Một bên ngực anh như có lửa đốt. Cổ sưng tấy, to gấp đôi bình thường, nuốt rất khó khăn. Mỗi lần anh hít thở, những rẻ xương sườn lại đau nhói như thể anh vừa mới trải qua mười vòng thi đấu cử tạ vậy. Những vệt đỏ nổi lằn trên ngực anh.
Anh không hiểu mình đã làm gì.
Anh quay lại trong phòng, vớ lấy tập giấy anh đã phô-tô, rồi đi thẳng ra xe. Trên đường lái xe về, ý nghĩ đầu tiên đến vớỉ anh là về Jessica - thật may mắn là anh vẫn còn sống.
Thật ngu xuẩn, ngu xuẩn hết sức. Anh đánh giá tình huống. Tất cả những gì anh làm đều nằm ngoài phạm vi pháp luật cho phép. Đột nhập vào nhà Dietz. Mang theo súng. Không thông báo cho cơ quan chức năng địa phương. Còn Hodges nữa... hắn có thể không chết. Nhưng, Hauck nhận ra rằng đó mới chỉ là một nửa của rắc rối. Dietz sẽ biết - và vì vậy cả những kẻ hắn làm việc cho họ cũng sẽ biết. Chuyện này sẽ vỡ lở. Tất nhiên là chúng không thể biết được rằng anh tự mình làm chuyện này. Hoặc, ý nghĩ khiến anh bình tâm lại đôi chút, chúng không thể biết rằng Karen có liên quan.
Đó là điều tốt duy nhất trong chuyện này.
Phải mất hơn ba giờ đồng hồ Hauck mới chạy xe về đến nhà. Lúc đó là đầu giờ chiều. Kiệt sức, Hauck đổ người xuống chiếc đi văng. Trong khi kiểm tra bên ngực, anh hồi tưởng lại sự việc, cố hiểu xem mình đã làm những gì. Anh đã vi phạm luật pháp. Rất nhiều. Anh đã đưa Karen vào vòng nguy hiểm. Những lời tuyên thệ anh từng hứa trong cuộc đời rằng sẽ tuân thủ luật pháp, chỉ làm những gì đúng thì giờ đây gần như là hỏng cả.
Hauck cởi bộ đồ dính máu, cuộn lại vứt vào phòng đựng đồ. Chỉ nhấc tay lên cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ đau đớn. Vết thương bên ngực anh máu đã đông lại, da trầy ra nơi Hodges lao vào. Những vệt lằn đỏ vắt đè lên nhau trên ngực và trên cổ. Anh nhìn mình trong gương mà nhăn mặt. Không biết liệu có cần phải gặp bác sỹ không. Đầu Hauck nặng trĩu. Anh chỉ muốn đi ngủ. Cảm thấy mình lẻ loi. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết phải làm gì.
Anh nhẹ nhàng nâng người lên khỏi đi-văng. Chỉ có một người anh nghĩ mình sẽ gọi điện tới.
“Ty à...?"
“Karen, nghe này, tôi cần cô,” - Hauck hổn hển. - “tới đây.” - Câu nói như một lời khẩn cầu. Anh nín thở rồi hít mạnh vào.
“Ty, anh có sao không? ” - Karen hốt hoảng. - “Tôi lo quá. Tôi đã tìm cách gọi cho anh. Nhưng anh không trả lời điện thoại.”
“Karen, có chuyện xảy ra rồi... Cô đến đây đi. Làm ơn hãy đến đi.” - Gần như đã trở nên mê man, Hauck nói cho cô địa chỉ nơi anh ở.
'“Tôi đang đi đây. Có vẻ anh không được ổn, Ty. Anh đang làm tôi sợ đấy. Hãy nói cho tôi nghe đi, anh có cần thứ gì nữa không?”
“Có.” - Hauck thở hắt ra, đầu ngật ra phía sau. - “Thuốc sát trùng, và nhiều băng gạc nữa.”
HAUCK KHẬP KHIỄNG LÊ RA khi nghe tiếng Karen gõ cửa. Anh đang mặc một chiếc quần soóc thể dục dụng cụ và một chiếc khăn che vết thương. Anh cười, nhợt nhạt như muốn nói Tôi thực sự rất tiếc vì đã làm phiền cô về chuyện này. Rồi anh gần như ngả vào người Karen.
