Trong Nam Môn nội đường, dòng người bắt đầu chuyển động.
Mấy ngàn tiên dân dưới sự an bài của nhân viên nội đường đều tự đăng ký đi mười hai ngọn núi.
Bên trong phòng khách, Cung Tuyết đang ngồi ở trên bàn cao để xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, từng đạo lệnh giản từ trong tay nàng liên tục truyền đi ra ngoài. Vài tên chấp sự cùng cấp dưới cũng bận bịu đầu tắt mặt tối.
Ôn Nhã đã đợi ở một bên rất lâu rồi, những người đến rồi đi đều lạnh lùng nhìn nàng mà không nói gì. Nàng vài lần mở miệng hỏi thì Cung Tuyết đều nói đang bận, không để ý tới nàng mà cứ làm việc của mình.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cho dù trong lòng Ôn Nhã tức giận nhưng lại không tiện phát tác nên đành cúi đầu đứng ở trong góc, thỉnh thoảng suy nghĩ miên man.
. . . .
Thời gian cứ từ từ trôi qua khiến lòng kiên nhẫn của Ôn Nhã dần dần cũng cạn. Hôm nay thị tộc hỗn loạn như vậy khiến nàng không thể yên tâm về con gái của mình, không biết tiểu Ức Khổ đã thu xếp mọi thứ xong chưa, hoặc là đã gặp mặt Bạch Mộc Trần chưa.
Nhưng mà đúng vào lúc này thì một đạo ngọc giản truyền thư phá không mà đến rồi dừng ở trong tay Ôn Nhã.
Ba!
Ồ, cái. . . cái gì! ?
Tín giản là do Bạch Mộc Trần truyền đến, Ôn Nhã đưa tâm niệm vào, nhất thời sắc mặt đại biến, hàn ý trong mắt tóe ra!
Nàng vốn tưởng rằng Bạch Mộc Trần báo tin rằng con gái mình vẫn bình an, nhưng khi đọc lại dĩ nhiên là tin tức tiểu Ức Khổ vừa bị tập kích, hơn nữa nhắn nàng nhanh chóng đến Tàng Thư Lâu, nhắc nhở nàng hết thảy phải cẩn thận.
Ôn phu nhân, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Phản ứng của Ôn Nhã bị Cung Tuyết nhìn rõ, tuy rằng nghi hoặc vì sao đối phương thất thố như thế nhưng thực sự cũng không để đối phương ở trong lòng. Ngươi chỉ là một phu nhân chi thứ nho nhỏ thì có thể có việc lớn gì? Dám tỏ thái độ tức giận tại chỗ của ta, quả thực là không biết quy củ!
Nàng không biết rằng giờ phút này tất cả trong đầu Ôn Nhã đều là hình ảnh con gái mình bị tập kích nên đâu có quan tâm tới Cung Tuyết đang nói gì.
Bạch Mộc Trần nói trên tín giản rằng tiểu Ức Khổ không sao, nhưng Ôn Nhã vẫn không thể không phập phồng lo sợ, thậm chí bắt đầu phán đoán, hoài nghi rằng rốt cuộc là ai? Là ai muốn hại con gái của mình? Đối phương sắp xếp bao nhiêu cao thủ? Tình huống cụ thể ra sao? Hơn nữa, vì sao thời gian lại trùng hợp như thế, mình vừa đến nội đường thì con gái đã bị uy hiếp? Trong chuyện này thì nội đường có tham dự hay không, chi thứ thị tộc có tham dự hay không? Mình bị Cung Tuyết làm khó dễ, có phải là do đối phương một lòng muốn trả thù mình, hoặc là những người khác muốn hại mình cùng con gái mình?
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn.
Trong lòng Ôn Nhã rối bời, đã bất chấp đến uy nghiêm của Cung Tuyết cùng nội đường.
Mang theo hận ý mãnh liệt, Ôn Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Cung Tuyết rồi sau đó xoay người, chuẩn bị rời đi.
Ngươi. . . Ôn Nhã, ngươi làm gì thế? Trở về cho bản quản sự!
Cung Tuyết vỗ án đứng dậy, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Ai ngờ, Ôn Nhã chẳng những không có dừng bước, thậm chí ngay đáp lại cũng không.
