“Ngôi miếu ở cổng Đông, chẳng phải là nơi ta gặp tên Hạo Thiên hay sao?” Lý Sự nghĩ thầm.
Khung cảnh mấy ngày trước đó lại tái hiện trong trí nhớ của y, từ việc Hạo Thiên ném viên đá cho đến lúc Lý Sự tiến tới gần y đều nhớ rõ ràng, cho đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Thấy Lý Sự đang trầm tư suy nghĩ, Lý quản gia thấy Lý A Bung ra hiệu gã liền cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Bước được vài bước, dường như nhớ ra điều gì gã quay lại nói.
“À phải rồi, Bạch Tư Thành của Bạch gia, không biết vì sao chỉ sau một đêm liền trở thành tên ngốc, thần trí mơ hồ. Bạch Thanh Hiền thông báo ra bên ngoài là con trai của y mắc bệnh lạ, tuyển đại phu khắp nơi để chữa trị.”
Lần này nói xong Lý quản gia mới thực sự rời đi, để lại hai người là Lý Sự và tam thúc của gã ở lại. Có vẻ như tin tức về Bạch gia vừa rồi cũng không khiến Lý Sự quan tâm cho lắm, vì gã vẫn đang nghĩ về chuyện ngôi miếu cũ cùng đám ăn mày. Lý Sự không hề biết bên cạnh gã, Lý A Bung sắc mặt trắng bệch, bờ run rẩy, sâu trong đôi mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi…
Trở về hiện tại, khi màn đêm buông xuống xa xa bên ngoài căn nhà nhỏ, những âm thanh kỳ lạ vang lên giữa bạt ngàn cánh đồng hoa màu tím.
“Ba bước.”
“Còn thiếu bảy bước nữa.”
“Cố lên, gần được rồi.”
Mỗi lần Hạo Thiên tự cổ vũ chính bản thân cũng là lúc mỗi que gỗ nhỏ lại rớt trên mặt đất tạo ra tiếng lọc cọc phá tan sự yên tĩnh vốn có của nơi đây.
Ngồi gần cạnh hắn là Tử Du, sát bên là hai bó củi được bện lại từ những cọng cỏ. Dưới mặt đất thì đầy những que củi nhỏ rơi vãi khắp nơi.
Tử Du rút bốn que từ trong bó củi lần lượt ném tới phía trước, từng que củi một theo quỹ đạo xoay vòng tròn hướng tới trước, tạo ra âm thanh vun vút vang vọng vào trong tai Hạo Thiên, hắn dồn lực vào chân nhảy tới chiếc que gỗ đầu tiên bay đến.
Sau khi cả bàn chân chạm vào thanh gỗ, Hạo Thiên lập tức sử dụng pháp lực phong hệ tụ lại ngay dưới chân, lấy đó làm điểm tựa để dồn lực nhảy tiếp đến thanh gỗ thứ hai đang được ném tới.
Khi vừa đặt mũi chân lên thanh gỗ thứ hai cũng là lúc thanh gỗ đầu tiên mất lực rơi xuống đất. Cứ như thế tiếp diễn đến khi Hạo Thiên đến được thanh gỗ thứ tư. Ngay tức khắc, Tử Du rút thêm ba thanh nữa từ trong bó củi ném tới, chỉ có điều đến que gỗ thứ năm thì dường như hắn đã không còn sự ổn định, trôi chảy như lúc ban đầu, thân hình hắn bắt đầu nghiêng ngã rồi như nỗ lực cuối cùng Hạo Thiên quơ tay loạn xạ rồi té ầm xuống đất.
Loạng choạng ngồi dậy, Hạo Thiên phủi tay mấy lần vào quần áo trên người rồi lại tự cỗ vũ chính mình lần nữa, còn Tử Du thì không mảy may quan tâm đến chuyện này, nàng lại tiếp tục rút lấy mấy que gỗ trong bó củi bên cạnh rồi ném đi.
Hạo Thiên còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại phải lặp lại những hành động đó, que gỗ thứ nhất, que gỗ thứ hai,...
Cả quá trình cứ thế tiếp tục cho đến khi ánh nắng mai bắt đầu ló dạng từ phía đông.
“Bốn...Năm,...”
Còn đang chuẩn bị nhảy khỏi que gỗ thứ năm thì Hạo Thiên khựng người lại vì không thấy que gỗ tiếp theo được ném ra khiến hắn ngã úp mặt đất vì chỗ pháp lực phong hệ tụ lại ở dưới đã biến mất. Về phía Tử Du, nàng dường như đang bận tâm về thứ khác, đưa mắt nhìn chăm chăm về phía cánh rừng đằng xa.
