Thần niệm làm dẫn, ý động ngàn quân, vạn hóa như một, điệp phù chi thuật!
Mỗi tấm tiên phù là một cá thể tồn tại độc lập, cũng như bính lính trên chiến trường, lực lượng từng người có lẽ rất yếu ớt kém cỏi, nhưng một khi có được thống soái giỏi tập kết lại với nhau, lúc đó có thể công thành chiếm đất, lệ khí quét ngang thiên hạ.
Bạch Mộc Trần dùng thần thức dệt thành võng, khiến lực lượng trong tiên phù liên kết với nhau rồi dung hợp, từ đó bộc phát ra lực sát thương mạnh mẽ hơn, chỉ xét riêng phương diện này có bảo chàng là thống soái quản lý tiên phù cũng không quá lời.
Đây là một thí nghiệm có ý nghĩa phi phàm, khong chỉ khiến thực lực bản thân Bạch Mộc Trần tăng lên mà còn gieo một hạt mầm cho sự hưng thịnh của phù đạo. Phải biết rằng tiên lịch kéo dài đã vạn vạn năm, đạo của tiên phù tuy cũng được truyền thừa từ xa xưa nhưng không thể tiến vào tầng lớp thượng lưu, bởi vậy trong Tiên Giới, rất hiếm tiên sĩ chuyên nghiên cứu về phù đạo, đần dần khiến nó trôi xuống vị trí cuối cùng trong tiên đạo ngũ nghệ, một vị trí vô cùng xấu hổ. Thử hỏi, dưới tình hình như vậy, ai nguyện tiêu phí quá nhiều thời gian và tinh lực nghiên cứu cách vận dụng tiên phù? Nhiều lắm chỉ là luyện chế ra tiên phù càng cao cấp hơn thôi!
Đương nhiên, thuật điệp phù nói thì rất dễ, nhưng muốn làm tới trình độ vạn tấm thành một thì lại chẳng hề đơn giản chút nào. Chẳng những cần năng lực thao tác thần thức tinh tế mà còn cần nhận biết sâu sắc đối với bản nguyên tiên phù. Có vậy mới đem tiên phù khác nhau dung hợp thành một thể được, đồng thời khiến tiên phù chấn động, rồi dồn lực lượng ngưng tụ lại một chỗ.
Thần thức Bạch Mộc Trần tuy yếu ớt nhưng vô cùng tinh thuần và cứng cỏi, nhất là cảm nhận và thao tác của chàng đối với thần thức, cho dù tiên sĩ cảnh giới thiên tiên cũng chẳng theo kịp.
....
“Phong Mang thuật!”
Bạch Mộc Trần chẳng chút tiếc rẻ, lấy tiên phù ra, luyện tập thử đi thử lại cách vận dụng thuật diệp phù.
Trong hơn nửa tháng, hơn vạn tấm tiên phù có vẽ Phong Mang thuật bị chàng xài sạch không còn tấm nào, mà mỗi lần tiên nguyên hay thần thức tiêu hao hết, chàng lại tìm một nơi kín đáo đả tọa khôi phục, luyện tập không biết mệt.
Từ khi bắn đầu chỉ có thể dung hợp ba tấm tiên phù, sau có thể dung hợp mười tấm, hai mươi tấm, năm mươi tấm... Một trăm tấm!
Bạch Mộc Trần vốn có ngộ tính cực cao, sức khống chế đối với tiên phù cũng thật sự kinh người, theo thủ pháp điệp phù dần dần thuần thục, thao tác dung hợp tiên phù của chàng cũng ngày càng nhiều. Chỉ tiếc là khi khống chế tiên phù cần tiêu hao một lượng thần thức khổng lồ, với tình trạng trước mắt của Bạch Mộc Trần, nhiều lắm cũng chỉ thao tác dung hợp hơn trăm tiên phù, nếu không uy lực của tiên phù quả thật không thể ước lượng nổi.
Cho dù là vậy, uy lực của Phong Mang thuật hiện giờ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ khi mới bắt đầu chỉ đào được một hố sâu ba trượng, đến giờ đã đào được một hố sâu hơn ba mươi trượng, uy lực tăng lên hơn chục lần. Nói cách khác, Bạch Mộc Trần rốt cuộc cũng đột phá được gông cùm xiềng xích, có năng lực phá vỡ pháp thể của chân tiên ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm.
