Dãy núi Thiên Uyên đã xảy ra chuyện!
Bãi quặng tiên nô xảy ra bạo loạn quy mô lớn, ba vị chấp sự và toàn bộ hơn trăm đệ tử tam đại tiên tông bị giết, vài ngàn quặng nô tung tích không rõ.
Không biết ai làm lộ tin đòn, khiến cho chuyện xảy ra ở bãi quặng tiên nô như một cơn gió mạnh trên chín tầng trời, thổi khắp toàn bộ Phương Lân châu, thậm chí ngay cả các châu đảokhác cũng nghe phong phanh. Trong thời gian ngắn, nơi nơi kinh ngạc, tam đại tiên tông trở thành trò cười của Nhất Trung Thiên.
Đường đường tam đại tiên tông, vậy mà ngay cả tiên nô dưới trướng cũng chăng quản lý được, còn bị tạo phản, thật quá mất mặt!
Để lấy lại thể diện, tam đại tiên tông không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn troe thưởng hòng tìm về tất cả quặng nô đã bỏ trốn. Ngoài ra bọn họ cũng lập tức phía một lượng lớn đệ tử tản ra khắp nơi truy tìm đuôi mắt, làm rầm rộ tới mức nửa Phượng Lân Châu kinh sợ, lõng người hoảng loạn, không ít môn phái nhỏ bị xóa sạch chỉ trong một đêm.
Phải biết rằng, tuy Phượng Lân Châu xếp hạng cuối trong mười châu ba đao, song địa giới chẳng thể coi là nhỏ. Nếu một đám quặng nô tự mình bỏ trốn vào trong rừng sâu hoặc nấp ở nơi nào đó hoang vu không người, đại lục bao la như vậy, tìm người đâu dễ dàng gì?
Hơn nửa tháng trôi qua, tam đại tiên tông vẫn không thu được chút manh mối nào, khiến những kẻ thích chế diễu lại có thoải mái châm chọc một phen.
oOo
Đãy núi Thiên Uyên, chợ nô.
Từ sau khi bãi quặng tiên nô xảy ra chuyện, nơi này trở nên hoang vắng, không ít thị tộc tiên gia tính toán bỏ qua nơi này, các bên đều rút tài nguyên khỏi đây. Có điều sau khi tam đại tiên tông treo thưởng, tiên sĩ lại nườm nượp tới đây tìm hiểu tin tức.
Trong Tụ Bảo các, vẫn hệt như trước.
Tại quầy thu tiền, Dịch Nha Tử đi tới đi lui, sắc mặt trầm tư.
“Sư tôn...”
Mạc Ảnh vội vàng chạy tới, đang định mở miệng nói, lại bị Dịch Nha Tử ngăn lại.
“Đi, chúng ta vào nội đường rồi nói.”
“Vâng thưa sư tôn!”
oOo
Hai người vào nội dường, Dịch Nha Tử còn chưa kịp ngồi xong, Mạc Ảnh đã vội vã nói: “Sư tôn, bãi quặng tiên nô giờ đã thật sự thành một phế tích, có điều xung quanh luôn có cao thủ của tam đại tiên tông canh giữ, đệ tử không cách nào tới gần, không điều tra được gì.”
“Không điều tra được gì sao?”
Dịch Nha Tử lắc đầu thất vọng, sau đó thở dài nói: “Ngay cả tam đại tiên tông cũng chẳng có chút manh mối, chúng ta thì biết được gì đây? Bãi quặng tiên nô từ khi thành lập tới giờ đã vài vạn năm, không ngờ giờ chỉ còn là phế tích, thật đúng là thế sự vô thường!”
“Sư tôn, người nói xem, liệu có phải...”
Mạc Ảnh định nói lại thôi, trong ánh mắt chất chứa ve lo lắng.
Dịch Nha Tử cười thản nhiên: “Ảnh Nhi, có gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng trước mặt vi sư làm gì.”
“Vâng.”
