So sánh với sự bối rối của thị tộc thì xung quanh Tàng Thư Lâu lại cực kỳ thanh tịnh.
Bình thường nơi này vốn đã ít có người đến, hôm nay lại càng không có bóng dáng một ai, ngay Tư Đồ Hôi trông coi nơi này cũng bị gọi đến hoa thính (phòng khách) để hỗ trợ, chỉ còn Bạch Mộc Trần ở lại, không ai quấy rầy hoặc trao đổi, tựa hồ như bị lãng quên ở nơi này.
Bạch tiên sinh. . .
Ôn Nhã bước nhanh tới, Bạch Mộc Trần đã chờ sẵn ở trong viện.
Đi vào viện, mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra khiến tâm tình Ôn Nhã dần dần bình phục, không khỏi bắt đầu phỏng đoán, lúc mình đi ra ngoài cũng vẫn ổn, sao chỉ trong chớp mắt liền phát sinh chuyện như vậy? Rốt cuộc là ai làm? Rốt cục là vì cái gì?
Tiên sinh, Khổ nhi hiện tại thế nào rồi? Có bị thương hay không?
Phu nhân yên tâm, hiện tại tiểu thư đã không sao, chỉ là bị chút kinh sợ, hiện đang nghỉ ngơi ở trong phòng thôi.
Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng trấn an rồi lập tức đưa Ôn Nhã vào biệt viện trong thư lâu.
. . .
Trong lầu các, ánh sáng có hơi tối tăm.
Xuyên qua khe hở của rèm cửa, Ôn Nhã nhìn thấy tiểu Ức Khổ đang ngủ say, hơn nữa hô hấp bình thường, xem ra thật sự không xảy ra chuyện gì. Từ đó, nàng không sốt ruột như vậy nữa mà lặng lẽ lùi ra ngoài.
Tiên sinh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Ôn Nhã trở nên lạnh lùng, trong lời nói lộ ra một cơn lạnh thấu xương.
Bạch Mộc Trần khẽ nhíu mày, cuối cùng nhìn xa xa, thở dài và nói: Nói vậy phu nhân chắc cũng có hoài nghi, nếu như ta không đoán sai, chỉ sợ là có người không nhẫn nại được nổi, chuẩn bị hạ thủ với phu nhân cùng tiểu thư.
Nghe trả lời như thế, Ôn Nhã không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, chỉ là trong lòng tràn ngập chua xót cùng thất vọng. Đúng vậy, trong lòng nàng có hoài nghi, chỉ có điều không khẳng định giống như Bạch Mộc Trần thôi.
Sao lại. . . sao có thể như vậy. . . Thị tộc sắp bị diệt rồi mà bọn họ còn dám phát rồ như thế? Không nhớ một chút gì đến tình cảm ruột thịt ư!
Ôn Nhã thì thào lầm bẩm giống như mất hồn.
Sắc mặt Bạch Mộc Trần không chút thay đổi: Dục vọng khiến cho người ta chết, đồng tiền khiến cho người ta điên cuồng. Càng bị uy hiếp bởi tử vong càng làm cho người ta thêm điên cuồng. . .
Đúng vậy, bọn họ cũng điên rồi, điên từ lâu rồi, nếu không sao họ có thể làm chuyện như vậy? Nhưng gia chủ cùng các trưởng lão cũng không quản sao? Ôn Nhã giận dữ nói: Ta cũng không tin chuyện như vậy còn có thể giấu diếm được bọn họ!
Bọn họ đương nhiên biết, mặc dù ban đầu không biết thì chắc chắn hiện tại cũng đã biết. Chẳng qua. . .
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần thản nhiên nói: Lấy tính cách của Nam Môn gia chủ mà nói, cho dù đã biết việc này thì hắn cũng sẽ không làm khó dễ vào lúc này. Dù sao hắn là người đứng đầu một gia tộc, hắn cần lấy đại cục làm trọng,
Chuyện này một khi làm rõ thì đối với ai cũng không có chỗ tốt. Mà một số người đúng là thấy rõ điều đó nên mới có thể hành động như thế vào lúc này, cho dù chuyện có bị bại lộ thì bọn họ cũng không cố kỵ chút nào.
