Đạo của tiên phù, thiên biến vạn hóa.
Đợi sau khi tâm trạng bình ổn lại, Bạch Mộc Trần lật tay lấy một tấm linh mộc ra.
Gieo mầm phù...
Luyện phù...
Lúc này, Bạch Mộc Trần không diễn hóa riêng tổ hợp năm phù văn mà đem chúng dồn lên nhau. Hình thức này cũng như lấy năm sợi dây thứng có chất lượng khác nhau tết thành một sợi dây, khiến lực lượng này càng thêm cứng cỏi, rắn chắc.
Quả nhiên, dưới sự khống chế cẩn thận của Bạch Mộc Trần, sự phù hợp giữa linh mộc và phù văn dần đạt tới cân bằng, cũng bắt đầu ổn định trở lại.
Hóa phù...
Tiên nguyên ngưng tụ, trong linh mộc bùng lên một luồng sáng mãnh liệt rồi ngay lập tức thu liễm lại từ từ, cuối cùng biến thành một mảnh gỗ bình thường, bên trên có năm vệt phù văn mờ nhạt như ẩn như hiện, tựa như một thể.
“Thành công rồi!”
Đầu ngón tay Bạch Mộc Trần thưởng thức tiên phù, sắc mặt lộ vẻ vui sướng. Từ giờ trở đi, Bạo Liệt thuật đã là loại tiên phù thứ hai trong cuộc đời chàng. Đúng là suy nghĩ của mình không sai, dung hợp các loại phù văn khác nhau chủ yếu xem xem sự khống chế của mình với mỗi đạo phù văn có chính xác hay không.
Đương nhiên, không phải mọi phù văn đều có thể tùy ý tổ hợp, điều này liên quan tới chuyện dung hợp lực lượng và quan hệ cân bằng. Dẫu sao, phù ấn lưu truyền tại Tiên Giới hiện giờ về cơn bản đều do các tiền nhân trải qua vô số thí nghiệm, sửa sang lại mà thành, Bạch Mộc Trần không cho rằng mình có thể phá vỡ những học thức đúc kết bởi tiền nhan đó, ít nhất là giờ chàng còn chưa có năng lực này.
...
Luyện chế “Bạo Liệt thuật” phức tạp hơn rất nhiều so với Phong Mang thuật, nhất là tiêu hao tiên nguyên và thần thức.
Cũng may đã có thành công vừa rồi, như vậy tiếp theo chỉ là quá trình luyện tập cho thuần thục mà thôi.
Gieo mầm phù... Luyện phù... Hóa phù...
Theo thời gian trôi qua, Bạch Mộc Trần ngày càng quen thuộc với quá trình luyện chế “Bạo Liệt thuật”, những sai lầm trong thao tác cũng ngày càng ít. Vì thế chàng luyện chế một mạch gần mười tiên phù Bạo Liệt, cho tới tận khi tiên nguyên lực lượng trong cơ thể tiêu hao hết, cơ thể mệt mỏi gần kiệt sức mới hài lòng dừng lại. Đợi tiên nguyên khôi phục, tinh thần đầy đủ, chàng lại vùi đầu vào điên cuồng luyện chế tiên phù.
...
Chỉ mới chớp mắt mà đã lại hai tháng trôi qua.
Dưới sự tích lũy của thời gian, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần tuy không có đột phá gì nhưng lại càng thêm tinh thuần, chuyện khống chế lực lượng cũng chính xác chi tiết hơn rất nhiều. Còn trong túi trữ vật của chàng, hơn vạn tấm tiên phù Phong Mang cùng hơn ngàn tấm tiên phù Bạo Liệt thuật chiếm giữ hơn nửa không gian.
Nhìn thành tích suốt nửa năm qua của mình, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng thoáng thỏa mãn. Mà tiếc nuối duy nhất là uy lực của tấm tiên phù này không lớn, trợ giúp đối với mình cũng chỉ có hạn, trừ phi khiến tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ...
Khiến tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ?
Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng chấn động, đầu óc như bị linh chung gõ mạnh vào. Đúng vậy, sao mình không nghĩ tới điều này nhỉ? Uy lực một tấm tiên phù có lẽ không lớn, nhưng nếu tập trung xếp trùng chúng lại một chỗ thì uy lực chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức lan tràn, không thể khống chế.