Karen nhìn Hauck, hoảng sợ: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Ty?”
“Tôi đã tìm được chỗ ở của Dietz. Tôi đã quan sát ngôi nhà cả đêm. Tôi không nghĩ là có người ở đó. Sáng nay tôi đã đột nhập vào trong.”
“Hắn có ở nhà sao? "
“Không.” - Hauck với lấy chiếc túi đựng đồ dùng y tế anh yêu cầu cô mang tới - bao gồm thuốc sát trùng, băng, gạc. Anh khập khiễng đi về phía đi-văng, ngồi xuống. - “Nhưng người ở nhà là Hodges.”
“Hodges ư?” - Karen nheo mắt.
“Hắn là nhân chứng thứ hai trong vụ AJ. Tôi đoán cả hai cùng nằm trong âm mưu này. Chúng là bạn của nhau.”
“Cùng nằm trong âm mưu gì?” Cũng chính lúc đó, Karen bắt gặp những vết hằn đỏ trên cổ Hauck, cô khó nhọc nói. - “Chúa ơi, Ty, anh đã làm gì vậy? ” - Cô kéo phần trên chiếc khăn vải bông, trợn mắt hoảng sợ, rồi chầm chậm đưa ngón tay lần theo vệt da xây xướt kiểm tra những nơi khớp xương bị tổn thương, thận trọng nắm lấy tay anh.
“Bên ngực này còn tệ hơn.” - Hauck nhún vai, vẻ hối lỗi, mở tấm vải để lộ ra vết thương đã đông máu và những vết xước sâu vào thịt trên cánh tay.
“Ôi, lạy Chúa. ”
“Tất cả đều đã được sắp đặt trước.” - Hauck nói, tìm cách giảng giải cho Karen. - “Abel Raymond, và cả Lauer. Những vụ tai nạn đó đều là cố tình. Dietz và Hodges đã sát hại cả hai người. Để che giấu toàn bộ sự việc.”
“Sự việc gì kia? ” - Karen thấy như có một lớp màn hỗn độn che mờ trước mặt, nhưng còn có một điều sâu hơn cả - đó là nỗi sợ hãi, khi hiểu ra rằng những điều anh chưa tiết lộ hoàn toàn có liên quan tới cô. Rằng Charlie có liên quan. - "Chuyện gì đã xảy ra với Hodges?” - Karen hỏi trong khi với tay lấy lọ thuốc sát trùng và xé một hộp gạc.
Hauck trả lời. - “Hodges đã bị bắn.”
“Bị bắn? ” - Karen thả rơi hộp gạc và lọ thuốc sát trùng, mặt tái đi. - “Hắn chết rồi à...."
“Không. Ít nhất là tôi không nghĩ là vậy.”
Hauck kể lại cho cô nghe tất cả sự việc. Kể lại anh đã vào nhà bằng cách nào cho an toàn, và Hodges đã tới, khiến anh bất ngờ ra sao trong phòng làm việc của Dietz, kể lại chuyện cả hai đã vật lộn, Hodges đâm anh bằng một chiếc sừng, ép thanh cời lò ngang cổ anh, và anh đã nghĩ rằng anh sẽ chết. Và kể lại anh đã bắn hắn như thế nào.
“Ôi, lạy Chúa tôi... Ty. ” - Karen mở to mắt đồng cảm. Từ kinh ngạc, khuôn mặt cô chuyển sang sợ hãi. - “ Cảnh sát đã nói sao? Đó là trường hợp tự vệ chính đáng phải không? Hắn đã muốn giết anh kia mà, Ty.”
Hauck nhìn Karen chăm chú. - “Tôi không gọi cho cảnh sát, Karen à.”
Karen chớp mắt. - “Cái gì... ? ”
“Tôi không được phép tới đó, Karen à. Ngay từ đầu, chuyến đi đã là không hợp pháp. Tôi không có lệnh bắt giữ. Không có lệnh khởi tố bọn chúng. Thậm chí tôi còn không làm nhiệm vụ trong khi đó nữa, Karen à.”