Ha ha, đúng vậy, lấy đại cục làm trọng. . .
Ôn Nhã cười cười với vẻ buồn bả: Hơn mười năm trước, phụ thân Khổ nhi chết ở bên ngoài, thị tộc vì lấy đại cục làm trọng mà che giấu chân tướng sự việc, tùy ý để người khác khi dễ mẹ con chúng ta. Hơn mười năm sau, thị tộc cũng vì lấy đại cục làm trọng mà đối xử với mẹ con chúng ta như thế? Đúng vậy, Nam Môn Tiêu Viễn là một người có đủ tư cách làm gia chủ, nhưng hắn không có đủ tư cách là một vị trưởng bối !
. . .
Bạch Mộc Trần im lặng không nói gì, hắn đã gặp rất nhiều trường hợp minh tranh ám đấu trong gia tộc nên rất hiểu cảm xúc của Ôn Nhã bây giờ như nào. Cảm giác bị người thân, bạn bè phản bội, cảm giác bị mọi người xa lánh thì không phải ai cũng có thể hiểu.
Ôn Nhã vừa cười vừa rơi lệ, nước mắt tuôn ra như mưa giống như muốn phát tiết ra hết ủy khuất trong hơn mười năm này.
. . .
Một lúc sau, Ôn Nhã vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại được nhưng sự tức giận trong lòng chưa giảm chút nào.
Thiếp thân quá mức kích động khiến tiên sinh chê cười.
Ôn Nhã quay đầu đi chỗ khác, yên lặng lau khô nước mắt, rồi sau đó lại bắt đầu lo lắng: Tiên sinh, một khi những người đó đã trăm phương ngàn kế muốn đối phó chúng ta, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần mới nói: Phu nhân không cần lo lắng, có một số việc Nam Môn gia chủ không thể làm, không có nghĩa là tại hạ không làm được. . . Các ngươi cứ yên tâm ở trong này nhé, chuyện này giao cho ta xử lý là được.
Tiên sinh, ngươi. . .
Ôn Nhã nghe vậy giật mình, nàng thấy Bạch Mộc Trần nói thoải mái như thế, sợ đối phương lại làm ra chuyện gì trong lúc quá khích. Chẳng qua sau khi nghĩ một cách cẩn thận thì Bạch Mộc Trần chắc không phải là một người dễ dàng bị kích thích, ít nhất trong ấn tượng của Ôn Nhã thì đối phương cho tới bây giờ đều là một vẻ lạnh nhàn, bình tĩnh.
Vậy. . . thiếp thân đi trông Khổ nhi, cũng không quấy rầy tiên sinh nữa.
Nhìn theo bóng Ôn Nhã vào lầu các, Bạch Mộc Trần đứng một mình tại chỗ, trong mắt hiện lên một thần sắc khác thường.
Đối với việc tiểu Ức Khổ bị tập kích, đầu tiên mọi người đều nghĩ là tranh chấp về ích lợi trong thị tộc, mà Bạch Mộc Trần lại còn nghĩ xa hơn một chút.
Hai mẹ con không quyền không thế, chỉ có thân phận là người thân của trưởng chi thứ ba đã chết, cho dù một số người sợ thân phận các nàng sẽ bị người nào đó rêu rao ra thì cũng không cần làm ra hành động mạo hiểm như thế, bởi vì căn bản là không cần thiết.
Một khi đã không phải là tranh chấp về ích lợi thì rất có khả năng là thù hận.
Nghĩ đến thù hận, Bạch Mộc Trần đột nhiên nghĩ đến một người, còn có ánh mắt tràn ngập oán độc kia.
