“Ong!”
"Ầm! Ầm! Ầm! "
Cấm chế của đấu trường nô lệ càng lúc càng yếu, mọi người đều căng thẳng nhìn lên trên, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc đều bị bắt, thiếu tông chủ Thái Nhất Tông vẫn đang khổ cực chống đỡ, thiếu chủ của tam đại thị tộc xem ra cũng sắp không cầm cự nổi.
Tình thế khó khăn như vậy, mọi người chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
Song ngay lúc này, một luồng sáng lạnh đột nhiên xẹt qua bầu trời, kiếm tới như thần, nhẹ nhàng lóe lên, như muốn phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ!
Kiếm thế ép tới, đám tiên sĩ che mặt đều thầm kinh hãi!
Bọn họ muốn né tránh theo bản năng, song luồng ý chí kiếm đạo khổng lồ lại khóa chặt lấy, không cách nào thoát khỏi.
“Phốc!”
Ánh lạnh xuyển thẳng vào cơ thể, một kẻ bịt mặt trực tiếp bỏ mạng, thần hồn tiêu tán.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, luồng sáng lạnh đó thế bay không giảm, lại phóng thẳng về phía cấm chế...
“Ầm~”
“Bùng!”
Vừa va đã nổ, phi kiếm tan thành bụi phấn, cấm chế cũng rung động kịch liệt, một vết rách rất nhỏ nhanh chóng lan rộng ra.
Cùng lúc đó, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động mạnh, đột nhiên phun ra một ngụm máu, quỳ nửa người trên mặt đất.
Đừng nhìn kiếm thế vừa rồi uy mãnh vô song, sự thật là Bạch Mộc Trần đã phải trả cái giá rất lớn. Nguyên thần hào nhập cùng phi kiếm, trong khoảnh khắc kích phát tâm thần, phi kiếm bùng nổ, chàng cũng phải chịu thương tổn nghiêm trọng.
“Đại thúc!”
Tiểu Ức Khổ ôm lấy cánh tay Bạch Mộc Trần, sợ tới mức nước mắt giàn giạu.
Dáng vẻ lúc này của Bạch Mộc Trần quả rất đáng sợ, sắc mặt chàng trắng bệch không chút máu, khí tức trên người như có như không, phảng phất như lúc nào cũng có thể tiêu tán.
“Lão... lão Bạch, ngươi không sao chứ? Đừng... Đừng dọa ta!”
Nam Môn Phi Vũ thấy dáng vẻ của Bạch Mộc Trần lúc này vô cùng sợ hãi, cậu bé không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nếu không chắc chắn sẽ chẳng cầu khẩn đối phương giúp đỡ. Nếu Bạch Mộc Trần thật sự gặp chuyện bất trắc, có lẽ cả đời này cậu bé sẽ day dứt không thôi.
“Ta khốngao, chỉ hơi mệt chút thôi...”
Bạch Mộc Trần thu liễm tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, cố điều chỉnh nguyên khí đang hỗn loạn lại.
Không như hai đứa trẻ đang hoảng loạn kia, Quỷ Nhận chỉ cảm thấy vô cùng rung động!
Chỉ một kiếm đã giết chết chân tiên cửu phẩm, cho dù lúc trước Bạch Mộc Trần cũng chỉ dùng một kiếm đã đâm chết hắc nô, nhưng hành động đó chẳng khiến hắn chấn động như lúc này. Dẫu sao hắc nô vốn chỉ là một kẻ đã hoàn toàn mất đi lý trí, không biết cách ứng biến. Còn chân tiên cửu phẩm lại bất đồng, có thể tu luyện tới cảnh giới đó, bất luận tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn đều bất phàm, bằng không đã không được Thiên Cơ Minh lựa chọn.
Cùng có suy nghĩ như Quỷ Nhận không chỉ một hai kẻ, đại đa số tiên dân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía đấu trường nô lệ, cảm thấy chuyện này thật chẳng khác nào một giấc mộng.
Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời lại xảy ra biến hóa.
Một đợt tấn công nữa ùa tới, trận thế của đám bịt mặt đã đại loạn, tấm lưới tiên cũng tự sụp đổ.
