Hiện tại Hạo Thiên đang tập luyện để bước vào tiểu cảnh giới đầu tiên - Đạp khí, theo sự hướng dẫn trong công pháp và chỉ dẫn của Tử Du thì phải di chuyển liên tục mười bước chân ở giai đoạn đầu và cứ như thế tăng dần về sau.
Ban đầu nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng suốt từ chiều ngày hôm qua cho đến bây giờ, thì Hạo Thiên chỉ sau khi thực hành hắn mới thấy được sự khó khăn của nó, mất ngần ấy thời gian và sức lực mà chỉ mới duy trì được bốn đến năm bước chân mà thôi.
Cứ đến giai đoạn đấy là cơ thể của hắn rất khó chịu, dường như một số kinh mạch trong cơ thể vẫn chưa thông hoàn toàn cùng với việc vẫn chưa quen sử dụng linh khí. Mỗi lần ngã lại phải mất một lúc để điều chỉnh cơ thể, hấp thu linh khí xong mới có thể tập luyện tiếp.
Nghe được tiếng những bụi cỏ bị đạp lên từ xa, Hạo Thiên dựa theo tiếng của mỗi bước chân cùng thời gian mỗi bước chân mà đoán ra đó là Tử Du. Vài giây sau Tử Du xuất hiện bên cạnh hắn. Hạo Thiên ngồi dậy hỏi hướng về phía nàng như đang đợi xem tiếp theo phải làm như thế nào, làm gì, đi đâu.
Tử Du ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng đưa tay lên cằm suy nghĩ, biết nàng như thế Hạo Thiên cũng không dám quấy rầy.
Không lâu sau, Tử Du đứng lên đi về phía cổng thành. Hạo Thiên vội ngồi dậy đi theo nàng. Cả hai dừng lại ở cách cổng thành vài dặm, Tử Du dặn hắn tiếp tục tu luyện còn về phần nàng phải chuẩn bị vài thứ, đợi trời tối rồi tiến nhập vào trong.
Khoảng mấy tiếng sau, Tử Du quay trở lại trên tay mang theo một ít quả dại, thấy Hạo Thiên vẫn đang tập trung tu luyện, nàng lặng lẽ đặt nó xuống đất rồi lại rời đi lần nữa...
Màn đêm cũng đã bắt đầu buông xuống Thủy Thành, trong đêm tối trên con đường vắng, Hạo Thiên và Tử Du di chuyển liên tục không ngừng. Hiện tại đã không còn giống lúc trước, bây giờ hắn di chuyển tuy rằng tốc độ chạy không hơn một người thường nhưng ít nhất đã được cải thiện đi nhiều, không còn những bước đi e dè, không còn phải phụ thuộc vào cây gậy dò đường hay sự dẫn dắt của bất kỳ ai. Cả hai dừng lại ở con đường quen thuộc, ngôi nhà bằng gạch, đối diện là con hẻm nhỏ…
“Két…” m thanh phát ra từ tiếng cửa gỗ, bóng dáng hai người xuất hiện sau tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng chúc mừng của một người mập mạp râu dài. “Đại ca, chúc mừng huynh đột phá được bình cảnh, sắp tới, vị trí số một ở Phổ Thiên thí luyện nhất định nằm trong tay chúng ta rồi.”
Lý A Bung còn đang đắm chìm trong sự vui sướng thì câu nói tiếp theo của Lý Cung như gáo nước lạnh tạt vào người gã.
“Hừ, ngươi mừng cái gì, lần trước không phải cũng cũng dự đoán nắm chắc vào tay chúng ta, cuối cùng xuất hiện tên nhãi Hạo Lâm phá hỏng hết hay sao?”
“Lần trước hắn gặp may mắn ở phút chót mà thôi, phụ thân người cũng đừng nói gở như vậy chứ. Lần này chúng ta nhất định phải đứng đầu, phải cho đám người Bạch T...” Lý A Bung bĩu môi không phục, gã còn chưa nói hết thì bị Lý Cung chặn lại. Lão nhìn xung quanh và phóng thần thức kiểm tra một hồi. Không phát hiện ra gì Lý Cung mới thở phào, sau đó trừng mắt nhìn đứa con trai thứ ba của y.
Lý A Bung cũng hiểu mình vừa lỡ lời nên chỉ im lặng, cúi đầu không nói gì thêm. Lý Bá thấy vậy đành phải nói đỡ.