Cung Tuyết giận tím mặt, lắc mình một cái chắn ở trước mặt Ôn Nhã. Tại bên trong nội đường này còn không có ai dám coi rẻ sự tồn tại của nàng như thế, hỏi mà không đáp, tự tiện rời khỏi nội đường, trong mắt không có thượng cấp, hôm nay nếu không trừng trị Ôn Nhã thật nặng thì tôn nghiêm của nàng ở đâu? Quyền uy của nàng ở đâu? Cứ thế mãi thì sau này nội đường loạn đến mức nào nữa!
Tránh ra!
Buồn cười! Ngươi. . . Ngươi làm càn!
Hai người đều tràn ngập tức giận trong lòng, một lời không hợp liền động thủ luôn.
Bùng!
Ông —— ông —— ông ——.
Một chưởng chạm vào nhau khiến cho dòng không khí chấn động.
Chấp sự cùng cấp dưới xung quanh thấy tình thế không ổn đều thối lui đến góc đại sảnh để tránh chịu cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Phốc!
Hai người cũng không quấn lấy nhau, mà vừa chạm đến liền tách ra.
Chỉ thấy thân mình Ôn Nhã khẽ run rồi lùi lại ba bước.
Mà Cung Tuyết cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đập mạnh vào trên tường của đại sảnh, không còn sót lại chút xíu nào phong phạm của quản sự.
. . . .
Trong đại sảnh tràn ngập sự yên lặng, tất cả nghi trượng cùng cấp dưới đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Cung Tuyết chính là quản sự nội đường, có địa vị cao thượng nên tu vi tất nhiên là không thấp.
Tu vi Chân Tiên bát phẩm đỉnh phong!
Thực lực như vậy, tùy tiện đặt ở thị tộc nào cũng là lực lượng cực kỳ quan trọng.
Ai ngờ rằng tại Cung quản sự rất cường đại trong mắt mọi người cư nhiên bị một tiểu phu nhân đánh bay, hơn nữa vẫn là bị đánh bại một cách áp đảo, điều này quả thực là không thể tin nổi.
Ngươi. . . Khụ khụ khụ! Phốc. . . .
Cung Tuyết vừa sợ vừa giận, một cái khí mạch không thuận khiến nàng phun ra một ngụm tâm huyết.
Ôn Nhã hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thần rồi nói: Cung Tuyết, trước kia ta nhịn ngươi hết thảy cũng là vì con gái của ta. Bản phu nhân thầm nghĩ mang theo con gái sống yên lặng qua ngày, nhưng ngươi lại được một mà lấn hai, được hai mà lấn ba, gây khó dễ cho ta, thực coi bản phu nhân dễ bị bắt nạt chắc? Nói thật cho ngươi biết, từ nửa năm trước, bản phu nhân đã đột phá Chân Tiên cửu phẩm, nếu muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay thôi, nếu như ngươi còn dám quấy nhiễu thì đừng trách ta không khách khí.
Cái gì? ! Ngươi, ngươi như thế nào sẽ. . . .
Sắc mặt Cung Tuyết trắng bệch, nhìn Ôn Nhã giống như gặp quỷ. Trong ấn tượng của nàng thì mấy năm nay đối phương đều bị thương, mặc dù hiện tại đã chữa trị được thương thế nhưng có thể khôi phục được thực lực Chân Tiên bát phẩm ngày trước là tốt lắm rồi, sao có thể đột phá Chân Tiên cửu phẩm như thế? Sao có thể như thế? !
Ôn Nhã không giải thích mà hướng tới phía ngoài đại sảnh bước đi.
Lúc đi tới cửa, Ôn Nhã bỗng dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn Cung Tuyết nói: Họ Cung, nếu như con gái ta xảy ra chuyện gì không hay thì bản phu nhân dù có phản ra thị tộc, liều cái mạng này cũng chắc chắn bầm thây ngươi làm vạn mảnh! Khiến cho ngươi hồn phi phách tán!
Bầm thây vạn mảnh! Hồn phi phách tán!
Đây là cảnh cáo, càng là uy hiếp.
Đối với bất kỳ một người mẹ nào mà nói thì đứa con chính là điểm mấu chốt của mình, không có nói lý hay điều kiện gì hết.
