Tiên thú tam phẩm, đây mới thật sự là tiên thú.
Dưới sự tẩy rửa của Lôi Hỏa, ngưng tụ nội đan, thực lực tăng trưởng... Cho dù cao thủ tu vi thiên tiên cũng không dám sơ sểnh chút nào.
Bầu không khsi vô cùng căng thẳng, không ai dám vọng động.
Sự sợ hãi vô hình vô thanh đang lặng lẽ lan tràn trong lòng mọi người,nặng nề tới mức nghẹt thở.
“Đại tiểu thư, giờ chúng ta chịu trách nhiệm ngăn cản yêu thú này, tiểu thu chạy theo hướng tây, tốn càng xa càng tốt! Hồng Ban Kim Bối Chu Sẽ không dễ rời rừng cây, tiểu thư chỉ cần ra khỏi khu rừng này an toàn... Về phần con đường sau này, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Vũ bá nhẹ giọng dặn dò, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Mọi người đều hiểu ông lão trung thành này muốn dùng mạng của mình đổi cho cô gái một cơ hội được sống.
Không ai biết tên thật của Vũ bá, chỉ biết lão đã ở trong gia tộc từ rất lâu rồi, cho dù gia chủ cũng phải gọi lão một tiếng Vũ bá. Chỉ tiếc là ông lão này đã hơn hai ngàn tuổi, vô vọng với thiên tiên, cũng chẳng thể sống an nhàn hưởng phúc, chỉ có thể dùng chút thời gian còn sót lại, cố gắng hết sức trợ giúp Phong Thần gia có thêm chút hy vọng.
“Không! Ta không đi! Vũ bá, ngươi tưởng Phong Thần Ý Mộng con là kẻ sợ chết à? Hôm nay chúng ta cùng chiến đấu, nếu phải chết vậy cùng chết đi!”
Phong Thần Ỷ Mộng lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên quyết, khiến người người rung động.
Từ nhỏ nàng đã được ông lão chăm sóc, ngoại trừ cha mẹ anh em ra, ông lão là người thân cận nhất với nàng, nếu bảo nàng buôn bỏ người thân, tự mình bỏ trốn, dẫu thế nào Phong Thần Ỷ Mộng cũng chẳng thể làm nổi.
Đây không phải yếu đuối, cũng chẳng phải ngu ngốc, đây là tình thân của một cô gái.
Chính bởi tình cảm đó cho nên nàng càng hiểu cách quý trọng những người bên cạnh hơn những người khác trong gia tộc.
"Hồ đồ! "
Vũ bá giận dữ quát lớn: “Nếu tiểu thư chết, ai sẽ gánh vác Phong Thầngia? Gia chủ đã mất tích nhiều năm, chỉ có mình gia mẫu khổ sở chèo chống, giờ tiểu thiếu gia còn chưa hiểu chuyện, lẽ nào tiểu thư định chết như vậy sao? Tiểu thư còn xứng với liệt tổ liệt tông của Phong Thần gia không?”
“Đại tiểu thư ơi, tiểu thư nghe nghe lời Vũ bá đi!”
“Đúng vậy, không đi mau thì không kịp đâu!”
"Đại tiểu thư! "
Hộ vệ xung quanh cũng nhôn nhao khuyên bảo, bộ dáng thấy chết không sờn, từ nhỏ họ đã lớn lên trong gia tộc, ai cũng coi đây như nhà của mình, nếu không đã chẳng liều chết tới nơi này cùng thương đội.
Hôm nay, có lẽ họ sẽ đều bỏ mạng tại nơi đây, nhưng họ sẽ tuyệt không lùi bước.
“Ta....”
Phong Thần Ỷ Mộng nước mắt giàn dụa, trong lòng vô cùng đau khổ.
“Tiểu thưu đi mau đi! Mọi người xông lên!”
Quát lớn một tiếng, Vũ bá lao lên trước tiên, đám hộ vệ theo xát phía sau:
"Xuy xuy! Xuy! "
Một sợ tơ vàng phóng thẳng tới, xuyên qua đám người, sau đó quấn lấy họ, nhấc lên không trung.