“Sư tôn, Cổ tiền bối, hai người có thể không? Con vẫn đang cố gắng...”
Xuyên qua tầng tầng mê chướng, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao Tiên Giới, đột nhiên có cảm giác mình có thể chạm tay vào. Chàng tỉn ằng chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy, một ngày nào đó mình sẽ bước tới một nơi cao hơn, xa hơn, tìm được một con đường thích hợp cho tán tiên. Cho dù con đường này có xa xôi và gập gềnh thế nào, chàng cũng sẽ không sợ hãi, không tử bỏ, chàng tin rằng, sẽ như vậy!
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại lấy một tấm tiên phù Bạo Liệt ra, bắn nhẹ một cái.
Chỉ thấy ánh đỏ lóe lên rồi biến mất trong đống đá, một tiếng nổ “bùm” vang lên, đống đá nổ nung, phần lớn đá vụn hóa thành bột phấn.
Uy lực dường như vượt qua một đòn toàn lực của chân tiên nhất phẩm, thật ra cũng khiến Bạch Mộc Trần hơi ngạc nhiên. Lập tức, chàng lấy hơn trăm tấm tiên phù Bạo Liệt ra xếp chỉnh tề trước ngực!
Tâm thần phóng xuất, hóa tơ thành võng, thuật điệp phù.
Hơn trăm tấm tiên phù Bạo Liệt đan xen vào nhau thành một, tiêu hao so với hơn trăm tấm tiên phù PhonG Mang còn lớn hơn.
Trán Bạch Mộc Trần đã đổ mồ hôi lạnh, hai tay bắt đầu run lên khe khẽ, giờ chàng không khỏi hối hận vì mình quá mức sơ xuất, rõ ràng là phù văn của tiên phù Bạo Liệt phức tạp hơn nhiều so với tiên phù Phong Mang, tiêu hao thần thức tất nhiên cũng phải nhanh hơn nhiều, vậy mà mình còn khống chế một lúc hơn trăm tấm tiên phù, đây chẳng phải tự làm tự chịu à!
Mười tấm tiên phù dung hợp... Hai mươi tấm tiên phù dung hợp... Ba mươi tấm tiên phù dung hợp...
Năm mươi tấm tiên phù dung hợp...
Bảy mươi tấm tiên phù dung hợp...
Mắt thấy thần thức sắp tiêu hao hết, Bạch Mộc Trần không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dẫn động tiên phù!
“Bạo Liệt thuật!”
Ánh sáng đỏ bùng lên, như một quả cầu lửa to bằng nắm tay, bắn tới ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ như sấm, kinh thiên động địa, trong lúc nhất thời, khói bụi đầy trời, đá bắn lung tung.
“Ầm!”
Một luồng sóng khí kinh khủng đột nhiên thổi tới, Bạch Mộc Trần bị xô ngã lăn xuống đất. Những viên đá nhỏ xượt qua rách cả khuôn mặt mà chàng vẫn hoàn toàn không phát hiện, hoàn toàn quên đi đau đớn trên người, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, trận nổ này đã khiến chàng cực kỳ rung động!
...
Tro bụi tan đi, ánh lửa ngập trời, sườn núi vừa rồi cao hàng chục trượng đã bị nổ nát hơn nửa.
Bạo Liệt thuật! Đây mới đúng là bạo liệt! Uy lực thật quá kinh khủng!
Sau khi ngây ra một lúc, Bạch Mộc Trần lại mừng nhưu điên, hiệu quả của Bạo Liệt thuật vượt xa sự tưởng tượng của chàng, mang tới cho chàng một bất ngờ quá lớn. Tiếng nổ mạnh khiến thần thức bị vặn xoắn trong chốc lát, tạo thành chút hỗn loạn nhất định, hơn nữa Bạo Liệt thuật một khi phát tác sẽ tạo thành một vụ nổ trong phạm vi lớn, cho dù dùng để quần công hay phá vây đều là lựa chọn không tồi, so với Phong mang thuật đơn độc, Bạo Liệt thuật có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Nhìn thế lửa lan tràn khắp nơi, Bạch Mộc Trần đột nhiên bừng tỉnh, lần này ngịch lớn quá rồi! Động tĩnh lớn vậy chắc chắn sẽ dẫn tới không ít tiên sĩ, đi sớm vẫn hơn.