“Được rồi tam đệ, mấy ngày tiếp theo ta muốn bế quan củng cố lại tu vi, trong thời gian đó mọi việc đành giao lại cho đệ vậy…”
Lý Bá đang nói dở chưa hết câu thì gã thấy phụ thân mình nhíu đôi lông mày nhìm chăm chăm một hướng ở đằng xa, còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì Lý Cung đã nhảy những bước dài băng qua những dãy nhà, những bụi cây lớn trong vườn, qua những bức tường dày bọc quanh Lý Phủ. Cả hai nhìn nhau đều không hiểu xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo phụ thân.
Quay trở lại với Hạo Thiên và Tử Du, hiện tại cả hai đang ở đằng sau ngôi nhà quen thuộc. Tử Du vén tán lá cây lên thì trên tường gạch chữ “Hạ” vốn dĩ vẫn luôn hiện hữu ở đó thì nay đã không còn, chỉ có một chấm nhỏ màu đỏ, là một phần còn sót lại cuối cùng của chữ “Hạ”. Chấm nhỏ cũng đang dần tan từ từ, ước chừng chỉ chốc lát nữa thôi thì sẽ biến mất hoàn toàn.
Tử Du vừa nhìn thấy chấm nhỏ thì mặt hốt hoảng, vội cắn ngón tay, lấy ra chiếc hộp để nhỏ máu vào. Không lâu sau, chữ “Hạ” to tướng lại được vẽ lên trên tường.
Nhảy vội xuống đất, nàng bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh về hướng những nơi chủ chốt còn lại của trận pháp. Dưới chân Hạo Thiên cũng bắt đầu xuất hiện pháp lực phong hệ, hình thành nên hai xoáy nhỏ.
Lúc nãy trên đường tới đây thì Tử Du mới nói rõ thêm cho hắn biết, “Đạp Khí” ngoài tác dụng di chuyển trên mọi địa hình thì còn có thể gia tăng tốc độ, là bước cơ bản đầu tiên của “Bách Bộ”.
Vừa áp dụng thử xong Hạo Thiên cảm giác cả người lâng lâng nhẹ đi nhiều, mỗi bước chân cũng ít tốn sức, sải chân rộng hơn. Khiến cho tốc độ di chuyển của Hạo Thiên tăng lên đáng kể khiến hắn cao hứng, tận hưởng cảm giác đó chưa được bao lâu thì hắn mới phát hiện đã bị Tử Du bỏ lại một đoạn khá xa, làm hắn hấp tấp đuổi theo.
Hạo Thiên vừa rời đi không được bao xa thì tại chỗ hai người vừa đứng lúc nãy liền xuất hiện một lão già đó là Lý Cung, vừa đặt chân xuống đất lão liền thả thần thức ra xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Khuôn mặt Lý Cung trầm xuống, lão đảo một vòng xung quanh khu vực đó, kiểm tra mọi ngõ hẻm, lẫn đằng sau căn nhà gạch nhưng vẫn không thu được kết quả.
Đúng lúc đó thì Lý Bá lẫn Lý A Bung từ đằng xa đuổi tới, thấy khuôn mặt âm trầm của phụ thân thì liền lên tiếng hỏi. “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cung không trả lời mà tiến tới giữa đường, lão ngồi xuống đưa tay đặt trên viên gạch lót đường, ngay lập tức xung quanh tay của lão nổi lên ba tầng gió nhẹ chồng lên nhau, lướt hai vòng qua bàn tay rồi biến mất.
Thấy cảnh ấy Lý Bá lẫn Lý A Bung nhíu mày. “Pháp lực phong hệ?”
Lý Cung gật đầu. “Đúng, là pháp lực phong hệ… hơn nữa còn không bình thường.”
Nghe chính miệng phụ thân mình xác nhận, cả hai người lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên vẻ nghiệm trọng… bởi vì bọn hắn biết nó đại biểu cho điều gì...
Ngoài ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ còn có các dị hệ khác như Phong(Gió) - Hàn(Băng) - Lôi(Sấm Sét),...
Bởi vì nó là dị hệ nên công pháp tu luyện cũng rất đặc thù, không phải ai, hay tông môn nào cũng đều sỡ hữu, ít nhất tông môn hiện nay của bọn hắn cũng không có được bao nhiêu.
Ngoài ra công pháp dị hệ còn chia ra làm hai loại, một loại dựa trên tư chất của người tu luyện, yêu cầu phải cùng hệ với công pháp. Loại thứ hai cao cấp hơn, bắt nguồn từ những người nắm giữ dị hệ sáng tạo ra, loại thứ hai này không bắt buộc người tu luyện phải có tư chất trùng với công pháp nhưng vẫn có thể học và sử dụng được. Nhưng quan trọng là công pháp loại này chỉ xuất hiện tại những tông môn đỉnh cấp hoặc một số thế lực cực kì mạnh mẽ, nó chỉ được truyền dạy trong nội bộ.