Chỉ thấy ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp lánh ánh sáng, lúc thì lẩm bẩm tự nói, lúc lại nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.
Vì cảnh giới của mình còn thấp, ngoại trừ tiên phù ra gần như không có thủ đoạn công kích nào khác. Bởi vậy từ khi bắt đầu luyện chế tiên phù, Bạch Mộc Trần đã lo nghĩ làm sao để vận dụng tiên phù cho tốt, hoàn thiện phương thức chiến đấu dựa trên tiên phù riêng của mình.
Tiên phù có hai ưu thế, một là sử dụng nhanh chóng, chỉ cần khẽ bóp nát tiên phù, hoặc dùng thần thức dẫn đường đều có thể phóng thích tiên quyết trong tiên phù một cách nhanh chóng, cho dù dùng để phòng thủ hay đánh lén đều là lựa chọn không tồi. Còn một ứu thế khác của tiên phù chính là biến hóa vô cùng, các loại tiên phù khác nhau phối hợp với nhau có thể tạo thành tạo dựng uy thế bất ngờ, từ đó thu được hiệu quả vượt quá mức tưởng tượng.
Trên thực tế, đây cũng là phương thức chiến đấu truyền thống của phù đạo.
Rất tiếc, điểm yếu của tiên phù cũng rất rõ ràng, đó là hạn chế về mặt uy lực. Lấy ví dụ, công kích một tấm Phong Mang thuật phóng ra có thể phá vỡ pháp thể của chân tiên nhị phẩm, thậm chí tam phẩm, song nó lại không thể phá vỡ pháp thể của chân tiên tứ phẩm trở lên, cho dù phóng ra nhiều Phong Mang thuật hơn nữa cũng không tăng cường được uy lực của bản thân tiên phù.
Dần dà, uy lực của tiên phù cấp thấp trở nên đúng với tên của nó – gân gà.
Đúng vậy, tất cả tiên sĩ đều cho như vậy kể cả suy nghĩ lúc trước của Bạch Mộc Trần cũng không khác gì. Nhưng vừa rồi, chỉ một suy nghĩ đơn giản lại mang tới cho chàng một gợi ý khác biệt.
Nhớ tới cảnh tượng khi mình liều mạng phản kháng ở bãi quặng...
Lúc ấy mười ba tấm tiên phù cùng bùng nộ, tạo ra uy lực cực lớn, không ngờ lại khiến một chân tiên ngũ phẩm trọng thương, điều này chứng minh ý tưởng của Bạch Mộc Trần không phải không phải vô lý mà có căn cứ nhất định.
Chỉ có điều, ý tưởng chỉ là bước đầu, còn cần tự mình thử nghiệm.
Suy nghĩ như vậy, Bạch Mộc Trần đứng dậy mở cửa thư lâu, sau đó lặng lẽ rời khỏi chợ nô.
. . .
————————————
Ngoài ngàn dặm phía bắc chợ nô là một khu rừng hoang.
Nơi này vô cùng hung hiểm, sương mù bao phủ quanh năm, đứng ngoài trăm trượng vốn không thể nhìn thấy thứ gì, cho nên hiếm khi có tiên sĩ tới đây.
Nhưng lúc này, một cái bóng xám đột nhiên hiện lên, không chút do dự lao thẳng vào khu rừng hoang.
...
Sâu trong khu rừng hoang là cấm địa, đó là nơi hung cầm mãnh thú thường xuyên lui tới.
Bạch Mộc Trần không dám tiến sâu vào trong đó, chỉ đựa theo chỉ dẫn của đồ giản tới bãi đá bên ngoài thì dừng lại. Chàng cẩn thận xem xét xung quanh một hồi,khi đã xác định mọi thứ đều an toàn mới lấy một tấm tiên phù ra.
"Phong Mang Thuật!"
Một tiếng nổ vang lên, trên mặt đất sinh ra một vết hẹp và nông, chỉ sâu khoảng ba trượng.
Bạch Mộc Trần ước lượng độ cứng của mặt đất một chút rồi cùng lúc thả ra hơn mười đạo tiên phù.
"Phong Mang Thuật!"
Mười ánh lạnh cùng phóng ra, cùng bắn thẳng về một chỗ.
“Bùng!”
Một đợt nổ mạnh bùng lên, trên mặt đất vẫn chỉ xuất hiện một vết sâu ba trượng.
