Dãy núi Cảnh Lan, nằm ở phí nam Tây Phượng lân, thuộc ba mươi sáu phủ được cai quản bởi Tiên Vi phủ.
Do nơi này có hơn vài chục vạn dãy núi đan xen vào nhau liên miên không ngớt, tiên linh khí cực kỳ đậm đặc, cho nên không ít thị tộc tien gia khai sinh, mà tới giờ, thế lực lớn nhất chính là “họ Nam Môn”, “họ Tổ” và “họ Vũ”, cả ba đều có cao thủ thiên tiên tọa trấn.
oOo
Ngọn núi Vọng Thiên, cao cả vạn trượng, xuyên thẳng mây xanh, nguy nga hùng vĩ.
Mà xung quanh nó lại có mười hai ngọn núi sừng sững khác vây quanh, tạo thành thế triêu phụng.
Đây là nơi ở của thị tộc Nam Môn, nếu ngọn Vọng Thiên này dành cho trực hệ thì mười hai ngọn ngúi cao còn lại chính là các chi thứ, toàn bộ dãy núi địa khí tương liên, bị một đại thần thông kết thành một tòa trận pháp bảo hộ khổng lồ, đời đời bảo vệ cho dòng họ Nam Môn.
Qua hơn vạn năm phát triển, ngày nay dòng họ Nam Môn chăng những đã đứng vững tạy dãy núi Cảnh La này mà còn thu phục hết mọi thế lực trong phương viên ngàn dặm, có thể nói nhân khẩu hưng thịnh, thực lực hùng hậu, đã trở thành một trong ba đại thị tộc đứng đầu Cảnh Lan.
oOo
Bên dưới mười hai đỉnh núi làmột mảnh đất phì nhiều, vài ngàn trang viên mọc lên san sát, toàn bộ đều là nơi sinh sống của môn hạ dòng họ Nam Môn.
Bên ngoài căn nhà một thôn trang, một cô bé đứng trong linh điền, cặm cụi vun vén nhưng tiên thảo linh chủng trong linh điền.
Cô bé này tên Nam Môn Ức Khổ, trực thuộc chi thứ của dòng họ Nam Môn.
Tuy nói là chi thứ song tình cảnh hiện tại của cô bé lại chẳng khá giả gì, thậm chí cuộc sống còn vô cùng cực khổ. Vốn thân là tộc nhân, đáng lẽ có thể lên ở trên mười hai đỉnh núi, tiếc thay sự đời đen bạc, khiến cho cuộc sống vốn đang tươi đẹp của cô bé chẳng mấy chốc đã biến mất.
Mười hai năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ cho thị tộc, phụ thân cô bé và vài người khác cùng bỏ mạng, chỉ còn cô bé và mẫu thân sống nương tựa vào nhau, sau đó lại vì chuyện tranh đoạt lợi ích giữa các trưởng bối, hai mẹ con họ bị đuổi xuống dưới chân núi. Vì chuyện đó, mẫu thân của cô bé xung đột với các trưởng bối trong tộc, bị đánh trọng thương, tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Vì chăm sóc cho mẫu thân, cô bé đành phải gánh vác trách nhiệm trong nhà.
Cái tên Nam Môn Ức Khổ cũng là do người mẹ đặt cho cô bé, mong con gái mình có thể nhớ tới những khổ cực khi xưa mà trân trọng, lạc quan tích cực trong cuộc sống hiện tại. Bé Ức Khổ cũng không phụ sự kỳ vọng của người mẹ. Nhiều năm rôi qua, cô bé Ức Khổ đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nhận không biết bao nhiêu khinh rẻ, thế nhưng cô bé vẫn không ngừng cố gắng, giờ đã trở thành một nữ đồng trong “Linh Hồ viên” hơn nữa còn tạo cho mình một mảnh linh điền, cuộc sống cũng dần sung túc.
Chỉ có điều, cô bé chỉ biết mình tên là Ức Khổ, còn về những việc lúc trước trong dòng họ, cô bé đều chẳng biết gì nhiều.
oOo
Thu lấy từng giọt sương trên tiên thảo, Tiểu Ức khổ bất giác ngẩng đầu lên nhì về phía đỉnh núi cao sừng sững kia, trong mắt thoáng hiện vẻ đau thương, chẳng ai cảm nhận được tâm tư sâu trong lòng cô gái nhỏ bé này, vừa như oán hận, vừa như lưu luyến.
Vọng Thiên, Vọng Thiên, chỉ là con sâu cái kiến dưới đỉnh Vọng Thiên!
Đang lúc Tiểu Ức Khổ suy nghĩ vẩn vở, một bóng xám bất chợt hiện lên, vọt tới vai cô bé, là một con chồn tiên thông linh.
"Chi chi chi!"
“Bé chồn, em đi đâu mà giờ mới về?”
