Gọi điện thoại tới không phải ai khác, chính là Thủ trưởng số một, ngoài Thủ trưởng số một ra, thật sự không có mấy người đáng để Lục Thiếu Hoa ở lại nghe điện thoại mà không đi nghỉ ngơi, nhưng gọi điện tới đúng là Thủ trưởng số một, và còn là có chuyện nghiêm túc cần nói với Lục Thiếu Hoa, như vậy Lục Thiếu Hoa không thể không ở lại.
- Hiện tại hơi khó để kết thúc
Đây là câu đầu tiên Thủ trưởng số một nói
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa có chút phản ứng không kịp, cái gì mà hơi khó xong việc, nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền hiểu vấn đề, ý của của Thủ trưởng số một đại khái là cảm xúc của dân chúng làm cho việc hơi khó kết thúc, dù sao Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh cưỡng chế cũng không phải là đùa giỡn.
Nếu một số người có trình độ văn hóa cao một chút, vậy thì còn xem như không có gì, nhưng vấn đề là trong hai ngày này dân chúng dời đi đều là những người làm việc nhà, là nông dân trên núi, đừng nói việc bọn họ không có trình độ bao nhiêu, thậm chí bọn họ cập nhật tin tức cũng không nhạy bén.
Trong đó có một số người còn không biết Vấn Xuyên xảy ra sự việc gì, đột nhiên thấy một đám quân lính tới, đem bọn họ lên máy bay trực thăng đến một doanh trại tạm trú, trên máy bay cũng không giải thích gì, mãi cho khi đến doanh trại, những người đó mới biết việc gì đang xảy ra.
Nhưng mà, chính vì vậy mới khiến dân chúng tức giận, bọn họ lần lượt yêu cầu ngay lập tức đưa bọn họ trở về. Điều đáng nói chính là, có một ít dân thậm chí còn nhớ ở nhà còn có công ăn việc làm phải làm, còn nói nếu không đưa bọn họ trở về, thì họ sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa.
Lý do này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng sau khi nghe Thủ trưởng số một tường thuật lại, Lục Thiếu Hoa lại thấy không thể cười nổi, từ lý do dân chúng nói ra, có thể thấy bọn họ thực sự rất chất phác.
Tuy nhiên, dân chúng chất phác lại khiến Lục Thiếu Hoa càng có lòng tin vững chắc, càng phải dùng biện pháp cưỡng chế, không thể để dân chúng đang sống vui vẻ lại phải chịu cảnh thiệt hại do động đất mang lại, bọn họ nhà cửa không có thì Lục Thiếu Hoa có thể giúp bọn họ xây dựng lại, bọn họ không có tiền sinh sống, Lục Thiếu Hoa có thể cho bọn họ ít tiền, để bọn họ vượt qua thời gian khó khăn.
Nếu bọn họ tạm thời không thể vượt qua khó khăn để tiếp tục sinh sống, Lục Thiếu Hoa thậm chí có thể thành lập một trại dưỡng lão, cho bọn họ sống, đương nhiên, thành lập một trại dưỡng lão như vậy, cũng phải có điều kiện nhất định. Nếu một người ba mươi bốn mươi tuổi có đủ tay chân thì không nằm trong phạm vi dưỡng lão của Lục Thiếu Hoa.
Kiếp trước, Lục Thiếu Hoa sinh sống chủ yếu ở thành phố Thâm Quyến, mà ở đường phố Thâm Quyến, có rất nhiều tên ăn mày. Lục Thiếu Hoa không nói ăn mày thì mất mặt, nhưng Lục Thiếu Hoa nhìn thấy một vài tên ăn mày rất trẻ tuổi, có đủ chân tay, lại đi làm việc hành khất, khiến Lục Thiếu Hoa rất ghê tởm.