“Ty...” - Karen bỗng đưa tay lên bịt miệng khi cô bắt đầu hiểu ra sự việc. - “Anh không thể vờ như chuyện này không xảy ra được. Anh đã bắn một người.”
“Hắn định giết tôi mà, Karen! Cô muốn tôi gọi cho cảnh sát sao? Cô không hiểu sao? Chồng cô cùng chung một hội với những người này, Karen. Dietz và Hodges. Khi Charlie rời khỏi nhà ga trung tâm buổi sáng hôm đó, anh ta đã đi tới Greenwich. Charlie đã đánh cắp thẻ tín dụng của một người đã chết trên tàu ngày hôm đó. Đã có một cuộc gọi đến điện thoại của AJ, Karen, cuộc gọi được thực hiện từ cái xe bán đồ ăn bên kia đường nơi AJ làm việc. Charlie chính là người đã thực hiện cuộc gọi đó, Karen à. Chồng cô, hoặc là liên quan trực tiếp tới vụ sát hại AJ hoặc có thể tệ hơn là anh ta đã giúp dàn dựng nên vụ tai nạn.”
"Charlie ư... ? ’’ - Karen lắc đầu. - “Anh không thể cho rằng Charlie là một kẻ giết người được, Ty. Không. Mà để làm gì chứ? ”
“Để bịt đi vụ mà bố AJ đã khơi ra ở Pensacola. Để che giấu một sự thật rằng họ đã khai khống lượng dầu mà công ty của Charlie quản lý.”
Karen vẫn lắc đầu bướng bỉnh.
“Đó là sự thật. Đã bao giờ cô nghe nhắc đến công ty Dầu lửa Dolphin chưa, Karen? Hay công ty Hợp tác cổ đông Falcon?”
“Chưa.”
“Đó là những công ty con, thuộc công ty Harbor của Charlie. Những công ty này ở nước ngoài. Cô muốn tôi gọi cho cảnh sát sao, Karen? Nếu tôi gọi, họ sẽ ngay lập tức ra lệnh bắt giữ Charlie. Có rất nhiều chứng cứ - kinh doanh lừa đảo, rửa tiền, âm mưu ám sát. Liệu đó có phải là điều cô muốn tôi làm cho cô và gia đình cô hay không, Karen? Gọi cảnh sát ư? Bởi vì đó là điều sẽ xảy ra.”
Karen đưa tay ôm trán, lắc đầu trầm ngâm. - “Tôi không biết.”
“Charlie có liên hệ với chúng. Thông qua các công ty đầu tư Charlie quản lý. Thông qua Dietz. Anh ấy có liên quan tới cả hai vụ sát hại, Karen à... ”
“Tôi không tin! Anh không thể bắt tôi phải tin rằng chồng mình là một kẻ giết người, Ty à!”
“Cô hãy xem đi! ” - Hauck với tay lấy tập tài liệu anh lấy được từ phòng làm việc của Dietz đặt trước mặt Karen. - “Tên anh ấy xuất hiện ở khắp mọi nơi. Có hai người đã phải chết, Karen à. Còn bây giờ thì cô phải nghe tôi và phải quyết định, bởi có thể sẽ còn có nhiều người phải chết hơn nữa. Gã Dietz này cũng đang tìm kiếm Charlie. Tôi không biết hắn ta là ai và làm việc cho kẻ nào, nhưng rõ ràng là hắn đang ở đó, và có lẽ hắn biết rằng Charlie còn sống, cũng như chúng ta đã biết, và hắn đang tìm kiếm Charlie - tôi đã hiểu ra tại sao! Có thể bọn chúng muốn Charlie im miệng, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi đảm bảo với cô rằng nếu hắn tìm thấy Charlie, Karen à, trước khi chúng ta tìm thấy anh ấy, thì cô không có cơ hội khóc lóc mà nói với anh ấy rằng: tại sao anh ấy lại làm như vậy với cô đâu.”
Karen gật đầu lưỡng lự, cơn rùng mình bối rối làm cô hoảng sợ. Hauck tới gần nắm lấy tay Karen. Anh nắm chặt ngón tay mình quanh cổ tay cô. Cô nắm chặt nắm tay.