Thấy cảnh tượng đó, bọn Nam Môn Vô Song vô cùng vui mừng, vội nhân cơ hội này lao ra!
“Ai? Vừa rồi là ai?”
“Khốn kiếp, đừng để chúng trốn thoát!”
“Mau đuổi theo!”
Đám người bịt mặt nhanh chóng phản ứng lại, đang muốn lao lên đuổi bắt, không ngờ một tiếng ầm thật lớn vang lên, cấm chế trên đấu trường nô lệ rất cuộc cũng bị phá hủy.
Một đám tiên sĩ lao vào đấu trường nô lệ, dẫn đầu không phải hai thiên tiên Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử mà lại là một cặp tiên sĩ trẻ tuổi, bọn họ chân đạp tường vân, quần áo sang trọng, trước ngực đính một dấu hiệu đặc thù. Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử đứng sau cặp tiên sĩ này, khuôn mặt kính cẩn và sợ hãi.
“Hai người kia là ai, rõ ràng không phải thiên tiên mà xem chừng địa vị còn cao hơn thiên tiên?”
“Bọn họ là người của Thái Nhất Tông, nhìn dấu hiệu trên áo đi, đó là ký hiệu của đệ tử truyền thừa đấy!”
“A!? Hóa ra là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, vậy chẳng phải địa vị còn cao hơn cả Nguyễn đại thiếu gia?”
“Đương nhiên rồi, thiếu tông chủ Thái Nhất Tông cũng là một trong số những đệ tử truyền thừa đấy.”
Nghe được thân phận của người vừa tới, mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông được coi là đối tượng để bồi dưỡng thành tông chủ đời sau, cho dù cuối cùng không thành tông chủ thì cũng trở thành người thừa kế của các đỉnh, các đường, cho nên địa vị cực cao, là lực lượng quan trọng nhất của Thái Nhất Tông.
Thật không ngờ lần này lại có hai đệ tử truyền thừa cùng xuất hiện tại đây.
Cảm thấy tò mò, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn.
Vị nam đệ tử Thái Nhất Tông vóc dáng cao gầy, cho dù tướng mạo không coi là tuấn dật song lại tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ phi phàm, như chúa tể cao ngạo, trong mắt thoáng hiện vẻ bễ nghế chúng sinh.
Còn nữ đệ tử Thái Nhất Tông lại có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất trần, nhje nhàng như đóa u lan trong thâm cốc, toàn thân tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ u nhã, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, ôn nhu như nước.
Có điều khi Bạch Mộc Trần thấy rõ tướng mạo hai người, lập tức ngây ra như bị sét đánh.
“Phụt!”
Tâm thần kích động, Bạch Mộc Trần lại phun ra một ngụm máu, thần sắc càng tiều tụy.
“Đại thúc!”
“Lão Bạch, ngươi sao vậy?”
“Các hạ?”
Quỷ Nhận cùng hai đứa trẻ đỡ bên người Bạch Mộc Trần, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chỉ có điều, lúc này sự chú ý của mọi người đều đặt trên hai vị truyền nhân của Thái Nhất Tông, ai lại quan tâm tới một tán tiên.
Đệ tử Thái Nhất Tông xuất hiện đã làm rối loạn hoàn toàn bố trí của Thiên Cơ Minh.
Thấy tình hình khong ổn, lão đại không dám tranh đấu tiếp với Ngô Dong, sau một lần va chạm bèn mượn lực bứt ra.
Đám lão nhị cũng ngừng bức bách Tả Nhĩ Lam, cùng bay về phía lão đại của mình, đám tiên sĩ che mặt còn lại cũng rối rít lui lại phía sau bốn thiên tiên này, ai cũng vào thế sẵn sàng nghênh chiến.
“Kẻ vừa ra tay là người phương nào?”
Lão đại sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng quát lớn: “Thiên Cơ Minh đang làm việc ở đây, những kẻ không liên quan mau tránh sang một bên, đừng tự chuốc lấy phiền phức!”
