“Hống hống hống~~”
Như cảm thấy tiếng hống đó không căn cản được những kẻ ti tiện kia đánh lén, từng luồng sáng lạnh và cầu lửa vô cùng vô tận trút xuống như mưa, đánh lên người Hàm Sa thú theo một tiết tấu đặc biệt, tuy không thể đẩy nó vào chỗ chết song lớp giáp đá trên người nó lại từ từ tróc ra, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn nó sẽ bị những kẻ đánh lén đó dày vò tới chết, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt!
Bất đắc dĩ, Hàm Sa thú đành quẫy một cái, chuẩn bị chui xuống lòng đất tránh nạn.
“Lên!” Một tiếng hô hiệu lệnh vang lên, vài chục bóng người đột nhiên trồi lên từ lớp cát bên dưới Hàm Sa thú, sau đó mạnh mẽ đẩy gã to lớn này lên không trung.
Lần này không cần Trần Tịch hạ lệnh, tất cả tiên nô lập tức chia thành ba tiểu đội, tiếp tục tấn công vào Hàm Sa thú trên không trung.
Từng đợt công kích như nước chảy liên miên không ngừng, Hàm Sa thú giữa không trung bị hành hạ sống dở chết dở.
“Rắc rắc!”
Một đợt tấn công mãnh liệt, lớp đá dưới bụng Hàm Sa thú rốt cuộc cũng bong ra: “Mập, tới phiên ngươi rồi.”
Tiểu Thần còn chưa dứt lời, bóng dáng Nguyên Minh Tử đã xuất hiện dưới bụng Hàm Sa thú, không hề do dự, hơn trăm tấm Bạo Liệt Phù dung hợp thành một ngay trước mặt Nguyên Minh Tử, một quả cầu lửa khổng lồ đánh thẳng về phía bụng Hàm Sa thú!
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên, sóng khí mãnh liệt khiến mọi người đổ nghiêng trên mặt đất, còn Nguyên Minh Tử ở ngay bên dưới Hàm Sa thú thì bị sức nổ ép lún xuống lớp đất cát.
“Sao rồi? Ra sao rồi? Nó đã chết chưa? Không chết thì tiếp tục đánh cho ta!”
Giọng nói hung hăng của Tiểu Thần lại vang lên, mọi người vội vàng nhìn lên không trung, chỉ thấy Hàm Sa thú đã rơi xuống đất, phần bụng vỡ vụn, toàn thân không còn chỗ nào hoàn chỉnh. Từ đầu đến cuối, Hàm Sa thú vẫn không hiểu rốt cuộc mình đắc tội với thần tiên phương nào, chỉ ra ngoài hóng mát, ăn chút gì đó, tự dưng chẳng hiểu sao lại bị một đám “côn trùng nhỏ” giết chết? Giờ nó đột nhiên thấy hối hận, hối hận mình không nghe lời các tiền bối, trên mặt đất rất nguy hiểm, ra vào phải thật cẩn thận!
Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc miệng nhìn mọi chuyện, trong lòng vô cùng kinh hãi. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, đám người phối hợp vô cùng ăn ý, không chút sơ hở!
Đây là tiên thú tam phẩm đấy! Hơn nữa còn là Hàm Sa thú nổi danh về mặt phòng ngự! Không ngờ lại bị một đám tiên nô côn đồ đánh chết, chuyện này thật quá mức khó tin!
Cho dù Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá và đám hộ vệ đã quen với thủ đoạn công kích của đối phương, song mỗi lần chứng kiến đều có cảm giác trong lòng đều có cảm giác lạnh băng. Đám người biến thái này học ở đâu ra vậy, con mẹ nó, thật quá kinh khủng!
Sau này nếu ai còn bảo tiên phù là rác rưởi, Phong Thần Ỷ Mộng chắc chắn sẽ đạp thẳng vào mông kẻ đó!
“Bùng!”
“Khụ khụ!”
