Nguy cơ qua đi, tam đại thị tộc đều thở phào một hơi, cho dù kết quả giờ cũng chẳng mấy lạc quan.
Chợ Cảnh Lan là nơi tụ tập trung bảo vật trong dãy núi Cảnh Lan, là trọng điểm phát triển của tam đại thị tộc. Lần này khu chợ bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, chẳng biết bao lâu mới có thể khôi phục như cũ. Huống hồ, thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc đều bị người ta bắt cóc trong chợ Cảnh Lan, tam đại thị tộc bọn họ không cách nào trốn tránh trách nhiệm. Tuy nói kẻ địch quá mạnh mẽ, song chắc chắn sẽ phải chịu đựng lửa giận của phủ chủ Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc.
Nói tóm lại, chuyện tập kích lần này là đả kích lớn chưa từng có đối với tam đại thị tộc.
Nuốt viên đan dược và điều tức xong, Nam Môn Vô Song cùng Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng dần dần khôi phục như trước. Chỉ có điều nhìn cục diện rối ren trước mắt, bọn họ đều thấy khó chịu. Điểm đáng mừng duy nhất là rốt cuộc ba người bọn họ cũng bình yên vô sự.
Nhắc tới chuyện bình yên vô sự, ba người Nam Môn Vô Song vô cùng cảm kích và hiếu kỳ đối với người vừa ra tay giúp đỡ. Vừa rồi tình hình nguy cấp, bọn họ không chú ý tới tình huống bên dưới, không biết ai là người ra tay cứu giúp, nếu không phải có thanh kiếm đột nhiên xuất hiện kia, kết cục của ba người bọn họ sợ rằng cũng giống đám Nguyễn Hằng rồi.
“Đại ca! Đại ca...”
Nam Môn Khiếu Vân chạy tới, Nam Môn Khiếu Vân đang chuẩn bị mở miệng hỏi song lại bị đối phương cướp lời: “Đại ca, huynh... huynh phải làm chủ cho đệ! Tên tiện nô kia đánh lén đệ, hại đệ thật thảm...”
“Có chuyện gì vậy Khiếu Vân, nói rõ đi!”
Nhìn tên đệ đệ mình hô hô gào gào, khuôn mặt Nam Môn Khiếu Vân lộ vẻ không vui. Tốt xấu gì cũng là nhị thiếu gia của thị tộc Nam Môn, làm vậy còn ra thể thống gì nữa, nếu không có Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng ở bên cạnh, chắc hắn đã mắng cho gã em trai này một trận rồi.
Nhưng nói gì thì nói, bộ dáng hiện giờ của Nam Môn Khiếu Vân quả thật rất chật vật, không chỉ mặt mũi bầm dập mà quần áo còn tàn tạ, còn tệ hơn nhiều so với đám ăn mày dưới hạ giới.
“Là lão tam cùng tên tiện nô đi cùng con nha đầu chết tiệt, vừa nãy...”
“Câm miệng, đai ca đừng nghe hắn nói bậy!”
Nam Môn Khiếu Vân đang định nói xấu Bạch Mộc Trần một phen thì Nam Môn Phi Vũ lao tới ngắt lời đối phương.
“Thằng nhóc thối, ngươi có tư cách quái gì mà đòi nói chuyện ở đây, cút sang một bên.”
Nam Môn Khiếu Vân giơ tay cản Nam Môn Phi Vũ lại, tu vi của cậu bé vốn kém xa hắn, chỉ đành gấp giọng hét lớn: “Đại ca, đừng nghe hắn nói bậy, vừa rồi hắc nô muốn giết hắn, hắn không trốn được bèn dẫn quái vật sang chỗ bọn đệ, nếu không nhờ lão Bạch liều mạng ngăn quái vật, chúng ta đều chết hết rồi!”
“Thối lắm!”