“Vậy thì, hãy nói cho tôi xem, Karen, liệu cô có thực sự muốn tôi gọi cho cảnh sát hay không? Vì cảnh sát có liên quan. Tôi có liên quan. Và sau ngày hôm nay, với những gì đã xảy ra, tôi không còn có thể quay ngược thời gian và ra về tay không được nữa.”
Hai mắt Karen ầng ậc nước: “Charlie là bố của lũ trẻ. Anh không biết đã bao nhiêu lần chính tôi muốn giết chết hình ảnh của anh ấy nhưng điều anh vừa nói với tôi... về một kẻ giết người? Không, tôi không tin điều đó cho tới khi tôi nghe được điều này từ anh ấy.”
“Tôi sẽ tìm Charlie cho cô, Karen. Tôi hứa. Nhưng cô phải biết chắc rằng với những gì đã xảy ra, bọn chúng đã biết tôi đang theo dõi vụ này. Chúng ta đã trở thành người trong cuộc. Nếu đó là điều cô không nghĩ mình có thể đối mặt được - và tôi hiểu điều đó nếu có - thì bây giờ chính là lúc phải nói như vậy.”
Karen nhìn xuống đất. Hauck cảm thấy một ngón tay cô ôm lấy bàn tay anh, ngón tay út, cẩn trọng và run rẩy. Rồi ngón tay đó bóp chặt lại. Trong ánh mắt cô hiện lên nỗi sợ hãi, nhưng đằng sau ánh mắt ấy là một điều gì đó sâu thẳm hơn, đó là ánh mắt của sự quả quyết. Karen nhìn Hauck, tiếp tục lắc đầu.
“Tôi muốn anh tìm Charlie cho tôi, Ty à.”
Cô cúi xuống, thật nhẹ nhàng, nhích gần lại với anh, tóc cô chạm lên má Hauck. Hơi thở của cô rất gần và ngập ngừng. Đầu gối hai người chạm nhau. Hauck cảm thấy mình như bừng tỉnh, máu rần rật chảy khi một bên ngực cô chạm lướt qua tay anh. Môi hai người như có thể chạm nhau ngay lập tức. Chỉ cần một cú huých là cô sẽ đổ nhào vào anh - và một phần trong anh muốn điều đó xảy ra, một phần rất lớn trong anh, nhưng nửa kia lại nói không. Những lọn tóc đang làm tay anh ngứa râm ran khi anh lắng nghe hơi thở của cô.
“Anh biết tất cả mọi việc.” - Karen nói. - “Về Charlie; rằng vụ này rồi sẽ liên quan đến Charlie. Nhưng anh đã không nói với tôi.”
“Tôi không muốn làm cô đau buồn hơn nữa khi tôi chưa hiểu rõ mọi việc.”
Karen gật đầu. Cô những ngón tay cô nắm chặt lấy tay Hauck. - “Anh ấy không thể giết ai được, Ty à. Tôi không quan tâm rằng trông tôi xuẩn ngốc đến chừng nào. Tôi hiểu rõ anh ấy. Tôi đã sống với anh ấy gần hai mươi năm. Anh ấy là bố của lũ trẻ. Tôi biết chứ.”
“Vậy bây giờ cô muốn làm gì?”
Karen nhẹ nhàng mở tấm vải trên người Hauck. Hauck căng người hồi hộp. Những ngón tay cô lần dọc theo khuôn ngực anh. Cô với lấy chiếc túi đựng dầu xoa mang theo. — “Tôi muốn xem vết thương của anh.”
“Không.” - Hauck nói, đưa tay lên nắm lấy tay cô. - “Cô hiểu tôi muốn nói gì mà.”
Cô để yên một lúc, tay họ vẫn nắm lấy nhau. “Tôi muốn nghe Charlie tự mình nói anh ấy đã làm gì, tại sao anh ấy lại bỏ chúng tôi mà đi, sau gần hai mươi năm chung sống, vì sao anh ấy rời bỏ gia đình. Tôi muốn tìm anh ấy, Ty à. Tìm Charles. Có một chuyện đã xảy ra khi anh đi New Jersey. Tôi nghĩ mình có thể biết tại sao.