Cảm nhận được thân thể đang bị một lực lượng kỳ lạ ăn mòn, đám người Vũ bá không thể động đậy, muốn đồng quy vu tận cũng chẳng có cách nào, như những chú cừu non chỉ biết nằm chờ cái chết, chẳng chút sức lực chống cự.
Tiên thú tam phẩm thật lợi hại, chỉ một chiêu đã tóm gọn con mồi.
“Đại tiểu thư, mau chạy đi!”
Vũ bá trợn tròn mắt, dùng hết sức lực bản thân hét lên:
“Phốc!”
“A!”
Một nhánh tơ nhện xuyên qua bả vai Vũ bá, làn máu tươi thấm đẫm lên người hắn, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Hồng Ban Kim Bối Chu lạnh lùng nhìn sang Phong Thần Ỷ Mộng, sâu trong con ngươi hiện lên vẻ tàn bạo như đang khiêu khích đối phương, mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí tức âm trầm bao phủ lấy bản thân, nỗi sợ tràn ngập trong lòng.
“Chi chi!”
Hồng Ban Kim Bối Chu rống lên một tiếng, như đang cười nhạo, lại như đang uy hiếp.
Chỉ thấy lớp lông đen quanh nó tỏa ra, từng sợi gai đâm vào thânt hể hộ vệ, chẳng những không giết chết đám người kia ngay mà còn tùy ý hành hạ bọn họ.
Con tiên thú thật tàn nhẫn, không những âm hiểm mà còn hiểu cách tìm nhược điểm của con người.
“Vũ bá!”
Mắt thấy sinh cơ của mọi người sắp đứt, Phong Thần Ỷ Mộng gần như sụp đổ.
“Súc sinh! Ta... ta liều mạng với ngươi!”
Phong Thần Ỷ Mộng tế lên một tấm ngọc phù, liều lĩnh xông về phía Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn, cát đá bắn tung tóe, bụi đất văng khắp nơi.
Nhưng ngay sau đó, một thân hình nhỏ bé bay khỏi lớp bụi, nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Chi~”
Hồng Ban Kim Bối Chu đau đớn hét lớn, quăng đám Vũ bá sang một bên, không ít hộ vệ lập tức hôn mê.
"Khụ khụ! "
Vũ bá lỏm cổm bò dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng: “Đại tiểu thư, tiểu thư... tiểu thư quá hồ đồ!”
Phong Thần Ỷ Mộng thần sắc tái nhợt, cất giọng khổ sở: “A, Vũ ba thấy con hồ đồ sao? Cả Hoòng Diệp Lâm này nguy cơ trùng trùng, không khéo chẳng chạy được bao lâu đã chết... Giờ có thể chết cùng mọi người, con cũng đã mãn nguyện rồi, ít ra trên con đường luân hồi không thấy cô đơn.”
Bao năm đau khổ chống đỡ cho gia tộc, thật ra nàng đã quá mệt mỏi rồi. Có lẽ chết như vậy cũng không tệ, cũng có thể coi là một loại gải ithoát! Nhiều năm cố gắng, gia tộc quật khởi, cuối cùng chỉ là mơ ước.
“Chi~”
Bụi mù tan đi, thân thể to lớn củ Hồng Ban Kim Bối Chu lại hiện ra, chắn trước mặt mọi người.
Tức giận! Nhục nhã!
Đường đường tiên thú tam phẩm, đầu lĩnh của đàn Hồng Ban Kim Bối Chu vậy mà lại bị đám kiến hôi này làm cho chật vật tới vậy, thật đáng hận!
“Chi!”
Hồng Ban Kim Bối Chu bước từng bước tới gần, trong mắt ánh lên vẻ hung tàn.
Máu tanh ùa thẳng vào mặt, Phong Thần Ỷ Mộng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, trong lòng đầy đau khổ và bất cam, chờ tử vong buông xuống.
