Mỗi người đều có một câu chuyện trong quá khứ khó lòng quên được.
Mỗi câu chuyện đó lại ẩn chứa biết bao vui sầu ly hợp.
Bạch Mộc Trần vốn tưởng mình có thể quên, cũng đã quên, song tới khi thật sự gặp, chàng mới phát hiện, có một số chuyện có lẽ cả đời này mãi mãi không cách nào quên nổi, bởi chàng càng muốn quên, ký ức càng hiện lại rõ rangf thêm.
Huyền Thanh là một nam tử dã tâm bừng bừng, tài cao mưu lớn, cũng là tông chủ của Thiên Nhất môn tại tu tiên giới Thần Châu.
Khi còn ở hạ giới, tu vi của Huyền thanh vô cùng cao thâm, lực ép tà ma, từng đưa Thiên Nhất Tông lên tới bước đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là thống nhất cả tu tiên giới Thần Châu. Đây là một kẻ vì mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, có lẽ với tu tiên giới vô cùng tàn khốc này, người như hắn mới có thể đạt được thành tựu cao tuyệt, nhưng đối với Bạch Mộc Trần mà nói, đối phương lại là căn nguyên cho sự thù hận của mình.
Vì báo thù, Bạch Mộc Trần đã ẩn nấp trên trăm năm, dựa vào thủ đoạn dẫn động cả Cửu Cửu Thiên Kiếp để đồng quy vu tận cùng đối phương, cuối cùng gần như phá hủy toàn bộ truyền thừa của Thiên Nhất Tông. Bởi vậy có thể nói bọn họ có mối thù không đội trời chung
“Không... Không thể nào?”
Nhìn Huyền Thanh xuất hiện tại đây hoàn toàn không chút tổn hại, Bạch Mộc Trần đầu tiên ngẩn ra, sau đó mọi tâm tình lập tức phủ đầy cừu hận, sát khí ẩn hiện trong lòng.
Trên thế gian tuyệt đối không ai có khí tức giống nhau đến vậy, cho dù tên họi khác biệt nhưng ngay từ khi Bạch Mộc Trần vừa thấy Huyền Thanh, chàng đã khẳng định đối phương chính là thủ lãnh của Thiên Nhất Môn – Huyền Thanh thượng nhân.
Như cảm nhận được có nguy hiểm, Huyền Thanh theo bản năng nhìn về phía Bạch Mộc Trần khiến chàng thiếu chút nữa không nhịn nổi ra tay, có điều, Bạch Mộc Trần hiểu rõ hoàn cảnh của mình lúc này, vội vã cúi đầu, cố gắng để biểu hiện của bản thân không có gì khác thường.
May là với thân phận địa vị hiện giờ của Huyền Thanh vốn chẳng cần để ý tới một tiên nô nho nhỏ, chỉ tùy ý đảo mắt qua chứ chẳng hề để trong lòng.
Dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp không ai chạy trốn nổi, song Huyền Thanh vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn trở thành đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, rốt cuộc hắn đã gặp cơ duyên và kỳ ngộ tốt tới mức nào? Về phần tướng mạo Huyền Thanh cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trẻ lại không có gì kỳ lạ, dưới sự tẩy lễ của Thiên Kiếp, người ứng kiếp sẽ thoát thai hoán cốt, huống chi còn là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông!
“Đệ tử truyền thừa...”
Tâm tình Bạch Mộc Trần dần dần khôi phục, cố cưỡng chế đè ép oán niệm trong lòng lại.
Đệ tử truyền thừa thì đã làm sao? Trời cao ưu ái thì đã sao?
Nhớ năm đó, tại tu tiên giới thân phận Huyền Thanh cao quý tới mức nào, ngông cuồng tự đại tới mức nào, cuối cùng chẳng phải vẫn bị Bạch Mộc Trần dồn vào bước đường cùng, thiếu chút nữa cả sơn môn cũng bị hủy diệt sao. Bạch Mộc Trần vốn đã đạt tới cảnh giới phi thăng, nếu không vì báo thù chàng đã tu thành tiên sĩ từ lâu rồi, còn Huyền Thanh khi đó dẫu xuất chúng song chẳng qua chỉ là tu tiên giả cảnh giới quy nhất, kém hẳn một cảnh giới so với Bạch Mộc Trần.