Mạc Ảnh hơi do dự rồi hạ giọng nói: “Sư tôn, người nói xem chuyện xảy ra ở bãi quặng tiên nô liệu có liên quan tới người kia hay không?
Dịch Nha Tử nghe vậy không đáp, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc lạ thường, nói: “Ảnh Nhi, chuyện lần này ảnh hưởng quá lớn, tam đại tiên tông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên chúng ta không thể để mình liên lụy vào được, nếu không hậu quả khó lường. Con phải hiểu, chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, chỉ để ý tới chuyện buôn bán mà thôi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta không biết gì cả.”
“Đệ tử hiểu.”
Mạc Ảnh tự biết mình đã hỏi bậy, hổ thẹn cúi thấp đầu, đồng thời cũng âm thầm cảnh tỉnh bản thân, không được phép suy đoán lung tung nữa.
“Hiểu là tốt rồi.”
Dịch Nha Tử thấy đệ tử của mình đã ghi nhớ trong lòng cũng thoáng buông lỏng, vì vậy lại căn dặn: “Ảnh Nhi, tiếp tục chú ý chuyện ở bãi quặng tiên nô, người của tam đại tiên tông chắc chắn sẽ tới chợ nô điều tra, con cũng phải cẩn thận ứng phó.”
“Vâng!”
Mạc Ảnh lên tiếng nhận lệnh, đang định lui lại,không ngờ sắc mặt Dịch Nha Tử bỗng thay đổi, đi ra phía ngoài: “Có người tới, mau ra ngoài xem.”
oOo
Lúc này, một gã đàn ông cao lớn đang đứng tại đại sảnh của Tụ Bảo các, gãliếc trái nhìn phải, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa tò mò lại vừa căng thẳng.
“Xin hỏi các hạ cần mua gì?”
Mạc Ảnh bước nhanh tới không quên kèm theo nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, Dịch Nha Tử mặt không đổi sắc tiếp bước theo sau.
Gã kia chẳng để ý tới Mạc Ảnh chỉ chắp tay với Dịch Nha Tử, nói: “Tại hạ Thác Ô, là một du thương, chẳng hay tiền bối có phai ông chủ Dịch không?”
“Đúng là Dịch mỗ.”
Dịch Nha Tử hơi ngẩn ra rồi lập tức khôi phục bình thường: “Chẳng hay các hạ có chuyện gì cần tìm Dịch mỗ?”
Thác Ô biết đúng là người y cần tìm bèn lộ vẻ vui mừng: “Ông chủ Dịch, tại hạ nhận lời với người khác tới chuyển một món đồ cho ngài, mong ông chủ Dịch nhận giúp.”
Nói xong, Thác Ô lấy từ trong tay áo ra một ngọc giản, đưa tới tay Dịch Nha Tử.
“Ồ? Đây là...”
Dịch Nha Tử cầm ngọc giản lên, chưa kịp xem xét nội dung trong đó, Thác Ô đã xoay người đi khỏi.
“Sư tôn, là gì vậy?”
Mạc Ảnh thấy kẻ kia thần thần bí bí, lòng đầy hiếu kỳ. Phải biết, ngọc giản thường chỉ dùng để bảo tồn những tin tức quan trọng, một tên du thương nho nhỏ sao lại đem thứ này đến tặng cho người ta chứ?
“Cái gì? Đây... đây là...”
Xem qua nội dung trong ngọc giản, Dịch Nha Tử lập tức biên sắc, hơi thở dồn dập, khuôn mặt kinh nghi bất định, hơn nữa tay cầm ngọc giản cũng bắt đầu run un.
“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Mạc Ảnh đi theo Dịch Nha Tử đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy sư tôn mình thất thố như vậy.
Dịch Nha Tử bừng tỉnh, vội vàng khép chặt cửa Tụ Bảo các lại, sau đó bày vài tầng cấm chế xung quanh, ngăn cách không cho bên ngoài nhìn vào.
