Côn Lôn tiên đảo là một trong mười châu ba đảo, nằm vị trí trung tâm của Nhất Trung Thiên, cũng chính là con đường chắc chắn phải qua khi đi thông lên thượng giới. Nơi này núi non trùng trùng, thẳng tận trời cao, bởi vậy Côn Lôn tiên đảo lại lấy tên là núi, gọi là núi Côn Lôn.
Dưới núi Côn Lôn là chỗ trú ngụ của Phi Thăng điện.
Lúc này, một tiên sĩ thanh niên đang cung kính đứng ở giữa đại điện như đang chờ điều gì. Giữa mi tâm hắn có một tiên ấn hình thoi tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Màu xanh lam nhạt tượng trung cho biển mây mênh mông thâm thúy, cũng đại biểu cho người này đã bước vào cảnh giới La Thiên thượng tiên, nhận được sinh mệnh mênh mông và lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
Đúng lúc này một luồng sáng vàng kim đột nhiên giáng từ trên trời xuống, biến ảo thành một bóng người khổng lồ râu dài tóc bạc, như ẩn như hiện, khiến người ta không thấy rõ được.
“Thiên Phong bái kiến lão tổ...”
Nhìn hư ảnh vừa phủ xuống, tiên sĩ trung niên vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc khó nén nổi vẻ kích động và thành kính.
“Lệ Nhi có tin gì không?”
Giọng nói già nua như tiếng chuông cổ ngân nga, khiến tiên sĩ trung niên chìm vào cảm giác không linh cực lạc.
“Khởi bẩm lão tổ, đây là ngọc giản Hoa thiếu gia truyền tới, mời lão tổ xem xét.”
Tiên sĩ trung niên cũng kính nâng ngọc giản truyền thư lên, từ từ bay về phía hư ảnh.
Thần niệm đảo qua nội dung trong ngọc giản, sắc mặt hư ảnh trầm tĩnh lạt hường!
“Đáng tiếc, lão già Cổ Thiên Hành này quả nhiên giảo hoạt, ngay cả với con gái ruột cũng chẳng chịu lộ chút tin tức nào...”
Hư ảnh thở dài thất vọng rồi chuyển sang hỏi: “Lệ Nhi có nói thêm lúc nào trở về không?”
“Cái này...”
Tiên sĩ trung niên cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm lão tổ, Hoa thiếu gia nói muốn rèn luyện dưới hạ giới một thời gian, cho... cho nên tạm thời không định quay về.”
“Rèn luyện?”
Bóng người cười nhạt nói: “Có con bé Vân Tố ở đó, đứa cháu này của ta khéo không muốn về nữa rồi, ha ha ha... Thôi thôi, chuyện của người trẻ tuổi thì để chúng tự xử lý, truyền lệnh xuống, không cần quấy rầy bọn chúng, nếu chúng có yêu cầu gì cũng phải toàn lực phối hợp.”
“Thiên Phong tuân lệnh.”
Tiên sĩ trung niên cúi đầu, cung kính trả lời, lúc ngẩng đầu lên hư ảnh đã biến mất.
. . .
————————————
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã vài tháng trôi qua, trong chợ nô vẫn người đến kẻ đi, cánh cửa Tàn Thư tập vẫn luôn khép chặt.
Trong thư lâu, Bạch Mộc Trần xếp bằng trước bàn đá, trước ngực lơ lửng một tấm gỗ to bằng bàn tay. Vật này trông có phần cũ kỹ, bên trên có năm vệt phù văn giao thoa với nhau, như chữ mà không phải chữ, như tranh mà chẳng phải tranh, càng giống một đồ án thần bí, trong tấm gỗ thi thoảng lại lóe lên ánh sáng, xẹt qua như có một quy luật nào đó.
Đúng vậy, đó là phù ấn Bạo Liệt thuật.
Mấy tháng nay, Bạch Mộc Trần ngoại trừ thi thoảng sửa sang lại đống sách tàn thì đều vùi đầu vào luyện chế tiên phù, chưa bao giờ ngừng lại. Tới hôm nay, Phong Mang thuật trong tay chàng đã lên tới hơn vạn tâm. Sản xuất với số lượng kinh người như vậy, nếu lọt vào tai tiên sĩ khác, sợ rằng dù thế nào cũng phải nuốt bằng sạch chàng.