Dứt lời, lúc này Ôn Nhã mới nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại từng đợt hàn ý cùng sợ hãi tràn ngập trong đại sảnh.
Nhìn cái gì vậy, hết thảy cút đi ra ngoài cho ta!
Cung Tuyết nổi giận không kìm nén nổi, đành phải đem hết thảy hận ý phát tiết tại trên người nghi trượng cùng cấp dưới xung quanh.
Mọi người sợ hãi đi ra ngoài, trong lòng tràn ngập các cảm xúc hỗn loạn.
. . . .
————————————.
Tại thư phòng trong nhà thờ tổ trên Vọng Thiên Phong.
Ngươi nói cái gì! ? Con gái Ôn Nhã đã gặp chuyện! ?
Nam Môn Tiêu Viễn đứng bật dậy, công văn mới phê được một nửa trong tay rơi xuống mặt đất.
Nghe Nam Môn Chính Đình đang đứng trước mặt bẩm báo tin tức, Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời không bình tĩnh nổi. Không ngờ có người ở thời khắc mấu chốt này cấp cho thị tộc thêm phiền phức, mà người gặp chuyện không may lại là người có quan hệ chặt chẽ với Bạch Mộc Trần- con gái của Ôn Nhã.
Bạch Mộc Trần là ai?
Đó là người mà ngay lão tổ tông Nam Môn đại trưởng lão cũng kiêng kị, chẳng những lai lịch thần bí, tu vi khó lường, trọng yếu hơn là Điệp Phù chi thuật mà hắn truyền thụ chính là hy vọng để Nam Môn thị tộc quật khởi.
Mẹ con Ôn Nhã gặp chuyện không may thật ra cũng không có gì, nhưng một khi Bạch Mộc Trần liên lụy vào đó thì tuyệt đối là loạn trong giặc ngoài, hậu quả không thể lường được a!
Vừa nghĩ đến đó thì Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời giận dữ, tức giận đến mức muốn chửi mắng mẹ của những kẻ đó, nhưng sau khi cơn phẫn nộ qua đi thì hắn chỉ còn biết bất đắc dĩ cùng nghẹn khuất. Đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, Nam Môn thị tộc như một cây đại thụ có rễ rất sâu, nếu như rễ cũng nát thì cây đại thụ này cũng sắp đổi đến nơi rồi.
Chính Đình, tình hình cụ thể như thế nào?
Mạnh mẽ ổn định lại tâm thần, Nam Môn Tiêu Viễn suy nghĩ nhanh chóng trong đầu nghĩ lại bay, âm thầm đoán nhân quả của sự việc.
Chỉ nghe Nam Môn Chính Đình nói: Hôm nay tiên dân dời đi, nội đường có rất nhiều việc nên đưa một bộ phận tộc nhân rảnh rỗi đến nội đường hỗ trợ, mà Ôn Nhã phu nhân cũng ở trong số đó. Ai có thể ngờ rằng nàng vừa ly khai không bao lâu, liền có ba người tiến vào nhà nàng. . . . Sự việc xảy ra cụ thể như nào ta cũng không biết rõ, chỉ biết là sau đó Bạch Mộc Trần đến kịp và giết chết ba người kia, đợi đến lúc tuần vệ của chúng ta đến thì trong nhà Ôn Nhã đã bừa bãi hoang tàn, con gái của Ôn Nhã có vẻ cũng bị thương, được Bạch Mộc Trần mang về Tàng Thư Lâu xem xét. . . .
Điều tra ra là ai chưa?
Tạm thời không có chứng cớ, chẳng qua bảy phòng chi thứ có ba huynh đệ chẳng biết tung tích, ba huynh đệ này đều là tuần vệ của nội đường. . . .
Thi thể kia thì sao?
Không có thi thể. . . Chúng ta đến hiện trường xem qua, ngoại trừ một chút dấu vết đánh nhau thì tìm không thấy nửa điểm manh mối, thi thể ba người kia cũng không thấy, chắc là bị Bạch Mộc Trần phá huỷ rồi.
Bị phá huỷ?
Nam Môn Tiêu Viễn rùng mình, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: Hủy thật hay! Hủy thật tốt! Xem ra Bạch Mộc Trần này là người khôn ngoan.