Tiếng xào xạc của tán cây cùng những đàn chim nhỏ liên tục vỗ cánh bay lên cao như bày tỏ sự tức giận khi không khí im lặng của buổi sớm mai bị phá vỡ. Tử Du vội đứng dậy chạy về phía căn nhà gỗ, vừa chạy nàng vừa nói với Hạo Thiên.
“Đám thợ săn trở lại rồi, ngươi ở đây đợi ta, nhớ không được sự gây chú ý, một khi bị phát hiện sẽ rất phiền phức.”
Hạo Thiên còn chưa kịp trả lời thì nàng đã chạy đi được một đoạn. Trước khi ra khỏi cánh đồng hoa, Tử Du đưa tay ngắt lấy sáu, bảy đóa hoa cùng một nắm đất mang theo bên người.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ra, nàng nhanh chân xóa mọi dấu vết của cả hai, từ chỗ ngồi cho đến các dấu chân trên sàn và những chỗ khác. Tử Du ép chặt nắm đất trong lòng bàn tay thành bụi nhỏ rồi thổi một hơi nhẹ cho đám bụi bay khắp bên trong căn nhà.
Rất nhanh sau đó, khi hạt cát cuối cùng rơi xuống đất thì hiện trạng bên trong ngôi nhà không khác gì lúc cả hai chưa đặt chân vào, mọi vật dụng đều được những lớp bụi phủ kín. Tử Du ngắm nghía mọi thứ một lần nữa, sau khi xác định không còn dấu vết nào khác nàng mới đưa những đóa hoa màu tím ra trước mặt.
Tử Du nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, những đóa hoa đang bay lơ lửng giữa không trung bỗng bị xé ra thành vô vàn cánh hoa nhỏ mỏng manh rơi rụng xuống đất. Cũng từ nơi đó một trận gió nhẹ nổi lên cuốn những cánh hoa mảnh mai xoay đều thành một vòng tròn bên trong căn phòng.
Từ xa vang lên tiếng rú của những con Thạch Cẩu [Giống chó săn nhưng có bốn bàn chân bằng đá, thích hợp để truy đuổi con mồi trên các địa hình nguy hiểm, thường được thợ săn nuôi theo bầy.] như đang ăn mừng vì những chiến lợi phẩm sau cuộc đi săn. Ở phía sau là một nhóm chín người đàn ông mặc áo da thú, trên lưng mỗi người đều vác theo một con Chẹt Đen [Loài thú bốn chân, ăn cỏ, toàn thân mang một lớp da lông màu đen.] cùng khuôn mặt hồ hởi, phấn khởi.
Âm thanh mỗi lúc một gần đến khi chỉ cách ngôi nhà hơn hai mươi bước chân, nàng mở mắt ra, trận gió cũng dần biến mất. Tử Du nhảy ra khỏi căn nhà qua chiếc cửa sổ hướng ra cánh đồng hoa, phía sau của nàng vô vàn những cánh hoa trước đó cùng bay theo nàng ra bên ngoài.
Chiếc cửa sổ nhẹ nhàng khép lại, bên trong vẫn còn phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ. Cũng là lúc cánh cửa chính lại được mở toang ra một lần nữa. Chín người thợ săn cùng bầy Thạch Cẩu đi vào trong nhà…
Hạo Thiên vẫn ở chỗ cũ, hắn nằm trong tư thế hai tay đưa ra sau đầu, ngẩng mặt lên cao, trong đầu vẫn đang nghĩ lại, ghi nhớ lại những thứ Tử Du đã nói cách đây không lâu về bộ công pháp mà hắn đang luyện tập.
《Thanh Phong Quyết 》 chia làm bảy tầng, tầng đầu tiên tên là Đạp Bộ, nó lại chia thành hai tiểu cảnh giới khác là Đạp Khí và Bách Bộ.
Như tên gọi của nó Đạp Khí - là sử dụng pháp lực phong hệ làm chỗ dựa, điểm tựa dùng để di chuyển trên mọi địa hình với tốc độ nhanh trong thời gian ngắn.
Bách Bộ - là bộ pháp sử dụng pháp lực phong hệ bọc quanh cơ thể để gia tăng tốc độ di chuyển cũng như cảm nhận rõ ràng hơn về những vật, hành động gây ảnh hưởng, tác động đến sức gió trong phạm vi nhất định.
Hiện tại Hạo Thiên đang tập luyện để bước vào tiểu cảnh giới đầu tiên - Đạp khí, theo sự hướng dẫn trong công pháp và chỉ dẫn của Tử Du thì phải di chuyển liên tục mười bước chân ở giai đoạn đầu và cứ như thế tăng dần về sau.
Ban đầu nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng suốt từ chiều ngày hôm qua cho đến bây giờ, thì Hạo Thiên chỉ sau khi thực hành hắn mới thấy được sự khó khăn của nó, mất ngần ấy thời gian và sức lực mà chỉ mới duy trì được bốn đến năm bước chân mà thôi.
