Đầm lầy Sương Đỏ, ao Phong Sa cũng là nơi tương tự như Hồng Diệp Lâm, là nơi ít có tiên thú qua lại, không quá nguy hiểm. Điểm cần chú ý duy nhất là những hố cát trên mặt đất, quanh năm bị gió lớn ăn mòn. Những hố cát này có lớn có nhỏ, bên trên là những luồng khí xoáy thu hút, nếu không cẩn thận ngã xuống có thể bị vùi lấp dưới lòng đất sâu, mãi mãi không thấy ánh mặt trời.
Trong không khí đầy mùi bùn cát tanh tưởi, hoàn cảnh vừa nóng bức vừa ẩm ướt giao nhau khiến người ta vô cùng khó chịu, đội ngũ Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá và tùy tùng từ từ tiến đến, tu vi bọn họ vẫn bị giam cầm như trước.
Tuy rằng đã ký kết hiệp nghị cùng đám Tiểu Thần, thế nhưng xét từ yếu tố cẩn thận, Trần Tịch vẫn cảm thấy nên đưa họ ra khỏi đầm lầy Sương Đỏ rồi mới mở cấm chế, tránh xảy ra sự cố. Đi dọc con đường này, Phong Thần Ỷ Mộng mới thật sự được thấy cái gì gọi là âm hiểm, cái gì gọi là gian xảo!
Tiểu Thần là thủ lĩnh trên danh nghĩa của đội ngũ này. Tâm tư kín kẽ gian xảo, trong đầu thường xuyên nảy sinh những ý đồ thiên kỳ bách quái, gặp phải tiên thú không bao giờ nghênh chiến chính diện. Cho dù đối phương chỉ là tiên thú nhất phẩm hắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách dày vò tiên thú kia tới chết mới thôi.
Trần Tịch, chỉ huy trên danh nghĩa của đội ngũ, bề ngoài thì thành thật trầm ổn bên trong mưu trí đầy mình, đặc biệt giỏi khoản tính toán chi li, trong bất cứ tình cảm chiến đấu hỗn loạn nào đều cs thể khống chế cục diện. Có thể nói không hề khoa trương, cho dù một tên gà mờ vào tay y cũng có thể phát huy giá trị sử dụng lớn nhất.
Nguyên Minh Tử, lưỡi dao của đội ngũ, tướng mạo mập mạp, dáng vẻ hiền lành, song đã xuất thủ lại vô cùng tãn nhẫn! Mỗi lần đều xung phong đi đầu, dũng mãnh không sợ chết đến mức đám người Phong Thần Ỷ Mộng cũng phải ngượng ngùng không thôi. Đây đâu phải tiên nô gì, rõ ràng là một con hung thú hình người. Đi cùng những kẻ này, thần kinh Phong Thần Ỷ Mộng lúc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ đối phương có cử chỉ gì tàn bạo bất nhân, thú tính bạo phát. Mượn câu nói của Vũ bá thì, đám người này con mẹ nó, đều chẳng phải người tốt!
Có điều chuyện gì cũng có mặt tốt, nếu loại trừ những “khuyết điểm” này ra, Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy những người này thật ra luôn tự có kỷ luật, bọn họ có kiên trì và lòng tin riêng của mình, bọn họ có tình bằng hữu vượt qua sinh tử, bất chấp gian khổ. Cho dù trong lúc nguy hiểm bọn họ vẫn kiên quyết không bỏ rơi bất cứ ai, những người này dường như cũng không quá “xấu”.
Đang lúc thiếu nữ suy nghĩ miên man, một tiếng hô lớn đánh thức nàng: “Mọi người chú ý, có động!”
Tiểu Thần giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng bước, Trần Tịch vội vàng ra dấu: “Mọi người vào vị trí, mập, ngươi ra trước xem tình hình thế nào...”
“Ừ.”
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã rời khỏi đội ngũ, phóng nhanh về phía cồn cát phía trước. Một lúc sau, Nguyên Minh Tử trở về đội ngũ, sắc mặt âm trầm.
Tiểu Thần trong lòng căng thẳng, hỏi trực tiếp: “Mập, rốt cuộc tình hình ra sao?”
“Sau cồn cát kia có một tiên thú hình thể cực kỳ to lớn, toàn thân trông trông như tảng đá, xem ra rất khó đối phó.”
Nghe Nguyên Minh Tử báo cáo lại xong, sắc mặt Tiểu Thần cùng Trần Tịch cùng trầm xuống, ngay cả Nguyên Minh Tử thực lực mạnh nhất trong bọn họ cũng thấy khó đối phó, xem ra chuyện này cũng có phần vướng tay vướng chân.