Anh không hiểu mình đã làm gì.
Anh quay lại trong phòng, vớ lấy tập giấy anh đã phô-tô, rồi đi thẳng ra xe. Trên đường lái xe về, ý nghĩ đầu tiên đến vớỉ anh là về Jessica - thật may mắn là anh vẫn còn sống.
Thật ngu xuẩn, ngu xuẩn hết sức. Anh đánh giá tình huống. Tất cả những gì anh làm đều nằm ngoài phạm vi pháp luật cho phép. Đột nhập vào nhà Dietz. Mang theo súng. Không thông báo cho cơ quan chức năng địa phương. Còn Hodges nữa... hắn có thể không chết. Nhưng, Hauck nhận ra rằng đó mới chỉ là một nửa của rắc rối. Dietz sẽ biết - và vì vậy cả những kẻ hắn làm việc cho họ cũng sẽ biết. Chuyện này sẽ vỡ lở. Tất nhiên là chúng không thể biết được rằng anh tự mình làm chuyện này. Hoặc, ý nghĩ khiến anh bình tâm lại đôi chút, chúng không thể biết rằng Karen có liên quan.
Đó là điều tốt duy nhất trong chuyện này.
Phải mất hơn ba giờ đồng hồ Hauck mới chạy xe về đến nhà. Lúc đó là đầu giờ chiều. Kiệt sức, Hauck đổ người xuống chiếc đi văng. Trong khi kiểm tra bên ngực, anh hồi tưởng lại sự việc, cố hiểu xem mình đã làm những gì. Anh đã vi phạm luật pháp. Rất nhiều. Anh đã đưa Karen vào vòng nguy hiểm. Những lời tuyên thệ anh từng hứa trong cuộc đời rằng sẽ tuân thủ luật pháp, chỉ làm những gì đúng thì giờ đây gần như là hỏng cả.
Hauck cởi bộ đồ dính máu, cuộn lại vứt vào phòng đựng đồ. Chỉ nhấc tay lên cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ đau đớn. Vết thương bên ngực anh máu đã đông lại, da trầy ra nơi Hodges lao vào. Những vệt lằn đỏ vắt đè lên nhau trên ngực và trên cổ. Anh nhìn mình trong gương mà nhăn mặt. Không biết liệu có cần phải gặp bác sỹ không. Đầu Hauck nặng trĩu. Anh chỉ muốn đi ngủ. Cảm thấy mình lẻ loi. Lần đầu tiên trong đời, anh không biết phải làm gì.
Anh nhẹ nhàng nâng người lên khỏi đi-văng. Chỉ có một người anh nghĩ mình sẽ gọi điện tới.
“Ty à...?"
“Karen, nghe này, tôi cần cô,” - Hauck hổn hển. - “tới đây.” - Câu nói như một lời khẩn cầu. Anh nín thở rồi hít mạnh vào.
“Ty, anh có sao không? ” - Karen hốt hoảng. - “Tôi lo quá. Tôi đã tìm cách gọi cho anh. Nhưng anh không trả lời điện thoại.”
“Karen, có chuyện xảy ra rồi... Cô đến đây đi. Làm ơn hãy đến đi.” - Gần như đã trở nên mê man, Hauck nói cho cô địa chỉ nơi anh ở.
'“Tôi đang đi đây. Có vẻ anh không được ổn, Ty. Anh đang làm tôi sợ đấy. Hãy nói cho tôi nghe đi, anh có cần thứ gì nữa không?”
“Có.” - Hauck thở hắt ra, đầu ngật ra phía sau. - “Thuốc sát trùng, và nhiều băng gạc nữa.”
HAUCK KHẬP KHIỄNG LÊ RA khi nghe tiếng Karen gõ cửa. Anh đang mặc một chiếc quần soóc thể dục dụng cụ và một chiếc khăn che vết thương. Anh cười, nhợt nhạt như muốn nói Tôi thực sự rất tiếc vì đã làm phiền cô về chuyện này. Rồi anh gần như ngả vào người Karen.