Không quản là ai, bất luận nguyên nhân gì, công đạo là công đạo, Nam Môn thị tộc thiếu các nàng một công đạo.
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn đỉnh núi thật lâu, sau đó lặng yên rời đi.
. . .
————————————
Bên ngoài Nam Môn thị tộc, ba đại tiên phủ giằng co cả tháng trời, thế công vẫn rất mãnh liệt như cũ.
Trên bầu trời, Liễu Đạo Tề khoanh tay mà đứng, vẻ mặt đạm mạc nhìn xuống phía dưới, tại xung quanh hắn có tám vị Thiên Tiên đang bình yên nhập định.
Với danh nghĩa là chỉ huy của lần hành động này, Liễu Đạo Tề không có chút hăng hái nào, ngược lại vô cùng nặng nề, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Cứ việc tất cả mọi người cho rằng Nam Môn thị tộc chẳng qua là đứa con bị người khác vứt bỏ, nhưng là bọn họ cũng không phải là quân cờ của người ta sao?
Dưới cái nhìn của Liễu Đạo Tề thì Nam Môn thị tộc diệt hoặc không diệt cũng không phải là vấn đề, vấn đề là cuối cùng mang đến kết quả gì.
Nam Môn thị tộc bị diệt thì thế lực trong dãy núi Cảnh Lan sẽ thay đổi, điều này làm tình hình trở nên càng loạn hơn, điều này không phù hợp với ích lợi của các bên, bởi vì tất cả mọi người còn chưa chuẩn bị tốt để khai chiến thực sự.
Nếu là Nam Môn thị tộc không bị diệt thì dãy núi Cảnh Lan vẫn nằm dưới sự quản lý của Thiên Vi Phủ cùng Thái Nhất Tông như cũ, ba đại tiên phủ không có được chút chỗ tốt nào.
Nhưng mà, trong lòng Liễu Đạo Tề có chút hiểu được, tựa hồ ba đại tiên phủ cũng không ý định diệt sạch thế lực trong dãy núi Cảnh Lan mà là muốn bức bách Thái Nhất Tông ra mặt, thậm chí nhượng bộ, do đó đạt được ích lợi mà họ mong muốn.
. . .
Liễu huynh đang suy nghĩ gì thế?
Tựa hồ Liễu huynh có tâm sự, sao không nói cùng chúng ta.
Đỗ Sơn cùng Cốc Nhược Hoài từ trong nhập định tỉnh lại, tiến lên đứng sóng vai cùng Liễu Đạo Tề.
Ba đại tiên phủ lấy Thiên Cứu cầm đầu, nếu nói Liễu Đạo Tề là đại biểu của Thiên Cứu Phủ, như vậy Đỗ Sơn cùng Cốc Nhược Hoài chính là đại biểu của Thiên Tội Phủ cùng Thiên Ám Phủ. Bởi vậy đối với câu hỏi của hai người thì Liễu Đạo Tề cũng không thể đáp qua loa cho xong.
Đỗ huynh, Cốc huynh. . .
Liễu Đạo Tề nói với giọng trầm thấp: Không dối gạt nhị vị, trong lòng Liễu mỗ thủy chung có cảm giác không ổn. Theo ta được biết thì ba đại thị tộc không được chút chỗ tốt nào trong mỏ quặng huyền kim kia, mà còn phải làm cu li miễn phí cho người khác, cho dù chúng ta diệt ba đại thị tộc thì có thể được chỗ tốt gì? Trên danh nghĩa, nơi này vẫn chịu sự quản hạt của Thiên Vi Phủ nên mỏ quặng huyền kim kia cũng không thuộc về chúng ta.
Đỗ Sơn bất giác gật gật đầu, nhíu mày nói: Ta vẫn nghĩ là ba vị phủ chủ muốn tẩy trừ dãy núi Cảnh Lan một lần, sau đó cài vào thế lực của mình, nhưng nghe Liễu huynh nói thế thì ta lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Đương nhiên không đơn giản như vậy. . .