Nam Môn Chính Đình yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Trong lòng mọi người cũng biết rõ, hôm nay là thời kì phi thường, chuyện như vậy nếu là lộ ra ngoài ánh sáng, hoặc là điều tra được điểm gì đó thì bên trong thị tộc tất nhiên chấn động không nhỏ, nói không chừng còn sẽ khiến cho trưởng của các chi nghi kỵ. Chỉ có chết không đối chứng giống như bây giờ mới là biện pháp xử lý tốt nhất.
Chính Đình, ngươi thấy sao?
Này. . .
Nam Môn Chính Đình suy tư một lát rồi nói: Chuyện này có tính chất nghiêm trọng, hơn nữa không liên quan đến an nguy của thị tộc, cho nên có thể bài trừ đi khả năng là nội quỷ, chắc là vì mẹ con Ôn Nhã hoặc là Bạch Mộc Trần.
Ừ.
Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu nói: Ngươi nói đúng, chắc là thù riêng oán cũ, dù sao bên trong thị tộc có không ít người đều muốn bức Bạch Mộc Trần cùng mẹ con Ôn Nhã rời đi. Ôi! Không ngờ a, không ngờ lúc này cư nhiên có người không thể đợi nổi . . .
Gia chủ, có cần tiếp tục điều tra hay không?
Nghe Nam Môn Chính Đình hỏi, Nam Môn Tiêu Viễn khoát tay áo nói: Quên đi, chuyện này dừng ở đây, không cần tiếp tục điều tra nữa, ít nhất hiện tại không cần. . . , đối ngoại thì nói là có nội quỷ ẩn núp ở trong thị tộc mưu đồ gây rối, bị tuần vệ đánh chết tại chỗ.
Thế phía Bạch Mộc Trần xử lý như nào đây?
Bạch Mộc Trần là một người thông minh, hắn sẽ minh bạch. Đương nhiên là vẫn cần phải trấn an, còn xử lý ra sao thì nội đường các ngươi thương lượng rồi quyết định nhé!
Được, để ta đi an bài.
Đợi Nam Môn Chính Đình lui ra, Nam Môn Tiêu Viễn lại ngồi xuống, bộ dáng đầy tâm sự.
. . . .
Mấy ngàn tiên dân dưới sự an bài của nhân viên nội đường đều tự đăng ký đi mười hai ngọn núi.
Bên trong phòng khách, Cung Tuyết đang ngồi ở trên bàn cao để xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, từng đạo lệnh giản từ trong tay nàng liên tục truyền đi ra ngoài. Vài tên chấp sự cùng cấp dưới cũng bận bịu đầu tắt mặt tối.
Ôn Nhã đã đợi ở một bên rất lâu rồi, những người đến rồi đi đều lạnh lùng nhìn nàng mà không nói gì. Nàng vài lần mở miệng hỏi thì Cung Tuyết đều nói đang bận, không để ý tới nàng mà cứ làm việc của mình.
Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Cho dù trong lòng Ôn Nhã tức giận nhưng lại không tiện phát tác nên đành cúi đầu đứng ở trong góc, thỉnh thoảng suy nghĩ miên man.
. . . .
Thời gian cứ từ từ trôi qua khiến lòng kiên nhẫn của Ôn Nhã dần dần cũng cạn. Hôm nay thị tộc hỗn loạn như vậy khiến nàng không thể yên tâm về con gái của mình, không biết tiểu Ức Khổ đã thu xếp mọi thứ xong chưa, hoặc là đã gặp mặt Bạch Mộc Trần chưa.
Nhưng mà đúng vào lúc này thì một đạo ngọc giản truyền thư phá không mà đến rồi dừng ở trong tay Ôn Nhã.
Ba!
Ồ, cái. . . cái gì! ?
Tín giản là do Bạch Mộc Trần truyền đến, Ôn Nhã đưa tâm niệm vào, nhất thời sắc mặt đại biến, hàn ý trong mắt tóe ra!
Nàng vốn tưởng rằng Bạch Mộc Trần báo tin rằng con gái mình vẫn bình an, nhưng khi đọc lại dĩ nhiên là tin tức tiểu Ức Khổ vừa bị tập kích, hơn nữa nhắn nàng nhanh chóng đến Tàng Thư Lâu, nhắc nhở nàng hết thảy phải cẩn thận.