Xong xuôi mọi việc, Dịch Nha Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tôn...”
Mạc Ảnh vẫn không hiểu gì, hiếu kỳ hoi: “Rốt cuộc trong ngọc giản kia có gì thế? Sao sư tôn lại căng thẳng vậy?”
Dịch Nha Tử khôi phục tình tĩnh, xiết chặt ngọc giản trong tay: “Đây... trong ngọc giản này ghi lại phương pháp tu luyện của tán tiên... Phương pháp tu luyện của tán tiên đấy!”
“À!”
Mạc Ảnh giật gật đầu, vốn chẳng quá để ý, song gật được nửa cái, toàn thân lại như đông cứng lại: “Sư... sư tôn, người nói gì cơ? Đây... đây là phương pháp tu luyện của tán tiên? Tán tiên? Thật hay giả? Không... không thể nào?”
Dịch Nha Tử chẳng để ý tới vẻ kinh sợ của đệ tử, vẫn gây ngốc nhìn ngọc giản trong tay, im lặng không nói một câu. Cho dù lão không thể lập tức phán đoán nội dung trong ngọc giản là thật hay giả, song cũng không cho rằng có người nào lại rỗi hơi tới mức dùng một công pháp giả để lừa mình, hơn nữa còn không cần báo đáp. Vì vậy, lão nguyện tin nội dung trong ngọc giản là thật.
Lại hồi tươnrg lại chuyện ơ bãi quặng tiên nô. Hai chuyện này nhìn thì khác nhau song dường như có một chút liên hệ.
“Phượng Lân châu.... Không! Nhất Trung Thiên sẽ thay đổi cực lớn. Có lẽ, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ Tiên Giới...”
Dịch Nha Tử lẩm bẩm, trịnh trọng thu ngọc giản lại, đôi mắt rực sáng, như thấy được hy vọng, hy vọng cho tán tiên.
Bãi quặng tiên nô xảy ra bạo loạn quy mô lớn, ba vị chấp sự và toàn bộ hơn trăm đệ tử tam đại tiên tông bị giết, vài ngàn quặng nô tung tích không rõ.
Không biết ai làm lộ tin đòn, khiến cho chuyện xảy ra ở bãi quặng tiên nô như một cơn gió mạnh trên chín tầng trời, thổi khắp toàn bộ Phương Lân châu, thậm chí ngay cả các châu đảokhác cũng nghe phong phanh. Trong thời gian ngắn, nơi nơi kinh ngạc, tam đại tiên tông trở thành trò cười của Nhất Trung Thiên.
Đường đường tam đại tiên tông, vậy mà ngay cả tiên nô dưới trướng cũng chăng quản lý được, còn bị tạo phản, thật quá mất mặt!
Để lấy lại thể diện, tam đại tiên tông không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn troe thưởng hòng tìm về tất cả quặng nô đã bỏ trốn. Ngoài ra bọn họ cũng lập tức phía một lượng lớn đệ tử tản ra khắp nơi truy tìm đuôi mắt, làm rầm rộ tới mức nửa Phượng Lân Châu kinh sợ, lõng người hoảng loạn, không ít môn phái nhỏ bị xóa sạch chỉ trong một đêm.
Phải biết rằng, tuy Phượng Lân Châu xếp hạng cuối trong mười châu ba đao, song địa giới chẳng thể coi là nhỏ. Nếu một đám quặng nô tự mình bỏ trốn vào trong rừng sâu hoặc nấp ở nơi nào đó hoang vu không người, đại lục bao la như vậy, tìm người đâu dễ dàng gì?
Hơn nửa tháng trôi qua, tam đại tiên tông vẫn không thu được chút manh mối nào, khiến những kẻ thích chế diễu lại có thoải mái châm chọc một phen.
oOo
Đãy núi Thiên Uyên, chợ nô.