Karen nhìn Hauck, hoảng sợ: “Chuyện gì đã xảy ra vậy, Ty?”
“Tôi đã tìm được chỗ ở của Dietz. Tôi đã quan sát ngôi nhà cả đêm. Tôi không nghĩ là có người ở đó. Sáng nay tôi đã đột nhập vào trong.”
“Hắn có ở nhà sao? "
“Không.” - Hauck với lấy chiếc túi đựng đồ dùng y tế anh yêu cầu cô mang tới - bao gồm thuốc sát trùng, băng, gạc. Anh khập khiễng đi về phía đi-văng, ngồi xuống. - “Nhưng người ở nhà là Hodges.”
“Hodges ư?” - Karen nheo mắt.
“Hắn là nhân chứng thứ hai trong vụ AJ. Tôi đoán cả hai cùng nằm trong âm mưu này. Chúng là bạn của nhau.”
“Cùng nằm trong âm mưu gì?” Cũng chính lúc đó, Karen bắt gặp những vết hằn đỏ trên cổ Hauck, cô khó nhọc nói. - “Chúa ơi, Ty, anh đã làm gì vậy? ” - Cô kéo phần trên chiếc khăn vải bông, trợn mắt hoảng sợ, rồi chầm chậm đưa ngón tay lần theo vệt da xây xướt kiểm tra những nơi khớp xương bị tổn thương, thận trọng nắm lấy tay anh.
“Bên ngực này còn tệ hơn.” - Hauck nhún vai, vẻ hối lỗi, mở tấm vải để lộ ra vết thương đã đông máu và những vết xước sâu vào thịt trên cánh tay.
“Ôi, lạy Chúa. ”
“Tất cả đều đã được sắp đặt trước.” - Hauck nói, tìm cách giảng giải cho Karen. - “Abel Raymond, và cả Lauer. Những vụ tai nạn đó đều là cố tình. Dietz và Hodges đã sát hại cả hai người. Để che giấu toàn bộ sự việc.”
“Sự việc gì kia? ” - Karen thấy như có một lớp màn hỗn độn che mờ trước mặt, nhưng còn có một điều sâu hơn cả - đó là nỗi sợ hãi, khi hiểu ra rằng những điều anh chưa tiết lộ hoàn toàn có liên quan tới cô. Rằng Charlie có liên quan. - "Chuyện gì đã xảy ra với Hodges?” - Karen hỏi trong khi với tay lấy lọ thuốc sát trùng và xé một hộp gạc.
Hauck trả lời. - “Hodges đã bị bắn.”
“Bị bắn? ” - Karen thả rơi hộp gạc và lọ thuốc sát trùng, mặt tái đi. - “Hắn chết rồi à...."
“Không. Ít nhất là tôi không nghĩ là vậy.”
Hauck kể lại cho cô nghe tất cả sự việc. Kể lại anh đã vào nhà bằng cách nào cho an toàn, và Hodges đã tới, khiến anh bất ngờ ra sao trong phòng làm việc của Dietz, kể lại chuyện cả hai đã vật lộn, Hodges đâm anh bằng một chiếc sừng, ép thanh cời lò ngang cổ anh, và anh đã nghĩ rằng anh sẽ chết. Và kể lại anh đã bắn hắn như thế nào.
“Ôi, lạy Chúa tôi... Ty. ” - Karen mở to mắt đồng cảm. Từ kinh ngạc, khuôn mặt cô chuyển sang sợ hãi. - “ Cảnh sát đã nói sao? Đó là trường hợp tự vệ chính đáng phải không? Hắn đã muốn giết anh kia mà, Ty.”
Hauck nhìn Karen chăm chú. - “Tôi không gọi cho cảnh sát, Karen à.”
Karen chớp mắt. - “Cái gì... ? ”
“Tôi không được phép tới đó, Karen à. Ngay từ đầu, chuyến đi đã là không hợp pháp. Tôi không có lệnh bắt giữ. Không có lệnh khởi tố bọn chúng. Thậm chí tôi còn không làm nhiệm vụ trong khi đó nữa, Karen à.”