Cốc Nhược Hoài cười lạnh lùng rồi nói: Ba vị phủ chủ muốn càn quét tam đại thị tộc, đơn giản là giết gà dọa khỉ, cố gắng nhất để tranh thủ chỗ tốt mà thôi. Chẳng qua các ngươi đừng quên, người ở sau lưng thôi động việc này không phải chúng ta, mà là người khác, chúng ta cũng bất quá là tiểu tốt trước trận mà thôi.
Hắc hắc, thực con mẹ nó có ý tứ!
Đỗ Sơn bĩu môi, nói to với vẻ tức giận: Một phương muốn đánh nhau lại muốn muốn chỗ tốt, một khác phương không muốn đánh, nhưng vẫn muốn chỗ tốt, mẹ chúng nó đều muốn chỗ tốt nhưng lại gây sức ép cho ba đại thị tộc chết đi sống lại .
Liễu Đạo Tề vẫn nói đạm mạc như cũ: Đáng tiếc ba đại thị tộc thật sự là vẫn quá bé nhỏ nên Thái Nhất Tông đến bây giờ còn không chịu ra mặt.
Thế Thiên Vi Phủ thì sao, Nguyễn gia là nghĩ như thế nào ? Đỗ Sơn bỗng hỏi với vẻ hiếu kỳ.
Vị kia của Thiên Vi Phủ đúng là người thành tinh.
Cốc Nhược Hoài nói ôn hoà: Ở mặt ngoài Thiên Vi Phủ là ở thoái nhượng, trên thực tế vô luận kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng không có khả năng đá bay Thiên Vi Phủ ra. . . Hơn nữa, nghe nói vì ổn định vị kia của Thiên Vi Phủ, Thiên Cứu Phủ đã phải trả cái giá không nhỏ chút nào, thậm chí ngay Đăng Thiên Lệnh cũng bỏ ra một tấm, đúng là rất hào phóng.
Hừ! Thiên Ám Phủ các ngươi cũng chả tốt hơn gì đâu. . .
Sắc mặt Liễu Đạo Tề không vui, đang chuẩn bị phản bác hai câu.
Bỗng nhiên khí lãng phía dưới chợt phun ra nuốt vào rồi một quả cầu lửa cực lớn từ trong đại trận phun ra.
Bùng!
Oanh —— oanh —— oanh ——
Hỏa cầu nổ tung, khí nóng bắn tung tóe khắp nơi khiến cho không ít Tiên Sĩ bị bỏng.
Phía dưới đã hỗn loạn, những tiếng kinh hô thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Còn chưa đợi mọi người phản ứng thì ngay sau đó lại là từng đạo hàn mang từ mười hai ngọn núi đồng thời bạo phát, uy lực của nó không thể khinh thường.
Nam Môn thị tộc rốt cục bắt đầu phản kích rồi!
Tất cả mọi người không cảm thấy ngoài ý muốn, duy nhất kinh ngạc chính là không ngờ Nam Môn thị tộc phản kích sắc bén như thế khiến ba đại tiên phủ có hơi trở tay không kịp.
. . .
Lúc này, Thập Nhị Thiên Môn Trận lại có biến hóa mới.
Trận thế co rút lại, mười hai ngọn núi đều xây dựng trận pháp của mình.
_ Lục lục vi sổ, diễn hóa âm dương.
Tứ vị tam tài, trấn thủ nhất phương. _
Giết!
Giết —— giết —— giết ——
Phi kiếm bay loạn, pháp bảo đều tế lên.
Song phương tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, dãy núi vốn tươi mát dần dần tràn ngập mùi máu tanh dày đặc!
Tấm màn đại chiến đã được vén lên, gió mây bắt đầu nổi lên, sát khí dày đặc trong hàng vạn dặm dãy núi xanh tươi.
Trận thế biến hóa vô cùng tận, nhân quả bị đùa bỡn trong tràng sinh tử kiếp.