Đang lúc mọi người đều cho rằng mình chắc chắn phải chết, từ sâu trong rừng đột nhiên bắn ra một luồng phong mang sắc bén, mục tiêu chính là Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Xuy~”
Không chút trở ngại, phong mang xuyên thẳng qua thân thể Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Ách!”
Cảm giác được có điểm lạ, đám Phong Thần không khỏi mở mắt, song cảnh tượng tiếp theo lại khiến họ giật mình thất thố.
"Xuy! Xuy! Xuy "
Từng luồng phong mang bắn tới, mỗi luồng đều vô cùng sắc bén, xuyên thủng Hồng Ban Kim Bối Chu, bắn nó thành tổ ong.
Đây cũng chưa tính là gì, ngay sau đó một loạt quả cầu lừa từ trên trời giáng xuống!
"Rầm rầm rầm! "
Không kịp phản ứng lại, Hồng Ban Kim Bối Chu nhanh chóng chìm trong vụ nổ.
“Ầm!”
Hồng Ban Kim Bối Chu ngã thảm trên mặt đất, than thể co quắp, từng luồng máu xanh ào ào chảy xuống.
“Đại nhân, yêu thú còn chưa chết!”
“Đúng là sống dai, các ngươi tấn công thêm một lần nữa đi!”
“Được!”
Trong tiến gnói, một đám dã nhân mặc da thú lao ra từ trong khu rừng.
Trên người ai nấy ngập tràn sát khí, không hề do dự lao thẳng tới bên Hồng Ban Kim Bối Chu, sau đó là một đợt tấn công cuồng bạo, đánh tan đối phương thành vài chục mảnh nhỏ.
Mọi chuyện xong xuôi, đám dã nhân này mớil ao về phía đám người Phong Thần Ỷ Mộng, không chút lưu tình, đánh ngất bọn họ.
Thật hung ác! Thủ đoạn thật tàn bạo! Đây là môt đám hung đồ!
Mọi thứ trước mắt tối sầm, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu mọi người.
Dưới sự tẩy rửa của Lôi Hỏa, ngưng tụ nội đan, thực lực tăng trưởng... Cho dù cao thủ tu vi thiên tiên cũng không dám sơ sểnh chút nào.
Bầu không khsi vô cùng căng thẳng, không ai dám vọng động.
Sự sợ hãi vô hình vô thanh đang lặng lẽ lan tràn trong lòng mọi người,nặng nề tới mức nghẹt thở.
“Đại tiểu thư, giờ chúng ta chịu trách nhiệm ngăn cản yêu thú này, tiểu thu chạy theo hướng tây, tốn càng xa càng tốt! Hồng Ban Kim Bối Chu Sẽ không dễ rời rừng cây, tiểu thư chỉ cần ra khỏi khu rừng này an toàn... Về phần con đường sau này, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Vũ bá nhẹ giọng dặn dò, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Mọi người đều hiểu ông lão trung thành này muốn dùng mạng của mình đổi cho cô gái một cơ hội được sống.
Không ai biết tên thật của Vũ bá, chỉ biết lão đã ở trong gia tộc từ rất lâu rồi, cho dù gia chủ cũng phải gọi lão một tiếng Vũ bá. Chỉ tiếc là ông lão này đã hơn hai ngàn tuổi, vô vọng với thiên tiên, cũng chẳng thể sống an nhàn hưởng phúc, chỉ có thể dùng chút thời gian còn sót lại, cố gắng hết sức trợ giúp Phong Thần gia có thêm chút hy vọng.
“Không! Ta không đi! Vũ bá, ngươi tưởng Phong Thần Ý Mộng con là kẻ sợ chết à? Hôm nay chúng ta cùng chiến đấu, nếu phải chết vậy cùng chết đi!”
Phong Thần Ỷ Mộng lắc đầu, giọng nói vô cùng kiên quyết, khiến người người rung động.
Từ nhỏ nàng đã được ông lão chăm sóc, ngoại trừ cha mẹ anh em ra, ông lão là người thân cận nhất với nàng, nếu bảo nàng buôn bỏ người thân, tự mình bỏ trốn, dẫu thế nào Phong Thần Ỷ Mộng cũng chẳng thể làm nổi.