Từ sau khi bãi quặng tiên nô xảy ra chuyện, nơi này trở nên hoang vắng, không ít thị tộc tiên gia tính toán bỏ qua nơi này, các bên đều rút tài nguyên khỏi đây. Có điều sau khi tam đại tiên tông treo thưởng, tiên sĩ lại nườm nượp tới đây tìm hiểu tin tức.
Trong Tụ Bảo các, vẫn hệt như trước.
Tại quầy thu tiền, Dịch Nha Tử đi tới đi lui, sắc mặt trầm tư.
“Sư tôn...”
Mạc Ảnh vội vàng chạy tới, đang định mở miệng nói, lại bị Dịch Nha Tử ngăn lại.
“Đi, chúng ta vào nội đường rồi nói.”
“Vâng thưa sư tôn!”
oOo
Hai người vào nội dường, Dịch Nha Tử còn chưa kịp ngồi xong, Mạc Ảnh đã vội vã nói: “Sư tôn, bãi quặng tiên nô giờ đã thật sự thành một phế tích, có điều xung quanh luôn có cao thủ của tam đại tiên tông canh giữ, đệ tử không cách nào tới gần, không điều tra được gì.”
“Không điều tra được gì sao?”
Dịch Nha Tử lắc đầu thất vọng, sau đó thở dài nói: “Ngay cả tam đại tiên tông cũng chẳng có chút manh mối, chúng ta thì biết được gì đây? Bãi quặng tiên nô từ khi thành lập tới giờ đã vài vạn năm, không ngờ giờ chỉ còn là phế tích, thật đúng là thế sự vô thường!”
“Sư tôn, người nói xem, liệu có phải...”
Mạc Ảnh định nói lại thôi, trong ánh mắt chất chứa ve lo lắng.
Dịch Nha Tử cười thản nhiên: “Ảnh Nhi, có gì cứ việc nói thẳng, ấp a ấp úng trước mặt vi sư làm gì.”
“Vâng.”
Mạc Ảnh hơi do dự rồi hạ giọng nói: “Sư tôn, người nói xem chuyện xảy ra ở bãi quặng tiên nô liệu có liên quan tới người kia hay không?
Dịch Nha Tử nghe vậy không đáp, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nghiêm túc lạ thường, nói: “Ảnh Nhi, chuyện lần này ảnh hưởng quá lớn, tam đại tiên tông chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên chúng ta không thể để mình liên lụy vào được, nếu không hậu quả khó lường. Con phải hiểu, chúng ta chỉ làm ăn buôn bán, chỉ để ý tới chuyện buôn bán mà thôi, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta không biết gì cả.”
“Đệ tử hiểu.”
Mạc Ảnh tự biết mình đã hỏi bậy, hổ thẹn cúi thấp đầu, đồng thời cũng âm thầm cảnh tỉnh bản thân, không được phép suy đoán lung tung nữa.
“Hiểu là tốt rồi.”
Dịch Nha Tử thấy đệ tử của mình đã ghi nhớ trong lòng cũng thoáng buông lỏng, vì vậy lại căn dặn: “Ảnh Nhi, tiếp tục chú ý chuyện ở bãi quặng tiên nô, người của tam đại tiên tông chắc chắn sẽ tới chợ nô điều tra, con cũng phải cẩn thận ứng phó.”
“Vâng!”
Mạc Ảnh lên tiếng nhận lệnh, đang định lui lại,không ngờ sắc mặt Dịch Nha Tử bỗng thay đổi, đi ra phía ngoài: “Có người tới, mau ra ngoài xem.”
oOo
Lúc này, một gã đàn ông cao lớn đang đứng tại đại sảnh của Tụ Bảo các, gãliếc trái nhìn phải, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa tò mò lại vừa căng thẳng.
“Xin hỏi các hạ cần mua gì?”
Mạc Ảnh bước nhanh tới không quên kèm theo nụ cười chuyên nghiệp trên khuôn mặt, Dịch Nha Tử mặt không đổi sắc tiếp bước theo sau.