Nguyên Minh Tử chui từ trong lớp đất cát ra, đám người Tiểu Thần cùng Trần Tịch vội vàng chạy tới đón.
“Ha ha, tốt lắm, mập, đã có một nửa phong độ của anh đây rồi đấy!”
Tiểu Thần hưng phấn vỗ vỗ vai Nguyên Minh Tử, vẻ mặt đương đương đắc ý khiến Phong Thần Ỷ Mộng lại thầm phỉ báng một hồi. Những người khác đã quen với vẻ cười đùa lúc thường của ba thủ lĩnh, đương nhiên không mấy để ý, ngược lại lúc nhìn thi thể tiên thú trên mặt đất, ai nấy đều hoan hô không ngừng: “Đại nhân, lại là thứ này, chẳng biết là gì?”
Một tiên nô cầm một hạt châu to bằng viên long nhãn đưa tới trước mặt Tiểu Thần, rất giống với hạt châu phát hiện được từ thi thể Hồng Ban Kim Bối Chu, chỉ có khí tức hơi bất đồng.”
“Ồ!” Tiểu Thần nheo mắt, lấy một hạt châu khác ra hỏi Vũ bá: “Vũ lão, lão có biết đây là cái gì không? Bọn ta phát hiện cái này trong thi thể mấy gã to xác kia!”
“Ngốc... Cái này đương nhiên là nội đan của tiên thú rồi!”
Vũ bá khinh bỉ lườm Tiểu Thần một cái, sau đó ánh mắt ham muốn nhìn viên nội đan trong tay đối phương như hận không thể cướp lấy: “Nội đan của tiên thú? Cái này có gì hay?”
Tiểu Thần cùng Trần Tịch hai mặt nhìn nhau, lại tiếp tục quay sang Vũ bá với vẻ nghi hoặc, khiến lão á khẩu không nói được gì.
Cũng không thể trách bọn họ được, ai bảo bọn họ vừa phi thăng tới Tiên Giới đã bị bắt tới dãy núi Thiên Uyên làm cu li, nơi phồn vinh nhất mà bọn họ từng tới là chợ nô, làm sao biết giá trị của nội đan tiên thú?
“Cả cái này mà các ngươi cũng không biết?”
Phong Thần Ỷ Mộng vất vả lắm mới có cơ hội chế nhạo đối phương, đương nhiên không chịu bỏ qua: “Nội đan tiên thú do tiên thú tam phẩm trở lên ngưng tụ thành nội đan. Bên trong ẩn chứa lực lượng tinh túy của tiên thú, có thể dùng để luyện đan, cực kỳ quý giá, tương đương với tiên chủng mà tiên sĩ ngưng tụ thành...”
“Cái gì?”
Tiểu Thần sắc mặt run run, vội vàng rụt tay lại.
Nghe Phong Thần Ỷ Mộng nói xong, bọn họ mới biết hóa ra thứ này quý giá tới vậy, giá trị tương đương tiên chủng.... tương đương tiên chủng... Nếu đã giống tiên chủng... Trong đầu Tiểu Thần như lóe lên ánh chớp, đột nhiên có ý tưởng mới.
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng như nghĩ tới điều gì, cùng cầm nội đan tiên thú trong tay Tiểu Thần lên quan sát.
“Tiểu Thần, lão Trần, có lẽ đây là cơ hội của chúng ta!” Nguyên Minh Tử trịnh trọng nhìn hai người, trong mắt khó nén nổi vẻ kích động, Tiểu Thần và Trần Tịch gật đầu nghiêm nghị khiến Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá cùng đám hộ vệ đều thấy khó hiểu.
“Này, các ngươi đang nói gì vậy?”
Phong Thần Ỷ Mộng như chẳng coi mình là người ngoài, thắc mắc cái là hỏi liên tục, chẳng hề kiêng kỵ. Tâm trạng của Tiểu Thần đang rất tốt bèn thẳng thắn trả lời: “Nếu nội đan của tiên thú có công hiệu tương tự tiên chủng, chúng ta có thể mượn vật này ngưng tụ thành tiên căn, đến lúc đó có thể tu luyện như tiên sĩ bình thường...”
