Cực bắc Phượng Lân Châu, đầm lầy Sương Đỏ.
Lúc này, một chiếc thuyền mây từ tphía tây tới, thong thả lướt qua bầu trời Hồng Diệp Lâm.
Dọc theo thân thuyền, vài chục hộ vẹ vẻ mặt lạnh băng canh gác vị trí riêng của mình. Nơi đầu thuyền là một lão già áo đenn đang lặng lẽ quan sát xung quanh.
“Vi Bá, đây là Hồng Diệp Lâm à?”
Một giọng nói thanh thúy như chuông vang lên, bỗng chốc, một thiếu nữ áo xanh bước ra ngoài, đứng sóng vai với ông lão áo đen ở dầu thuyền.
Cho dù cô gái này ăn mặc vô cùng mộc mạc, song khó giấu nổi vẻ đoan trang kiều mị, cử chỉ hành động lại mang theo một khí độ tao nhã lạ thường.
“Đại tiểu thư, sao tiểu thưu không nghỉ ngơi thêm một lúc nữa?”
Vũ bá nhìn cô gái với vẻ từ ái, sau đó chỉ về phía trước à nói: “Đây là Hồng Diệp Lâm trải dài vạn dặm, qua nơi này là tới Phong Sa Ao, nếu tất cả thuận lợi, sau mấy tháng là có thể ra khỏi đầm lầy Sương Đỏ, tới cửa núi nối liền với phía Tây Phượng Lân.”
“Hồng Diệp Lâm trả dài vạn dặm, đây quả là vùng đất đẹp!”
Nhìn màu đỏ bao phủ phía dưới, thiễu nữ áo xanh bỗng thốt lên một câu.
Đúng là nữ nhân, luôn mang nhiều mơ mộng với những thứ đẹp đẽ, Vũ bá chỉ đành cười khổ một tiếng.
“Đại tiểu thư đừng để bị cảnh sắc nơi này mê hoặc, thứ càng tươi đẹp lại càng nguy hiểm. Nghe nói mỗi tấc đất ở nơi này đều nhiễm đỏ máu tươi, cho nên mới có cảnh tượng như hiện giờ...”
Dừng một chút, Vũ bá nghiêm nghị nói: “Tuy rằng lão phu không rõ tin đồn này có phải sự thật không, nhưng nơi này tràn ngập nuy cơ, được cho là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong đầm lầy Sương Đỏ, chỉ hơi không để ý rất có thể sẽ phải chôn thây trong bụng thú. Đáng tiếc, trên bầu trời đầm lầy có màn sương đỏ ăn mòn, thuyền mây của chúng ta chỉ có thể bay sát mặt đất, nên cẩn thận thì hơn.”
“Vũ Bá nói đúng.”
Thiếu nữ áo xanh thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu
๑๑۩۞۩๑๑
- -
Cô gái này tên PhonG Thần Ỷ Mộng, là đại tiểu thư của gia tộc Phong Thần tại Địa Kỳ Thành, tuổi tác chỉ mới hơn bốn trăm song tu vi đã đạt tới chân tiên cửu phẩm, tại Phượng Lân Châu cũng có thể coi là thiên chi kiêu nữ.
Vốn dĩ, với điều kiện và thân phận của Phong Thần Ỷ Mộng, nàng có thể yên ổn tu hành trong gia tộc, được ngàn vạn người nâng niu sủng ái, thu hút vô số ánh mắt hâm mộ. Tiếc nuối nhất là, tình cảnh hiện giờ của nàng hết sức khác thường, mọi chuyện tốt đẹp dường như đều vô duyên đối với nàng.
Địa Kỳ Phong Thần, thế gia vạn năm từng vang danh khắp Đông Phượng Lân, giờ đã lâm vào cảnh suy tàn, thậm chí nhân số càng lúc càng giảm mạnh, chẳng còn mấy người kế tục.
Từ khi Phong Thần Ỷ Mộng bắt đầu hiểu chuyện nàng đã phải gánh vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc, phải chịu không biết bao nhiêu áp lực từ bên ngoài.
Cũng bởi vậy, nàng đành bỏ qua cơ hội được tam đại tiên tông tuyển chọn, bỏ qua mộng ước và tình cảm của mình, bước vào một con đường gian nan và nguy hiểm, theo lão quản sự vào nam ra bắc, buôn bán bốn phương.