Một người, có tay có chân, cho dù là tùy tiện tìm một công việc, nuôi sống bản thân thì không có khó khăn gì, đặc biệt là ở Thâm Quyến, chỉ cần chịu khổ một chút, thật đúng là không khó tìm một công việc, cho nên, một người có tay có chân, tuổi cũng chưa lớn, lại đi hành khất, thực sự khiến Lục Thiếu Hoa rất coi thường.
Cho nên, nếu Lục Thiếu Hoa thật sự thành lập một trại dưỡng lão, chắc chắn là sẽ đề ra một số quy định liên quan, về độ tuổi và một vài yếu tố khác, đều phải có giới hạn nhất định.
Ừ, quỹ dưỡng lão trước mắt chỉ là dự tính bước đầu mà thôi, hiện tại Lục Thiếu Hoa không thể suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này, Lục Thiếu Hoa quan tâm nhất chính là làm tốt vị trí chỉ huy, đem nhóm dân chúng còn lại dời đi, sau đó chờ trận động đất xảy ra.
- Cũng không có cách nào khác, nếu không áp dụng biện pháp cưỡng chế, chỉ sợ thời gian còn lại sẽ không kịp.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi vào điện thoại, sau đó mới nói thêm một câu:
- Thủ trưởng, tôi lại vừa mới nhận được tin tức bên kia thông báo, chậm nhất là rạng sáng ngày kìa sẽ phát sinh, mà nhanh nhất là ngay buổi tối ngày kia.
Hiện tại là ngày mùng mười tháng năm, ngày mai chính là ngày mười một. Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, động đất Vấn Xuyên xảy ra vào tám giờ tối ngày mười hai. Nói cách khác, sau khi Lục Thiếu Hoa đem dân chúng còn lại dời đi, thời gian còn lại bố trí phòng bị một chút, kiểm tra lại một chút xem còn sót người nào không, sau đó chờ động đất đến.
Thời gian là tuyệt đối khẩn cấp, không có nhiều thời giờ cho Lục Thiếu Hoa dời dân chúng đi. Cho nên, cho dù lúc này dân chúng ở doanh trại bạo động, Lục Thiếu Hoa dự tính cũng sẽ đề nghị Thủ trưởng số một dùng phương pháp trấn áp.
- Tôi hiểu được, tôi sẽ bảo mọi người cố gắng trấn an dân chúng.
Thủ trưởng số một lập tức tỏ vẻ nói:
- Ừ
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, do dự một chút, lại nói:
- Như vậy đi, bảo những người đóng quân cùng dân chúng nói thế này, nói với bọn họ, chỉ ở lại doanh trại hai ngày, hai ngày sau sẽ dẫn bọn họ trở về.
Đây là một lời nói dối thiện ý, vì để trấn an tốt dân chúng thì bịa ra một lời nói dối cũng là đáng . Về phần hai ngày sau, chỉ sợ có đưa bọn họ trở về, đám dân chúng này cũng không có nhà để về nữa rồi.
Thủ trưởng số một là người thông minh, ông ta đương nhiên hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên, đúng là phải nói, chủ ý này của Lục Thiếu Hoa quả không tồi, vì thế, Thủ trưởng số một đồng ý rất nhanh.
- Cứ theo cách của anh xử lý
Chưa xong, tạm dừng một lát, Thủ trưởng số một lại lên tiếng
- Bên kia của anh thế nào?
- Hoàn thành nhiệm vụ di dời trước tám giờ sáng ngày mai.
Lục Thiếu Hoa nói như khẳng định.
Lục Thiếu Hoa rất tự tin với việc này, dựa theo kết quả hai ngày qua, bắt đầu di dời vào 6 giờ sáng, hai giờ đồng hồ là có thể đem hết dân chúng còn lại dời đi, mà thời gian kết thúc việc dời đi, chính là trên dưới tám giờ.
- Được, anh vất vả rồi.
Thủ trưởng số một động viên một câu.
Nói thật, Lục Thiếu Hoa có cảm giác mệt mỏi một chút, nhưng lòng hắn lại không mệt, bởi vì hắn biết rõ, giờ phút này việc hắn đang làm chính là việc có ý nghĩa nhất, cũng là trách nhiệm của một người tái sinh như hắn.