Hôm nay, Bạch Mộc Trần cảm thấy nhàm chán, vì vậy lấy phù ấn “Bạo Liệt thuật” ra, nhìn đường văn quên thuộc trên ấn phù, hơn nữa dùng thần thức không ngừng thôi diễn biến hóa của nó.
...
Một lúc sau, quy luật diễn biến của phù ấn đã được Bạch Mộc Trần nắm giữ hoàn toàn, nhẹ nhàng hóa thành tro bụi.
Nói cũng lạ, Bạo Liệt thuật tuy chỉ là phù ấn nhất giai, nhưng sắp xếp tổ hợp phù văn của nó còn phức tạp hơn Phong Mang thuật một chút. Theo lý thuyết, phù văn càng phức tạp thì uy lực càng lớn, còn lực lượng Bạo Liệt thuật phóng ra được lại chỉ tương đương với ba trăm vòng tiên nguyên, bằng lực công kích của chân tiên nhất phẩm, kém hơn Phong Mang thuật không chỉ một chút.
Ngoài ra, phù văn của Bạo Liệt thuật cũng có điểm kỳ lạ, như do hai đồ văn khác nhau ghép lại mà thành.
Đối mặt với tình huống như vậy, Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy không biết nên xử trí ra sao.
Tới tận bây giờ, Bạch Mộc Trần vẫn rất thiếu tri thức về phù đạo Tiên Giới, mọi thứ đều do chàng tự mày mò. Chỉ tiếc là băng dày ba thước chẳng phải một ngày lạnh, nước chảy đá mòn chẳng phải một ngày công, thiếu sót lớn nhất của chàng là không được học tập một cách bài bản. Mãi tới cách đây không lâu khi nhận được một phần truyền thừa của Cổ Thiên Hành, lúc này mới xem như có chút hiểu biết và nhận thức về bản chất đối với đạo cùa tiên phù.
Nguồn gốc của phù văn bắt nguồn từ trong truyền thuyết, có người cho rằng phù văn là chữ viết cổ xưa nhất trong thiên địa, nếu vận dụng đúng phương pháp có thể nắm giữ lực lượng của thiên địa.
Lại có người cho rằng phù văn là bản thu nhỏ của quy tắc, từ không thành có, diễn hóa thành giới.
Còn có người cho rằng phù văn chỉ là một loại lực lượng được sắp xếp lại, có thể phong ấn pháp quyết, lúc cần thì phóng ra.
Đối với những miêu tả đó, trong lòng Bạch Mộc Trần càng có khuynh hướng nghiêng về loại thứ hai, bởi chàng cảm thấy phù ấn của hạ giới không thể vận dụng tại Tiên Giới, đây là một hạn chế về quy tắc.
...
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần tiện tay lấy một tấm linh mộc ra, khắc phù văn Bạo Liệt thuật lên trên, bắt đầu thử luyện chế tiên phù.
Có hơn hai mươi năm trụ cột, bước một gieo mầm này quả thực rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt Bạch Mộc Trần đã hoàn thành.
Tiếp theo là luyện phù, chân nguyên vận chuyển, thần thức truyền nhập.
Chỉ thấy ở đầu ngón tay Bạch Mộc Trần, ánh sáng lưu chuyển, hóa thành một sợi tơ dài, chui vào trong linh mộc.
Ngay sau đó, tầng ngoài linh mộc dần dần lộ ra từng vệt văn ấn, càng ngày càng rõ, hoặc giao nhau hoặc trùng điệp...
Công sức không phụ lòng người, bước thứ hai này cũng rất thành công.
Song, ngay lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị bước cuối cùng là hóa phù, trong linh mộc bỗng truyền ra trận trận rung động, đúng là dấu hiệu do hai đạo phù văn xảy ra tình huống bài xích lẫn nhau!
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
Lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Bạch Mộc Trần dù kinh sợ nhưng lòng không loạn, vội vàng khống chế thần thức bao phủ lại phù văn. Dẫu vậy việc bài xích nhau giữa hai loại lực lượng vẫn mở rộng dần dần rồi tạo thành va chạm mãnh liệt, cuối cùng “bùng” một tiếng, linh mộc hóa thành bột phấn.
“Cái này... rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ cách luyện chế của ta có sai sót?”
Bạch Mộc Trần chau mày, trầm ngâm một lát rồi lấy một mảnh linh mộc ra. Chàng vẫn dùng thủ pháp quen thuộc vẽ phù văn “Phong Mang thuật” lên trên.