Bình thường nơi này vốn đã ít có người đến, hôm nay lại càng không có bóng dáng một ai, ngay Tư Đồ Hôi trông coi nơi này cũng bị gọi đến hoa thính (phòng khách) để hỗ trợ, chỉ còn Bạch Mộc Trần ở lại, không ai quấy rầy hoặc trao đổi, tựa hồ như bị lãng quên ở nơi này.
Bạch tiên sinh. . .
Ôn Nhã bước nhanh tới, Bạch Mộc Trần đã chờ sẵn ở trong viện.
Đi vào viện, mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra khiến tâm tình Ôn Nhã dần dần bình phục, không khỏi bắt đầu phỏng đoán, lúc mình đi ra ngoài cũng vẫn ổn, sao chỉ trong chớp mắt liền phát sinh chuyện như vậy? Rốt cuộc là ai làm? Rốt cục là vì cái gì?
Tiên sinh, Khổ nhi hiện tại thế nào rồi? Có bị thương hay không?
Phu nhân yên tâm, hiện tại tiểu thư đã không sao, chỉ là bị chút kinh sợ, hiện đang nghỉ ngơi ở trong phòng thôi.
Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng trấn an rồi lập tức đưa Ôn Nhã vào biệt viện trong thư lâu.
. . .
Trong lầu các, ánh sáng có hơi tối tăm.
Xuyên qua khe hở của rèm cửa, Ôn Nhã nhìn thấy tiểu Ức Khổ đang ngủ say, hơn nữa hô hấp bình thường, xem ra thật sự không xảy ra chuyện gì. Từ đó, nàng không sốt ruột như vậy nữa mà lặng lẽ lùi ra ngoài.
Tiên sinh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Ôn Nhã trở nên lạnh lùng, trong lời nói lộ ra một cơn lạnh thấu xương.
Bạch Mộc Trần khẽ nhíu mày, cuối cùng nhìn xa xa, thở dài và nói: Nói vậy phu nhân chắc cũng có hoài nghi, nếu như ta không đoán sai, chỉ sợ là có người không nhẫn nại được nổi, chuẩn bị hạ thủ với phu nhân cùng tiểu thư.
Nghe trả lời như thế, Ôn Nhã không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, chỉ là trong lòng tràn ngập chua xót cùng thất vọng. Đúng vậy, trong lòng nàng có hoài nghi, chỉ có điều không khẳng định giống như Bạch Mộc Trần thôi.
Sao lại. . . sao có thể như vậy. . . Thị tộc sắp bị diệt rồi mà bọn họ còn dám phát rồ như thế? Không nhớ một chút gì đến tình cảm ruột thịt ư!
Ôn Nhã thì thào lầm bẩm giống như mất hồn.
Sắc mặt Bạch Mộc Trần không chút thay đổi: Dục vọng khiến cho người ta chết, đồng tiền khiến cho người ta điên cuồng. Càng bị uy hiếp bởi tử vong càng làm cho người ta thêm điên cuồng. . .
Đúng vậy, bọn họ cũng điên rồi, điên từ lâu rồi, nếu không sao họ có thể làm chuyện như vậy? Nhưng gia chủ cùng các trưởng lão cũng không quản sao? Ôn Nhã giận dữ nói: Ta cũng không tin chuyện như vậy còn có thể giấu diếm được bọn họ!
Bọn họ đương nhiên biết, mặc dù ban đầu không biết thì chắc chắn hiện tại cũng đã biết. Chẳng qua. . .
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần thản nhiên nói: Lấy tính cách của Nam Môn gia chủ mà nói, cho dù đã biết việc này thì hắn cũng sẽ không làm khó dễ vào lúc này. Dù sao hắn là người đứng đầu một gia tộc, hắn cần lấy đại cục làm trọng,
Chuyện này một khi làm rõ thì đối với ai cũng không có chỗ tốt. Mà một số người đúng là thấy rõ điều đó nên mới có thể hành động như thế vào lúc này, cho dù chuyện có bị bại lộ thì bọn họ cũng không cố kỵ chút nào.