Nếu sau khi Lục Thiếu Hoa tái sinh không có bất cứ bản lĩnh nào, vẫn là một người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, vậy thì Lục Thiếu Hoa có lẽ có lòngnhưng lại không có sức để thực hiện kế hoạch di dời. Nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa có năng lực rồi, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Phượng Hoàng, Thượng tướng quốc gia, ông chủ bí mật của căn cứ Hổ Gầm, mỗi một thân phận đều đạt vinh quang cao nhất.
Năng lực đã đủ, hắn nhất định không chối bỏ trách nhiệm này, để bi kịch kiếp trước không xảy ra thì đưa tất cả dân chúng dời đi, để bọn họ sống yên ổn vượt qua thiên tai lần này.
Đã là trách nhiệm của Lục Thiếu Hoa, lại là việc làm có ý nghĩa nhất thì sự mệt mỏi của Lục Thiếu Hoa có đáng là gì, ừ, dù là thân thể mệt mỏi, nhưng tâm hắn không mệt, mà rất nhiệt tình.
Nhìn một người dân dời đi, nói thật, Lục Thiếu Hoa rất xúc động, bởi vì hắn biết, lại có thêm một người thoát khỏi nguy hiểm, sinh mạng bọn họ có thể kéo dài thêm, chỉ là đơn giản như vậy.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa vẫn dây sớm như cũ, rửa mặt sơ qua , lại tiếp tục làm vai trò của người chỉ huy. Từng câu mệnh lệnh từ miệng hắn nói ra, từng đoàn máy bay trực thăng bay lên không trung, bay theo hướng Lục Thiếu Hoa chỉ định, sau đó di dời dân chúng đi.
Trải qua hai giờ chiến đấu hăng hái, vào lúc 7 giờ 50 phút, vệ tinh gián điệp lại bắt đầu quét hình, lần này quét hình không thấy có điểm đỏ nào, có nghĩa là dân chúng toàn bộ đã được dời đi, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm.
- Mệnh lệnh, máy bay trực thăng cất cánh lần nữa, đem tất cả quân binh đi cứu trợ toàn bộ rút
Lục Thiếu Hoa lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh.
Đúng vậy, dân chúng đúng thật đã được rời đi toàn bộ, nhưng những quân nhân được phái đi trợ giúp dân chúng còn chưa rút khỏi. Bọn họ trên người đều có trang bị thiết bị đặc biệt, thiết bị này có thể khiến vệ tinh gián điệp quét hình được, nó hiện ra trên bản đồ vệ tinh không phải là điểm đỏ, mà là điểm xanh lam.
Ở trên màn hình lớn, sau khi qua một lần quét hình nữa, xuất hiện gần hàng nghìn điểm xanh lam, cái này đại diện cho các quân nhân, mà lần này Lục Thiếu Hoa hạ lệnh chính là đem toàn bộ quân nhân này rút ra ngoài, rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Mệnh lệnh vừa truyền ra, người phía dưới nhanh chóng chấp hành , không đến nửa giờ thời gian, toàn bộ màu xanh lam trên màn hình cũng biến mất, có nghĩa là khu vực nguy hiểm giờ này không còn ai nữa.
- Kết nối điện thoại cho Tổng tham mưu, tôi muốn nói chuyện cùng ông Tổng tham mưu trưởng.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh cho một lính thông tin.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lục Thiếu Hoa nhận điện thoại vệ tinh từ tay người lính thông tin.
- Toàn bộ hành động bên này của tôi đã kết thúc, có thể khởi động toàn bộ tuyến cảnh giới.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, nói với cách thức nửa như là thảo luận, nửa như là mệnh lệnh.
Với thân phận của Lục Thiếu Hoa, những người đáng để hắn dùng giọng điệu tôn kính để nói chuyện không còn nhiều nữa, những người này không bao gồm tổng tham mưu trưởng, cho nên, Lục Thiếu Hoa cơ bản không cần khách sáo.