“Là Hàm Sa thú!” Vũ bá đột nhiên mở miệng, lúc này mọi người mới nhớ trong đội ngũ còn một lão già kiến thức rộng rãi.
Tiểu Thần cũng chẳng buồn khách khí, hỏi thẳng: “Vũ lão, mau nói đi, Hàm Sa thú kia là thứ gì, lợi hại không?”
Ô, giờ mới biết tôn trọng người già à?
Vũ bá hung hăng trừng mắt một cái rồi nói với giọng không nóng không lạnh: “Hàm Sa thú là một loại tiên thú đặc biệt sống trong ao Phong Sa, có điều tiên thú này quanh năm sinh sống dưới nền đất, quen với điều kiện nơi này, có thể phun ra bão cát... Theo như miêu tả của tên nhóc béo kia, Hàm Sa thú toàn thân như đá, chắc là một con Hàm Sa thú đã trưởng thành.”
“Hàm Sa thú trưởng thành? Có lợi hại lắm không?” Tiểu Thần nghe xong đợi cả nửa ngày, phát hiện phải hỏi lão mới chịu trả lời.
“Ha ha!” Vũ bá cười hai tiếng quái dị rồi nói: “Hàm Sa thú trưởng thành là tiên thú tam phẩm, tu vi ngang với thiên tiên. Ngươi nói xem có lợi hại không!”
“Mẹ kiếp! Tiên thú tam phẩm à?” Tiểu Thần trợn mắt, quay sang Trần Tịch nói: “Lão Trần, ngươi nói xem chúng ta có nên đi vòng qua không?”
“Cái này... Nếu đi vòng qua, xung quanh đều là hố cát, sẽ rất nguy hiểm.” Trần Tịch đưa mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Để xem chúng ta có giết được nó không đã, giết được thì giết, không giết được thì chọn đường khác xa nhưng an toàn hơn vậy.”
Tiểu Thần gật đầu tỏ ý tán thành. Phong Thần Ỷ Mộng thấy thế không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở: “Các ngươi định động thủ thật à? Hàm Sa thú trưởng thành còn mạnh hơn Hồng Ban Kim Bối Chu, vỏ ngoài của nó đều là đá, cực kỳ cứng rắn, một khi động thủ nó còn có thể chui vào trong lớp cát, cực kỳ nguy hiểm.”
“Gặp thì cũng gặp rồi, đương nhiên phải thử một chút!” Tiểu Thần nhún vai, chẳng buồn để ý, khiến Phong Thần Ỷ Mộng tức giận không thôi.
Lúc thường, khi Tiểu Thần và Trần Tịch đã thống nhất ý kiến, Nguyên Minh Tử và những người khác sẽ không phản đối.
Sau khi hỏi rõ nhược điểm của Hàm Sa thú, đám người tích cực chuẩn bị, Tiểu Thần sắp xếp nhân thủ, Trần Tịch xác định chiến thuật, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Phía sau cồn cát, một con quái thú hình thể khổng lồ đang lăn lộn trong nền cát. Bên dưới nó là một khối đá đen lớn. Con thú này ngoại hình như giun, hai mắt màu xám âm u, đầy tử khí, toàn thân phủ đầy một lớp nham thạch dày khiến người ta có cảm giác kiên cố và nặng nề. Xem dáng vẻ con Hàm Sa thú này rõ ràng đang định nuốt trọn viên đá đen, không hề nhận ra nguy hiểm đang từ từ tiếp cận.
“Hống~~~”
“Ầm ầm ầm!”
Sau vài lượt va chạm, viên đá đen bắt đầu lỏng ra, Hàm Sa thú vô cùng hưng phấn, không nhịn nổi kêu lên hai tiếng. Đúng lúc này, vài trăm luồng sáng lạnh đột nhiên bắn về phía nó....
“Ầm ầm ầm!”
Vài trăm luồng sáng, không cái nào thất bại, toàn bộ đều đánh trúng người Hàm Sa thú, dấy lên một màn khói mù.
“Hống!”
Hàm Sa thú trúng đòn, phẫn nộ gào lớn, thực ra ánh lạnh đó không tạo thành thương tổn thực chất nào cho nó, thế nhưng lại khiến cho con thú vốn là bá chủ trong bãi cát này cảm thấy bị xúc phạm, lại có người dám tấn công ngay trong địa bàn của nó, quả không thể tha thứ!