Nam Môn Khiếu Vân trong lòng hoảng hốt, vội vàng phản bác: “Không có hắn ta cũng thoát được khỏi tên hắc nô đó nhé, nhưng tên tiện nô đó đá ta một cước, rõ ràng muốn đẩy ta về phía hắc nô, mượn đao giết người, nếu không nhờ ta phản ứng nhanh, cố ý để hắn đá lên trời sợ rằng đã bị hắc nô xé thành hai nửa.”
“Không đúng, đại ca, không phải thế, hắn nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen!”
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi, tên tiện nô kia rõ ràng định hại ta!”
Hai huynh đệ lớn tiếng cãi nhau, Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng đứng bên cạnh, hứng thú nhìn Nam Môn Vô Song, muốn xem xem đối phương sẽ xử lý ra sao.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng nói nữa!”
Hôm nay Nam Môn Vô Song có thể nói là mất sạch thể diện, trước thì bị kẻ khác chèn ép, giờ lại gặp nội chiến giữa anh em trong nhà, khiến hắn thật sự rất bực tức.
Phẩm hạnh em trai mình ra sao, đương nhiên Nam Môn Vô Song hiểu rõ, có điều chuyện này liên quan tới thể diện của thị tộc Nam Môn, đâu thể để người ngoài cười chê được?
“Lão Bạch? Là tên tiên nô bên cạnh nha đầu Ức Khổ sao? Cứ gọi hắn lại đây gặp ta trước đã...”
Nam Môn Vô Song dẫu sao cũng là thiếu chủ thị tộc, hắn nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm cho chi trưởng của thị tộc, cho nên trong mắt hắn, một tiên nô bất kính với chủ nhân là tội tỗi cực lớn, cho dù chân tướng có thể khác với những gì Nam Môn Khiếu Vân đã nói, hắn cũng không thể để người của thị tộc Nam Môn chịu thiệt.
"Đại ca. . ."
Nam Môn Phi Vũ đang định giải thích, Nam Môn Vô Song trầm mặt nói: “Đừng nói gì nữa, ta sẽ tự hỏi rõ.”
“Không phải!”
Nam Môn Phi Vũ trong lòng càng căng thẳng, không buồn để ý tới thể diện của huynh trưởng nữa, tức giận nói: “Lão Bạch trước tiên vì cứu bọn đệ bị hắc nô đả thương, sau đó vì cứu các huynh lại bị tổn thương nguyên khí, giờ lão Bạch đã sắp chết rồi, gọi hắn qua đây sao, các người thật quá đáng!”
“Cái gì?”
Nam Môn Vô Song nghe vậy ngẩn ra, ngay cả Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng nghi ngờ tai mình nghe lầm.
Ba người không tự chủ đưa mắt về phía Bạch Mộc Trần, chỉ thấy đối phương đang nhắm mắt điều tức, khí tức trên người vô cùng suy yếu.
Tuy không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao một tán tiên nhất kiếp lại làm ra được chuyện lúc nãy, nhưng đám người Nam Môn Vô Song tin tưởng, Nam Môn Phi Vũ chắc chắn không nói dối, tiên nô kia rõ ràng đã phải trả một cái giá không nhỏ.
“Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện ra sao?”
Khí thế của Nam Môn Vô Song hơi động, đẩy huynh đệ mình sang một bên.
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy mừng rỡ, vội vàng kể hết những chuyện vừa xảy ra.
Mọi chuyện phơi bày, ai đúng ai sai cũng đều rõ ràng.
Đám người Nam Môn Vô Song vô cùng khiếp sợ và tò mò, không ngờ một tên tiên nô nho nhỏ lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Vậy, giờ nên làm sao đây?
Ơn cứu mạng đâu phải là nhỏ, mọi người đều đang đứng xem, nếu xử lý không thỏa đáng không chỉ khiến nhân tâm nguội lạnh, sau này còn ai dám trung tâm với thị tộc, còn ai dám cống hiến cho thị tộc.