- Được.
Cúp điện thoại, Lục Thiếu Hoa lại gọi điện thoại cho Thủ trưởng số một, thông báo tình hình bên này một chút, sau đó còn đề xuất chuyện vật tư với Thủ trưởng số một.
Những người được di dời đã đạt tới con số hơn trăm nghìn người, hơn nữa mỗi một doanh trại đều có không dưới một ngàn bộ đội, những người đó đều cần cơm ăn.
Mặc dù lúc trước đã sớm có chuẩn bị, nhưng tiếp theo phải biết rằng dân chúng dời đi không chỉ ở đây một hai ngày, thời gian cần trụ lại không dưới một tuần. Với thời gian này vật tư cần tới sẽ đạt đến một con số đáng sợ.
Nếu vào lúc này không sắp xếp đưa nhiều vật tư tới đây trợ giúp, kết quả như thế nào có thể đoán được.
Rõ ràng, Thủ trưởng số một và lãnh đạo cấp cao đã ý thức được vấn đề này, cho nên, khi Lục Thiếu Hoa đề xuất, Thủ trưởng số một liền cười nói rằng không cần Lục Thiếu Hoa lo về vấn đề vật tư, ông ta đã truyền mệnh lệnh, cho tàu hỏa chuyển về đây, đoánchừng tối nay nhóm vật tư đầu tiên có thể tới, sau đó sẽ còn có mấy nhómnữa tới, về phương diện vật tư không có vấn đề gì trở ngại.
Nghe Thủ trưởng số một nói như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng an tâm, hàn huyên vài câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại
Nhưng điện thoại đã cúp, Lục Thiếu Hoa vẫn không thể rời khỏi cương vị của hắn.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa không muốn rời khỏi cương vị của người chỉ huy, mà là Lục Thiếu Hoa thật sự còn có việc chưa làm xong, bảo hắn làm sao có thể rời khỏi chứ.
- Hiện tại hơi khó để kết thúc
Đây là câu đầu tiên Thủ trưởng số một nói
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa có chút phản ứng không kịp, cái gì mà hơi khó xong việc, nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền hiểu vấn đề, ý của của Thủ trưởng số một đại khái là cảm xúc của dân chúng làm cho việc hơi khó kết thúc, dù sao Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh cưỡng chế cũng không phải là đùa giỡn.
Nếu một số người có trình độ văn hóa cao một chút, vậy thì còn xem như không có gì, nhưng vấn đề là trong hai ngày này dân chúng dời đi đều là những người làm việc nhà, là nông dân trên núi, đừng nói việc bọn họ không có trình độ bao nhiêu, thậm chí bọn họ cập nhật tin tức cũng không nhạy bén.
Trong đó có một số người còn không biết Vấn Xuyên xảy ra sự việc gì, đột nhiên thấy một đám quân lính tới, đem bọn họ lên máy bay trực thăng đến một doanh trại tạm trú, trên máy bay cũng không giải thích gì, mãi cho khi đến doanh trại, những người đó mới biết việc gì đang xảy ra.
Nhưng mà, chính vì vậy mới khiến dân chúng tức giận, bọn họ lần lượt yêu cầu ngay lập tức đưa bọn họ trở về. Điều đáng nói chính là, có một ít dân thậm chí còn nhớ ở nhà còn có công ăn việc làm phải làm, còn nói nếu không đưa bọn họ trở về, thì họ sẽ không thể tiếp tục làm việc được nữa.
Lý do này nghe có vẻ rất buồn cười, nhưng sau khi nghe Thủ trưởng số một tường thuật lại, Lục Thiếu Hoa lại thấy không thể cười nổi, từ lý do dân chúng nói ra, có thể thấy bọn họ thực sự rất chất phác.