Trần Tịch tiếp lời: “Giờ vẫn chưa dám chắc, cần thử đã rồi mới biết.”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Tiểu Thần dáng vẻ vô cùng tự tin nói: “Trong công pháp của Cổ đại ca có nói, lúc trước đại ca dùng tiên chủng để thay thế cũng là bất đắc dĩ, ta tin rằng những thứ khác cũng có thể dùng được, chỉ cần thử nghiệm nhiều một chút, chắc chắn chúng ta có thể thành công.”
“Không sai, chắc chắn chúng ta sẽ thành công.”
Nguyên Minh Tử bỗng lộ vẻ kiên quyết hiếm thấy, trong mắt lấp lóe hung quang: “Xem ra sao này phải kiếm nhiều nội đan tiên thú một chút rồi!”
Tiểu Thần vui vẻ cười lớn: “Yên tâm đi, tiên thú tam phẩm trong đầm lầy Sương Đỏ này dễ giết hơn thiên tiên, không có pháp bảo, thủ đoạn lại chỉ có một, trí thông minh không cao, chỉ cần mỗi lần đều bố trí thỏa đáng, gặp con nào là diệt được con ấy thôi!”
“Ừ, ta cũng cảm thấy thế.” Trần Tịch gật đầu tán thành.
Nghe ba huynh đệ nói vậy, Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá cùng các hộ vệ đều ngây ngẩn!
Buôn bán đường dài đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe có người nói tiên thú tam phẩm dễ giết, còn gặp con nào diệt con nấy. Nếu những lời này truyền tới tai những tiên sĩ bên ngoài, không nhảy dựng lên không được.
Cùng lúc đó, trong một huyệt động âm u cách xa Tây Phượng Lân, một thiếu niên tiên nô gầy gò đang cầm một một vật màu vàng, ngây ngốc một lúc lâu, hắn đã tử không dưới trăm lần, dùng hơn trăm linh vật để thay thế tiên chủng, song đáng tiếc cuối cùng đều thất bại nối tiếp thất bại. Có điều thiếu niên này vẫn chẳng hề từ bỏ, giờ trong tay hắn là một khúc căn nguyên linh mộc, do hắn vất vả suốt ba tháng mới tìm ra. Khác với những linh mộc bình thường, căn nguyên linh mộc này không chỉ cứng cỏi mà còn đầy linh tính, quan trọng hơn, mộc văn trên linh mộc này vừa vặn dùng để tụ linh.
Hạ quyết tâm, thiếu niên nắm chặt linh mộc, dựa theo phương pháp ghi chép trong Tiên Ấn, từ từ tu luyện từng bước một.
Ba ngày sau, trong động bỗng vang lên từng đợt sóng chấn động lạ thường, trong đó như có cả tiếng kêu hưng phấn của thiếu niên.
Tiên Giới đã qua vạn vạn năm, tán tiên có tới cả trăm triệu, trước giờ đều không thiếu những người thiên tư tuyệt đỉnh, có thể thực lực của họ vô cùng yếu ớt, song bọn họ lại có sức tưởng tượng và khả năng sáng tạo vô tận. Vận mệnh có thể nô dịch thân thể họ nhưng không thể trói buộc tư tưởng họ. Khi những tư tưởng này tập hợp lại sẽ bùng phát ra một lực lượng trước giờ chưa từng có. Mà khi một sự vật bắt đầu hưng thịnh cũng là lúc một sự vật khác bắt đầu suy tàn, đây là quy luật của vạn vật, trước nay không có gì tồn tại vĩnh hằng.
Hạt giống mà Bạch Mộc Trần reo xuống khi trước giờ rốt cuộc cũng đâm hoa kết quả.