Ha ha, đúng vậy, lấy đại cục làm trọng. . .
Ôn Nhã cười cười với vẻ buồn bả: Hơn mười năm trước, phụ thân Khổ nhi chết ở bên ngoài, thị tộc vì lấy đại cục làm trọng mà che giấu chân tướng sự việc, tùy ý để người khác khi dễ mẹ con chúng ta. Hơn mười năm sau, thị tộc cũng vì lấy đại cục làm trọng mà đối xử với mẹ con chúng ta như thế? Đúng vậy, Nam Môn Tiêu Viễn là một người có đủ tư cách làm gia chủ, nhưng hắn không có đủ tư cách là một vị trưởng bối !
. . .
Bạch Mộc Trần im lặng không nói gì, hắn đã gặp rất nhiều trường hợp minh tranh ám đấu trong gia tộc nên rất hiểu cảm xúc của Ôn Nhã bây giờ như nào. Cảm giác bị người thân, bạn bè phản bội, cảm giác bị mọi người xa lánh thì không phải ai cũng có thể hiểu.
Ôn Nhã vừa cười vừa rơi lệ, nước mắt tuôn ra như mưa giống như muốn phát tiết ra hết ủy khuất trong hơn mười năm này.
. . .
Một lúc sau, Ôn Nhã vất vả lắm mới bình tĩnh trở lại được nhưng sự tức giận trong lòng chưa giảm chút nào.
Thiếp thân quá mức kích động khiến tiên sinh chê cười.
Ôn Nhã quay đầu đi chỗ khác, yên lặng lau khô nước mắt, rồi sau đó lại bắt đầu lo lắng: Tiên sinh, một khi những người đó đã trăm phương ngàn kế muốn đối phó chúng ta, vậy hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trầm mặc một lát, Bạch Mộc Trần mới nói: Phu nhân không cần lo lắng, có một số việc Nam Môn gia chủ không thể làm, không có nghĩa là tại hạ không làm được. . . Các ngươi cứ yên tâm ở trong này nhé, chuyện này giao cho ta xử lý là được.
Tiên sinh, ngươi. . .
Ôn Nhã nghe vậy giật mình, nàng thấy Bạch Mộc Trần nói thoải mái như thế, sợ đối phương lại làm ra chuyện gì trong lúc quá khích. Chẳng qua sau khi nghĩ một cách cẩn thận thì Bạch Mộc Trần chắc không phải là một người dễ dàng bị kích thích, ít nhất trong ấn tượng của Ôn Nhã thì đối phương cho tới bây giờ đều là một vẻ lạnh nhàn, bình tĩnh.
Vậy. . . thiếp thân đi trông Khổ nhi, cũng không quấy rầy tiên sinh nữa.
Nhìn theo bóng Ôn Nhã vào lầu các, Bạch Mộc Trần đứng một mình tại chỗ, trong mắt hiện lên một thần sắc khác thường.
Đối với việc tiểu Ức Khổ bị tập kích, đầu tiên mọi người đều nghĩ là tranh chấp về ích lợi trong thị tộc, mà Bạch Mộc Trần lại còn nghĩ xa hơn một chút.
Hai mẹ con không quyền không thế, chỉ có thân phận là người thân của trưởng chi thứ ba đã chết, cho dù một số người sợ thân phận các nàng sẽ bị người nào đó rêu rao ra thì cũng không cần làm ra hành động mạo hiểm như thế, bởi vì căn bản là không cần thiết.
Một khi đã không phải là tranh chấp về ích lợi thì rất có khả năng là thù hận.
Nghĩ đến thù hận, Bạch Mộc Trần đột nhiên nghĩ đến một người, còn có ánh mắt tràn ngập oán độc kia.
Không quản là ai, bất luận nguyên nhân gì, công đạo là công đạo, Nam Môn thị tộc thiếu các nàng một công đạo.