Tuy nhiên, dân chúng chất phác lại khiến Lục Thiếu Hoa càng có lòng tin vững chắc, càng phải dùng biện pháp cưỡng chế, không thể để dân chúng đang sống vui vẻ lại phải chịu cảnh thiệt hại do động đất mang lại, bọn họ nhà cửa không có thì Lục Thiếu Hoa có thể giúp bọn họ xây dựng lại, bọn họ không có tiền sinh sống, Lục Thiếu Hoa có thể cho bọn họ ít tiền, để bọn họ vượt qua thời gian khó khăn.
Nếu bọn họ tạm thời không thể vượt qua khó khăn để tiếp tục sinh sống, Lục Thiếu Hoa thậm chí có thể thành lập một trại dưỡng lão, cho bọn họ sống, đương nhiên, thành lập một trại dưỡng lão như vậy, cũng phải có điều kiện nhất định. Nếu một người ba mươi bốn mươi tuổi có đủ tay chân thì không nằm trong phạm vi dưỡng lão của Lục Thiếu Hoa.
Kiếp trước, Lục Thiếu Hoa sinh sống chủ yếu ở thành phố Thâm Quyến, mà ở đường phố Thâm Quyến, có rất nhiều tên ăn mày. Lục Thiếu Hoa không nói ăn mày thì mất mặt, nhưng Lục Thiếu Hoa nhìn thấy một vài tên ăn mày rất trẻ tuổi, có đủ chân tay, lại đi làm việc hành khất, khiến Lục Thiếu Hoa rất ghê tởm.
Một người, có tay có chân, cho dù là tùy tiện tìm một công việc, nuôi sống bản thân thì không có khó khăn gì, đặc biệt là ở Thâm Quyến, chỉ cần chịu khổ một chút, thật đúng là không khó tìm một công việc, cho nên, một người có tay có chân, tuổi cũng chưa lớn, lại đi hành khất, thực sự khiến Lục Thiếu Hoa rất coi thường.
Cho nên, nếu Lục Thiếu Hoa thật sự thành lập một trại dưỡng lão, chắc chắn là sẽ đề ra một số quy định liên quan, về độ tuổi và một vài yếu tố khác, đều phải có giới hạn nhất định.
Ừ, quỹ dưỡng lão trước mắt chỉ là dự tính bước đầu mà thôi, hiện tại Lục Thiếu Hoa không thể suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này, Lục Thiếu Hoa quan tâm nhất chính là làm tốt vị trí chỉ huy, đem nhóm dân chúng còn lại dời đi, sau đó chờ trận động đất xảy ra.
- Cũng không có cách nào khác, nếu không áp dụng biện pháp cưỡng chế, chỉ sợ thời gian còn lại sẽ không kịp.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ thở dài một hơi vào điện thoại, sau đó mới nói thêm một câu:
- Thủ trưởng, tôi lại vừa mới nhận được tin tức bên kia thông báo, chậm nhất là rạng sáng ngày kìa sẽ phát sinh, mà nhanh nhất là ngay buổi tối ngày kia.
Hiện tại là ngày mùng mười tháng năm, ngày mai chính là ngày mười một. Theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, động đất Vấn Xuyên xảy ra vào tám giờ tối ngày mười hai. Nói cách khác, sau khi Lục Thiếu Hoa đem dân chúng còn lại dời đi, thời gian còn lại bố trí phòng bị một chút, kiểm tra lại một chút xem còn sót người nào không, sau đó chờ động đất đến.
Thời gian là tuyệt đối khẩn cấp, không có nhiều thời giờ cho Lục Thiếu Hoa dời dân chúng đi. Cho nên, cho dù lúc này dân chúng ở doanh trại bạo động, Lục Thiếu Hoa dự tính cũng sẽ đề nghị Thủ trưởng số một dùng phương pháp trấn áp.
- Tôi hiểu được, tôi sẽ bảo mọi người cố gắng trấn an dân chúng.