Như cảm thấy tiếng hống đó không căn cản được những kẻ ti tiện kia đánh lén, từng luồng sáng lạnh và cầu lửa vô cùng vô tận trút xuống như mưa, đánh lên người Hàm Sa thú theo một tiết tấu đặc biệt, tuy không thể đẩy nó vào chỗ chết song lớp giáp đá trên người nó lại từ từ tróc ra, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn nó sẽ bị những kẻ đánh lén đó dày vò tới chết, cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mãnh liệt!
Bất đắc dĩ, Hàm Sa thú đành quẫy một cái, chuẩn bị chui xuống lòng đất tránh nạn.
“Lên!” Một tiếng hô hiệu lệnh vang lên, vài chục bóng người đột nhiên trồi lên từ lớp cát bên dưới Hàm Sa thú, sau đó mạnh mẽ đẩy gã to lớn này lên không trung.
Lần này không cần Trần Tịch hạ lệnh, tất cả tiên nô lập tức chia thành ba tiểu đội, tiếp tục tấn công vào Hàm Sa thú trên không trung.
Từng đợt công kích như nước chảy liên miên không ngừng, Hàm Sa thú giữa không trung bị hành hạ sống dở chết dở.
“Rắc rắc!”
Một đợt tấn công mãnh liệt, lớp đá dưới bụng Hàm Sa thú rốt cuộc cũng bong ra: “Mập, tới phiên ngươi rồi.”
Tiểu Thần còn chưa dứt lời, bóng dáng Nguyên Minh Tử đã xuất hiện dưới bụng Hàm Sa thú, không hề do dự, hơn trăm tấm Bạo Liệt Phù dung hợp thành một ngay trước mặt Nguyên Minh Tử, một quả cầu lửa khổng lồ đánh thẳng về phía bụng Hàm Sa thú!
“Ầm!”
Tiếng nổ vang lên, sóng khí mãnh liệt khiến mọi người đổ nghiêng trên mặt đất, còn Nguyên Minh Tử ở ngay bên dưới Hàm Sa thú thì bị sức nổ ép lún xuống lớp đất cát.
“Sao rồi? Ra sao rồi? Nó đã chết chưa? Không chết thì tiếp tục đánh cho ta!”
Giọng nói hung hăng của Tiểu Thần lại vang lên, mọi người vội vàng nhìn lên không trung, chỉ thấy Hàm Sa thú đã rơi xuống đất, phần bụng vỡ vụn, toàn thân không còn chỗ nào hoàn chỉnh. Từ đầu đến cuối, Hàm Sa thú vẫn không hiểu rốt cuộc mình đắc tội với thần tiên phương nào, chỉ ra ngoài hóng mát, ăn chút gì đó, tự dưng chẳng hiểu sao lại bị một đám “côn trùng nhỏ” giết chết? Giờ nó đột nhiên thấy hối hận, hối hận mình không nghe lời các tiền bối, trên mặt đất rất nguy hiểm, ra vào phải thật cẩn thận!
Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc miệng nhìn mọi chuyện, trong lòng vô cùng kinh hãi. Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, đám người phối hợp vô cùng ăn ý, không chút sơ hở!
Đây là tiên thú tam phẩm đấy! Hơn nữa còn là Hàm Sa thú nổi danh về mặt phòng ngự! Không ngờ lại bị một đám tiên nô côn đồ đánh chết, chuyện này thật quá mức khó tin!
Cho dù Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá và đám hộ vệ đã quen với thủ đoạn công kích của đối phương, song mỗi lần chứng kiến đều có cảm giác trong lòng đều có cảm giác lạnh băng. Đám người biến thái này học ở đâu ra vậy, con mẹ nó, thật quá kinh khủng!
Sau này nếu ai còn bảo tiên phù là rác rưởi, Phong Thần Ỷ Mộng chắc chắn sẽ đạp thẳng vào mông kẻ đó!
“Bùng!”
“Khụ khụ!”