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn đỉnh núi thật lâu, sau đó lặng yên rời đi.
. . .
————————————
Bên ngoài Nam Môn thị tộc, ba đại tiên phủ giằng co cả tháng trời, thế công vẫn rất mãnh liệt như cũ.
Trên bầu trời, Liễu Đạo Tề khoanh tay mà đứng, vẻ mặt đạm mạc nhìn xuống phía dưới, tại xung quanh hắn có tám vị Thiên Tiên đang bình yên nhập định.
Với danh nghĩa là chỉ huy của lần hành động này, Liễu Đạo Tề không có chút hăng hái nào, ngược lại vô cùng nặng nề, rất ít khi mở miệng nói chuyện. Cứ việc tất cả mọi người cho rằng Nam Môn thị tộc chẳng qua là đứa con bị người khác vứt bỏ, nhưng là bọn họ cũng không phải là quân cờ của người ta sao?
Dưới cái nhìn của Liễu Đạo Tề thì Nam Môn thị tộc diệt hoặc không diệt cũng không phải là vấn đề, vấn đề là cuối cùng mang đến kết quả gì.
Nam Môn thị tộc bị diệt thì thế lực trong dãy núi Cảnh Lan sẽ thay đổi, điều này làm tình hình trở nên càng loạn hơn, điều này không phù hợp với ích lợi của các bên, bởi vì tất cả mọi người còn chưa chuẩn bị tốt để khai chiến thực sự.
Nếu là Nam Môn thị tộc không bị diệt thì dãy núi Cảnh Lan vẫn nằm dưới sự quản lý của Thiên Vi Phủ cùng Thái Nhất Tông như cũ, ba đại tiên phủ không có được chút chỗ tốt nào.
Nhưng mà, trong lòng Liễu Đạo Tề có chút hiểu được, tựa hồ ba đại tiên phủ cũng không ý định diệt sạch thế lực trong dãy núi Cảnh Lan mà là muốn bức bách Thái Nhất Tông ra mặt, thậm chí nhượng bộ, do đó đạt được ích lợi mà họ mong muốn.
. . .
Liễu huynh đang suy nghĩ gì thế?
Tựa hồ Liễu huynh có tâm sự, sao không nói cùng chúng ta.
Đỗ Sơn cùng Cốc Nhược Hoài từ trong nhập định tỉnh lại, tiến lên đứng sóng vai cùng Liễu Đạo Tề.
Ba đại tiên phủ lấy Thiên Cứu cầm đầu, nếu nói Liễu Đạo Tề là đại biểu của Thiên Cứu Phủ, như vậy Đỗ Sơn cùng Cốc Nhược Hoài chính là đại biểu của Thiên Tội Phủ cùng Thiên Ám Phủ. Bởi vậy đối với câu hỏi của hai người thì Liễu Đạo Tề cũng không thể đáp qua loa cho xong.
Đỗ huynh, Cốc huynh. . .
Liễu Đạo Tề nói với giọng trầm thấp: Không dối gạt nhị vị, trong lòng Liễu mỗ thủy chung có cảm giác không ổn. Theo ta được biết thì ba đại thị tộc không được chút chỗ tốt nào trong mỏ quặng huyền kim kia, mà còn phải làm cu li miễn phí cho người khác, cho dù chúng ta diệt ba đại thị tộc thì có thể được chỗ tốt gì? Trên danh nghĩa, nơi này vẫn chịu sự quản hạt của Thiên Vi Phủ nên mỏ quặng huyền kim kia cũng không thuộc về chúng ta.
Đỗ Sơn bất giác gật gật đầu, nhíu mày nói: Ta vẫn nghĩ là ba vị phủ chủ muốn tẩy trừ dãy núi Cảnh Lan một lần, sau đó cài vào thế lực của mình, nhưng nghe Liễu huynh nói thế thì ta lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
Đương nhiên không đơn giản như vậy. . .