“Ách!”
Vừa đứng dậy, đầu óc đã lại choáng váng, Bạch Mộc Trần biết thần thức mình tiêu hao quá độ, vì vậy lập tức ăn một hạt Uẩn Thần đan quý giá vào, sau lê thân hình mệt mỏi nhanh chóng rời đi.
...
Quả nhiên, Bạch Mộc Trần đi chưa được bao lâu, hai luồng sáng đã xé tan màn sương mù hạ xuống nơi đây, hai người đều là tiên sĩ, giữa minh tâm lấp lóe bạch quang đại biểu cho họ có tu vi chân tiên.
“Sao lại không có ai? Chẳng lẽ đã đi rồi?”
“Hả? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay quả núi cũng bị nổ mất một nửa!”
“Hỏa nguyên lực thật đậm đặc, xem ra có người gặp mãnh thú? Sau đó chiến đấu ở đây...”
“Không giống lắm, khí tức nơi này cũng không hỗn loạn, chắc không phải trnah đấu.”
“Không phải tranh đấu thì là gì?”
“Làm sao ta biết được chứ, có lẽ người ta đang tu luyện tiên pháp gì đó! Chẳng qua dao động nguyên khí ở nơi đây còn chưa tan hết, vậy chắc hẳn người này mới đi chưa được bao xa, có muốn đuổi theo xem sao không?”
“Hay là thôi đi, có thể khiến sườn núi nổ tan thành như vậy người này chắc chắn rất lợi hịa, ít nhất cũng là chân tiên thất phẩm, nếu chúng ta cứ tùy tiện tới như vậy, bị hiểu lầm thì không tốt lắm đâu.”
“Ừ, thật không tưởng tượng nổi dãy núi Thiên Uyên này lại là nơi tàng long ngọa hổ, chúng ta còn nhiệm vụ bên người, không nên chuốc thêm phiền toái.”
"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, lại có người đến ."
"Đi!"
Mỗi tấm tiên phù là một cá thể tồn tại độc lập, cũng như bính lính trên chiến trường, lực lượng từng người có lẽ rất yếu ớt kém cỏi, nhưng một khi có được thống soái giỏi tập kết lại với nhau, lúc đó có thể công thành chiếm đất, lệ khí quét ngang thiên hạ.
Bạch Mộc Trần dùng thần thức dệt thành võng, khiến lực lượng trong tiên phù liên kết với nhau rồi dung hợp, từ đó bộc phát ra lực sát thương mạnh mẽ hơn, chỉ xét riêng phương diện này có bảo chàng là thống soái quản lý tiên phù cũng không quá lời.
Đây là một thí nghiệm có ý nghĩa phi phàm, khong chỉ khiến thực lực bản thân Bạch Mộc Trần tăng lên mà còn gieo một hạt mầm cho sự hưng thịnh của phù đạo. Phải biết rằng tiên lịch kéo dài đã vạn vạn năm, đạo của tiên phù tuy cũng được truyền thừa từ xa xưa nhưng không thể tiến vào tầng lớp thượng lưu, bởi vậy trong Tiên Giới, rất hiếm tiên sĩ chuyên nghiên cứu về phù đạo, đần dần khiến nó trôi xuống vị trí cuối cùng trong tiên đạo ngũ nghệ, một vị trí vô cùng xấu hổ. Thử hỏi, dưới tình hình như vậy, ai nguyện tiêu phí quá nhiều thời gian và tinh lực nghiên cứu cách vận dụng tiên phù? Nhiều lắm chỉ là luyện chế ra tiên phù càng cao cấp hơn thôi!
Đương nhiên, thuật điệp phù nói thì rất dễ, nhưng muốn làm tới trình độ vạn tấm thành một thì lại chẳng hề đơn giản chút nào. Chẳng những cần năng lực thao tác thần thức tinh tế mà còn cần nhận biết sâu sắc đối với bản nguyên tiên phù. Có vậy mới đem tiên phù khác nhau dung hợp thành một thể được, đồng thời khiến tiên phù chấn động, rồi dồn lực lượng ngưng tụ lại một chỗ.