Tiểu Ức Khổ vui vẻ đưa tay vuốt ve nó rồi âu yếm ôm con chồn vào trong lòng, chơi đùa với nó một lát.
Không ngờ con thú lại vọt khỏi tay cô bé, thoát cái đã chạy ra phía cổng.
“Em đi đâu thế, mau trở lại!”
Tiểu Ức Khổ vừa đuổi theo ra ngoài linh điền đã thấy một bóng dáng nhỏ bé dang chạy tới, con chồn nhỏ kia đang vô cùng cao hứng chạy theo chân người nọ.
"Ức Khổ! Ức Khổ!"
Bóng người tới gần, hiện ra là một cậu bé khôi ngô tuấn tú.
Thấy khuôn mặt người vừa tới, cô bé vốn đang vui vẻ sắc mặt lại bỗng trầm xuống, cố ý ra vẻ lạnh lùng, quay người trở lại linh điền.
“Ức Khổ, là huynh đây mà, sao lại không để ý tới huynh?”
Nghe cậu bé kêu lên, Tiểu Ức Khổ thản nhiên nói: “Ngươi đường đường tam thiếu gia của thị tộc, tự nhiên lại tới nơi rách nát này làm gì?”
“Cái này... huynh... hì hì!”
Cậu bé cười lên vài tiếng rồi gãi gãi đầu, đương đương tự đắc nói: “Huynh vừa đột phá, đã ngưng tụ kim đan, nên đến đây báo với muội một tiếng. Muội thấy sao? Huynh có lợi hại không!”
“Chỉ được cái khoa khoang, ngươi đột phá thì liên quan quái gì đến ta? Vớ vẩn!”
Tiểu Ức Khổ chẳng đoái hoài gì tới đối phương, chỉ ôm con chồn nhỏ vào người, sau đó cầm cái giỏ với đoạn dây thừng ở bên cạnh rồi đi về phía thôn trang.
“Hả? Ức Khổ, muội đi đâu thế? Muội... Này! Ức Khổ, chờ huynh với...”
Cậu bé thấy cô cứ thế bỏ đi, khuôn mặt xịu xuống, vội vàng vừa hét gọi vừa đuổi theo.
Cậu bé này tên Nam Môn Phi Vũ, là người của dòng chính trên đỉnh Vọng Thiên, hơn nữa còn là con thứ ba của gia chủ dòng họ Nam Môn, địa vị bất phàm, tộc nhân bình thường khi thấy đều phải cug kính hành lễ.
Hai người này quen nhau từ thở còn thơ, quan hệ vốn rất tốt, mấy năm nay nếu không nhờ Nam Môn Phi Vũ âm thầm giúp đỡ, sợ là Tiểu Ức Khổ đã khó sống nổi rồi. Song không biết vì sao, mấy năm nay trực hệ và chi thứ nảy sinh mâu thuẫn lớn, vì vậy vị tam thiếu gia này cũng không cách nào đòi lại công bằng cho hai mẹ con họ. Nhưng dẫu vậy trong lòng Tiểu Ức Khổ vẫn vô cùng cảm kích.
Song thân phận của hai người giờ khác biệt một trời một vực, nếu còn tiếp tục gặp nhau sẽ bất lợi cho cả đôi bên.
Tiểu Ức Khổ đã trải qua nhiều cay đắng, tâm trí đã sớm tưởng thành, vì vậy cô bé quyết định phân rõ giới hạn với đối phương, không quan hệ gì với nhau nữa.
oOo
Phía bắc ngọn Vọng Thiên có một vách đá thẳng đứng.
Nơi vực sâu này quanh năm có gió mạnh màu đen tỏa ra, cho nên có tên là Hắc Phong nhai.
Dẫu nơi này vô cùng kỳ lạ và hiểm trở, song lại mọc ra một loại rêu xanh có tên Mực Tiên đài, có thể làm thuốc chữa trị cho tiên sĩ bị tổn thương mạch luân, thành ra có rất nhiều tu sĩ trong tộc tới đây thu thập, Tiểu Ức Khổ cũng là một trong số đó.
Mẫu thân bị thương ở mạch luân, mãi vẫn chưa khỏi nên cứ cách một thời gian Tiểu Ức Khổ lại tới đây.
Với một cô bé còn chưa ngưng tụ kim đan, việc leo lên vách đá thẳng đứng trên Hắc Phong Nhai để hái thuốc là vô cùng nguy hiểm, song Tiểu Ức Khổ quả thật không có nhiều tiên thạch, chỉ có thể liều mạng.
oOo
Nắm chặt lấy sợi dây thừng, từ từ đu người xuống, hái Mực Tiên đài rồi bỏ vào gùi đựng thuốc.
Một loạt những động tác được cô bé thực hiện rất thành thạo khiến cho Nam Môn Phi Vũ bên vách núi thở phào nhẹ nhõm, tiện nay ném một miếng thịt khô cho con chồn nhỏ, khiến nó mừng rỡ nhảy nhót không thôi.