Nam Môn Vô Song lạnh lùng liếc mắt sang Nam Môn Khiếu Vân, khiến kẻ sau rụt cổ lại, tự biết lần này mình đã làm quá.
Trầm ngâm trong chóc lát, Nam Môn Vô Song quay sang Nam Môn Phi Vũ nói: “Người này có công cứu chủ, cho dù lúc đó có làm chuyện gì cũng có thể thông cảm được. Quy củ của thị tộc Nam Môn trước giờ đều là có công tất thưởng... Có điều người này giờ đang trị thương, giờ chúng ta không nên quấy rối, hơn nữa chợ Cảnh Lan xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải tới xử ngay, cho nên chuyện khen thưởng phải chờ về thị tộc rồi mới bàn thêm được.”
Ngừng một chút, Nam Môn Vô Song lấy ra một lọ đan dược tương đối quý giá, đưa cho Nam Môn Phi Vũ rồi nói: “Phi Vũ, đệ cầm dan dược của ta đưa tới cho hắn xem hắn có cần không, sau đó chờ lúc nào hắn tỉnh, các ngươi cùng trở về, ta sẽ để lại cho các ngươi một chiếc thuyền mây.
“Đại ca...”
Nam Môn Khiếu Vân kêu lên không cam lòng, hắn vốn tưởng huynh trưởng sẽ ra mặt giúp mình, nào ngờ kết quả cuối cùng lại là thế này. Trong lòng vô cùng tức giận, gã trừng mắt nhìn Nam Môn Phi Vũ một cái, nếu không phải do đối phương, sao đại ca lại nói giúp một tên tiện nô được.
“Lão nhị, ngươi làm bậy thế đủ chưa, còn ngại mất mặt chưa đủ à? Về ngay cho ta, sẽ tự có gia quy xử trí ngươi.”
Nam Môn Vô Song sao lại không hiểu tâm tư của huynh đệ, vươn tay kéo đối phương qua, sau đó suất lĩnh đội hộ vệ đi khỏi.
Chợ Cảnh Lan là nơi tụ tập trung bảo vật trong dãy núi Cảnh Lan, là trọng điểm phát triển của tam đại thị tộc. Lần này khu chợ bị thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, chẳng biết bao lâu mới có thể khôi phục như cũ. Huống hồ, thiếu chủ Thiên Vi Phủ cùng thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc đều bị người ta bắt cóc trong chợ Cảnh Lan, tam đại thị tộc bọn họ không cách nào trốn tránh trách nhiệm. Tuy nói kẻ địch quá mạnh mẽ, song chắc chắn sẽ phải chịu đựng lửa giận của phủ chủ Thiên Vi Phủ và tứ đại gia tộc.
Nói tóm lại, chuyện tập kích lần này là đả kích lớn chưa từng có đối với tam đại thị tộc.
Nuốt viên đan dược và điều tức xong, Nam Môn Vô Song cùng Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng dần dần khôi phục như trước. Chỉ có điều nhìn cục diện rối ren trước mắt, bọn họ đều thấy khó chịu. Điểm đáng mừng duy nhất là rốt cuộc ba người bọn họ cũng bình yên vô sự.
Nhắc tới chuyện bình yên vô sự, ba người Nam Môn Vô Song vô cùng cảm kích và hiếu kỳ đối với người vừa ra tay giúp đỡ. Vừa rồi tình hình nguy cấp, bọn họ không chú ý tới tình huống bên dưới, không biết ai là người ra tay cứu giúp, nếu không phải có thanh kiếm đột nhiên xuất hiện kia, kết cục của ba người bọn họ sợ rằng cũng giống đám Nguyễn Hằng rồi.
“Đại ca! Đại ca...”
Nam Môn Khiếu Vân chạy tới, Nam Môn Khiếu Vân đang chuẩn bị mở miệng hỏi song lại bị đối phương cướp lời: “Đại ca, huynh... huynh phải làm chủ cho đệ! Tên tiện nô kia đánh lén đệ, hại đệ thật thảm...”