Gieo mầm, luyện phù, hóa phù, lần này thành công vô cùng thuận lợi.
Lập tức, chàng lại lấy một tấm linh mộc ra, vẽ phù văn Bạo Liệt thuật lên.
Gieo mầm, luyện phù, hóa phù...
“Bùng!”
Vẫn thất bại!
Thử lại... Thất bại...
Lại thử lại... Thất bại...
Sau vài lần thử nghiệm, ngoại trừ thất bại, vẫn là thất bại.
“Thủ pháp không sai, trình tự không sai, phù văn không sai, biến hóa không sai... Vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?”
Bạch Mộc Trầm chống cằm suy tư, sau đó đối chiếu nhiều lần giữa Phong Mang thuật và Bạo Liệt thuật, rốt cuộc cũng khiến chàng tìm ra vấn đề ở chỗ nào.
Cũng phải nói lại, tiên phù chia ra ba loại khác nhau là phòng ngự, công kích và phụ trợ, trong đó tiên phù loại công kích được lưu truyền nhiều nhất, còn tiên phù loại phòng ngự và phụ trợ thì hiếm thấy hơn. Nhưng sau đợt thử nghiệm vừa rồi của Bạch Mộc Trần, Bạo Liệt thuật rõ ràng không thuộc bất cứ loại nào ở trên.
Đúng vậy, xét kỹ ra, Bạo Liệt thuật không phải phù ấn loại công kích đơn thuần mà là phù ấn nhiều thuộc kính kết hợp giữa công kích và phụ trợ, vừa tạo thành đòn tấn công phát nổ lại vừa có hiệu quả phụ trợ phóng ra khói mờ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến phù văn Bạo Liệt thuật phức tạp hơn so với Phong Mang thuật nhưng lực tấn công lại nhỏ hơn của đối phương.
Hóa ra, phù văn còn có thể dung hợp!
Hèn gì năm đạo phù văn Bạo Liệt thuật khiến người ta có cảm giác chắp vá lung tung.
Phát hiện này khiến Bạch Mộc Trần vô cùng vui mừng, hiểu biết về đạo tiên phù càng thêm sâu sắc!
Dưới núi Côn Lôn là chỗ trú ngụ của Phi Thăng điện.
Lúc này, một tiên sĩ thanh niên đang cung kính đứng ở giữa đại điện như đang chờ điều gì. Giữa mi tâm hắn có một tiên ấn hình thoi tỏa ra ánh sáng màu xanh lam nhạt. Màu xanh lam nhạt tượng trung cho biển mây mênh mông thâm thúy, cũng đại biểu cho người này đã bước vào cảnh giới La Thiên thượng tiên, nhận được sinh mệnh mênh mông và lực lượng cuồn cuộn không ngừng.
Đúng lúc này một luồng sáng vàng kim đột nhiên giáng từ trên trời xuống, biến ảo thành một bóng người khổng lồ râu dài tóc bạc, như ẩn như hiện, khiến người ta không thấy rõ được.
“Thiên Phong bái kiến lão tổ...”
Nhìn hư ảnh vừa phủ xuống, tiên sĩ trung niên vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, thần sắc khó nén nổi vẻ kích động và thành kính.
“Lệ Nhi có tin gì không?”
Giọng nói già nua như tiếng chuông cổ ngân nga, khiến tiên sĩ trung niên chìm vào cảm giác không linh cực lạc.
“Khởi bẩm lão tổ, đây là ngọc giản Hoa thiếu gia truyền tới, mời lão tổ xem xét.”
Tiên sĩ trung niên cũng kính nâng ngọc giản truyền thư lên, từ từ bay về phía hư ảnh.
Thần niệm đảo qua nội dung trong ngọc giản, sắc mặt hư ảnh trầm tĩnh lạt hường!
“Đáng tiếc, lão già Cổ Thiên Hành này quả nhiên giảo hoạt, ngay cả với con gái ruột cũng chẳng chịu lộ chút tin tức nào...”
Hư ảnh thở dài thất vọng rồi chuyển sang hỏi: “Lệ Nhi có nói thêm lúc nào trở về không?”
“Cái này...”
Tiên sĩ trung niên cẩn thận trả lời: “Khởi bẩm lão tổ, Hoa thiếu gia nói muốn rèn luyện dưới hạ giới một thời gian, cho... cho nên tạm thời không định quay về.”