Thần thức Bạch Mộc Trần tuy yếu ớt nhưng vô cùng tinh thuần và cứng cỏi, nhất là cảm nhận và thao tác của chàng đối với thần thức, cho dù tiên sĩ cảnh giới thiên tiên cũng chẳng theo kịp.
....
“Phong Mang thuật!”
Bạch Mộc Trần chẳng chút tiếc rẻ, lấy tiên phù ra, luyện tập thử đi thử lại cách vận dụng thuật diệp phù.
Trong hơn nửa tháng, hơn vạn tấm tiên phù có vẽ Phong Mang thuật bị chàng xài sạch không còn tấm nào, mà mỗi lần tiên nguyên hay thần thức tiêu hao hết, chàng lại tìm một nơi kín đáo đả tọa khôi phục, luyện tập không biết mệt.
Từ khi bắn đầu chỉ có thể dung hợp ba tấm tiên phù, sau có thể dung hợp mười tấm, hai mươi tấm, năm mươi tấm... Một trăm tấm!
Bạch Mộc Trần vốn có ngộ tính cực cao, sức khống chế đối với tiên phù cũng thật sự kinh người, theo thủ pháp điệp phù dần dần thuần thục, thao tác dung hợp tiên phù của chàng cũng ngày càng nhiều. Chỉ tiếc là khi khống chế tiên phù cần tiêu hao một lượng thần thức khổng lồ, với tình trạng trước mắt của Bạch Mộc Trần, nhiều lắm cũng chỉ thao tác dung hợp hơn trăm tiên phù, nếu không uy lực của tiên phù quả thật không thể ước lượng nổi.
Cho dù là vậy, uy lực của Phong Mang thuật hiện giờ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Từ khi mới bắt đầu chỉ đào được một hố sâu ba trượng, đến giờ đã đào được một hố sâu hơn ba mươi trượng, uy lực tăng lên hơn chục lần. Nói cách khác, Bạch Mộc Trần rốt cuộc cũng đột phá được gông cùm xiềng xích, có năng lực phá vỡ pháp thể của chân tiên ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm.
“Sư tôn, Cổ tiền bối, hai người có thể không? Con vẫn đang cố gắng...”
Xuyên qua tầng tầng mê chướng, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao Tiên Giới, đột nhiên có cảm giác mình có thể chạm tay vào. Chàng tỉn ằng chỉ cần tiếp tục kiên trì như vậy, một ngày nào đó mình sẽ bước tới một nơi cao hơn, xa hơn, tìm được một con đường thích hợp cho tán tiên. Cho dù con đường này có xa xôi và gập gềnh thế nào, chàng cũng sẽ không sợ hãi, không tử bỏ, chàng tin rằng, sẽ như vậy!
...
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần lại lấy một tấm tiên phù Bạo Liệt ra, bắn nhẹ một cái.
Chỉ thấy ánh đỏ lóe lên rồi biến mất trong đống đá, một tiếng nổ “bùm” vang lên, đống đá nổ nung, phần lớn đá vụn hóa thành bột phấn.
Uy lực dường như vượt qua một đòn toàn lực của chân tiên nhất phẩm, thật ra cũng khiến Bạch Mộc Trần hơi ngạc nhiên. Lập tức, chàng lấy hơn trăm tấm tiên phù Bạo Liệt ra xếp chỉnh tề trước ngực!
Tâm thần phóng xuất, hóa tơ thành võng, thuật điệp phù.
Hơn trăm tấm tiên phù Bạo Liệt đan xen vào nhau thành một, tiêu hao so với hơn trăm tấm tiên phù PhonG Mang còn lớn hơn.
Trán Bạch Mộc Trần đã đổ mồ hôi lạnh, hai tay bắt đầu run lên khe khẽ, giờ chàng không khỏi hối hận vì mình quá mức sơ xuất, rõ ràng là phù văn của tiên phù Bạo Liệt phức tạp hơn nhiều so với tiên phù Phong Mang, tiêu hao thần thức tất nhiên cũng phải nhanh hơn nhiều, vậy mà mình còn khống chế một lúc hơn trăm tấm tiên phù, đây chẳng phải tự làm tự chịu à!