Bởi Đông Phượng Lân gần như đã bị tam đại tiên tông chiếm cứ, thế gia đã suy bại từ lâu như Phong Thần vốn không cách nào kiếm được chút lợi từ kẽ răng của kẻ khác, cho nên sau khi mọi người trong gia tộc thương nghị, quyết định theo môt con đường buôn bán khác, bởi vậy mới có hành trình tới Tây Phượng Lân như hiện giờ.
Hoàn cảnh nơi đầm lầy Sương Đỏ còn nguy hiểm hơn nhiều so với lời đồn đại bên ngoài, không tự mình trải qua vốn không tưởng tượng nổi gian nan trong đó. Đội ngũ ban đầu hơn ba trăm hộ vệ, tu vi đều từ ngũ phẩm trở lên, giờ chỉ còn lại không tới năm mươi.
Mỗi khi nhớ lại về những hộ vệ đã hy sinh, Phong Thần Ỷ Mộng lại vô cùng đau lòng, điểm may mắn duy nhất là bọn họ giờ đã đi được hơn nửa lộ trình, chỉ cần cố gắng kiên trì thêm vài tháng là có thể ra khỏi nơi chết tiệt này, chỉ cần đi thông qua thương đạo này, gia tộc cũng sẽ có căn cơ phát triển về sau.
Ngay khi Phong Thần Ỷ Mộng đang mơ ước, sương mù phía trước bỗng cuồn cuộn dâng lên như có thứ gì đó đang lại gần.
“Ồ? Phía trước có gì vậy?”
“Mau nhìn kìa! Phía trước có điểm lạ!”
Một hộ vệ kêu lên cảnh báo, để những người khác nhanh chóng phản ứng lại.
“Giảm bớt tốc độ... Mở vòng bảo hộ của thuyền mây... Mọi người chú ý cảnh giác...”
Vũ bá vừa phát hiệu lệnh vừa chăm chú quan sát phía trước.
Phong Thần Ỷ Mộng cũng vô cùng căng thẳng, sau thời gian vừa rồi nàng mới hiểu được cái gì gọi là tàn khốc, mỗi khi nhắm mắt lại nàng đều cảm thấy một màu đỏ máu đang bao trùm, đè ép trong nội tâm nàng, khiến nàng không cách nào thở nổi.
"Lý lý lý! "
Một âm thanh rất nhỏ từ từ tới gần, không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Gần tới rồi...
Càng gần hơn...
"Phốc! Phốc! Phốc! "
Từng bóng dáng cao cỡ nửa người từ từ xuất hiện trong rừng cây, nhanh chóng phóng về phía thuyền mây.
"Oành! Oành! Oành! "
Vài chục lần va chạm khiến cùng tường phòng hộ, thuyền mây lay động kịch liệt song không chút tổn hại.
“Đó là nhện à?”
Mọi người đưa mắt nhìn lại chỉ thấy những thứ vừa tập kích là những con nhện vằn màu đỏ máu.
“Mọi người cẩn thận, đây là tiên thú nhị phẩm Hồng Ban Kim Bối Chu, nhược điểm của chúng là con mắt, mọi người tập trung tấn công vào mắt chúng.”
Kiến thức của Vũ bá quả thật rộng rãi, chỉ nhìn một cái đã đoán được lai lịch của con thú này, cũng nhanh chóng tìm ra nhược điểm của đối phương. Tiên thú nhị phẩm tương đương với chân tiên ngũ phẩm, không coi là lợi hại, hơn nữa còn có nhược điểm.
Mọi người phấn chấn đề cao tinh thần, vội lấy pháp bảo hộ lân, dồn đập đánh về phía Hồng Ban Kim Bối Chu trước mặt.
"Sa sa sa! "
Hàn quang bay loạn, đan xen vào nhau.
Một bên mạnh một bên yếu, vài chục con Hồng Ban Kim Bối Chu nhanh chóng bị diệt sạch, toàn bộ quá trình hết sức thuận lợi.
“Đại tiểu thư, không nên ở lại nơi này lâu, chúng ta mau rời khỏi đi!”
“Được.”
Phong Thần Ỷ Mộng vốn định sai người xuống thu nhặt thi thể Hồng Ban Kim Bối Chu, song nghe Vũ bá nói vậy đành bỏ qua, không quan tâm nữa, dẫu sao những tài liệu này không quan trọng bằng tính mạng của họ, cũng không đáng để mạo hiểm.