Thủ trưởng số một lập tức tỏ vẻ nói:
- Ừ
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, do dự một chút, lại nói:
- Như vậy đi, bảo những người đóng quân cùng dân chúng nói thế này, nói với bọn họ, chỉ ở lại doanh trại hai ngày, hai ngày sau sẽ dẫn bọn họ trở về.
Đây là một lời nói dối thiện ý, vì để trấn an tốt dân chúng thì bịa ra một lời nói dối cũng là đáng . Về phần hai ngày sau, chỉ sợ có đưa bọn họ trở về, đám dân chúng này cũng không có nhà để về nữa rồi.
Thủ trưởng số một là người thông minh, ông ta đương nhiên hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên, đúng là phải nói, chủ ý này của Lục Thiếu Hoa quả không tồi, vì thế, Thủ trưởng số một đồng ý rất nhanh.
- Cứ theo cách của anh xử lý
Chưa xong, tạm dừng một lát, Thủ trưởng số một lại lên tiếng
- Bên kia của anh thế nào?
- Hoàn thành nhiệm vụ di dời trước tám giờ sáng ngày mai.
Lục Thiếu Hoa nói như khẳng định.
Lục Thiếu Hoa rất tự tin với việc này, dựa theo kết quả hai ngày qua, bắt đầu di dời vào 6 giờ sáng, hai giờ đồng hồ là có thể đem hết dân chúng còn lại dời đi, mà thời gian kết thúc việc dời đi, chính là trên dưới tám giờ.
- Được, anh vất vả rồi.
Thủ trưởng số một động viên một câu.
Nói thật, Lục Thiếu Hoa có cảm giác mệt mỏi một chút, nhưng lòng hắn lại không mệt, bởi vì hắn biết rõ, giờ phút này việc hắn đang làm chính là việc có ý nghĩa nhất, cũng là trách nhiệm của một người tái sinh như hắn.
Nếu sau khi Lục Thiếu Hoa tái sinh không có bất cứ bản lĩnh nào, vẫn là một người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, vậy thì Lục Thiếu Hoa có lẽ có lòngnhưng lại không có sức để thực hiện kế hoạch di dời. Nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa có năng lực rồi, Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Phượng Hoàng, Thượng tướng quốc gia, ông chủ bí mật của căn cứ Hổ Gầm, mỗi một thân phận đều đạt vinh quang cao nhất.
Năng lực đã đủ, hắn nhất định không chối bỏ trách nhiệm này, để bi kịch kiếp trước không xảy ra thì đưa tất cả dân chúng dời đi, để bọn họ sống yên ổn vượt qua thiên tai lần này.
Đã là trách nhiệm của Lục Thiếu Hoa, lại là việc làm có ý nghĩa nhất thì sự mệt mỏi của Lục Thiếu Hoa có đáng là gì, ừ, dù là thân thể mệt mỏi, nhưng tâm hắn không mệt, mà rất nhiệt tình.
Nhìn một người dân dời đi, nói thật, Lục Thiếu Hoa rất xúc động, bởi vì hắn biết, lại có thêm một người thoát khỏi nguy hiểm, sinh mạng bọn họ có thể kéo dài thêm, chỉ là đơn giản như vậy.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa vẫn dây sớm như cũ, rửa mặt sơ qua , lại tiếp tục làm vai trò của người chỉ huy. Từng câu mệnh lệnh từ miệng hắn nói ra, từng đoàn máy bay trực thăng bay lên không trung, bay theo hướng Lục Thiếu Hoa chỉ định, sau đó di dời dân chúng đi.
Trải qua hai giờ chiến đấu hăng hái, vào lúc 7 giờ 50 phút, vệ tinh gián điệp lại bắt đầu quét hình, lần này quét hình không thấy có điểm đỏ nào, có nghĩa là dân chúng toàn bộ đã được dời đi, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm.
- Mệnh lệnh, máy bay trực thăng cất cánh lần nữa, đem tất cả quân binh đi cứu trợ toàn bộ rút
Lục Thiếu Hoa lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh.