“Cảm giác không đúng, vì sao lại như vậy?”
Bạch Mộc Trần nhướn mày, cảm thấy như thiếu một thứ gì đó, đòn tấn công này trông thì như sắc bén nhưng uy lực thực tế của tiên phù lại chẳng hề thay đổi, còn xa mới bằng đòn đánh vào Hoa Dương lúc trước.
Nhớ lại thật cẩn thận, Bạch Mộc Trần nhanh chóng phát hiện vấn đề ở đâu.
Tiên phù được phóng ra luôn có trình tự trước sau, tiên sĩ sử dụng tiên phù nào cũng vậy. Có lúc, ở bên ngoài nhìn vào, trông như phóng tiên phù ra cùng một lúc nhưng trên thực tế vẫn có sai biệt rất nhỏ. Đòn tấn công liều mạng của Bạch Mộc Trần là khi lòng nắm chắc nhất định sẽ chết, lúc đó tâm thần chàng như một, mới khiến cho tất cả tiên phù đều được dẫn động cùng một lúc, bùng phát ra uy lực cực lớn.
...
Tĩnh tâm lại, Bạch Mộc Trần lại lấy ra hơn mười tấm tiên phù, để chúng lơ lửng song song trước ngực, cảm nhận thật cẩn thận khí tức của tiên phù.
Thần thức hóa thành sợi, giao thoa xen kẽ trong tiên phù, như tết võng, xâu chúng thành một chuỗi.
Giữa các tiên phù như tạo thành một mối liên hệ tựa có tựa không.
Bạch Mộc Trần tâm thần rung động, suy nghĩ xuyên qua thần thức kết thành tơ võng, đồng thời truyền cho mười tấm tiên phù.
"Phong Mang Thuật! Nổ!"
Mười luồng sáng lạnh cùng bùng phát, trong đó có ba luồng dung hợp với nhau, càng thêm chói lòa!
“Ầm!”
Mặt đất rung lên, một vệt sâu hơn so với lúc trước xuất hiện trên mặt đất.
Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Bạch Mộc Trần vui mừng như điên, chàng biết cách nghĩ của mình quả thật chính xác!
Đợi sau khi tâm trạng bình ổn lại, Bạch Mộc Trần lật tay lấy một tấm linh mộc ra.
Gieo mầm phù...
Luyện phù...
Lúc này, Bạch Mộc Trần không diễn hóa riêng tổ hợp năm phù văn mà đem chúng dồn lên nhau. Hình thức này cũng như lấy năm sợi dây thứng có chất lượng khác nhau tết thành một sợi dây, khiến lực lượng này càng thêm cứng cỏi, rắn chắc.
Quả nhiên, dưới sự khống chế cẩn thận của Bạch Mộc Trần, sự phù hợp giữa linh mộc và phù văn dần đạt tới cân bằng, cũng bắt đầu ổn định trở lại.
Hóa phù...
Tiên nguyên ngưng tụ, trong linh mộc bùng lên một luồng sáng mãnh liệt rồi ngay lập tức thu liễm lại từ từ, cuối cùng biến thành một mảnh gỗ bình thường, bên trên có năm vệt phù văn mờ nhạt như ẩn như hiện, tựa như một thể.
“Thành công rồi!”
Đầu ngón tay Bạch Mộc Trần thưởng thức tiên phù, sắc mặt lộ vẻ vui sướng. Từ giờ trở đi, Bạo Liệt thuật đã là loại tiên phù thứ hai trong cuộc đời chàng. Đúng là suy nghĩ của mình không sai, dung hợp các loại phù văn khác nhau chủ yếu xem xem sự khống chế của mình với mỗi đạo phù văn có chính xác hay không.
Đương nhiên, không phải mọi phù văn đều có thể tùy ý tổ hợp, điều này liên quan tới chuyện dung hợp lực lượng và quan hệ cân bằng. Dẫu sao, phù ấn lưu truyền tại Tiên Giới hiện giờ về cơn bản đều do các tiền nhân trải qua vô số thí nghiệm, sửa sang lại mà thành, Bạch Mộc Trần không cho rằng mình có thể phá vỡ những học thức đúc kết bởi tiền nhan đó, ít nhất là giờ chàng còn chưa có năng lực này.
...
Luyện chế “Bạo Liệt thuật” phức tạp hơn rất nhiều so với Phong Mang thuật, nhất là tiêu hao tiên nguyên và thần thức.
