa, tuy nhiên, trong tay anh trước đây cũng có tổ chức thế giới ngầm tương đối hùng mạnh, giả dụ các em có hứng thú thì có thể tiếp tục phát triển phương diện này.
Trong tay của Lục Thiếu Hoa có lực lượng vũ trang, trong đó có tổ chức U Ảnh và binh đoàn đánh thuê Hổ Gầm, hiện tại hai tổ chức này đều do người ngoài nắm giữ, là người được Lục Thiếu Hoa tin tưởng, nhưng mà tương lai thì sao?
Tiền Khiêm và Trần Quốc Bang tuổi đời ngày một lớn, cuối cùng cũng có một ngày già đi, đến lúc dó thì làm thế nào? Kiếm người tiếp nhận ư, nhưng có thể kiếm được không?
Trong mục tiêu phải hoàn thành của Lục Thiếu Hoa, lực lượng vũ trang nhất định là quan trọng nhất, đồng thời cũng là mệnh phù bảo vệ cho Lục gia không bị uy hiếp, có thể nói, lực lượng vũ trang này là rất quan trọng, quan trọng hơn nữa vì đây là con át chủ bài lớn nhất.
Mà nếu đem lực lượng vũ trang giao cho chúng lo liệu, thì kết quả sẽ như thế nào?
Không cần nói, người của gia đình mình, Lục Thiếu Hoa có thể hoàn toàn yên tâm, dù sao phía trước tên của chúng còn có chữ Lục nữa mà, máu mủ tình thâm, nếu gia tộc xảy ra chuyện gì, thì cũng là chuyện của hắn, đặt con át chủ bài vào tay bọn chúng, chăc chắn là an toàn nhất.
Suy xét đến điểm này, kết hợp với tính cách của hai thằng em, Lục Thiếu Hoa có dự dịnh đưa Lục Kiện và Lục Dịch bồi dưỡng trong tương lai sẽ thành người của lực lượng vũ trang.
Nhưng, chưa thất đổ máu thì nhất định không có cách gì có thể nắm trong tay lực lượng này được, mà nếu thấy máu, chắc chắn chỉ có trên chiến trường, là phương pháp hữu hiệu nhất, nhưng mà đưa bọn chúng ra chiến trường, tồn tại nhân tố bất an là rất lớn, Lục Thiếu Hoa thật không dám mạo hiểm.
- Em đi.
Lục Kiện lần đầu tiên tỏ thái độ.
- Em cũng đi.
Lục Dịch không cam tâm bị bỏ lại phía sau nên cũng lên tiếng.
Nhưng đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa bắt đầu do dự, nói thật là, phương pháp của hắn vừa rồi rất hợp lý, nhưng sau khi suy nghĩ một lượt, Lục Thiếu Hoa lại gạt bỏ mất.
Cái gọi là đâm lao là phải theo lao, lời nói của Lục Thiếu Hoa đã nói ra rồi, hiện nay hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch đã đều tỏ ý sẳn lòng muốn đi, ánh mắt mong chờ của chúng khẩn khoản nhìn hắn nữa, Lục Thiếu Hoa thật vẫn có chút hối hận khi nói ra quá nhanh.
- Bất cứ lúc nào cũng đều nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Thiếu Hoa chân thành nói một câu.
- Mười tám năm sau vẫn là một hảo hán.
Lục Kiện tuy là nhỏ tuổi nhưng lời nói nói ra cũng hào khí ngút trời.
- Không sợ.
Lục Dịch càng thêm dứt khoát.
Lục Thiếu Hoa còn có thể nói được gì nữa, chỉ có nước kêu trời trong bụng.
Ngay sau đó không có nhiều lời, Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại cho Lục Xương, nói cho ông ấy biết ý định của hắn muốn đưa hai thằng em đi huấn luyện thành binh vương đặc biệt, hỏi Lục Xương xem có đồng ý hay không?