“Rèn luyện?”
Bóng người cười nhạt nói: “Có con bé Vân Tố ở đó, đứa cháu này của ta khéo không muốn về nữa rồi, ha ha ha... Thôi thôi, chuyện của người trẻ tuổi thì để chúng tự xử lý, truyền lệnh xuống, không cần quấy rầy bọn chúng, nếu chúng có yêu cầu gì cũng phải toàn lực phối hợp.”
“Thiên Phong tuân lệnh.”
Tiên sĩ trung niên cúi đầu, cung kính trả lời, lúc ngẩng đầu lên hư ảnh đã biến mất.
. . .
————————————
Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó đã vài tháng trôi qua, trong chợ nô vẫn người đến kẻ đi, cánh cửa Tàn Thư tập vẫn luôn khép chặt.
Trong thư lâu, Bạch Mộc Trần xếp bằng trước bàn đá, trước ngực lơ lửng một tấm gỗ to bằng bàn tay. Vật này trông có phần cũ kỹ, bên trên có năm vệt phù văn giao thoa với nhau, như chữ mà không phải chữ, như tranh mà chẳng phải tranh, càng giống một đồ án thần bí, trong tấm gỗ thi thoảng lại lóe lên ánh sáng, xẹt qua như có một quy luật nào đó.
Đúng vậy, đó là phù ấn Bạo Liệt thuật.
Mấy tháng nay, Bạch Mộc Trần ngoại trừ thi thoảng sửa sang lại đống sách tàn thì đều vùi đầu vào luyện chế tiên phù, chưa bao giờ ngừng lại. Tới hôm nay, Phong Mang thuật trong tay chàng đã lên tới hơn vạn tâm. Sản xuất với số lượng kinh người như vậy, nếu lọt vào tai tiên sĩ khác, sợ rằng dù thế nào cũng phải nuốt bằng sạch chàng.
Hôm nay, Bạch Mộc Trần cảm thấy nhàm chán, vì vậy lấy phù ấn “Bạo Liệt thuật” ra, nhìn đường văn quên thuộc trên ấn phù, hơn nữa dùng thần thức không ngừng thôi diễn biến hóa của nó.
...
Một lúc sau, quy luật diễn biến của phù ấn đã được Bạch Mộc Trần nắm giữ hoàn toàn, nhẹ nhàng hóa thành tro bụi.
Nói cũng lạ, Bạo Liệt thuật tuy chỉ là phù ấn nhất giai, nhưng sắp xếp tổ hợp phù văn của nó còn phức tạp hơn Phong Mang thuật một chút. Theo lý thuyết, phù văn càng phức tạp thì uy lực càng lớn, còn lực lượng Bạo Liệt thuật phóng ra được lại chỉ tương đương với ba trăm vòng tiên nguyên, bằng lực công kích của chân tiên nhất phẩm, kém hơn Phong Mang thuật không chỉ một chút.
Ngoài ra, phù văn của Bạo Liệt thuật cũng có điểm kỳ lạ, như do hai đồ văn khác nhau ghép lại mà thành.
Đối mặt với tình huống như vậy, Bạch Mộc Trần cũng cảm thấy không biết nên xử trí ra sao.
Tới tận bây giờ, Bạch Mộc Trần vẫn rất thiếu tri thức về phù đạo Tiên Giới, mọi thứ đều do chàng tự mày mò. Chỉ tiếc là băng dày ba thước chẳng phải một ngày lạnh, nước chảy đá mòn chẳng phải một ngày công, thiếu sót lớn nhất của chàng là không được học tập một cách bài bản. Mãi tới cách đây không lâu khi nhận được một phần truyền thừa của Cổ Thiên Hành, lúc này mới xem như có chút hiểu biết và nhận thức về bản chất đối với đạo cùa tiên phù.
Nguồn gốc của phù văn bắt nguồn từ trong truyền thuyết, có người cho rằng phù văn là chữ viết cổ xưa nhất trong thiên địa, nếu vận dụng đúng phương pháp có thể nắm giữ lực lượng của thiên địa.
Lại có người cho rằng phù văn là bản thu nhỏ của quy tắc, từ không thành có, diễn hóa thành giới.
Còn có người cho rằng phù văn chỉ là một loại lực lượng được sắp xếp lại, có thể phong ấn pháp quyết, lúc cần thì phóng ra.