Gã kia chẳng để ý tới Mạc Ảnh chỉ chắp tay với Dịch Nha Tử, nói: “Tại hạ Thác Ô, là một du thương, chẳng hay tiền bối có phai ông chủ Dịch không?”
“Đúng là Dịch mỗ.”
Dịch Nha Tử hơi ngẩn ra rồi lập tức khôi phục bình thường: “Chẳng hay các hạ có chuyện gì cần tìm Dịch mỗ?”
Thác Ô biết đúng là người y cần tìm bèn lộ vẻ vui mừng: “Ông chủ Dịch, tại hạ nhận lời với người khác tới chuyển một món đồ cho ngài, mong ông chủ Dịch nhận giúp.”
Nói xong, Thác Ô lấy từ trong tay áo ra một ngọc giản, đưa tới tay Dịch Nha Tử.
“Ồ? Đây là...”
Dịch Nha Tử cầm ngọc giản lên, chưa kịp xem xét nội dung trong đó, Thác Ô đã xoay người đi khỏi.
“Sư tôn, là gì vậy?”
Mạc Ảnh thấy kẻ kia thần thần bí bí, lòng đầy hiếu kỳ. Phải biết, ngọc giản thường chỉ dùng để bảo tồn những tin tức quan trọng, một tên du thương nho nhỏ sao lại đem thứ này đến tặng cho người ta chứ?
“Cái gì? Đây... đây là...”
Xem qua nội dung trong ngọc giản, Dịch Nha Tử lập tức biên sắc, hơi thở dồn dập, khuôn mặt kinh nghi bất định, hơn nữa tay cầm ngọc giản cũng bắt đầu run un.
“Sư tôn, người làm sao vậy?”
Mạc Ảnh đi theo Dịch Nha Tử đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy sư tôn mình thất thố như vậy.
Dịch Nha Tử bừng tỉnh, vội vàng khép chặt cửa Tụ Bảo các lại, sau đó bày vài tầng cấm chế xung quanh, ngăn cách không cho bên ngoài nhìn vào.
Xong xuôi mọi việc, Dịch Nha Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sư tôn...”
Mạc Ảnh vẫn không hiểu gì, hiếu kỳ hoi: “Rốt cuộc trong ngọc giản kia có gì thế? Sao sư tôn lại căng thẳng vậy?”
Dịch Nha Tử khôi phục tình tĩnh, xiết chặt ngọc giản trong tay: “Đây... trong ngọc giản này ghi lại phương pháp tu luyện của tán tiên... Phương pháp tu luyện của tán tiên đấy!”
“À!”
Mạc Ảnh giật gật đầu, vốn chẳng quá để ý, song gật được nửa cái, toàn thân lại như đông cứng lại: “Sư... sư tôn, người nói gì cơ? Đây... đây là phương pháp tu luyện của tán tiên? Tán tiên? Thật hay giả? Không... không thể nào?”
Dịch Nha Tử chẳng để ý tới vẻ kinh sợ của đệ tử, vẫn gây ngốc nhìn ngọc giản trong tay, im lặng không nói một câu. Cho dù lão không thể lập tức phán đoán nội dung trong ngọc giản là thật hay giả, song cũng không cho rằng có người nào lại rỗi hơi tới mức dùng một công pháp giả để lừa mình, hơn nữa còn không cần báo đáp. Vì vậy, lão nguyện tin nội dung trong ngọc giản là thật.
Lại hồi tươnrg lại chuyện ơ bãi quặng tiên nô. Hai chuyện này nhìn thì khác nhau song dường như có một chút liên hệ.
“Phượng Lân châu.... Không! Nhất Trung Thiên sẽ thay đổi cực lớn. Có lẽ, sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ Tiên Giới...”
Dịch Nha Tử lẩm bẩm, trịnh trọng thu ngọc giản lại, đôi mắt rực sáng, như thấy được hy vọng, hy vọng cho tán tiên.
/198
|