“Ha ha, không liên quan? Các ngươi thật to gan, dám đụng đến sư tỷ của ta lại còn gọi chúng ta là người không liên quan... Từ lúc nào mà Thiên Cơ Minh cũng dám hành sự bừa bãi, cưỡi lên đầu Thái Nhất Tông chúng ta?”
Nam tử cười nhạt mọt tiếng, chẳng buồn để ý tới người của Thiên Cơ Minh, ngược lại, từ từ cưỡi mây tới bên cạnh Tả Nhĩ Lam, đỡ lấy nàng: “Nhĩ Lam sư tỷ, sư tỷ nghỉ ngơi một chút đi, chỉ là đám tôm tép nhãi nhép thôi, chuyện còn lại cứ giao cho Huyền Thanh là được.”
“Vậy làm phiền sư đệ rồi.”
Thấy nam tử trước mặt, Tả Nhĩ Lam thay đổi thái độ lạnh lùng lúc thường, gò má ửng lên chút ngượng ngùng, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cùng lúc này, một nữ tử khác nhẹ nhàng bươcs lên hành lễ: “Mộ Dung Ngưng yên ra mắt Nhĩ Lam sư tỷ, sư tỷ không sao chứ?”
“Ừ!”
Tả Nhĩ Lam có vẻ không có cảm tình gì với vị sư muội này, chỉ khẽ gật nhẹ đầu coi như chào một câu, khác hẳn thái độ với nam tử kia.
Tả Nhĩ Lam thu lại tiên ấn, đứng sóng vai với hai người.
Hai bên giằng co, song không ai tự tự tiện ra tay trước.
Tình hình của Bạch Mộc Trần giờ như dời núi lấp biển, hoàn toàn hỗn loạn. “Mộ Dung Ngưng Yên” và “Huyền Thanh”, hai cái tên này khiến chàng bỗng có cảm giác như đã trải qua vài kiếp.
Đau đớn! Tuyệt vọng! Cừu hận!
Vô số ký ức tràn về, đắng cay ngọt bùi dâng lên trong lòng Bạch Mộc Trần.
"Ầm! Ầm! Ầm! "
Cấm chế của đấu trường nô lệ càng lúc càng yếu, mọi người đều căng thẳng nhìn lên trên, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc đều bị bắt, thiếu tông chủ Thái Nhất Tông vẫn đang khổ cực chống đỡ, thiếu chủ của tam đại thị tộc xem ra cũng sắp không cầm cự nổi.
Tình thế khó khăn như vậy, mọi người chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.
Song ngay lúc này, một luồng sáng lạnh đột nhiên xẹt qua bầu trời, kiếm tới như thần, nhẹ nhàng lóe lên, như muốn phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ!
Kiếm thế ép tới, đám tiên sĩ che mặt đều thầm kinh hãi!
Bọn họ muốn né tránh theo bản năng, song luồng ý chí kiếm đạo khổng lồ lại khóa chặt lấy, không cách nào thoát khỏi.
“Phốc!”
Ánh lạnh xuyển thẳng vào cơ thể, một kẻ bịt mặt trực tiếp bỏ mạng, thần hồn tiêu tán.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, luồng sáng lạnh đó thế bay không giảm, lại phóng thẳng về phía cấm chế...
“Ầm~”
“Bùng!”
Vừa va đã nổ, phi kiếm tan thành bụi phấn, cấm chế cũng rung động kịch liệt, một vết rách rất nhỏ nhanh chóng lan rộng ra.
Cùng lúc đó, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động mạnh, đột nhiên phun ra một ngụm máu, quỳ nửa người trên mặt đất.
Đừng nhìn kiếm thế vừa rồi uy mãnh vô song, sự thật là Bạch Mộc Trần đã phải trả cái giá rất lớn. Nguyên thần hào nhập cùng phi kiếm, trong khoảnh khắc kích phát tâm thần, phi kiếm bùng nổ, chàng cũng phải chịu thương tổn nghiêm trọng.
“Đại thúc!”
Tiểu Ức Khổ ôm lấy cánh tay Bạch Mộc Trần, sợ tới mức nước mắt giàn giạu.
Dáng vẻ lúc này của Bạch Mộc Trần quả rất đáng sợ, sắc mặt chàng trắng bệch không chút máu, khí tức trên người như có như không, phảng phất như lúc nào cũng có thể tiêu tán.