Cốc Nhược Hoài cười lạnh lùng rồi nói: Ba vị phủ chủ muốn càn quét tam đại thị tộc, đơn giản là giết gà dọa khỉ, cố gắng nhất để tranh thủ chỗ tốt mà thôi. Chẳng qua các ngươi đừng quên, người ở sau lưng thôi động việc này không phải chúng ta, mà là người khác, chúng ta cũng bất quá là tiểu tốt trước trận mà thôi.
Hắc hắc, thực con mẹ nó có ý tứ!
Đỗ Sơn bĩu môi, nói to với vẻ tức giận: Một phương muốn đánh nhau lại muốn muốn chỗ tốt, một khác phương không muốn đánh, nhưng vẫn muốn chỗ tốt, mẹ chúng nó đều muốn chỗ tốt nhưng lại gây sức ép cho ba đại thị tộc chết đi sống lại .
Liễu Đạo Tề vẫn nói đạm mạc như cũ: Đáng tiếc ba đại thị tộc thật sự là vẫn quá bé nhỏ nên Thái Nhất Tông đến bây giờ còn không chịu ra mặt.
Thế Thiên Vi Phủ thì sao, Nguyễn gia là nghĩ như thế nào ? Đỗ Sơn bỗng hỏi với vẻ hiếu kỳ.
Vị kia của Thiên Vi Phủ đúng là người thành tinh.
Cốc Nhược Hoài nói ôn hoà: Ở mặt ngoài Thiên Vi Phủ là ở thoái nhượng, trên thực tế vô luận kết quả cuối cùng như thế nào thì cũng không có khả năng đá bay Thiên Vi Phủ ra. . . Hơn nữa, nghe nói vì ổn định vị kia của Thiên Vi Phủ, Thiên Cứu Phủ đã phải trả cái giá không nhỏ chút nào, thậm chí ngay Đăng Thiên Lệnh cũng bỏ ra một tấm, đúng là rất hào phóng.
Hừ! Thiên Ám Phủ các ngươi cũng chả tốt hơn gì đâu. . .
Sắc mặt Liễu Đạo Tề không vui, đang chuẩn bị phản bác hai câu.
Bỗng nhiên khí lãng phía dưới chợt phun ra nuốt vào rồi một quả cầu lửa cực lớn từ trong đại trận phun ra.
Bùng!
Oanh —— oanh —— oanh ——
Hỏa cầu nổ tung, khí nóng bắn tung tóe khắp nơi khiến cho không ít Tiên Sĩ bị bỏng.
Phía dưới đã hỗn loạn, những tiếng kinh hô thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Còn chưa đợi mọi người phản ứng thì ngay sau đó lại là từng đạo hàn mang từ mười hai ngọn núi đồng thời bạo phát, uy lực của nó không thể khinh thường.
Nam Môn thị tộc rốt cục bắt đầu phản kích rồi!
Tất cả mọi người không cảm thấy ngoài ý muốn, duy nhất kinh ngạc chính là không ngờ Nam Môn thị tộc phản kích sắc bén như thế khiến ba đại tiên phủ có hơi trở tay không kịp.
. . .
Lúc này, Thập Nhị Thiên Môn Trận lại có biến hóa mới.
Trận thế co rút lại, mười hai ngọn núi đều xây dựng trận pháp của mình.
_ Lục lục vi sổ, diễn hóa âm dương.
Tứ vị tam tài, trấn thủ nhất phương. _
Giết!
Giết —— giết —— giết ——
Phi kiếm bay loạn, pháp bảo đều tế lên.
Song phương tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, dãy núi vốn tươi mát dần dần tràn ngập mùi máu tanh dày đặc!
Tấm màn đại chiến đã được vén lên, gió mây bắt đầu nổi lên, sát khí dày đặc trong hàng vạn dặm dãy núi xanh tươi.
Trận thế biến hóa vô cùng tận, nhân quả bị đùa bỡn trong tràng sinh tử kiếp.
/198
|