Song ngay lúc mọi người chuẩn bị điều động thuyền mây bỏ đi, dưới chân bỗng bắn lên một sợi tơ màu vàng, trói chặt cả thuyền mây, không cách nào nhúc nhích.
“Hả?”
“KHông hay rồi! Đây... đây là cái gì?”
“Mau lên! Mau chặt đứt sợi tơ vàng đó đi!”
Đám hộ vệ ra sức huy động pháp bảo, sợi tơ vàng vẫn chẳng chút thương tổn.
Hai chân tiên cửu phẩm Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ Bá đồng loạt ra tay, vẫn không hề có kết quả.
“Ong!”
Sợi tơ vàng rung lên kịch liệt, đột nhên kéo xuống, đem theo cả chiếc thuyền mây xuống mặt đất.
“Ầm!”
Thuyền mây chao đảo, vòng bảo vệ tan vỡ.
Phong Thần Ỷ Mộng và đám người của Vũ bá đều ngã xuống trên mặt đất, một thân hình to lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cùng là Hồng Ban Kim BỐi Chu, chỉ có điều con thú này to gấp hai ba lần những con vừa rồi, cao gấp đôi người bình thường, xung quanh thân thể tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, chẳng biết đã có bao sinh linh chết dưới tay con quái vật này rồi.
“Tiên thú tam phẩm?”
Thấy hình thể của Hồng Ban Kim Bối Chu, Vũ bá như sực nhớ ra điều gì.
Hồng Ban Kim Bối Chu vốn không sống theo bầy đàn, trừ phi... trừ phi có một con làm thủ lĩnh. Còn thủ lĩnh của chúng ắt phải là tiên thú tam phẩm, tu vi tương đương với cao thủ thiên tiên.
Chẳng trách Hồng Ban Kim Bối Chu xuất hiện đồng thời, hóa ra là vậy!
“Xong, lần này chết chắc rồi!”
Nếu gặp phải tiên thú nhị phẩm còn có thể liều mạng, song đối mặt với tiên thú tam phẩm, mọi người hoàn toàn mất đi dũng khí chống chọi.
Lúc này, một chiếc thuyền mây từ tphía tây tới, thong thả lướt qua bầu trời Hồng Diệp Lâm.
Dọc theo thân thuyền, vài chục hộ vẹ vẻ mặt lạnh băng canh gác vị trí riêng của mình. Nơi đầu thuyền là một lão già áo đenn đang lặng lẽ quan sát xung quanh.
“Vi Bá, đây là Hồng Diệp Lâm à?”
Một giọng nói thanh thúy như chuông vang lên, bỗng chốc, một thiếu nữ áo xanh bước ra ngoài, đứng sóng vai với ông lão áo đen ở dầu thuyền.
Cho dù cô gái này ăn mặc vô cùng mộc mạc, song khó giấu nổi vẻ đoan trang kiều mị, cử chỉ hành động lại mang theo một khí độ tao nhã lạ thường.
“Đại tiểu thư, sao tiểu thưu không nghỉ ngơi thêm một lúc nữa?”
Vũ bá nhìn cô gái với vẻ từ ái, sau đó chỉ về phía trước à nói: “Đây là Hồng Diệp Lâm trải dài vạn dặm, qua nơi này là tới Phong Sa Ao, nếu tất cả thuận lợi, sau mấy tháng là có thể ra khỏi đầm lầy Sương Đỏ, tới cửa núi nối liền với phía Tây Phượng Lân.”
“Hồng Diệp Lâm trả dài vạn dặm, đây quả là vùng đất đẹp!”
Nhìn màu đỏ bao phủ phía dưới, thiễu nữ áo xanh bỗng thốt lên một câu.
Đúng là nữ nhân, luôn mang nhiều mơ mộng với những thứ đẹp đẽ, Vũ bá chỉ đành cười khổ một tiếng.
“Đại tiểu thư đừng để bị cảnh sắc nơi này mê hoặc, thứ càng tươi đẹp lại càng nguy hiểm. Nghe nói mỗi tấc đất ở nơi này đều nhiễm đỏ máu tươi, cho nên mới có cảnh tượng như hiện giờ...”