Đối với những miêu tả đó, trong lòng Bạch Mộc Trần càng có khuynh hướng nghiêng về loại thứ hai, bởi chàng cảm thấy phù ấn của hạ giới không thể vận dụng tại Tiên Giới, đây là một hạn chế về quy tắc.
...
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần tiện tay lấy một tấm linh mộc ra, khắc phù văn Bạo Liệt thuật lên trên, bắt đầu thử luyện chế tiên phù.
Có hơn hai mươi năm trụ cột, bước một gieo mầm này quả thực rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt Bạch Mộc Trần đã hoàn thành.
Tiếp theo là luyện phù, chân nguyên vận chuyển, thần thức truyền nhập.
Chỉ thấy ở đầu ngón tay Bạch Mộc Trần, ánh sáng lưu chuyển, hóa thành một sợi tơ dài, chui vào trong linh mộc.
Ngay sau đó, tầng ngoài linh mộc dần dần lộ ra từng vệt văn ấn, càng ngày càng rõ, hoặc giao nhau hoặc trùng điệp...
Công sức không phụ lòng người, bước thứ hai này cũng rất thành công.
Song, ngay lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị bước cuối cùng là hóa phù, trong linh mộc bỗng truyền ra trận trận rung động, đúng là dấu hiệu do hai đạo phù văn xảy ra tình huống bài xích lẫn nhau!
“Hả? Có chuyện gì vậy?”
Lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Bạch Mộc Trần dù kinh sợ nhưng lòng không loạn, vội vàng khống chế thần thức bao phủ lại phù văn. Dẫu vậy việc bài xích nhau giữa hai loại lực lượng vẫn mở rộng dần dần rồi tạo thành va chạm mãnh liệt, cuối cùng “bùng” một tiếng, linh mộc hóa thành bột phấn.
“Cái này... rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ cách luyện chế của ta có sai sót?”
Bạch Mộc Trần chau mày, trầm ngâm một lát rồi lấy một mảnh linh mộc ra. Chàng vẫn dùng thủ pháp quen thuộc vẽ phù văn “Phong Mang thuật” lên trên.
Gieo mầm, luyện phù, hóa phù, lần này thành công vô cùng thuận lợi.
Lập tức, chàng lại lấy một tấm linh mộc ra, vẽ phù văn Bạo Liệt thuật lên.
Gieo mầm, luyện phù, hóa phù...
“Bùng!”
Vẫn thất bại!
Thử lại... Thất bại...
Lại thử lại... Thất bại...
Sau vài lần thử nghiệm, ngoại trừ thất bại, vẫn là thất bại.
“Thủ pháp không sai, trình tự không sai, phù văn không sai, biến hóa không sai... Vậy rốt cuộc vấn đề là ở đâu?”
Bạch Mộc Trầm chống cằm suy tư, sau đó đối chiếu nhiều lần giữa Phong Mang thuật và Bạo Liệt thuật, rốt cuộc cũng khiến chàng tìm ra vấn đề ở chỗ nào.
Cũng phải nói lại, tiên phù chia ra ba loại khác nhau là phòng ngự, công kích và phụ trợ, trong đó tiên phù loại công kích được lưu truyền nhiều nhất, còn tiên phù loại phòng ngự và phụ trợ thì hiếm thấy hơn. Nhưng sau đợt thử nghiệm vừa rồi của Bạch Mộc Trần, Bạo Liệt thuật rõ ràng không thuộc bất cứ loại nào ở trên.
Đúng vậy, xét kỹ ra, Bạo Liệt thuật không phải phù ấn loại công kích đơn thuần mà là phù ấn nhiều thuộc kính kết hợp giữa công kích và phụ trợ, vừa tạo thành đòn tấn công phát nổ lại vừa có hiệu quả phụ trợ phóng ra khói mờ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến phù văn Bạo Liệt thuật phức tạp hơn so với Phong Mang thuật nhưng lực tấn công lại nhỏ hơn của đối phương.
Hóa ra, phù văn còn có thể dung hợp!
Hèn gì năm đạo phù văn Bạo Liệt thuật khiến người ta có cảm giác chắp vá lung tung.
Phát hiện này khiến Bạch Mộc Trần vô cùng vui mừng, hiểu biết về đạo tiên phù càng thêm sâu sắc!
/198
|