Ôn phu nhân, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Phản ứng của Ôn Nhã bị Cung Tuyết nhìn rõ, tuy rằng nghi hoặc vì sao đối phương thất thố như thế nhưng thực sự cũng không để đối phương ở trong lòng. Ngươi chỉ là một phu nhân chi thứ nho nhỏ thì có thể có việc lớn gì? Dám tỏ thái độ tức giận tại chỗ của ta, quả thực là không biết quy củ!
Nàng không biết rằng giờ phút này tất cả trong đầu Ôn Nhã đều là hình ảnh con gái mình bị tập kích nên đâu có quan tâm tới Cung Tuyết đang nói gì.
Bạch Mộc Trần nói trên tín giản rằng tiểu Ức Khổ không sao, nhưng Ôn Nhã vẫn không thể không phập phồng lo sợ, thậm chí bắt đầu phán đoán, hoài nghi rằng rốt cuộc là ai? Là ai muốn hại con gái của mình? Đối phương sắp xếp bao nhiêu cao thủ? Tình huống cụ thể ra sao? Hơn nữa, vì sao thời gian lại trùng hợp như thế, mình vừa đến nội đường thì con gái đã bị uy hiếp? Trong chuyện này thì nội đường có tham dự hay không, chi thứ thị tộc có tham dự hay không? Mình bị Cung Tuyết làm khó dễ, có phải là do đối phương một lòng muốn trả thù mình, hoặc là những người khác muốn hại mình cùng con gái mình?
Càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng loạn.
Trong lòng Ôn Nhã rối bời, đã bất chấp đến uy nghiêm của Cung Tuyết cùng nội đường.
Mang theo hận ý mãnh liệt, Ôn Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Cung Tuyết rồi sau đó xoay người, chuẩn bị rời đi.
Ngươi. . . Ôn Nhã, ngươi làm gì thế? Trở về cho bản quản sự!
Cung Tuyết vỗ án đứng dậy, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Ai ngờ, Ôn Nhã chẳng những không có dừng bước, thậm chí ngay đáp lại cũng không.
Cung Tuyết giận tím mặt, lắc mình một cái chắn ở trước mặt Ôn Nhã. Tại bên trong nội đường này còn không có ai dám coi rẻ sự tồn tại của nàng như thế, hỏi mà không đáp, tự tiện rời khỏi nội đường, trong mắt không có thượng cấp, hôm nay nếu không trừng trị Ôn Nhã thật nặng thì tôn nghiêm của nàng ở đâu? Quyền uy của nàng ở đâu? Cứ thế mãi thì sau này nội đường loạn đến mức nào nữa!
Tránh ra!
Buồn cười! Ngươi. . . Ngươi làm càn!
Hai người đều tràn ngập tức giận trong lòng, một lời không hợp liền động thủ luôn.
Bùng!
Ông —— ông —— ông ——.
Một chưởng chạm vào nhau khiến cho dòng không khí chấn động.
Chấp sự cùng cấp dưới xung quanh thấy tình thế không ổn đều thối lui đến góc đại sảnh để tránh chịu cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Phốc!
Hai người cũng không quấn lấy nhau, mà vừa chạm đến liền tách ra.
Chỉ thấy thân mình Ôn Nhã khẽ run rồi lùi lại ba bước.
Mà Cung Tuyết cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hung hăng đập mạnh vào trên tường của đại sảnh, không còn sót lại chút xíu nào phong phạm của quản sự.
. . . .
Trong đại sảnh tràn ngập sự yên lặng, tất cả nghi trượng cùng cấp dưới đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Cung Tuyết chính là quản sự nội đường, có địa vị cao thượng nên tu vi tất nhiên là không thấp.
Tu vi Chân Tiên bát phẩm đỉnh phong!
Thực lực như vậy, tùy tiện đặt ở thị tộc nào cũng là lực lượng cực kỳ quan trọng.
Ai ngờ rằng tại Cung quản sự rất cường đại trong mắt mọi người cư nhiên bị một tiểu phu nhân đánh bay, hơn nữa vẫn là bị đánh bại một cách áp đảo, điều này quả thực là không thể tin nổi.
Ngươi. . . Khụ khụ khụ! Phốc. . . .
Cung Tuyết vừa sợ vừa giận, một cái khí mạch không thuận khiến nàng phun ra một ngụm tâm huyết.