Nếu nói về thiên tư, Bạch Mộc Trần không kém hơn bất cứ ai, chàng có sự kiên trì, có sự cố chấp với niềm tin của bản thân, thứ chàng theo đuổi là hy vọng đối với tương lai. Tuy chàng không biết Huyền Thanh gặp chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn còn sống, chàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Ánh mắt xoay chuyển, Bạch Mộc Trần nhìn sang bóng người xinh xắn bên cạnh Huyền Thanh.
Mộ Dung Ngưng Yên, thiên chi kiều nữ của Mộ Dung gia tại tu tiên giới Thần Châu, người mang thân thể Cửu Âm Huyền Mạch, không chỉ có thiên tư cao tuyệt mà còn cả tâm cơ thâm trầm, một lòng nỗ lực trấn hưng gia tộc, bởi thế, nàng có thể hy sinh mọi thứ, bao gồm cả tình cảm của chính mình.
Chính người con gái đó đã đẩy Bạch Mộc Trần vào bước đường cùng đầy mỹ lệ, song cũng khiến chàng tổn thương sâu sắc nhất.
Hai người bọn họ quen nhau trong chốn hồng trần, chẳng khác nào cá về với nước, quên hẳn chuyện trên bờ.
Bọn họ yêu mến nhau, cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Mà tới giờ, giữa họ lại chẳng còn bất cứ quan hệ nào.
Đúng vậy, bọn họ không còn bất kỳ quan hệ gì, kể từ khi Mộ Dung Ngưng Yên lựa chon gia tộc của mình, mọi thứ giữa bọn họ đều đã bị cắt đứt, chỉ còn lại lạnh lùng và thản nhiên. Mặc dù vậy, Bạch Mộc Trần vẫn khó lòng quên nổi đối phương, thường xuyên nhớ tới cô gái đã làm mình tổn thương này.
Trời nhược hữu tình thiên diệc lão (tạm dịch: trời nếu hữu tình trời cũng già thôi), nếu đã vô tình, thế nào là tiên?
Vốn dĩ , Bạch Mộc Trần tưởng rằng mình sẽ mãi mãi không gặp lại Mộ Dung Ngưng Yên nữa, nào ngờ đối phương lại xuất hiện tại nơi này. Có lẽ, quyết định của Mộ Dung Ngưng Yên lúc trước là đúng.
Vừa nghĩ tới tình cảnh bản thân bây giờ, tâm trạng Bạch Mộc Trần vô cùng phức tạp. Chỉ mới một thời gian trước, chàng cũng là kỳ tài tiên đạo, là hy vọng chấn hưng sư môn, song hiện giờ thì sao, chẳng qua chỉ là một tên tán tiên, một tên tiên nô ti tiện, chịu mọi xiềng xích, nhận mọi khinh bỉ, hy vọng xa vời.
Ngược lại, Mộ Dung Ngưng Yên, đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, thân phận cao quý, địa vị cao sang, so với Bạch Mộc Trần hiện giờ thật chẳng khác nào một trời một vực, bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng ngổn ngang chồng chất, im lặng không nói gì.
Trong lúc bối rối, chàng nhớ lại rất nhiều chuyện, từng ký ức lóe lên rồi vụt tắt, để lại phần nhiều là chua xót và thù hận.
Thứ phải tiêu tan, cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Thứ vẫn nhớ, cuối cùng sẽ không quên, những hồi ức về năm tháng đó chưa từng biến mất.
Tới tận bây giờ, chàng vẫn còn nhớ rõ.
Trên chợ Cảnh Lan, bầu không khí tiêu điều, đấu trường nô lệ cũng bị phá hủy tới mức không chịu nổi.
Thiên Cơ Minh rốt cuộc không động thủ tiếp nữa, cuối cùng lựa chọn rút lui.
Bọn họ đã bắt được thiếu chủ của Thiên Vi Phủ và thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc, nhiệm vụ có thể coi là đã hoàn thành, không cần tiếp tục liều mạng. Mặc dù không thể coi là hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ đại cục.
Tả Nhĩ Lam và Huyền Thanh, Mộ Dung Ngưng Yên cũng không truy kích, chuyện lần này bọn họ rõ ràng không nằm trong kế hoạch của chúng, cho nên cũng không cần mạo hiểm để cứu những người kia, bởi vậy, ba người bèn tự bỏ đi.