“Ty...” - Karen bỗng đưa tay lên bịt miệng khi cô bắt đầu hiểu ra sự việc. - “Anh không thể vờ như chuyện này không xảy ra được. Anh đã bắn một người.”
“Hắn định giết tôi mà, Karen! Cô muốn tôi gọi cho cảnh sát sao? Cô không hiểu sao? Chồng cô cùng chung một hội với những người này, Karen. Dietz và Hodges. Khi Charlie rời khỏi nhà ga trung tâm buổi sáng hôm đó, anh ta đã đi tới Greenwich. Charlie đã đánh cắp thẻ tín dụng của một người đã chết trên tàu ngày hôm đó. Đã có một cuộc gọi đến điện thoại của AJ, Karen, cuộc gọi được thực hiện từ cái xe bán đồ ăn bên kia đường nơi AJ làm việc. Charlie chính là người đã thực hiện cuộc gọi đó, Karen à. Chồng cô, hoặc là liên quan trực tiếp tới vụ sát hại AJ hoặc có thể tệ hơn là anh ta đã giúp dàn dựng nên vụ tai nạn.”
"Charlie ư... ? ’’ - Karen lắc đầu. - “Anh không thể cho rằng Charlie là một kẻ giết người được, Ty. Không. Mà để làm gì chứ? ”
“Để bịt đi vụ mà bố AJ đã khơi ra ở Pensacola. Để che giấu một sự thật rằng họ đã khai khống lượng dầu mà công ty của Charlie quản lý.”
Karen vẫn lắc đầu bướng bỉnh.
“Đó là sự thật. Đã bao giờ cô nghe nhắc đến công ty Dầu lửa Dolphin chưa, Karen? Hay công ty Hợp tác cổ đông Falcon?”
“Chưa.”
“Đó là những công ty con, thuộc công ty Harbor của Charlie. Những công ty này ở nước ngoài. Cô muốn tôi gọi cho cảnh sát sao, Karen? Nếu tôi gọi, họ sẽ ngay lập tức ra lệnh bắt giữ Charlie. Có rất nhiều chứng cứ - kinh doanh lừa đảo, rửa tiền, âm mưu ám sát. Liệu đó có phải là điều cô muốn tôi làm cho cô và gia đình cô hay không, Karen? Gọi cảnh sát ư? Bởi vì đó là điều sẽ xảy ra.”
Karen đưa tay ôm trán, lắc đầu trầm ngâm. - “Tôi không biết.”
“Charlie có liên hệ với chúng. Thông qua các công ty đầu tư Charlie quản lý. Thông qua Dietz. Anh ấy có liên quan tới cả hai vụ sát hại, Karen à... ”
“Tôi không tin! Anh không thể bắt tôi phải tin rằng chồng mình là một kẻ giết người, Ty à!”
“Cô hãy xem đi! ” - Hauck với tay lấy tập tài liệu anh lấy được từ phòng làm việc của Dietz đặt trước mặt Karen. - “Tên anh ấy xuất hiện ở khắp mọi nơi. Có hai người đã phải chết, Karen à. Còn bây giờ thì cô phải nghe tôi và phải quyết định, bởi có thể sẽ còn có nhiều người phải chết hơn nữa. Gã Dietz này cũng đang tìm kiếm Charlie. Tôi không biết hắn ta là ai và làm việc cho kẻ nào, nhưng rõ ràng là hắn đang ở đó, và có lẽ hắn biết rằng Charlie còn sống, cũng như chúng ta đã biết, và hắn đang tìm kiếm Charlie - tôi đã hiểu ra tại sao! Có thể bọn chúng muốn Charlie im miệng, tôi cũng không rõ. Nhưng tôi đảm bảo với cô rằng nếu hắn tìm thấy Charlie, Karen à, trước khi chúng ta tìm thấy anh ấy, thì cô không có cơ hội khóc lóc mà nói với anh ấy rằng: tại sao anh ấy lại làm như vậy với cô đâu.”
Karen gật đầu lưỡng lự, cơn rùng mình bối rối làm cô hoảng sợ. Hauck tới gần nắm lấy tay Karen. Anh nắm chặt ngón tay mình quanh cổ tay cô. Cô nắm chặt nắm tay.