Lục Xương im lặng, binh vương là cái gì? Lục Xương chưa từng tìm hiểu qua, đó là vua trong quân đội, nếu có thể thành vua trong quân đội, có một con đường là phải trải qua, đó là con đường máu.
Chọn đi con đường máu thí có nghĩa là tràn đầy những nguy hiểm, mà trong đó còn có con trai của ông ấy, vì làm cha mẹ, anh nói xem Lục Xương làm sao không trầm mặc được.
- Ta nghĩ cũng chỉ có con đường này là thích hợp với chúng mà thôi.
Rất là lâu, Lục Xương mới nói một câu như vậy.
Lục Thiếu Hoa có lực lượng vũ trang, Lục Xương không phải không biết, nhưng nghe Lục Thiếu Hoa đưa ra ý kiến này, rất rõ ràng rằng, Lục Thiếu Hoa dự định đem lực lượng vũ trang của Lục gia giao cho hai thằng em này lo liệu, cũng có tương lai mà.
Lại liên tưởng đến tình trạng hiện nay của Lục Kiện và Lục Dịch, muốn cuộc sống ổn định hoặc là trở thành một người hữu dụng, cũng độc nhất một con đường này mới có thể thành công.
Lục Xương đồng ý rồi, đồng ý để Lục Thiếu Hoa sắp xếp con đường đi cho hai thằng em, tuy nhiên, bậc làm cha mẹ, ông ấy còn dặn dò một câu:
- Cố gắng đảm bảo an toàn cho chúng nhé!
- Con biết mà.
Lục Thiếu Hoa trả lời.
Ừ.
Giọng điệu của Lục Xương vẫn còn có chút suy tư, chẳng qua ông ta cũng không phải là người không hiểu chuyện., biết rằng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn làm như vậy là vì Lục gia sau này, khi đó cũng không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu:
- Con không cần nói với chú Ba, ta sẽ gọi điện thoại báo cho chú ấy.
- Được.
Cắt đứt lời nói của Lục Xương, tâm tình của Lục Thiếu Hoa rất lâu mới có thể bình tĩnh trở lại, sau đó Lục Thiếu Hoa mới hít thật sâu và từ từ thở nhẹ ra, buộc bản thân mình phải bình tĩnh, bắt đầu suy nghĩ tìm tòi nên làm cách nào cho hợp lý.
Lúc đầu Lục Thiếu Hoa định đưa Lục Kiện và Lục Dịch qua thẳng bên căn cứ Hổ Gầm ở Châu Phi, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch tiếp xúc với căn cứ nhanh chóng như vậy, dù sao căn cứ Hổ Gầm quá lớn, để chúng tiếp xúc sớm với căn cứ đối với chúng sẽ không có lợi.
Thế là, sau khi suy nghĩ tìm tòi, Lục Thiếu Hoa liền quyết định, dự định đưa Lục Kiện và Lục Dịch đến đảo biệt lập ở Thái Bình Dương, để cho đi với tổng tộ tổ chức U Ảnh, trước tiên là ở đây huấn luyện vài năm, sau đó mới được đưa đến Châu Phi.
Trong lòng đã có kế hoạch,Lục Thiếu Hoa không muốn nói nhiều, chỉ là dặn dò hai đứa Lục Kiện và Lục Dịch một câu, để cho chúng vui choi ở Hồng Kông trong một thời gian, sau đó mới đưa bọn chúng đi.
Hai đứa cũng đã trả lời, trên mặt viết đầy hai chữ kỳ vọng và hưng phấn.
Mà Lục Thiếu Hoa đâu, nhìn thấy vẻ mặt kỳ vọng và hưng phấn của hai đứa đệ tử này, cũng chỉ biết cười khổ mà nói một câu thật lòng:
- Hiện tại là kỳ vọng và hưng phấn, đợi đi rồi sẽbiết thế nào gọi là khổ.
/1180
|