Không sai, đúng là không cần mạo hiểm.
Đừng tưởng thế lực của Thiên Vi Phủ với tứ đại gia tộc không nhỏ, trong mắt Thái Nhất Tông chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu không phải để tiện chỉnh đốn các thế lực, Thiên Vi Phủ cũng chẳng lọt vào pháp nhãn Thái Nhất Tông.
Người của Thái Nhất Tông bỏ đi, ba thiên tiên trấn chủ chợ Cảnh Lan lập tức tròn mắt, với thực lực của bọn họ sao là đối thủ của Thiên Cơ Minh được.
Có thể làn gì được đây, người ta không muốn truy kích, ba người bọn họ lại chẳng thể chậm trễ, cho dù là làm bộ cũng không thể để Thiên Cơ Minh tùy ý bỏ đi như vậy được, nếu không làm sao nói lại với Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc đây?
Trao đổi với nhau một ánh mắt, ba vị thiên tiên âm thầm than khổ, sau đó đều tự điều động thủ hạ đuổi theo.
๑๑۩۞۩๑๑
Khu vực đấu trường đã bị tàn phá nặng nề, không ai muốn ở lại.
Chỉ thấy trên khán tiên dân hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng giải tán.
Cũng nên đi rồi, cũng nên giải tán rồi.
Loáng cái, đấu trường nô lệ đã trở nên yên tĩnh, nhưng nhìn đâu cũng thấy cảnh hoang tàn.
“Đại ca... Đại ca không sao chứ, thật tốt quá!”
Kêu lên một tiếng, Nam Môn Khiếu Vân chạy nhanh về phía Nam Môn Vô Song, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt đầy vẻ oán độc.
“Tên này lại phát điên gì vậy?”
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy đoán được chắc chắn nhị ca qua đó kể xấu, cũng không cam lòng, muốn chạy qua.
Lúc này, người của tam đại thị tộc đều đã khôi phục tâm thần, tụ tập lại với nhau.
Mỗi câu chuyện đó lại ẩn chứa biết bao vui sầu ly hợp.
Bạch Mộc Trần vốn tưởng mình có thể quên, cũng đã quên, song tới khi thật sự gặp, chàng mới phát hiện, có một số chuyện có lẽ cả đời này mãi mãi không cách nào quên nổi, bởi chàng càng muốn quên, ký ức càng hiện lại rõ rangf thêm.
Huyền Thanh là một nam tử dã tâm bừng bừng, tài cao mưu lớn, cũng là tông chủ của Thiên Nhất môn tại tu tiên giới Thần Châu.
Khi còn ở hạ giới, tu vi của Huyền thanh vô cùng cao thâm, lực ép tà ma, từng đưa Thiên Nhất Tông lên tới bước đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là thống nhất cả tu tiên giới Thần Châu. Đây là một kẻ vì mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào, có lẽ với tu tiên giới vô cùng tàn khốc này, người như hắn mới có thể đạt được thành tựu cao tuyệt, nhưng đối với Bạch Mộc Trần mà nói, đối phương lại là căn nguyên cho sự thù hận của mình.
Vì báo thù, Bạch Mộc Trần đã ẩn nấp trên trăm năm, dựa vào thủ đoạn dẫn động cả Cửu Cửu Thiên Kiếp để đồng quy vu tận cùng đối phương, cuối cùng gần như phá hủy toàn bộ truyền thừa của Thiên Nhất Tông. Bởi vậy có thể nói bọn họ có mối thù không đội trời chung
“Không... Không thể nào?”
Nhìn Huyền Thanh xuất hiện tại đây hoàn toàn không chút tổn hại, Bạch Mộc Trần đầu tiên ngẩn ra, sau đó mọi tâm tình lập tức phủ đầy cừu hận, sát khí ẩn hiện trong lòng.
Trên thế gian tuyệt đối không ai có khí tức giống nhau đến vậy, cho dù tên họi khác biệt nhưng ngay từ khi Bạch Mộc Trần vừa thấy Huyền Thanh, chàng đã khẳng định đối phương chính là thủ lãnh của Thiên Nhất Môn – Huyền Thanh thượng nhân.