Ôn Nhã hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm thần rồi nói: Cung Tuyết, trước kia ta nhịn ngươi hết thảy cũng là vì con gái của ta. Bản phu nhân thầm nghĩ mang theo con gái sống yên lặng qua ngày, nhưng ngươi lại được một mà lấn hai, được hai mà lấn ba, gây khó dễ cho ta, thực coi bản phu nhân dễ bị bắt nạt chắc? Nói thật cho ngươi biết, từ nửa năm trước, bản phu nhân đã đột phá Chân Tiên cửu phẩm, nếu muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay thôi, nếu như ngươi còn dám quấy nhiễu thì đừng trách ta không khách khí.
Cái gì? ! Ngươi, ngươi như thế nào sẽ. . . .
Sắc mặt Cung Tuyết trắng bệch, nhìn Ôn Nhã giống như gặp quỷ. Trong ấn tượng của nàng thì mấy năm nay đối phương đều bị thương, mặc dù hiện tại đã chữa trị được thương thế nhưng có thể khôi phục được thực lực Chân Tiên bát phẩm ngày trước là tốt lắm rồi, sao có thể đột phá Chân Tiên cửu phẩm như thế? Sao có thể như thế? !
Ôn Nhã không giải thích mà hướng tới phía ngoài đại sảnh bước đi.
Lúc đi tới cửa, Ôn Nhã bỗng dừng lại bước chân, lạnh lùng nhìn Cung Tuyết nói: Họ Cung, nếu như con gái ta xảy ra chuyện gì không hay thì bản phu nhân dù có phản ra thị tộc, liều cái mạng này cũng chắc chắn bầm thây ngươi làm vạn mảnh! Khiến cho ngươi hồn phi phách tán!
Bầm thây vạn mảnh! Hồn phi phách tán!
Đây là cảnh cáo, càng là uy hiếp.
Đối với bất kỳ một người mẹ nào mà nói thì đứa con chính là điểm mấu chốt của mình, không có nói lý hay điều kiện gì hết.
Dứt lời, lúc này Ôn Nhã mới nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại từng đợt hàn ý cùng sợ hãi tràn ngập trong đại sảnh.
Nhìn cái gì vậy, hết thảy cút đi ra ngoài cho ta!
Cung Tuyết nổi giận không kìm nén nổi, đành phải đem hết thảy hận ý phát tiết tại trên người nghi trượng cùng cấp dưới xung quanh.
Mọi người sợ hãi đi ra ngoài, trong lòng tràn ngập các cảm xúc hỗn loạn.
. . . .
————————————.
Tại thư phòng trong nhà thờ tổ trên Vọng Thiên Phong.
Ngươi nói cái gì! ? Con gái Ôn Nhã đã gặp chuyện! ?
Nam Môn Tiêu Viễn đứng bật dậy, công văn mới phê được một nửa trong tay rơi xuống mặt đất.
Nghe Nam Môn Chính Đình đang đứng trước mặt bẩm báo tin tức, Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời không bình tĩnh nổi. Không ngờ có người ở thời khắc mấu chốt này cấp cho thị tộc thêm phiền phức, mà người gặp chuyện không may lại là người có quan hệ chặt chẽ với Bạch Mộc Trần- con gái của Ôn Nhã.
Bạch Mộc Trần là ai?
Đó là người mà ngay lão tổ tông Nam Môn đại trưởng lão cũng kiêng kị, chẳng những lai lịch thần bí, tu vi khó lường, trọng yếu hơn là Điệp Phù chi thuật mà hắn truyền thụ chính là hy vọng để Nam Môn thị tộc quật khởi.
Mẹ con Ôn Nhã gặp chuyện không may thật ra cũng không có gì, nhưng một khi Bạch Mộc Trần liên lụy vào đó thì tuyệt đối là loạn trong giặc ngoài, hậu quả không thể lường được a!
Vừa nghĩ đến đó thì Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời giận dữ, tức giận đến mức muốn chửi mắng mẹ của những kẻ đó, nhưng sau khi cơn phẫn nộ qua đi thì hắn chỉ còn biết bất đắc dĩ cùng nghẹn khuất. Đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, Nam Môn thị tộc như một cây đại thụ có rễ rất sâu, nếu như rễ cũng nát thì cây đại thụ này cũng sắp đổi đến nơi rồi.