Nguyên Minh Tử chui từ trong lớp đất cát ra, đám người Tiểu Thần cùng Trần Tịch vội vàng chạy tới đón.
“Ha ha, tốt lắm, mập, đã có một nửa phong độ của anh đây rồi đấy!”
Tiểu Thần hưng phấn vỗ vỗ vai Nguyên Minh Tử, vẻ mặt đương đương đắc ý khiến Phong Thần Ỷ Mộng lại thầm phỉ báng một hồi. Những người khác đã quen với vẻ cười đùa lúc thường của ba thủ lĩnh, đương nhiên không mấy để ý, ngược lại lúc nhìn thi thể tiên thú trên mặt đất, ai nấy đều hoan hô không ngừng: “Đại nhân, lại là thứ này, chẳng biết là gì?”
Một tiên nô cầm một hạt châu to bằng viên long nhãn đưa tới trước mặt Tiểu Thần, rất giống với hạt châu phát hiện được từ thi thể Hồng Ban Kim Bối Chu, chỉ có khí tức hơi bất đồng.”
“Ồ!” Tiểu Thần nheo mắt, lấy một hạt châu khác ra hỏi Vũ bá: “Vũ lão, lão có biết đây là cái gì không? Bọn ta phát hiện cái này trong thi thể mấy gã to xác kia!”
“Ngốc... Cái này đương nhiên là nội đan của tiên thú rồi!”
Vũ bá khinh bỉ lườm Tiểu Thần một cái, sau đó ánh mắt ham muốn nhìn viên nội đan trong tay đối phương như hận không thể cướp lấy: “Nội đan của tiên thú? Cái này có gì hay?”
Tiểu Thần cùng Trần Tịch hai mặt nhìn nhau, lại tiếp tục quay sang Vũ bá với vẻ nghi hoặc, khiến lão á khẩu không nói được gì.
Cũng không thể trách bọn họ được, ai bảo bọn họ vừa phi thăng tới Tiên Giới đã bị bắt tới dãy núi Thiên Uyên làm cu li, nơi phồn vinh nhất mà bọn họ từng tới là chợ nô, làm sao biết giá trị của nội đan tiên thú?
“Cả cái này mà các ngươi cũng không biết?”
Phong Thần Ỷ Mộng vất vả lắm mới có cơ hội chế nhạo đối phương, đương nhiên không chịu bỏ qua: “Nội đan tiên thú do tiên thú tam phẩm trở lên ngưng tụ thành nội đan. Bên trong ẩn chứa lực lượng tinh túy của tiên thú, có thể dùng để luyện đan, cực kỳ quý giá, tương đương với tiên chủng mà tiên sĩ ngưng tụ thành...”
“Cái gì?”
Tiểu Thần sắc mặt run run, vội vàng rụt tay lại.
Nghe Phong Thần Ỷ Mộng nói xong, bọn họ mới biết hóa ra thứ này quý giá tới vậy, giá trị tương đương tiên chủng.... tương đương tiên chủng... Nếu đã giống tiên chủng... Trong đầu Tiểu Thần như lóe lên ánh chớp, đột nhiên có ý tưởng mới.
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng như nghĩ tới điều gì, cùng cầm nội đan tiên thú trong tay Tiểu Thần lên quan sát.
“Tiểu Thần, lão Trần, có lẽ đây là cơ hội của chúng ta!” Nguyên Minh Tử trịnh trọng nhìn hai người, trong mắt khó nén nổi vẻ kích động, Tiểu Thần và Trần Tịch gật đầu nghiêm nghị khiến Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá cùng đám hộ vệ đều thấy khó hiểu.
“Này, các ngươi đang nói gì vậy?”
Phong Thần Ỷ Mộng như chẳng coi mình là người ngoài, thắc mắc cái là hỏi liên tục, chẳng hề kiêng kỵ. Tâm trạng của Tiểu Thần đang rất tốt bèn thẳng thắn trả lời: “Nếu nội đan của tiên thú có công hiệu tương tự tiên chủng, chúng ta có thể mượn vật này ngưng tụ thành tiên căn, đến lúc đó có thể tu luyện như tiên sĩ bình thường...”