Như cảm nhận được có nguy hiểm, Huyền Thanh theo bản năng nhìn về phía Bạch Mộc Trần khiến chàng thiếu chút nữa không nhịn nổi ra tay, có điều, Bạch Mộc Trần hiểu rõ hoàn cảnh của mình lúc này, vội vã cúi đầu, cố gắng để biểu hiện của bản thân không có gì khác thường.
May là với thân phận địa vị hiện giờ của Huyền Thanh vốn chẳng cần để ý tới một tiên nô nho nhỏ, chỉ tùy ý đảo mắt qua chứ chẳng hề để trong lòng.
Dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp không ai chạy trốn nổi, song Huyền Thanh vẫn sống khỏe mạnh, hơn nữa còn trở thành đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, rốt cuộc hắn đã gặp cơ duyên và kỳ ngộ tốt tới mức nào? Về phần tướng mạo Huyền Thanh cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lúc trẻ lại không có gì kỳ lạ, dưới sự tẩy lễ của Thiên Kiếp, người ứng kiếp sẽ thoát thai hoán cốt, huống chi còn là đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông!
“Đệ tử truyền thừa...”
Tâm tình Bạch Mộc Trần dần dần khôi phục, cố cưỡng chế đè ép oán niệm trong lòng lại.
Đệ tử truyền thừa thì đã làm sao? Trời cao ưu ái thì đã sao?
Nhớ năm đó, tại tu tiên giới thân phận Huyền Thanh cao quý tới mức nào, ngông cuồng tự đại tới mức nào, cuối cùng chẳng phải vẫn bị Bạch Mộc Trần dồn vào bước đường cùng, thiếu chút nữa cả sơn môn cũng bị hủy diệt sao. Bạch Mộc Trần vốn đã đạt tới cảnh giới phi thăng, nếu không vì báo thù chàng đã tu thành tiên sĩ từ lâu rồi, còn Huyền Thanh khi đó dẫu xuất chúng song chẳng qua chỉ là tu tiên giả cảnh giới quy nhất, kém hẳn một cảnh giới so với Bạch Mộc Trần.
Nếu nói về thiên tư, Bạch Mộc Trần không kém hơn bất cứ ai, chàng có sự kiên trì, có sự cố chấp với niềm tin của bản thân, thứ chàng theo đuổi là hy vọng đối với tương lai. Tuy chàng không biết Huyền Thanh gặp chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn còn sống, chàng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định.
Ánh mắt xoay chuyển, Bạch Mộc Trần nhìn sang bóng người xinh xắn bên cạnh Huyền Thanh.
Mộ Dung Ngưng Yên, thiên chi kiều nữ của Mộ Dung gia tại tu tiên giới Thần Châu, người mang thân thể Cửu Âm Huyền Mạch, không chỉ có thiên tư cao tuyệt mà còn cả tâm cơ thâm trầm, một lòng nỗ lực trấn hưng gia tộc, bởi thế, nàng có thể hy sinh mọi thứ, bao gồm cả tình cảm của chính mình.
Chính người con gái đó đã đẩy Bạch Mộc Trần vào bước đường cùng đầy mỹ lệ, song cũng khiến chàng tổn thương sâu sắc nhất.
Hai người bọn họ quen nhau trong chốn hồng trần, chẳng khác nào cá về với nước, quên hẳn chuyện trên bờ.
Bọn họ yêu mến nhau, cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Mà tới giờ, giữa họ lại chẳng còn bất cứ quan hệ nào.
Đúng vậy, bọn họ không còn bất kỳ quan hệ gì, kể từ khi Mộ Dung Ngưng Yên lựa chon gia tộc của mình, mọi thứ giữa bọn họ đều đã bị cắt đứt, chỉ còn lại lạnh lùng và thản nhiên. Mặc dù vậy, Bạch Mộc Trần vẫn khó lòng quên nổi đối phương, thường xuyên nhớ tới cô gái đã làm mình tổn thương này.
Trời nhược hữu tình thiên diệc lão (tạm dịch: trời nếu hữu tình trời cũng già thôi), nếu đã vô tình, thế nào là tiên?
Vốn dĩ , Bạch Mộc Trần tưởng rằng mình sẽ mãi mãi không gặp lại Mộ Dung Ngưng Yên nữa, nào ngờ đối phương lại xuất hiện tại nơi này. Có lẽ, quyết định của Mộ Dung Ngưng Yên lúc trước là đúng.