Khung cảnh mấy ngày trước đó lại tái hiện trong trí nhớ của y, từ việc Hạo Thiên ném viên đá cho đến lúc Lý Sự tiến tới gần y đều nhớ rõ ràng, cho đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Thấy Lý Sự đang trầm tư suy nghĩ, Lý quản gia thấy Lý A Bung ra hiệu gã liền cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Bước được vài bước, dường như nhớ ra điều gì gã quay lại nói.
“À phải rồi, Bạch Tư Thành của Bạch gia, không biết vì sao chỉ sau một đêm liền trở thành tên ngốc, thần trí mơ hồ. Bạch Thanh Hiền thông báo ra bên ngoài là con trai của y mắc bệnh lạ, tuyển đại phu khắp nơi để chữa trị.”
Lần này nói xong Lý quản gia mới thực sự rời đi, để lại hai người là Lý Sự và tam thúc của gã ở lại. Có vẻ như tin tức về Bạch gia vừa rồi cũng không khiến Lý Sự quan tâm cho lắm, vì gã vẫn đang nghĩ về chuyện ngôi miếu cũ cùng đám ăn mày. Lý Sự không hề biết bên cạnh gã, Lý A Bung sắc mặt trắng bệch, bờ run rẩy, sâu trong đôi mắt còn hiện lên vẻ sợ hãi…
Trở về hiện tại, khi màn đêm buông xuống xa xa bên ngoài căn nhà nhỏ, những âm thanh kỳ lạ vang lên giữa bạt ngàn cánh đồng hoa màu tím.
“Ba bước.”
“Còn thiếu bảy bước nữa.”
“Cố lên, gần được rồi.”
Mỗi lần Hạo Thiên tự cổ vũ chính bản thân cũng là lúc mỗi que gỗ nhỏ lại rớt trên mặt đất tạo ra tiếng lọc cọc phá tan sự yên tĩnh vốn có của nơi đây.
Ngồi gần cạnh hắn là Tử Du, sát bên là hai bó củi được bện lại từ những cọng cỏ. Dưới mặt đất thì đầy những que củi nhỏ rơi vãi khắp nơi.
Tử Du rút bốn que từ trong bó củi lần lượt ném tới phía trước, từng que củi một theo quỹ đạo xoay vòng tròn hướng tới trước, tạo ra âm thanh vun vút vang vọng vào trong tai Hạo Thiên, hắn dồn lực vào chân nhảy tới chiếc que gỗ đầu tiên bay đến.
Sau khi cả bàn chân chạm vào thanh gỗ, Hạo Thiên lập tức sử dụng pháp lực phong hệ tụ lại ngay dưới chân, lấy đó làm điểm tựa để dồn lực nhảy tiếp đến thanh gỗ thứ hai đang được ném tới.
Khi vừa đặt mũi chân lên thanh gỗ thứ hai cũng là lúc thanh gỗ đầu tiên mất lực rơi xuống đất. Cứ như thế tiếp diễn đến khi Hạo Thiên đến được thanh gỗ thứ tư. Ngay tức khắc, Tử Du rút thêm ba thanh nữa từ trong bó củi ném tới, chỉ có điều đến que gỗ thứ năm thì dường như hắn đã không còn sự ổn định, trôi chảy như lúc ban đầu, thân hình hắn bắt đầu nghiêng ngã rồi như nỗ lực cuối cùng Hạo Thiên quơ tay loạn xạ rồi té ầm xuống đất.
Loạng choạng ngồi dậy, Hạo Thiên phủi tay mấy lần vào quần áo trên người rồi lại tự cỗ vũ chính mình lần nữa, còn Tử Du thì không mảy may quan tâm đến chuyện này, nàng lại tiếp tục rút lấy mấy que gỗ trong bó củi bên cạnh rồi ném đi.
Hạo Thiên còn chưa kịp nghỉ ngơi thì lại phải lặp lại những hành động đó, que gỗ thứ nhất, que gỗ thứ hai,...
Cả quá trình cứ thế tiếp tục cho đến khi ánh nắng mai bắt đầu ló dạng từ phía đông.
“Bốn...Năm,...”
Còn đang chuẩn bị nhảy khỏi que gỗ thứ năm thì Hạo Thiên khựng người lại vì không thấy que gỗ tiếp theo được ném ra khiến hắn ngã úp mặt đất vì chỗ pháp lực phong hệ tụ lại ở dưới đã biến mất. Về phía Tử Du, nàng dường như đang bận tâm về thứ khác, đưa mắt nhìn chăm chăm về phía cánh rừng đằng xa.
Tiếng xào xạc của tán cây cùng những đàn chim nhỏ liên tục vỗ cánh bay lên cao như bày tỏ sự tức giận khi không khí im lặng của buổi sớm mai bị phá vỡ. Tử Du vội đứng dậy chạy về phía căn nhà gỗ, vừa chạy nàng vừa nói với Hạo Thiên.