Cũng may đã có thành công vừa rồi, như vậy tiếp theo chỉ là quá trình luyện tập cho thuần thục mà thôi.
Gieo mầm phù... Luyện phù... Hóa phù...
Theo thời gian trôi qua, Bạch Mộc Trần ngày càng quen thuộc với quá trình luyện chế “Bạo Liệt thuật”, những sai lầm trong thao tác cũng ngày càng ít. Vì thế chàng luyện chế một mạch gần mười tiên phù Bạo Liệt, cho tới tận khi tiên nguyên lực lượng trong cơ thể tiêu hao hết, cơ thể mệt mỏi gần kiệt sức mới hài lòng dừng lại. Đợi tiên nguyên khôi phục, tinh thần đầy đủ, chàng lại vùi đầu vào điên cuồng luyện chế tiên phù.
...
Chỉ mới chớp mắt mà đã lại hai tháng trôi qua.
Dưới sự tích lũy của thời gian, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần tuy không có đột phá gì nhưng lại càng thêm tinh thuần, chuyện khống chế lực lượng cũng chính xác chi tiết hơn rất nhiều. Còn trong túi trữ vật của chàng, hơn vạn tấm tiên phù Phong Mang cùng hơn ngàn tấm tiên phù Bạo Liệt thuật chiếm giữ hơn nửa không gian.
Nhìn thành tích suốt nửa năm qua của mình, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng thoáng thỏa mãn. Mà tiếc nuối duy nhất là uy lực của tấm tiên phù này không lớn, trợ giúp đối với mình cũng chỉ có hạn, trừ phi khiến tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ...
Khiến tất cả lực lượng tập trung lại một chỗ?
Tâm thần Bạch Mộc Trần bỗng chấn động, đầu óc như bị linh chung gõ mạnh vào. Đúng vậy, sao mình không nghĩ tới điều này nhỉ? Uy lực một tấm tiên phù có lẽ không lớn, nhưng nếu tập trung xếp trùng chúng lại một chỗ thì uy lực chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
Suy nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức lan tràn, không thể khống chế.
Chỉ thấy ánh mắt Bạch Mộc Trần lấp lánh ánh sáng, lúc thì lẩm bẩm tự nói, lúc lại nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu.
Vì cảnh giới của mình còn thấp, ngoại trừ tiên phù ra gần như không có thủ đoạn công kích nào khác. Bởi vậy từ khi bắt đầu luyện chế tiên phù, Bạch Mộc Trần đã lo nghĩ làm sao để vận dụng tiên phù cho tốt, hoàn thiện phương thức chiến đấu dựa trên tiên phù riêng của mình.
Tiên phù có hai ưu thế, một là sử dụng nhanh chóng, chỉ cần khẽ bóp nát tiên phù, hoặc dùng thần thức dẫn đường đều có thể phóng thích tiên quyết trong tiên phù một cách nhanh chóng, cho dù dùng để phòng thủ hay đánh lén đều là lựa chọn không tồi. Còn một ứu thế khác của tiên phù chính là biến hóa vô cùng, các loại tiên phù khác nhau phối hợp với nhau có thể tạo thành tạo dựng uy thế bất ngờ, từ đó thu được hiệu quả vượt quá mức tưởng tượng.
Trên thực tế, đây cũng là phương thức chiến đấu truyền thống của phù đạo.
Rất tiếc, điểm yếu của tiên phù cũng rất rõ ràng, đó là hạn chế về mặt uy lực. Lấy ví dụ, công kích một tấm Phong Mang thuật phóng ra có thể phá vỡ pháp thể của chân tiên nhị phẩm, thậm chí tam phẩm, song nó lại không thể phá vỡ pháp thể của chân tiên tứ phẩm trở lên, cho dù phóng ra nhiều Phong Mang thuật hơn nữa cũng không tăng cường được uy lực của bản thân tiên phù.
Dần dà, uy lực của tiên phù cấp thấp trở nên đúng với tên của nó – gân gà.
Đúng vậy, tất cả tiên sĩ đều cho như vậy kể cả suy nghĩ lúc trước của Bạch Mộc Trần cũng không khác gì. Nhưng vừa rồi, chỉ một suy nghĩ đơn giản lại mang tới cho chàng một gợi ý khác biệt.