“Lên!” Không đợi Hàm Sa thú phản ứng lại, một đợt cầu lửa lại giáng từ trên trời xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trời đất, gió cát bay mù trời, Hàm Sa thú lại hét lên thảm thiết, thù hận còn mãnh liệt hơn lúc vừa rồi.
Trong không khí đầy mùi bùn cát tanh tưởi, hoàn cảnh vừa nóng bức vừa ẩm ướt giao nhau khiến người ta vô cùng khó chịu, đội ngũ Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá và tùy tùng từ từ tiến đến, tu vi bọn họ vẫn bị giam cầm như trước.
Tuy rằng đã ký kết hiệp nghị cùng đám Tiểu Thần, thế nhưng xét từ yếu tố cẩn thận, Trần Tịch vẫn cảm thấy nên đưa họ ra khỏi đầm lầy Sương Đỏ rồi mới mở cấm chế, tránh xảy ra sự cố. Đi dọc con đường này, Phong Thần Ỷ Mộng mới thật sự được thấy cái gì gọi là âm hiểm, cái gì gọi là gian xảo!
Tiểu Thần là thủ lĩnh trên danh nghĩa của đội ngũ này. Tâm tư kín kẽ gian xảo, trong đầu thường xuyên nảy sinh những ý đồ thiên kỳ bách quái, gặp phải tiên thú không bao giờ nghênh chiến chính diện. Cho dù đối phương chỉ là tiên thú nhất phẩm hắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách dày vò tiên thú kia tới chết mới thôi.
Trần Tịch, chỉ huy trên danh nghĩa của đội ngũ, bề ngoài thì thành thật trầm ổn bên trong mưu trí đầy mình, đặc biệt giỏi khoản tính toán chi li, trong bất cứ tình cảm chiến đấu hỗn loạn nào đều cs thể khống chế cục diện. Có thể nói không hề khoa trương, cho dù một tên gà mờ vào tay y cũng có thể phát huy giá trị sử dụng lớn nhất.
Nguyên Minh Tử, lưỡi dao của đội ngũ, tướng mạo mập mạp, dáng vẻ hiền lành, song đã xuất thủ lại vô cùng tãn nhẫn! Mỗi lần đều xung phong đi đầu, dũng mãnh không sợ chết đến mức đám người Phong Thần Ỷ Mộng cũng phải ngượng ngùng không thôi. Đây đâu phải tiên nô gì, rõ ràng là một con hung thú hình người. Đi cùng những kẻ này, thần kinh Phong Thần Ỷ Mộng lúc nào cũng căng thẳng, chỉ sợ đối phương có cử chỉ gì tàn bạo bất nhân, thú tính bạo phát. Mượn câu nói của Vũ bá thì, đám người này con mẹ nó, đều chẳng phải người tốt!
Có điều chuyện gì cũng có mặt tốt, nếu loại trừ những “khuyết điểm” này ra, Phong Thần Ỷ Mộng cảm thấy những người này thật ra luôn tự có kỷ luật, bọn họ có kiên trì và lòng tin riêng của mình, bọn họ có tình bằng hữu vượt qua sinh tử, bất chấp gian khổ. Cho dù trong lúc nguy hiểm bọn họ vẫn kiên quyết không bỏ rơi bất cứ ai, những người này dường như cũng không quá “xấu”.
Đang lúc thiếu nữ suy nghĩ miên man, một tiếng hô lớn đánh thức nàng: “Mọi người chú ý, có động!”
Tiểu Thần giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng bước, Trần Tịch vội vàng ra dấu: “Mọi người vào vị trí, mập, ngươi ra trước xem tình hình thế nào...”
“Ừ.”
Lời còn chưa dứt, một bóng người đã rời khỏi đội ngũ, phóng nhanh về phía cồn cát phía trước. Một lúc sau, Nguyên Minh Tử trở về đội ngũ, sắc mặt âm trầm.
Tiểu Thần trong lòng căng thẳng, hỏi trực tiếp: “Mập, rốt cuộc tình hình ra sao?”
“Sau cồn cát kia có một tiên thú hình thể cực kỳ to lớn, toàn thân trông trông như tảng đá, xem ra rất khó đối phó.”
Nghe Nguyên Minh Tử báo cáo lại xong, sắc mặt Tiểu Thần cùng Trần Tịch cùng trầm xuống, ngay cả Nguyên Minh Tử thực lực mạnh nhất trong bọn họ cũng thấy khó đối phó, xem ra chuyện này cũng có phần vướng tay vướng chân.
“Là Hàm Sa thú!” Vũ bá đột nhiên mở miệng, lúc này mọi người mới nhớ trong đội ngũ còn một lão già kiến thức rộng rãi.