Đây không phải yếu đuối, cũng chẳng phải ngu ngốc, đây là tình thân của một cô gái.
Chính bởi tình cảm đó cho nên nàng càng hiểu cách quý trọng những người bên cạnh hơn những người khác trong gia tộc.
"Hồ đồ! "
Vũ bá giận dữ quát lớn: “Nếu tiểu thư chết, ai sẽ gánh vác Phong Thầngia? Gia chủ đã mất tích nhiều năm, chỉ có mình gia mẫu khổ sở chèo chống, giờ tiểu thiếu gia còn chưa hiểu chuyện, lẽ nào tiểu thư định chết như vậy sao? Tiểu thư còn xứng với liệt tổ liệt tông của Phong Thần gia không?”
“Đại tiểu thư ơi, tiểu thư nghe nghe lời Vũ bá đi!”
“Đúng vậy, không đi mau thì không kịp đâu!”
"Đại tiểu thư! "
Hộ vệ xung quanh cũng nhôn nhao khuyên bảo, bộ dáng thấy chết không sờn, từ nhỏ họ đã lớn lên trong gia tộc, ai cũng coi đây như nhà của mình, nếu không đã chẳng liều chết tới nơi này cùng thương đội.
Hôm nay, có lẽ họ sẽ đều bỏ mạng tại nơi đây, nhưng họ sẽ tuyệt không lùi bước.
“Ta....”
Phong Thần Ỷ Mộng nước mắt giàn dụa, trong lòng vô cùng đau khổ.
“Tiểu thưu đi mau đi! Mọi người xông lên!”
Quát lớn một tiếng, Vũ bá lao lên trước tiên, đám hộ vệ theo xát phía sau:
"Xuy xuy! Xuy! "
Một sợ tơ vàng phóng thẳng tới, xuyên qua đám người, sau đó quấn lấy họ, nhấc lên không trung.
Cảm nhận được thân thể đang bị một lực lượng kỳ lạ ăn mòn, đám người Vũ bá không thể động đậy, muốn đồng quy vu tận cũng chẳng có cách nào, như những chú cừu non chỉ biết nằm chờ cái chết, chẳng chút sức lực chống cự.
Tiên thú tam phẩm thật lợi hại, chỉ một chiêu đã tóm gọn con mồi.
“Đại tiểu thư, mau chạy đi!”
Vũ bá trợn tròn mắt, dùng hết sức lực bản thân hét lên:
“Phốc!”
“A!”
Một nhánh tơ nhện xuyên qua bả vai Vũ bá, làn máu tươi thấm đẫm lên người hắn, nhìn qua vô cùng kinh khủng.
Hồng Ban Kim Bối Chu lạnh lùng nhìn sang Phong Thần Ỷ Mộng, sâu trong con ngươi hiện lên vẻ tàn bạo như đang khiêu khích đối phương, mọi người chỉ cảm thấy một luồng khí tức âm trầm bao phủ lấy bản thân, nỗi sợ tràn ngập trong lòng.
“Chi chi!”
Hồng Ban Kim Bối Chu rống lên một tiếng, như đang cười nhạo, lại như đang uy hiếp.
Chỉ thấy lớp lông đen quanh nó tỏa ra, từng sợi gai đâm vào thânt hể hộ vệ, chẳng những không giết chết đám người kia ngay mà còn tùy ý hành hạ bọn họ.
Con tiên thú thật tàn nhẫn, không những âm hiểm mà còn hiểu cách tìm nhược điểm của con người.
“Vũ bá!”
Mắt thấy sinh cơ của mọi người sắp đứt, Phong Thần Ỷ Mộng gần như sụp đổ.
“Súc sinh! Ta... ta liều mạng với ngươi!”
Phong Thần Ỷ Mộng tế lên một tấm ngọc phù, liều lĩnh xông về phía Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn, cát đá bắn tung tóe, bụi đất văng khắp nơi.