“Lão... lão Bạch, ngươi không sao chứ? Đừng... Đừng dọa ta!”
Nam Môn Phi Vũ thấy dáng vẻ của Bạch Mộc Trần lúc này vô cùng sợ hãi, cậu bé không biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nếu không chắc chắn sẽ chẳng cầu khẩn đối phương giúp đỡ. Nếu Bạch Mộc Trần thật sự gặp chuyện bất trắc, có lẽ cả đời này cậu bé sẽ day dứt không thôi.
“Ta khốngao, chỉ hơi mệt chút thôi...”
Bạch Mộc Trần thu liễm tâm thần, khoanh chân ngồi xuống, cố điều chỉnh nguyên khí đang hỗn loạn lại.
Không như hai đứa trẻ đang hoảng loạn kia, Quỷ Nhận chỉ cảm thấy vô cùng rung động!
Chỉ một kiếm đã giết chết chân tiên cửu phẩm, cho dù lúc trước Bạch Mộc Trần cũng chỉ dùng một kiếm đã đâm chết hắc nô, nhưng hành động đó chẳng khiến hắn chấn động như lúc này. Dẫu sao hắc nô vốn chỉ là một kẻ đã hoàn toàn mất đi lý trí, không biết cách ứng biến. Còn chân tiên cửu phẩm lại bất đồng, có thể tu luyện tới cảnh giới đó, bất luận tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn đều bất phàm, bằng không đã không được Thiên Cơ Minh lựa chọn.
Cùng có suy nghĩ như Quỷ Nhận không chỉ một hai kẻ, đại đa số tiên dân đều trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía đấu trường nô lệ, cảm thấy chuyện này thật chẳng khác nào một giấc mộng.
Chỉ trong chớp mắt, trên bầu trời lại xảy ra biến hóa.
Một đợt tấn công nữa ùa tới, trận thế của đám bịt mặt đã đại loạn, tấm lưới tiên cũng tự sụp đổ.
Thấy cảnh tượng đó, bọn Nam Môn Vô Song vô cùng vui mừng, vội nhân cơ hội này lao ra!
“Ai? Vừa rồi là ai?”
“Khốn kiếp, đừng để chúng trốn thoát!”
“Mau đuổi theo!”
Đám người bịt mặt nhanh chóng phản ứng lại, đang muốn lao lên đuổi bắt, không ngờ một tiếng ầm thật lớn vang lên, cấm chế trên đấu trường nô lệ rất cuộc cũng bị phá hủy.
Một đám tiên sĩ lao vào đấu trường nô lệ, dẫn đầu không phải hai thiên tiên Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử mà lại là một cặp tiên sĩ trẻ tuổi, bọn họ chân đạp tường vân, quần áo sang trọng, trước ngực đính một dấu hiệu đặc thù. Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử đứng sau cặp tiên sĩ này, khuôn mặt kính cẩn và sợ hãi.
“Hai người kia là ai, rõ ràng không phải thiên tiên mà xem chừng địa vị còn cao hơn thiên tiên?”
“Bọn họ là người của Thái Nhất Tông, nhìn dấu hiệu trên áo đi, đó là ký hiệu của đệ tử truyền thừa đấy!”
“A!? Hóa ra là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, vậy chẳng phải địa vị còn cao hơn cả Nguyễn đại thiếu gia?”
“Đương nhiên rồi, thiếu tông chủ Thái Nhất Tông cũng là một trong số những đệ tử truyền thừa đấy.”
Nghe được thân phận của người vừa tới, mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông được coi là đối tượng để bồi dưỡng thành tông chủ đời sau, cho dù cuối cùng không thành tông chủ thì cũng trở thành người thừa kế của các đỉnh, các đường, cho nên địa vị cực cao, là lực lượng quan trọng nhất của Thái Nhất Tông.
Thật không ngờ lần này lại có hai đệ tử truyền thừa cùng xuất hiện tại đây.
Cảm thấy tò mò, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn.