Đúng vậy, dân chúng đúng thật đã được rời đi toàn bộ, nhưng những quân nhân được phái đi trợ giúp dân chúng còn chưa rút khỏi. Bọn họ trên người đều có trang bị thiết bị đặc biệt, thiết bị này có thể khiến vệ tinh gián điệp quét hình được, nó hiện ra trên bản đồ vệ tinh không phải là điểm đỏ, mà là điểm xanh lam.
Ở trên màn hình lớn, sau khi qua một lần quét hình nữa, xuất hiện gần hàng nghìn điểm xanh lam, cái này đại diện cho các quân nhân, mà lần này Lục Thiếu Hoa hạ lệnh chính là đem toàn bộ quân nhân này rút ra ngoài, rời khỏi khu vực nguy hiểm.
Mệnh lệnh vừa truyền ra, người phía dưới nhanh chóng chấp hành , không đến nửa giờ thời gian, toàn bộ màu xanh lam trên màn hình cũng biến mất, có nghĩa là khu vực nguy hiểm giờ này không còn ai nữa.
- Kết nối điện thoại cho Tổng tham mưu, tôi muốn nói chuyện cùng ông Tổng tham mưu trưởng.
Lục Thiếu Hoa truyền đạt mệnh lệnh cho một lính thông tin.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Lục Thiếu Hoa nhận điện thoại vệ tinh từ tay người lính thông tin.
- Toàn bộ hành động bên này của tôi đã kết thúc, có thể khởi động toàn bộ tuyến cảnh giới.
Lục Thiếu Hoa cũng không khách sáo, nói với cách thức nửa như là thảo luận, nửa như là mệnh lệnh.
Với thân phận của Lục Thiếu Hoa, những người đáng để hắn dùng giọng điệu tôn kính để nói chuyện không còn nhiều nữa, những người này không bao gồm tổng tham mưu trưởng, cho nên, Lục Thiếu Hoa cơ bản không cần khách sáo.
- Được.
Cúp điện thoại, Lục Thiếu Hoa lại gọi điện thoại cho Thủ trưởng số một, thông báo tình hình bên này một chút, sau đó còn đề xuất chuyện vật tư với Thủ trưởng số một.
Những người được di dời đã đạt tới con số hơn trăm nghìn người, hơn nữa mỗi một doanh trại đều có không dưới một ngàn bộ đội, những người đó đều cần cơm ăn.
Mặc dù lúc trước đã sớm có chuẩn bị, nhưng tiếp theo phải biết rằng dân chúng dời đi không chỉ ở đây một hai ngày, thời gian cần trụ lại không dưới một tuần. Với thời gian này vật tư cần tới sẽ đạt đến một con số đáng sợ.
Nếu vào lúc này không sắp xếp đưa nhiều vật tư tới đây trợ giúp, kết quả như thế nào có thể đoán được.
Rõ ràng, Thủ trưởng số một và lãnh đạo cấp cao đã ý thức được vấn đề này, cho nên, khi Lục Thiếu Hoa đề xuất, Thủ trưởng số một liền cười nói rằng không cần Lục Thiếu Hoa lo về vấn đề vật tư, ông ta đã truyền mệnh lệnh, cho tàu hỏa chuyển về đây, đoánchừng tối nay nhóm vật tư đầu tiên có thể tới, sau đó sẽ còn có mấy nhómnữa tới, về phương diện vật tư không có vấn đề gì trở ngại.
Nghe Thủ trưởng số một nói như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng an tâm, hàn huyên vài câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại
Nhưng điện thoại đã cúp, Lục Thiếu Hoa vẫn không thể rời khỏi cương vị của hắn.
Cũng không phải Lục Thiếu Hoa không muốn rời khỏi cương vị của người chỉ huy, mà là Lục Thiếu Hoa thật sự còn có việc chưa làm xong, bảo hắn làm sao có thể rời khỏi chứ.
/1180
|