Nhớ tới cảnh tượng khi mình liều mạng phản kháng ở bãi quặng...
Lúc ấy mười ba tấm tiên phù cùng bùng nộ, tạo ra uy lực cực lớn, không ngờ lại khiến một chân tiên ngũ phẩm trọng thương, điều này chứng minh ý tưởng của Bạch Mộc Trần không phải không phải vô lý mà có căn cứ nhất định.
Chỉ có điều, ý tưởng chỉ là bước đầu, còn cần tự mình thử nghiệm.
Suy nghĩ như vậy, Bạch Mộc Trần đứng dậy mở cửa thư lâu, sau đó lặng lẽ rời khỏi chợ nô.
. . .
————————————
Ngoài ngàn dặm phía bắc chợ nô là một khu rừng hoang.
Nơi này vô cùng hung hiểm, sương mù bao phủ quanh năm, đứng ngoài trăm trượng vốn không thể nhìn thấy thứ gì, cho nên hiếm khi có tiên sĩ tới đây.
Nhưng lúc này, một cái bóng xám đột nhiên hiện lên, không chút do dự lao thẳng vào khu rừng hoang.
...
Sâu trong khu rừng hoang là cấm địa, đó là nơi hung cầm mãnh thú thường xuyên lui tới.
Bạch Mộc Trần không dám tiến sâu vào trong đó, chỉ đựa theo chỉ dẫn của đồ giản tới bãi đá bên ngoài thì dừng lại. Chàng cẩn thận xem xét xung quanh một hồi,khi đã xác định mọi thứ đều an toàn mới lấy một tấm tiên phù ra.
"Phong Mang Thuật!"
Một tiếng nổ vang lên, trên mặt đất sinh ra một vết hẹp và nông, chỉ sâu khoảng ba trượng.
Bạch Mộc Trần ước lượng độ cứng của mặt đất một chút rồi cùng lúc thả ra hơn mười đạo tiên phù.
"Phong Mang Thuật!"
Mười ánh lạnh cùng phóng ra, cùng bắn thẳng về một chỗ.
“Bùng!”
Một đợt nổ mạnh bùng lên, trên mặt đất vẫn chỉ xuất hiện một vết sâu ba trượng.
“Cảm giác không đúng, vì sao lại như vậy?”
Bạch Mộc Trần nhướn mày, cảm thấy như thiếu một thứ gì đó, đòn tấn công này trông thì như sắc bén nhưng uy lực thực tế của tiên phù lại chẳng hề thay đổi, còn xa mới bằng đòn đánh vào Hoa Dương lúc trước.
Nhớ lại thật cẩn thận, Bạch Mộc Trần nhanh chóng phát hiện vấn đề ở đâu.
Tiên phù được phóng ra luôn có trình tự trước sau, tiên sĩ sử dụng tiên phù nào cũng vậy. Có lúc, ở bên ngoài nhìn vào, trông như phóng tiên phù ra cùng một lúc nhưng trên thực tế vẫn có sai biệt rất nhỏ. Đòn tấn công liều mạng của Bạch Mộc Trần là khi lòng nắm chắc nhất định sẽ chết, lúc đó tâm thần chàng như một, mới khiến cho tất cả tiên phù đều được dẫn động cùng một lúc, bùng phát ra uy lực cực lớn.
...
Tĩnh tâm lại, Bạch Mộc Trần lại lấy ra hơn mười tấm tiên phù, để chúng lơ lửng song song trước ngực, cảm nhận thật cẩn thận khí tức của tiên phù.
Thần thức hóa thành sợi, giao thoa xen kẽ trong tiên phù, như tết võng, xâu chúng thành một chuỗi.
Giữa các tiên phù như tạo thành một mối liên hệ tựa có tựa không.
Bạch Mộc Trần tâm thần rung động, suy nghĩ xuyên qua thần thức kết thành tơ võng, đồng thời truyền cho mười tấm tiên phù.
"Phong Mang Thuật! Nổ!"
Mười luồng sáng lạnh cùng bùng phát, trong đó có ba luồng dung hợp với nhau, càng thêm chói lòa!
“Ầm!”
Mặt đất rung lên, một vệt sâu hơn so với lúc trước xuất hiện trên mặt đất.
Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt Bạch Mộc Trần vui mừng như điên, chàng biết cách nghĩ của mình quả thật chính xác!
/198
|