Lý A Bung hạ giọng nói nhỏ với phụ thân. “Có phải hay không là đám người của Bạch Tước công tử?”
Ban đầu nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng suốt từ chiều ngày hôm qua cho đến bây giờ, thì Hạo Thiên chỉ sau khi thực hành hắn mới thấy được sự khó khăn của nó, mất ngần ấy thời gian và sức lực mà chỉ mới duy trì được bốn đến năm bước chân mà thôi.
Cứ đến giai đoạn đấy là cơ thể của hắn rất khó chịu, dường như một số kinh mạch trong cơ thể vẫn chưa thông hoàn toàn cùng với việc vẫn chưa quen sử dụng linh khí. Mỗi lần ngã lại phải mất một lúc để điều chỉnh cơ thể, hấp thu linh khí xong mới có thể tập luyện tiếp.
Nghe được tiếng những bụi cỏ bị đạp lên từ xa, Hạo Thiên dựa theo tiếng của mỗi bước chân cùng thời gian mỗi bước chân mà đoán ra đó là Tử Du. Vài giây sau Tử Du xuất hiện bên cạnh hắn. Hạo Thiên ngồi dậy hỏi hướng về phía nàng như đang đợi xem tiếp theo phải làm như thế nào, làm gì, đi đâu.
Tử Du ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng đưa tay lên cằm suy nghĩ, biết nàng như thế Hạo Thiên cũng không dám quấy rầy.
Không lâu sau, Tử Du đứng lên đi về phía cổng thành. Hạo Thiên vội ngồi dậy đi theo nàng. Cả hai dừng lại ở cách cổng thành vài dặm, Tử Du dặn hắn tiếp tục tu luyện còn về phần nàng phải chuẩn bị vài thứ, đợi trời tối rồi tiến nhập vào trong.
Khoảng mấy tiếng sau, Tử Du quay trở lại trên tay mang theo một ít quả dại, thấy Hạo Thiên vẫn đang tập trung tu luyện, nàng lặng lẽ đặt nó xuống đất rồi lại rời đi lần nữa...
Màn đêm cũng đã bắt đầu buông xuống Thủy Thành, trong đêm tối trên con đường vắng, Hạo Thiên và Tử Du di chuyển liên tục không ngừng. Hiện tại đã không còn giống lúc trước, bây giờ hắn di chuyển tuy rằng tốc độ chạy không hơn một người thường nhưng ít nhất đã được cải thiện đi nhiều, không còn những bước đi e dè, không còn phải phụ thuộc vào cây gậy dò đường hay sự dẫn dắt của bất kỳ ai. Cả hai dừng lại ở con đường quen thuộc, ngôi nhà bằng gạch, đối diện là con hẻm nhỏ…
“Két…” m thanh phát ra từ tiếng cửa gỗ, bóng dáng hai người xuất hiện sau tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng chúc mừng của một người mập mạp râu dài. “Đại ca, chúc mừng huynh đột phá được bình cảnh, sắp tới, vị trí số một ở Phổ Thiên thí luyện nhất định nằm trong tay chúng ta rồi.”
Lý A Bung còn đang đắm chìm trong sự vui sướng thì câu nói tiếp theo của Lý Cung như gáo nước lạnh tạt vào người gã.
“Hừ, ngươi mừng cái gì, lần trước không phải cũng cũng dự đoán nắm chắc vào tay chúng ta, cuối cùng xuất hiện tên nhãi Hạo Lâm phá hỏng hết hay sao?”
“Lần trước hắn gặp may mắn ở phút chót mà thôi, phụ thân người cũng đừng nói gở như vậy chứ. Lần này chúng ta nhất định phải đứng đầu, phải cho đám người Bạch T...” Lý A Bung bĩu môi không phục, gã còn chưa nói hết thì bị Lý Cung chặn lại. Lão nhìn xung quanh và phóng thần thức kiểm tra một hồi. Không phát hiện ra gì Lý Cung mới thở phào, sau đó trừng mắt nhìn đứa con trai thứ ba của y.
Lý A Bung cũng hiểu mình vừa lỡ lời nên chỉ im lặng, cúi đầu không nói gì thêm. Lý Bá thấy vậy đành phải nói đỡ.
“Được rồi tam đệ, mấy ngày tiếp theo ta muốn bế quan củng cố lại tu vi, trong thời gian đó mọi việc đành giao lại cho đệ vậy…”
Lý Bá đang nói dở chưa hết câu thì gã thấy phụ thân mình nhíu đôi lông mày nhìm chăm chăm một hướng ở đằng xa, còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì Lý Cung đã nhảy những bước dài băng qua những dãy nhà, những bụi cây lớn trong vườn, qua những bức tường dày bọc quanh Lý Phủ. Cả hai nhìn nhau đều không hiểu xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo phụ thân.