“Có chuyện gì vậy Khiếu Vân, nói rõ đi!”
Nhìn tên đệ đệ mình hô hô gào gào, khuôn mặt Nam Môn Khiếu Vân lộ vẻ không vui. Tốt xấu gì cũng là nhị thiếu gia của thị tộc Nam Môn, làm vậy còn ra thể thống gì nữa, nếu không có Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng ở bên cạnh, chắc hắn đã mắng cho gã em trai này một trận rồi.
Nhưng nói gì thì nói, bộ dáng hiện giờ của Nam Môn Khiếu Vân quả thật rất chật vật, không chỉ mặt mũi bầm dập mà quần áo còn tàn tạ, còn tệ hơn nhiều so với đám ăn mày dưới hạ giới.
“Là lão tam cùng tên tiện nô đi cùng con nha đầu chết tiệt, vừa nãy...”
“Câm miệng, đai ca đừng nghe hắn nói bậy!”
Nam Môn Khiếu Vân đang định nói xấu Bạch Mộc Trần một phen thì Nam Môn Phi Vũ lao tới ngắt lời đối phương.
“Thằng nhóc thối, ngươi có tư cách quái gì mà đòi nói chuyện ở đây, cút sang một bên.”
Nam Môn Khiếu Vân giơ tay cản Nam Môn Phi Vũ lại, tu vi của cậu bé vốn kém xa hắn, chỉ đành gấp giọng hét lớn: “Đại ca, đừng nghe hắn nói bậy, vừa rồi hắc nô muốn giết hắn, hắn không trốn được bèn dẫn quái vật sang chỗ bọn đệ, nếu không nhờ lão Bạch liều mạng ngăn quái vật, chúng ta đều chết hết rồi!”
“Thối lắm!”
Nam Môn Khiếu Vân trong lòng hoảng hốt, vội vàng phản bác: “Không có hắn ta cũng thoát được khỏi tên hắc nô đó nhé, nhưng tên tiện nô đó đá ta một cước, rõ ràng muốn đẩy ta về phía hắc nô, mượn đao giết người, nếu không nhờ ta phản ứng nhanh, cố ý để hắn đá lên trời sợ rằng đã bị hắc nô xé thành hai nửa.”
“Không đúng, đại ca, không phải thế, hắn nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen!”
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi, tên tiện nô kia rõ ràng định hại ta!”
Hai huynh đệ lớn tiếng cãi nhau, Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng đứng bên cạnh, hứng thú nhìn Nam Môn Vô Song, muốn xem xem đối phương sẽ xử lý ra sao.
“Được rồi, hai người các ngươi đừng nói nữa!”
Hôm nay Nam Môn Vô Song có thể nói là mất sạch thể diện, trước thì bị kẻ khác chèn ép, giờ lại gặp nội chiến giữa anh em trong nhà, khiến hắn thật sự rất bực tức.
Phẩm hạnh em trai mình ra sao, đương nhiên Nam Môn Vô Song hiểu rõ, có điều chuyện này liên quan tới thể diện của thị tộc Nam Môn, đâu thể để người ngoài cười chê được?
“Lão Bạch? Là tên tiên nô bên cạnh nha đầu Ức Khổ sao? Cứ gọi hắn lại đây gặp ta trước đã...”
Nam Môn Vô Song dẫu sao cũng là thiếu chủ thị tộc, hắn nhất định phải giữ gìn tôn nghiêm cho chi trưởng của thị tộc, cho nên trong mắt hắn, một tiên nô bất kính với chủ nhân là tội tỗi cực lớn, cho dù chân tướng có thể khác với những gì Nam Môn Khiếu Vân đã nói, hắn cũng không thể để người của thị tộc Nam Môn chịu thiệt.
"Đại ca. . ."
Nam Môn Phi Vũ đang định giải thích, Nam Môn Vô Song trầm mặt nói: “Đừng nói gì nữa, ta sẽ tự hỏi rõ.”