Nhưng ngay sau đó, một thân hình nhỏ bé bay khỏi lớp bụi, nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Chi~”
Hồng Ban Kim Bối Chu đau đớn hét lớn, quăng đám Vũ bá sang một bên, không ít hộ vệ lập tức hôn mê.
"Khụ khụ! "
Vũ bá lỏm cổm bò dậy từ trên mặt đất, vẻ mặt không cam lòng: “Đại tiểu thư, tiểu thư... tiểu thư quá hồ đồ!”
Phong Thần Ỷ Mộng thần sắc tái nhợt, cất giọng khổ sở: “A, Vũ ba thấy con hồ đồ sao? Cả Hoòng Diệp Lâm này nguy cơ trùng trùng, không khéo chẳng chạy được bao lâu đã chết... Giờ có thể chết cùng mọi người, con cũng đã mãn nguyện rồi, ít ra trên con đường luân hồi không thấy cô đơn.”
Bao năm đau khổ chống đỡ cho gia tộc, thật ra nàng đã quá mệt mỏi rồi. Có lẽ chết như vậy cũng không tệ, cũng có thể coi là một loại gải ithoát! Nhiều năm cố gắng, gia tộc quật khởi, cuối cùng chỉ là mơ ước.
“Chi~”
Bụi mù tan đi, thân thể to lớn củ Hồng Ban Kim Bối Chu lại hiện ra, chắn trước mặt mọi người.
Tức giận! Nhục nhã!
Đường đường tiên thú tam phẩm, đầu lĩnh của đàn Hồng Ban Kim Bối Chu vậy mà lại bị đám kiến hôi này làm cho chật vật tới vậy, thật đáng hận!
“Chi!”
Hồng Ban Kim Bối Chu bước từng bước tới gần, trong mắt ánh lên vẻ hung tàn.
Máu tanh ùa thẳng vào mặt, Phong Thần Ỷ Mộng tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, trong lòng đầy đau khổ và bất cam, chờ tử vong buông xuống.
Đang lúc mọi người đều cho rằng mình chắc chắn phải chết, từ sâu trong rừng đột nhiên bắn ra một luồng phong mang sắc bén, mục tiêu chính là Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Xuy~”
Không chút trở ngại, phong mang xuyên thẳng qua thân thể Hồng Ban Kim Bối Chu.
“Ách!”
Cảm giác được có điểm lạ, đám Phong Thần không khỏi mở mắt, song cảnh tượng tiếp theo lại khiến họ giật mình thất thố.
"Xuy! Xuy! Xuy "
Từng luồng phong mang bắn tới, mỗi luồng đều vô cùng sắc bén, xuyên thủng Hồng Ban Kim Bối Chu, bắn nó thành tổ ong.
Đây cũng chưa tính là gì, ngay sau đó một loạt quả cầu lừa từ trên trời giáng xuống!
"Rầm rầm rầm! "
Không kịp phản ứng lại, Hồng Ban Kim Bối Chu nhanh chóng chìm trong vụ nổ.
“Ầm!”
Hồng Ban Kim Bối Chu ngã thảm trên mặt đất, than thể co quắp, từng luồng máu xanh ào ào chảy xuống.
“Đại nhân, yêu thú còn chưa chết!”
“Đúng là sống dai, các ngươi tấn công thêm một lần nữa đi!”
“Được!”
Trong tiến gnói, một đám dã nhân mặc da thú lao ra từ trong khu rừng.
Trên người ai nấy ngập tràn sát khí, không hề do dự lao thẳng tới bên Hồng Ban Kim Bối Chu, sau đó là một đợt tấn công cuồng bạo, đánh tan đối phương thành vài chục mảnh nhỏ.
Mọi chuyện xong xuôi, đám dã nhân này mớil ao về phía đám người Phong Thần Ỷ Mộng, không chút lưu tình, đánh ngất bọn họ.
Thật hung ác! Thủ đoạn thật tàn bạo! Đây là môt đám hung đồ!
Mọi thứ trước mắt tối sầm, đây là suy nghĩ cuối cùng trong đầu mọi người.
/198
|