“Vậy thì, hãy nói cho tôi xem, Karen, liệu cô có thực sự muốn tôi gọi cho cảnh sát hay không? Vì cảnh sát có liên quan. Tôi có liên quan. Và sau ngày hôm nay, với những gì đã xảy ra, tôi không còn có thể quay ngược thời gian và ra về tay không được nữa.”
Hai mắt Karen ầng ậc nước: “Charlie là bố của lũ trẻ. Anh không biết đã bao nhiêu lần chính tôi muốn giết chết hình ảnh của anh ấy nhưng điều anh vừa nói với tôi... về một kẻ giết người? Không, tôi không tin điều đó cho tới khi tôi nghe được điều này từ anh ấy.”
“Tôi sẽ tìm Charlie cho cô, Karen. Tôi hứa. Nhưng cô phải biết chắc rằng với những gì đã xảy ra, bọn chúng đã biết tôi đang theo dõi vụ này. Chúng ta đã trở thành người trong cuộc. Nếu đó là điều cô không nghĩ mình có thể đối mặt được - và tôi hiểu điều đó nếu có - thì bây giờ chính là lúc phải nói như vậy.”
Karen nhìn xuống đất. Hauck cảm thấy một ngón tay cô ôm lấy bàn tay anh, ngón tay út, cẩn trọng và run rẩy. Rồi ngón tay đó bóp chặt lại. Trong ánh mắt cô hiện lên nỗi sợ hãi, nhưng đằng sau ánh mắt ấy là một điều gì đó sâu thẳm hơn, đó là ánh mắt của sự quả quyết. Karen nhìn Hauck, tiếp tục lắc đầu.
“Tôi muốn anh tìm Charlie cho tôi, Ty à.”
Cô cúi xuống, thật nhẹ nhàng, nhích gần lại với anh, tóc cô chạm lên má Hauck. Hơi thở của cô rất gần và ngập ngừng. Đầu gối hai người chạm nhau. Hauck cảm thấy mình như bừng tỉnh, máu rần rật chảy khi một bên ngực cô chạm lướt qua tay anh. Môi hai người như có thể chạm nhau ngay lập tức. Chỉ cần một cú huých là cô sẽ đổ nhào vào anh - và một phần trong anh muốn điều đó xảy ra, một phần rất lớn trong anh, nhưng nửa kia lại nói không. Những lọn tóc đang làm tay anh ngứa râm ran khi anh lắng nghe hơi thở của cô.
“Anh biết tất cả mọi việc.” - Karen nói. - “Về Charlie; rằng vụ này rồi sẽ liên quan đến Charlie. Nhưng anh đã không nói với tôi.”
“Tôi không muốn làm cô đau buồn hơn nữa khi tôi chưa hiểu rõ mọi việc.”
Karen gật đầu. Cô những ngón tay cô nắm chặt lấy tay Hauck. - “Anh ấy không thể giết ai được, Ty à. Tôi không quan tâm rằng trông tôi xuẩn ngốc đến chừng nào. Tôi hiểu rõ anh ấy. Tôi đã sống với anh ấy gần hai mươi năm. Anh ấy là bố của lũ trẻ. Tôi biết chứ.”
“Vậy bây giờ cô muốn làm gì?”
Karen nhẹ nhàng mở tấm vải trên người Hauck. Hauck căng người hồi hộp. Những ngón tay cô lần dọc theo khuôn ngực anh. Cô với lấy chiếc túi đựng dầu xoa mang theo. — “Tôi muốn xem vết thương của anh.”
“Không.” - Hauck nói, đưa tay lên nắm lấy tay cô. - “Cô hiểu tôi muốn nói gì mà.”
Cô để yên một lúc, tay họ vẫn nắm lấy nhau. “Tôi muốn nghe Charlie tự mình nói anh ấy đã làm gì, tại sao anh ấy lại bỏ chúng tôi mà đi, sau gần hai mươi năm chung sống, vì sao anh ấy rời bỏ gia đình. Tôi muốn tìm anh ấy, Ty à. Tìm Charles. Có một chuyện đã xảy ra khi anh đi New Jersey. Tôi nghĩ mình có thể biết tại sao.
/106
|