Trần Tịch tiếp lời: “Giờ vẫn chưa dám chắc, cần thử đã rồi mới biết.”
“Không sao đâu, không sao đâu.” Tiểu Thần dáng vẻ vô cùng tự tin nói: “Trong công pháp của Cổ đại ca có nói, lúc trước đại ca dùng tiên chủng để thay thế cũng là bất đắc dĩ, ta tin rằng những thứ khác cũng có thể dùng được, chỉ cần thử nghiệm nhiều một chút, chắc chắn chúng ta có thể thành công.”
“Không sai, chắc chắn chúng ta sẽ thành công.”
Nguyên Minh Tử bỗng lộ vẻ kiên quyết hiếm thấy, trong mắt lấp lóe hung quang: “Xem ra sao này phải kiếm nhiều nội đan tiên thú một chút rồi!”
Tiểu Thần vui vẻ cười lớn: “Yên tâm đi, tiên thú tam phẩm trong đầm lầy Sương Đỏ này dễ giết hơn thiên tiên, không có pháp bảo, thủ đoạn lại chỉ có một, trí thông minh không cao, chỉ cần mỗi lần đều bố trí thỏa đáng, gặp con nào là diệt được con ấy thôi!”
“Ừ, ta cũng cảm thấy thế.” Trần Tịch gật đầu tán thành.
Nghe ba huynh đệ nói vậy, Phong Thần Ỷ Mộng, Vũ bá cùng các hộ vệ đều ngây ngẩn!
Buôn bán đường dài đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe có người nói tiên thú tam phẩm dễ giết, còn gặp con nào diệt con nấy. Nếu những lời này truyền tới tai những tiên sĩ bên ngoài, không nhảy dựng lên không được.
Cùng lúc đó, trong một huyệt động âm u cách xa Tây Phượng Lân, một thiếu niên tiên nô gầy gò đang cầm một một vật màu vàng, ngây ngốc một lúc lâu, hắn đã tử không dưới trăm lần, dùng hơn trăm linh vật để thay thế tiên chủng, song đáng tiếc cuối cùng đều thất bại nối tiếp thất bại. Có điều thiếu niên này vẫn chẳng hề từ bỏ, giờ trong tay hắn là một khúc căn nguyên linh mộc, do hắn vất vả suốt ba tháng mới tìm ra. Khác với những linh mộc bình thường, căn nguyên linh mộc này không chỉ cứng cỏi mà còn đầy linh tính, quan trọng hơn, mộc văn trên linh mộc này vừa vặn dùng để tụ linh.
Hạ quyết tâm, thiếu niên nắm chặt linh mộc, dựa theo phương pháp ghi chép trong Tiên Ấn, từ từ tu luyện từng bước một.
Ba ngày sau, trong động bỗng vang lên từng đợt sóng chấn động lạ thường, trong đó như có cả tiếng kêu hưng phấn của thiếu niên.
Tiên Giới đã qua vạn vạn năm, tán tiên có tới cả trăm triệu, trước giờ đều không thiếu những người thiên tư tuyệt đỉnh, có thể thực lực của họ vô cùng yếu ớt, song bọn họ lại có sức tưởng tượng và khả năng sáng tạo vô tận. Vận mệnh có thể nô dịch thân thể họ nhưng không thể trói buộc tư tưởng họ. Khi những tư tưởng này tập hợp lại sẽ bùng phát ra một lực lượng trước giờ chưa từng có. Mà khi một sự vật bắt đầu hưng thịnh cũng là lúc một sự vật khác bắt đầu suy tàn, đây là quy luật của vạn vật, trước nay không có gì tồn tại vĩnh hằng.
Hạt giống mà Bạch Mộc Trần reo xuống khi trước giờ rốt cuộc cũng đâm hoa kết quả.
/198
|