“Đám thợ săn trở lại rồi, ngươi ở đây đợi ta, nhớ không được sự gây chú ý, một khi bị phát hiện sẽ rất phiền phức.”
Hạo Thiên còn chưa kịp trả lời thì nàng đã chạy đi được một đoạn. Trước khi ra khỏi cánh đồng hoa, Tử Du đưa tay ngắt lấy sáu, bảy đóa hoa cùng một nắm đất mang theo bên người.
Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ra, nàng nhanh chân xóa mọi dấu vết của cả hai, từ chỗ ngồi cho đến các dấu chân trên sàn và những chỗ khác. Tử Du ép chặt nắm đất trong lòng bàn tay thành bụi nhỏ rồi thổi một hơi nhẹ cho đám bụi bay khắp bên trong căn nhà.
Rất nhanh sau đó, khi hạt cát cuối cùng rơi xuống đất thì hiện trạng bên trong ngôi nhà không khác gì lúc cả hai chưa đặt chân vào, mọi vật dụng đều được những lớp bụi phủ kín. Tử Du ngắm nghía mọi thứ một lần nữa, sau khi xác định không còn dấu vết nào khác nàng mới đưa những đóa hoa màu tím ra trước mặt.
Tử Du nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, những đóa hoa đang bay lơ lửng giữa không trung bỗng bị xé ra thành vô vàn cánh hoa nhỏ mỏng manh rơi rụng xuống đất. Cũng từ nơi đó một trận gió nhẹ nổi lên cuốn những cánh hoa mảnh mai xoay đều thành một vòng tròn bên trong căn phòng.
Từ xa vang lên tiếng rú của những con Thạch Cẩu [Giống chó săn nhưng có bốn bàn chân bằng đá, thích hợp để truy đuổi con mồi trên các địa hình nguy hiểm, thường được thợ săn nuôi theo bầy.] như đang ăn mừng vì những chiến lợi phẩm sau cuộc đi săn. Ở phía sau là một nhóm chín người đàn ông mặc áo da thú, trên lưng mỗi người đều vác theo một con Chẹt Đen [Loài thú bốn chân, ăn cỏ, toàn thân mang một lớp da lông màu đen.] cùng khuôn mặt hồ hởi, phấn khởi.
Âm thanh mỗi lúc một gần đến khi chỉ cách ngôi nhà hơn hai mươi bước chân, nàng mở mắt ra, trận gió cũng dần biến mất. Tử Du nhảy ra khỏi căn nhà qua chiếc cửa sổ hướng ra cánh đồng hoa, phía sau của nàng vô vàn những cánh hoa trước đó cùng bay theo nàng ra bên ngoài.
Chiếc cửa sổ nhẹ nhàng khép lại, bên trong vẫn còn phảng phất một mùi thơm nhè nhẹ. Cũng là lúc cánh cửa chính lại được mở toang ra một lần nữa. Chín người thợ săn cùng bầy Thạch Cẩu đi vào trong nhà…
Hạo Thiên vẫn ở chỗ cũ, hắn nằm trong tư thế hai tay đưa ra sau đầu, ngẩng mặt lên cao, trong đầu vẫn đang nghĩ lại, ghi nhớ lại những thứ Tử Du đã nói cách đây không lâu về bộ công pháp mà hắn đang luyện tập.
《Thanh Phong Quyết 》 chia làm bảy tầng, tầng đầu tiên tên là Đạp Bộ, nó lại chia thành hai tiểu cảnh giới khác là Đạp Khí và Bách Bộ.
Như tên gọi của nó Đạp Khí - là sử dụng pháp lực phong hệ làm chỗ dựa, điểm tựa dùng để di chuyển trên mọi địa hình với tốc độ nhanh trong thời gian ngắn.
Bách Bộ - là bộ pháp sử dụng pháp lực phong hệ bọc quanh cơ thể để gia tăng tốc độ di chuyển cũng như cảm nhận rõ ràng hơn về những vật, hành động gây ảnh hưởng, tác động đến sức gió trong phạm vi nhất định.
Hiện tại Hạo Thiên đang tập luyện để bước vào tiểu cảnh giới đầu tiên - Đạp khí, theo sự hướng dẫn trong công pháp và chỉ dẫn của Tử Du thì phải di chuyển liên tục mười bước chân ở giai đoạn đầu và cứ như thế tăng dần về sau.
Ban đầu nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng suốt từ chiều ngày hôm qua cho đến bây giờ, thì Hạo Thiên chỉ sau khi thực hành hắn mới thấy được sự khó khăn của nó, mất ngần ấy thời gian và sức lực mà chỉ mới duy trì được bốn đến năm bước chân mà thôi.
/46
|