Chính Đình, tình hình cụ thể như thế nào?
Mạnh mẽ ổn định lại tâm thần, Nam Môn Tiêu Viễn suy nghĩ nhanh chóng trong đầu nghĩ lại bay, âm thầm đoán nhân quả của sự việc.
Chỉ nghe Nam Môn Chính Đình nói: Hôm nay tiên dân dời đi, nội đường có rất nhiều việc nên đưa một bộ phận tộc nhân rảnh rỗi đến nội đường hỗ trợ, mà Ôn Nhã phu nhân cũng ở trong số đó. Ai có thể ngờ rằng nàng vừa ly khai không bao lâu, liền có ba người tiến vào nhà nàng. . . . Sự việc xảy ra cụ thể như nào ta cũng không biết rõ, chỉ biết là sau đó Bạch Mộc Trần đến kịp và giết chết ba người kia, đợi đến lúc tuần vệ của chúng ta đến thì trong nhà Ôn Nhã đã bừa bãi hoang tàn, con gái của Ôn Nhã có vẻ cũng bị thương, được Bạch Mộc Trần mang về Tàng Thư Lâu xem xét. . . .
Điều tra ra là ai chưa?
Tạm thời không có chứng cớ, chẳng qua bảy phòng chi thứ có ba huynh đệ chẳng biết tung tích, ba huynh đệ này đều là tuần vệ của nội đường. . . .
Thi thể kia thì sao?
Không có thi thể. . . Chúng ta đến hiện trường xem qua, ngoại trừ một chút dấu vết đánh nhau thì tìm không thấy nửa điểm manh mối, thi thể ba người kia cũng không thấy, chắc là bị Bạch Mộc Trần phá huỷ rồi.
Bị phá huỷ?
Nam Môn Tiêu Viễn rùng mình, lập tức trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: Hủy thật hay! Hủy thật tốt! Xem ra Bạch Mộc Trần này là người khôn ngoan.
Nam Môn Chính Đình yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Trong lòng mọi người cũng biết rõ, hôm nay là thời kì phi thường, chuyện như vậy nếu là lộ ra ngoài ánh sáng, hoặc là điều tra được điểm gì đó thì bên trong thị tộc tất nhiên chấn động không nhỏ, nói không chừng còn sẽ khiến cho trưởng của các chi nghi kỵ. Chỉ có chết không đối chứng giống như bây giờ mới là biện pháp xử lý tốt nhất.
Chính Đình, ngươi thấy sao?
Này. . .
Nam Môn Chính Đình suy tư một lát rồi nói: Chuyện này có tính chất nghiêm trọng, hơn nữa không liên quan đến an nguy của thị tộc, cho nên có thể bài trừ đi khả năng là nội quỷ, chắc là vì mẹ con Ôn Nhã hoặc là Bạch Mộc Trần.
Ừ.
Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu nói: Ngươi nói đúng, chắc là thù riêng oán cũ, dù sao bên trong thị tộc có không ít người đều muốn bức Bạch Mộc Trần cùng mẹ con Ôn Nhã rời đi. Ôi! Không ngờ a, không ngờ lúc này cư nhiên có người không thể đợi nổi . . .
Gia chủ, có cần tiếp tục điều tra hay không?
Nghe Nam Môn Chính Đình hỏi, Nam Môn Tiêu Viễn khoát tay áo nói: Quên đi, chuyện này dừng ở đây, không cần tiếp tục điều tra nữa, ít nhất hiện tại không cần. . . , đối ngoại thì nói là có nội quỷ ẩn núp ở trong thị tộc mưu đồ gây rối, bị tuần vệ đánh chết tại chỗ.
Thế phía Bạch Mộc Trần xử lý như nào đây?
Bạch Mộc Trần là một người thông minh, hắn sẽ minh bạch. Đương nhiên là vẫn cần phải trấn an, còn xử lý ra sao thì nội đường các ngươi thương lượng rồi quyết định nhé!
Được, để ta đi an bài.
Đợi Nam Môn Chính Đình lui ra, Nam Môn Tiêu Viễn lại ngồi xuống, bộ dáng đầy tâm sự.
. . . .
/198
|