Vị nam đệ tử Thái Nhất Tông vóc dáng cao gầy, cho dù tướng mạo không coi là tuấn dật song lại tỏa ra một luồng khí thế mạnh mẽ phi phàm, như chúa tể cao ngạo, trong mắt thoáng hiện vẻ bễ nghế chúng sinh.
Còn nữ đệ tử Thái Nhất Tông lại có khuôn mặt xinh đẹp, khí chất xuất trần, nhje nhàng như đóa u lan trong thâm cốc, toàn thân tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ u nhã, khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, ôn nhu như nước.
Có điều khi Bạch Mộc Trần thấy rõ tướng mạo hai người, lập tức ngây ra như bị sét đánh.
“Phụt!”
Tâm thần kích động, Bạch Mộc Trần lại phun ra một ngụm máu, thần sắc càng tiều tụy.
“Đại thúc!”
“Lão Bạch, ngươi sao vậy?”
“Các hạ?”
Quỷ Nhận cùng hai đứa trẻ đỡ bên người Bạch Mộc Trần, trong lòng vô cùng lo lắng.
Chỉ có điều, lúc này sự chú ý của mọi người đều đặt trên hai vị truyền nhân của Thái Nhất Tông, ai lại quan tâm tới một tán tiên.
Đệ tử Thái Nhất Tông xuất hiện đã làm rối loạn hoàn toàn bố trí của Thiên Cơ Minh.
Thấy tình hình khong ổn, lão đại không dám tranh đấu tiếp với Ngô Dong, sau một lần va chạm bèn mượn lực bứt ra.
Đám lão nhị cũng ngừng bức bách Tả Nhĩ Lam, cùng bay về phía lão đại của mình, đám tiên sĩ che mặt còn lại cũng rối rít lui lại phía sau bốn thiên tiên này, ai cũng vào thế sẵn sàng nghênh chiến.
“Kẻ vừa ra tay là người phương nào?”
Lão đại sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng quát lớn: “Thiên Cơ Minh đang làm việc ở đây, những kẻ không liên quan mau tránh sang một bên, đừng tự chuốc lấy phiền phức!”
“Ha ha, không liên quan? Các ngươi thật to gan, dám đụng đến sư tỷ của ta lại còn gọi chúng ta là người không liên quan... Từ lúc nào mà Thiên Cơ Minh cũng dám hành sự bừa bãi, cưỡi lên đầu Thái Nhất Tông chúng ta?”
Nam tử cười nhạt mọt tiếng, chẳng buồn để ý tới người của Thiên Cơ Minh, ngược lại, từ từ cưỡi mây tới bên cạnh Tả Nhĩ Lam, đỡ lấy nàng: “Nhĩ Lam sư tỷ, sư tỷ nghỉ ngơi một chút đi, chỉ là đám tôm tép nhãi nhép thôi, chuyện còn lại cứ giao cho Huyền Thanh là được.”
“Vậy làm phiền sư đệ rồi.”
Thấy nam tử trước mặt, Tả Nhĩ Lam thay đổi thái độ lạnh lùng lúc thường, gò má ửng lên chút ngượng ngùng, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Cùng lúc này, một nữ tử khác nhẹ nhàng bươcs lên hành lễ: “Mộ Dung Ngưng yên ra mắt Nhĩ Lam sư tỷ, sư tỷ không sao chứ?”
“Ừ!”
Tả Nhĩ Lam có vẻ không có cảm tình gì với vị sư muội này, chỉ khẽ gật nhẹ đầu coi như chào một câu, khác hẳn thái độ với nam tử kia.
Tả Nhĩ Lam thu lại tiên ấn, đứng sóng vai với hai người.
Hai bên giằng co, song không ai tự tự tiện ra tay trước.
Tình hình của Bạch Mộc Trần giờ như dời núi lấp biển, hoàn toàn hỗn loạn. “Mộ Dung Ngưng Yên” và “Huyền Thanh”, hai cái tên này khiến chàng bỗng có cảm giác như đã trải qua vài kiếp.
Đau đớn! Tuyệt vọng! Cừu hận!
Vô số ký ức tràn về, đắng cay ngọt bùi dâng lên trong lòng Bạch Mộc Trần.
/198
|