“Không phải!”
Nam Môn Phi Vũ trong lòng càng căng thẳng, không buồn để ý tới thể diện của huynh trưởng nữa, tức giận nói: “Lão Bạch trước tiên vì cứu bọn đệ bị hắc nô đả thương, sau đó vì cứu các huynh lại bị tổn thương nguyên khí, giờ lão Bạch đã sắp chết rồi, gọi hắn qua đây sao, các người thật quá đáng!”
“Cái gì?”
Nam Môn Vô Song nghe vậy ngẩn ra, ngay cả Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng cũng nghi ngờ tai mình nghe lầm.
Ba người không tự chủ đưa mắt về phía Bạch Mộc Trần, chỉ thấy đối phương đang nhắm mắt điều tức, khí tức trên người vô cùng suy yếu.
Tuy không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao một tán tiên nhất kiếp lại làm ra được chuyện lúc nãy, nhưng đám người Nam Môn Vô Song tin tưởng, Nam Môn Phi Vũ chắc chắn không nói dối, tiên nô kia rõ ràng đã phải trả một cái giá không nhỏ.
“Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện ra sao?”
Khí thế của Nam Môn Vô Song hơi động, đẩy huynh đệ mình sang một bên.
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy mừng rỡ, vội vàng kể hết những chuyện vừa xảy ra.
Mọi chuyện phơi bày, ai đúng ai sai cũng đều rõ ràng.
Đám người Nam Môn Vô Song vô cùng khiếp sợ và tò mò, không ngờ một tên tiên nô nho nhỏ lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Vậy, giờ nên làm sao đây?
Ơn cứu mạng đâu phải là nhỏ, mọi người đều đang đứng xem, nếu xử lý không thỏa đáng không chỉ khiến nhân tâm nguội lạnh, sau này còn ai dám trung tâm với thị tộc, còn ai dám cống hiến cho thị tộc.
Nam Môn Vô Song lạnh lùng liếc mắt sang Nam Môn Khiếu Vân, khiến kẻ sau rụt cổ lại, tự biết lần này mình đã làm quá.
Trầm ngâm trong chóc lát, Nam Môn Vô Song quay sang Nam Môn Phi Vũ nói: “Người này có công cứu chủ, cho dù lúc đó có làm chuyện gì cũng có thể thông cảm được. Quy củ của thị tộc Nam Môn trước giờ đều là có công tất thưởng... Có điều người này giờ đang trị thương, giờ chúng ta không nên quấy rối, hơn nữa chợ Cảnh Lan xảy ra chuyện lớn như vậy, ta phải tới xử ngay, cho nên chuyện khen thưởng phải chờ về thị tộc rồi mới bàn thêm được.”
Ngừng một chút, Nam Môn Vô Song lấy ra một lọ đan dược tương đối quý giá, đưa cho Nam Môn Phi Vũ rồi nói: “Phi Vũ, đệ cầm dan dược của ta đưa tới cho hắn xem hắn có cần không, sau đó chờ lúc nào hắn tỉnh, các ngươi cùng trở về, ta sẽ để lại cho các ngươi một chiếc thuyền mây.
“Đại ca...”
Nam Môn Khiếu Vân kêu lên không cam lòng, hắn vốn tưởng huynh trưởng sẽ ra mặt giúp mình, nào ngờ kết quả cuối cùng lại là thế này. Trong lòng vô cùng tức giận, gã trừng mắt nhìn Nam Môn Phi Vũ một cái, nếu không phải do đối phương, sao đại ca lại nói giúp một tên tiện nô được.
“Lão nhị, ngươi làm bậy thế đủ chưa, còn ngại mất mặt chưa đủ à? Về ngay cho ta, sẽ tự có gia quy xử trí ngươi.”
Nam Môn Vô Song sao lại không hiểu tâm tư của huynh đệ, vươn tay kéo đối phương qua, sau đó suất lĩnh đội hộ vệ đi khỏi.
/198
|