Vừa nghĩ tới tình cảnh bản thân bây giờ, tâm trạng Bạch Mộc Trần vô cùng phức tạp. Chỉ mới một thời gian trước, chàng cũng là kỳ tài tiên đạo, là hy vọng chấn hưng sư môn, song hiện giờ thì sao, chẳng qua chỉ là một tên tán tiên, một tên tiên nô ti tiện, chịu mọi xiềng xích, nhận mọi khinh bỉ, hy vọng xa vời.
Ngược lại, Mộ Dung Ngưng Yên, đệ tử truyền thừa của Thái Nhất Tông, thân phận cao quý, địa vị cao sang, so với Bạch Mộc Trần hiện giờ thật chẳng khác nào một trời một vực, bọn họ đã không còn là người trong cùng một thế giới nữa.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng ngổn ngang chồng chất, im lặng không nói gì.
Trong lúc bối rối, chàng nhớ lại rất nhiều chuyện, từng ký ức lóe lên rồi vụt tắt, để lại phần nhiều là chua xót và thù hận.
Thứ phải tiêu tan, cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Thứ vẫn nhớ, cuối cùng sẽ không quên, những hồi ức về năm tháng đó chưa từng biến mất.
Tới tận bây giờ, chàng vẫn còn nhớ rõ.
Trên chợ Cảnh Lan, bầu không khí tiêu điều, đấu trường nô lệ cũng bị phá hủy tới mức không chịu nổi.
Thiên Cơ Minh rốt cuộc không động thủ tiếp nữa, cuối cùng lựa chọn rút lui.
Bọn họ đã bắt được thiếu chủ của Thiên Vi Phủ và thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc, nhiệm vụ có thể coi là đã hoàn thành, không cần tiếp tục liều mạng. Mặc dù không thể coi là hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn bộ đại cục.
Tả Nhĩ Lam và Huyền Thanh, Mộ Dung Ngưng Yên cũng không truy kích, chuyện lần này bọn họ rõ ràng không nằm trong kế hoạch của chúng, cho nên cũng không cần mạo hiểm để cứu những người kia, bởi vậy, ba người bèn tự bỏ đi.
Không sai, đúng là không cần mạo hiểm.
Đừng tưởng thế lực của Thiên Vi Phủ với tứ đại gia tộc không nhỏ, trong mắt Thái Nhất Tông chẳng qua chỉ là chút chuyện nhỏ, nếu không phải để tiện chỉnh đốn các thế lực, Thiên Vi Phủ cũng chẳng lọt vào pháp nhãn Thái Nhất Tông.
Người của Thái Nhất Tông bỏ đi, ba thiên tiên trấn chủ chợ Cảnh Lan lập tức tròn mắt, với thực lực của bọn họ sao là đối thủ của Thiên Cơ Minh được.
Có thể làn gì được đây, người ta không muốn truy kích, ba người bọn họ lại chẳng thể chậm trễ, cho dù là làm bộ cũng không thể để Thiên Cơ Minh tùy ý bỏ đi như vậy được, nếu không làm sao nói lại với Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc đây?
Trao đổi với nhau một ánh mắt, ba vị thiên tiên âm thầm than khổ, sau đó đều tự điều động thủ hạ đuổi theo.
๑๑۩۞۩๑๑
Khu vực đấu trường đã bị tàn phá nặng nề, không ai muốn ở lại.
Chỉ thấy trên khán tiên dân hai mắt nhìn nhau, nhanh chóng giải tán.
Cũng nên đi rồi, cũng nên giải tán rồi.
Loáng cái, đấu trường nô lệ đã trở nên yên tĩnh, nhưng nhìn đâu cũng thấy cảnh hoang tàn.
“Đại ca... Đại ca không sao chứ, thật tốt quá!”
Kêu lên một tiếng, Nam Môn Khiếu Vân chạy nhanh về phía Nam Môn Vô Song, thi thoảng lại quay đầu lại nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt đầy vẻ oán độc.
“Tên này lại phát điên gì vậy?”
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy đoán được chắc chắn nhị ca qua đó kể xấu, cũng không cam lòng, muốn chạy qua.
Lúc này, người của tam đại thị tộc đều đã khôi phục tâm thần, tụ tập lại với nhau.
/198
|