Quay trở lại với Hạo Thiên và Tử Du, hiện tại cả hai đang ở đằng sau ngôi nhà quen thuộc. Tử Du vén tán lá cây lên thì trên tường gạch chữ “Hạ” vốn dĩ vẫn luôn hiện hữu ở đó thì nay đã không còn, chỉ có một chấm nhỏ màu đỏ, là một phần còn sót lại cuối cùng của chữ “Hạ”. Chấm nhỏ cũng đang dần tan từ từ, ước chừng chỉ chốc lát nữa thôi thì sẽ biến mất hoàn toàn.
Tử Du vừa nhìn thấy chấm nhỏ thì mặt hốt hoảng, vội cắn ngón tay, lấy ra chiếc hộp để nhỏ máu vào. Không lâu sau, chữ “Hạ” to tướng lại được vẽ lên trên tường.
Nhảy vội xuống đất, nàng bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh về hướng những nơi chủ chốt còn lại của trận pháp. Dưới chân Hạo Thiên cũng bắt đầu xuất hiện pháp lực phong hệ, hình thành nên hai xoáy nhỏ.
Lúc nãy trên đường tới đây thì Tử Du mới nói rõ thêm cho hắn biết, “Đạp Khí” ngoài tác dụng di chuyển trên mọi địa hình thì còn có thể gia tăng tốc độ, là bước cơ bản đầu tiên của “Bách Bộ”.
Vừa áp dụng thử xong Hạo Thiên cảm giác cả người lâng lâng nhẹ đi nhiều, mỗi bước chân cũng ít tốn sức, sải chân rộng hơn. Khiến cho tốc độ di chuyển của Hạo Thiên tăng lên đáng kể khiến hắn cao hứng, tận hưởng cảm giác đó chưa được bao lâu thì hắn mới phát hiện đã bị Tử Du bỏ lại một đoạn khá xa, làm hắn hấp tấp đuổi theo.
Hạo Thiên vừa rời đi không được bao xa thì tại chỗ hai người vừa đứng lúc nãy liền xuất hiện một lão già đó là Lý Cung, vừa đặt chân xuống đất lão liền thả thần thức ra xung quanh nhưng không phát hiện được gì. Khuôn mặt Lý Cung trầm xuống, lão đảo một vòng xung quanh khu vực đó, kiểm tra mọi ngõ hẻm, lẫn đằng sau căn nhà gạch nhưng vẫn không thu được kết quả.
Đúng lúc đó thì Lý Bá lẫn Lý A Bung từ đằng xa đuổi tới, thấy khuôn mặt âm trầm của phụ thân thì liền lên tiếng hỏi. “Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Cung không trả lời mà tiến tới giữa đường, lão ngồi xuống đưa tay đặt trên viên gạch lót đường, ngay lập tức xung quanh tay của lão nổi lên ba tầng gió nhẹ chồng lên nhau, lướt hai vòng qua bàn tay rồi biến mất.
Thấy cảnh ấy Lý Bá lẫn Lý A Bung nhíu mày. “Pháp lực phong hệ?”
Lý Cung gật đầu. “Đúng, là pháp lực phong hệ… hơn nữa còn không bình thường.”
Nghe chính miệng phụ thân mình xác nhận, cả hai người lại một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát lên vẻ nghiệm trọng… bởi vì bọn hắn biết nó đại biểu cho điều gì...
Ngoài ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ còn có các dị hệ khác như Phong(Gió) - Hàn(Băng) - Lôi(Sấm Sét),...
Bởi vì nó là dị hệ nên công pháp tu luyện cũng rất đặc thù, không phải ai, hay tông môn nào cũng đều sỡ hữu, ít nhất tông môn hiện nay của bọn hắn cũng không có được bao nhiêu.
Ngoài ra công pháp dị hệ còn chia ra làm hai loại, một loại dựa trên tư chất của người tu luyện, yêu cầu phải cùng hệ với công pháp. Loại thứ hai cao cấp hơn, bắt nguồn từ những người nắm giữ dị hệ sáng tạo ra, loại thứ hai này không bắt buộc người tu luyện phải có tư chất trùng với công pháp nhưng vẫn có thể học và sử dụng được. Nhưng quan trọng là công pháp loại này chỉ xuất hiện tại những tông môn đỉnh cấp hoặc một số thế lực cực kì mạnh mẽ, nó chỉ được truyền dạy trong nội bộ.
Lý A Bung hạ giọng nói nhỏ với phụ thân. “Có phải hay không là đám người của Bạch Tước công tử?”
/46
|