Mười tấm tiên phù dung hợp... Hai mươi tấm tiên phù dung hợp... Ba mươi tấm tiên phù dung hợp...
Năm mươi tấm tiên phù dung hợp...
Bảy mươi tấm tiên phù dung hợp...
Mắt thấy thần thức sắp tiêu hao hết, Bạch Mộc Trần không kịp nghĩ nhiều, vội vàng dẫn động tiên phù!
“Bạo Liệt thuật!”
Ánh sáng đỏ bùng lên, như một quả cầu lửa to bằng nắm tay, bắn tới ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ như sấm, kinh thiên động địa, trong lúc nhất thời, khói bụi đầy trời, đá bắn lung tung.
“Ầm!”
Một luồng sóng khí kinh khủng đột nhiên thổi tới, Bạch Mộc Trần bị xô ngã lăn xuống đất. Những viên đá nhỏ xượt qua rách cả khuôn mặt mà chàng vẫn hoàn toàn không phát hiện, hoàn toàn quên đi đau đớn trên người, hai mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía trước, trận nổ này đã khiến chàng cực kỳ rung động!
...
Tro bụi tan đi, ánh lửa ngập trời, sườn núi vừa rồi cao hàng chục trượng đã bị nổ nát hơn nửa.
Bạo Liệt thuật! Đây mới đúng là bạo liệt! Uy lực thật quá kinh khủng!
Sau khi ngây ra một lúc, Bạch Mộc Trần lại mừng nhưu điên, hiệu quả của Bạo Liệt thuật vượt xa sự tưởng tượng của chàng, mang tới cho chàng một bất ngờ quá lớn. Tiếng nổ mạnh khiến thần thức bị vặn xoắn trong chốc lát, tạo thành chút hỗn loạn nhất định, hơn nữa Bạo Liệt thuật một khi phát tác sẽ tạo thành một vụ nổ trong phạm vi lớn, cho dù dùng để quần công hay phá vây đều là lựa chọn không tồi, so với Phong mang thuật đơn độc, Bạo Liệt thuật có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Nhìn thế lửa lan tràn khắp nơi, Bạch Mộc Trần đột nhiên bừng tỉnh, lần này ngịch lớn quá rồi! Động tĩnh lớn vậy chắc chắn sẽ dẫn tới không ít tiên sĩ, đi sớm vẫn hơn.
“Ách!”
Vừa đứng dậy, đầu óc đã lại choáng váng, Bạch Mộc Trần biết thần thức mình tiêu hao quá độ, vì vậy lập tức ăn một hạt Uẩn Thần đan quý giá vào, sau lê thân hình mệt mỏi nhanh chóng rời đi.
...
Quả nhiên, Bạch Mộc Trần đi chưa được bao lâu, hai luồng sáng đã xé tan màn sương mù hạ xuống nơi đây, hai người đều là tiên sĩ, giữa minh tâm lấp lóe bạch quang đại biểu cho họ có tu vi chân tiên.
“Sao lại không có ai? Chẳng lẽ đã đi rồi?”
“Hả? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngay quả núi cũng bị nổ mất một nửa!”
“Hỏa nguyên lực thật đậm đặc, xem ra có người gặp mãnh thú? Sau đó chiến đấu ở đây...”
“Không giống lắm, khí tức nơi này cũng không hỗn loạn, chắc không phải trnah đấu.”
“Không phải tranh đấu thì là gì?”
“Làm sao ta biết được chứ, có lẽ người ta đang tu luyện tiên pháp gì đó! Chẳng qua dao động nguyên khí ở nơi đây còn chưa tan hết, vậy chắc hẳn người này mới đi chưa được bao xa, có muốn đuổi theo xem sao không?”
“Hay là thôi đi, có thể khiến sườn núi nổ tan thành như vậy người này chắc chắn rất lợi hịa, ít nhất cũng là chân tiên thất phẩm, nếu chúng ta cứ tùy tiện tới như vậy, bị hiểu lầm thì không tốt lắm đâu.”
“Ừ, thật không tưởng tượng nổi dãy núi Thiên Uyên này lại là nơi tàng long ngọa hổ, chúng ta còn nhiệm vụ bên người, không nên chuốc thêm phiền toái.”
"Được rồi, chúng ta cũng đi thôi, lại có người đến ."
"Đi!"
/198
|