Dừng một chút, Vũ bá nghiêm nghị nói: “Tuy rằng lão phu không rõ tin đồn này có phải sự thật không, nhưng nơi này tràn ngập nuy cơ, được cho là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong đầm lầy Sương Đỏ, chỉ hơi không để ý rất có thể sẽ phải chôn thây trong bụng thú. Đáng tiếc, trên bầu trời đầm lầy có màn sương đỏ ăn mòn, thuyền mây của chúng ta chỉ có thể bay sát mặt đất, nên cẩn thận thì hơn.”
“Vũ Bá nói đúng.”
Thiếu nữ áo xanh thần sắc nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu
๑๑۩۞۩๑๑
- -
Cô gái này tên PhonG Thần Ỷ Mộng, là đại tiểu thư của gia tộc Phong Thần tại Địa Kỳ Thành, tuổi tác chỉ mới hơn bốn trăm song tu vi đã đạt tới chân tiên cửu phẩm, tại Phượng Lân Châu cũng có thể coi là thiên chi kiêu nữ.
Vốn dĩ, với điều kiện và thân phận của Phong Thần Ỷ Mộng, nàng có thể yên ổn tu hành trong gia tộc, được ngàn vạn người nâng niu sủng ái, thu hút vô số ánh mắt hâm mộ. Tiếc nuối nhất là, tình cảnh hiện giờ của nàng hết sức khác thường, mọi chuyện tốt đẹp dường như đều vô duyên đối với nàng.
Địa Kỳ Phong Thần, thế gia vạn năm từng vang danh khắp Đông Phượng Lân, giờ đã lâm vào cảnh suy tàn, thậm chí nhân số càng lúc càng giảm mạnh, chẳng còn mấy người kế tục.
Từ khi Phong Thần Ỷ Mộng bắt đầu hiểu chuyện nàng đã phải gánh vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc, phải chịu không biết bao nhiêu áp lực từ bên ngoài.
Cũng bởi vậy, nàng đành bỏ qua cơ hội được tam đại tiên tông tuyển chọn, bỏ qua mộng ước và tình cảm của mình, bước vào một con đường gian nan và nguy hiểm, theo lão quản sự vào nam ra bắc, buôn bán bốn phương.
Bởi Đông Phượng Lân gần như đã bị tam đại tiên tông chiếm cứ, thế gia đã suy bại từ lâu như Phong Thần vốn không cách nào kiếm được chút lợi từ kẽ răng của kẻ khác, cho nên sau khi mọi người trong gia tộc thương nghị, quyết định theo môt con đường buôn bán khác, bởi vậy mới có hành trình tới Tây Phượng Lân như hiện giờ.
Hoàn cảnh nơi đầm lầy Sương Đỏ còn nguy hiểm hơn nhiều so với lời đồn đại bên ngoài, không tự mình trải qua vốn không tưởng tượng nổi gian nan trong đó. Đội ngũ ban đầu hơn ba trăm hộ vệ, tu vi đều từ ngũ phẩm trở lên, giờ chỉ còn lại không tới năm mươi.
Mỗi khi nhớ lại về những hộ vệ đã hy sinh, Phong Thần Ỷ Mộng lại vô cùng đau lòng, điểm may mắn duy nhất là bọn họ giờ đã đi được hơn nửa lộ trình, chỉ cần cố gắng kiên trì thêm vài tháng là có thể ra khỏi nơi chết tiệt này, chỉ cần đi thông qua thương đạo này, gia tộc cũng sẽ có căn cơ phát triển về sau.
Ngay khi Phong Thần Ỷ Mộng đang mơ ước, sương mù phía trước bỗng cuồn cuộn dâng lên như có thứ gì đó đang lại gần.
“Ồ? Phía trước có gì vậy?”
“Mau nhìn kìa! Phía trước có điểm lạ!”
Một hộ vệ kêu lên cảnh báo, để những người khác nhanh chóng phản ứng lại.
“Giảm bớt tốc độ... Mở vòng bảo hộ của thuyền mây... Mọi người chú ý cảnh giác...”
Vũ bá vừa phát hiệu lệnh vừa chăm chú quan sát phía trước.
Phong Thần Ỷ Mộng cũng vô cùng căng thẳng, sau thời gian vừa rồi nàng mới hiểu được cái gì gọi là tàn khốc, mỗi khi nhắm mắt lại nàng đều cảm thấy một màu đỏ máu đang bao trùm, đè ép trong nội tâm nàng, khiến nàng không cách nào thở nổi.