Tiểu Thần cũng chẳng buồn khách khí, hỏi thẳng: “Vũ lão, mau nói đi, Hàm Sa thú kia là thứ gì, lợi hại không?”
Ô, giờ mới biết tôn trọng người già à?
Vũ bá hung hăng trừng mắt một cái rồi nói với giọng không nóng không lạnh: “Hàm Sa thú là một loại tiên thú đặc biệt sống trong ao Phong Sa, có điều tiên thú này quanh năm sinh sống dưới nền đất, quen với điều kiện nơi này, có thể phun ra bão cát... Theo như miêu tả của tên nhóc béo kia, Hàm Sa thú toàn thân như đá, chắc là một con Hàm Sa thú đã trưởng thành.”
“Hàm Sa thú trưởng thành? Có lợi hại lắm không?” Tiểu Thần nghe xong đợi cả nửa ngày, phát hiện phải hỏi lão mới chịu trả lời.
“Ha ha!” Vũ bá cười hai tiếng quái dị rồi nói: “Hàm Sa thú trưởng thành là tiên thú tam phẩm, tu vi ngang với thiên tiên. Ngươi nói xem có lợi hại không!”
“Mẹ kiếp! Tiên thú tam phẩm à?” Tiểu Thần trợn mắt, quay sang Trần Tịch nói: “Lão Trần, ngươi nói xem chúng ta có nên đi vòng qua không?”
“Cái này... Nếu đi vòng qua, xung quanh đều là hố cát, sẽ rất nguy hiểm.” Trần Tịch đưa mắt nhìn xung quanh, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Để xem chúng ta có giết được nó không đã, giết được thì giết, không giết được thì chọn đường khác xa nhưng an toàn hơn vậy.”
Tiểu Thần gật đầu tỏ ý tán thành. Phong Thần Ỷ Mộng thấy thế không nhịn nổi lên tiếng nhắc nhở: “Các ngươi định động thủ thật à? Hàm Sa thú trưởng thành còn mạnh hơn Hồng Ban Kim Bối Chu, vỏ ngoài của nó đều là đá, cực kỳ cứng rắn, một khi động thủ nó còn có thể chui vào trong lớp cát, cực kỳ nguy hiểm.”
“Gặp thì cũng gặp rồi, đương nhiên phải thử một chút!” Tiểu Thần nhún vai, chẳng buồn để ý, khiến Phong Thần Ỷ Mộng tức giận không thôi.
Lúc thường, khi Tiểu Thần và Trần Tịch đã thống nhất ý kiến, Nguyên Minh Tử và những người khác sẽ không phản đối.
Sau khi hỏi rõ nhược điểm của Hàm Sa thú, đám người tích cực chuẩn bị, Tiểu Thần sắp xếp nhân thủ, Trần Tịch xác định chiến thuật, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Phía sau cồn cát, một con quái thú hình thể khổng lồ đang lăn lộn trong nền cát. Bên dưới nó là một khối đá đen lớn. Con thú này ngoại hình như giun, hai mắt màu xám âm u, đầy tử khí, toàn thân phủ đầy một lớp nham thạch dày khiến người ta có cảm giác kiên cố và nặng nề. Xem dáng vẻ con Hàm Sa thú này rõ ràng đang định nuốt trọn viên đá đen, không hề nhận ra nguy hiểm đang từ từ tiếp cận.
“Hống~~~”
“Ầm ầm ầm!”
Sau vài lượt va chạm, viên đá đen bắt đầu lỏng ra, Hàm Sa thú vô cùng hưng phấn, không nhịn nổi kêu lên hai tiếng. Đúng lúc này, vài trăm luồng sáng lạnh đột nhiên bắn về phía nó....
“Ầm ầm ầm!”
Vài trăm luồng sáng, không cái nào thất bại, toàn bộ đều đánh trúng người Hàm Sa thú, dấy lên một màn khói mù.
“Hống!”
Hàm Sa thú trúng đòn, phẫn nộ gào lớn, thực ra ánh lạnh đó không tạo thành thương tổn thực chất nào cho nó, thế nhưng lại khiến cho con thú vốn là bá chủ trong bãi cát này cảm thấy bị xúc phạm, lại có người dám tấn công ngay trong địa bàn của nó, quả không thể tha thứ!
“Lên!” Không đợi Hàm Sa thú phản ứng lại, một đợt cầu lửa lại giáng từ trên trời xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trời đất, gió cát bay mù trời, Hàm Sa thú lại hét lên thảm thiết, thù hận còn mãnh liệt hơn lúc vừa rồi.
/198
|