"Lý lý lý! "
Một âm thanh rất nhỏ từ từ tới gần, không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Gần tới rồi...
Càng gần hơn...
"Phốc! Phốc! Phốc! "
Từng bóng dáng cao cỡ nửa người từ từ xuất hiện trong rừng cây, nhanh chóng phóng về phía thuyền mây.
"Oành! Oành! Oành! "
Vài chục lần va chạm khiến cùng tường phòng hộ, thuyền mây lay động kịch liệt song không chút tổn hại.
“Đó là nhện à?”
Mọi người đưa mắt nhìn lại chỉ thấy những thứ vừa tập kích là những con nhện vằn màu đỏ máu.
“Mọi người cẩn thận, đây là tiên thú nhị phẩm Hồng Ban Kim Bối Chu, nhược điểm của chúng là con mắt, mọi người tập trung tấn công vào mắt chúng.”
Kiến thức của Vũ bá quả thật rộng rãi, chỉ nhìn một cái đã đoán được lai lịch của con thú này, cũng nhanh chóng tìm ra nhược điểm của đối phương. Tiên thú nhị phẩm tương đương với chân tiên ngũ phẩm, không coi là lợi hại, hơn nữa còn có nhược điểm.
Mọi người phấn chấn đề cao tinh thần, vội lấy pháp bảo hộ lân, dồn đập đánh về phía Hồng Ban Kim Bối Chu trước mặt.
"Sa sa sa! "
Hàn quang bay loạn, đan xen vào nhau.
Một bên mạnh một bên yếu, vài chục con Hồng Ban Kim Bối Chu nhanh chóng bị diệt sạch, toàn bộ quá trình hết sức thuận lợi.
“Đại tiểu thư, không nên ở lại nơi này lâu, chúng ta mau rời khỏi đi!”
“Được.”
Phong Thần Ỷ Mộng vốn định sai người xuống thu nhặt thi thể Hồng Ban Kim Bối Chu, song nghe Vũ bá nói vậy đành bỏ qua, không quan tâm nữa, dẫu sao những tài liệu này không quan trọng bằng tính mạng của họ, cũng không đáng để mạo hiểm.
Song ngay lúc mọi người chuẩn bị điều động thuyền mây bỏ đi, dưới chân bỗng bắn lên một sợi tơ màu vàng, trói chặt cả thuyền mây, không cách nào nhúc nhích.
“Hả?”
“KHông hay rồi! Đây... đây là cái gì?”
“Mau lên! Mau chặt đứt sợi tơ vàng đó đi!”
Đám hộ vệ ra sức huy động pháp bảo, sợi tơ vàng vẫn chẳng chút thương tổn.
Hai chân tiên cửu phẩm Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ Bá đồng loạt ra tay, vẫn không hề có kết quả.
“Ong!”
Sợi tơ vàng rung lên kịch liệt, đột nhên kéo xuống, đem theo cả chiếc thuyền mây xuống mặt đất.
“Ầm!”
Thuyền mây chao đảo, vòng bảo vệ tan vỡ.
Phong Thần Ỷ Mộng và đám người của Vũ bá đều ngã xuống trên mặt đất, một thân hình to lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cùng là Hồng Ban Kim BỐi Chu, chỉ có điều con thú này to gấp hai ba lần những con vừa rồi, cao gấp đôi người bình thường, xung quanh thân thể tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc, chẳng biết đã có bao sinh linh chết dưới tay con quái vật này rồi.
“Tiên thú tam phẩm?”
Thấy hình thể của Hồng Ban Kim Bối Chu, Vũ bá như sực nhớ ra điều gì.
Hồng Ban Kim Bối Chu vốn không sống theo bầy đàn, trừ phi... trừ phi có một con làm thủ lĩnh. Còn thủ lĩnh của chúng ắt phải là tiên thú tam phẩm, tu vi tương đương với cao thủ thiên tiên.
Chẳng trách Hồng Ban Kim Bối Chu xuất hiện đồng thời, hóa ra là vậy!
“Xong, lần này chết chắc rồi!”
Nếu gặp phải tiên thú nhị phẩm còn có thể liều mạng, song đối mặt với tiên thú tam phẩm, mọi người hoàn toàn mất đi dũng khí chống chọi.
/198
|