Một lúc sau, Tiểu Ức Khổ đã hái đầy một giỏ tiên đài, lúc này mới từ từ leo lên vách đá.
Đột nhiên, dưới vực sâu vang lên trận trận chấn động, một luồng gió mạnh màu đen từ sâu trong lòng đất bùng lê, cuồn cuộn lao tới.
“Ong ong ong!”
“Không hay!’
Tiểu Ức Khổ không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, rõ ràng theo tính toán thì hôm nay cương phong sẽ không bộc phát, chẳng ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khiến cô bé luống cuống tay chân một hồi.
Nam Môn Phi Vũ bị cương phong màu đen làm cho kinh hãi, mái tới lúc nghe tiếng kêu của Tiểu Ức Khổ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh kéo lên, đồng thời lấy một ngọc bàn ra, bao lấy mình và cô bé.
oOo
Cương phong màu đen đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để lại một khoảng đất bừa bộn.
“Ức Khổ! Muội không sao chứ!”
Nam Môn Phi Vũ ngồi phịch xuống đất, thở dốc từng hồi.
Tiểu Ức Khổ cũng vô cùng sợ hãi, nếu vừa rồi Nam Môn Phi Vũ phản ứng chậm một chút thôi, sợ là cô bé đã bị cương phong cuốn bay đi rồi.
"Chi! Chi chi chi chi!"
Cách đó không xa, chú chồn nhỏ kêu lên liên tục, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng hiếu kỳ đứng dậy.
Đi tới đống đá vụn, hai người chợt thấy con chồn như đang đào một thứ gì đó.
Thấy vậy, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ định tới giúp nó một tay, ai ngờ vừa lật tảng đá này lên hai người đã lập tức giật mình kinh sợ!
Phía dưới đống đá là một chàng trai toàn thân đầy máu.
Do nơi này có hơn vài chục vạn dãy núi đan xen vào nhau liên miên không ngớt, tiên linh khí cực kỳ đậm đặc, cho nên không ít thị tộc tien gia khai sinh, mà tới giờ, thế lực lớn nhất chính là “họ Nam Môn”, “họ Tổ” và “họ Vũ”, cả ba đều có cao thủ thiên tiên tọa trấn.
oOo
Ngọn núi Vọng Thiên, cao cả vạn trượng, xuyên thẳng mây xanh, nguy nga hùng vĩ.
Mà xung quanh nó lại có mười hai ngọn núi sừng sững khác vây quanh, tạo thành thế triêu phụng.
Đây là nơi ở của thị tộc Nam Môn, nếu ngọn Vọng Thiên này dành cho trực hệ thì mười hai ngọn ngúi cao còn lại chính là các chi thứ, toàn bộ dãy núi địa khí tương liên, bị một đại thần thông kết thành một tòa trận pháp bảo hộ khổng lồ, đời đời bảo vệ cho dòng họ Nam Môn.
Qua hơn vạn năm phát triển, ngày nay dòng họ Nam Môn chăng những đã đứng vững tạy dãy núi Cảnh La này mà còn thu phục hết mọi thế lực trong phương viên ngàn dặm, có thể nói nhân khẩu hưng thịnh, thực lực hùng hậu, đã trở thành một trong ba đại thị tộc đứng đầu Cảnh Lan.
oOo
Bên dưới mười hai đỉnh núi làmột mảnh đất phì nhiều, vài ngàn trang viên mọc lên san sát, toàn bộ đều là nơi sinh sống của môn hạ dòng họ Nam Môn.
Bên ngoài căn nhà một thôn trang, một cô bé đứng trong linh điền, cặm cụi vun vén nhưng tiên thảo linh chủng trong linh điền.
Cô bé này tên Nam Môn Ức Khổ, trực thuộc chi thứ của dòng họ Nam Môn.
Tuy nói là chi thứ song tình cảnh hiện tại của cô bé lại chẳng khá giả gì, thậm chí cuộc sống còn vô cùng cực khổ. Vốn thân là tộc nhân, đáng lẽ có thể lên ở trên mười hai đỉnh núi, tiếc thay sự đời đen bạc, khiến cho cuộc sống vốn đang tươi đẹp của cô bé chẳng mấy chốc đã biến mất.
Mười hai năm trước, trong một lần làm nhiệm vụ cho thị tộc, phụ thân cô bé và vài người khác cùng bỏ mạng, chỉ còn cô bé và mẫu thân sống nương tựa vào nhau, sau đó lại vì chuyện tranh đoạt lợi ích giữa các trưởng bối, hai mẹ con họ bị đuổi xuống dưới chân núi. Vì chuyện đó, mẫu thân của cô bé xung đột với các trưởng bối trong tộc, bị đánh trọng thương, tới giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Vì chăm sóc cho mẫu thân, cô bé đành phải gánh vác trách nhiệm trong nhà.
Cái tên Nam Môn Ức Khổ cũng là do người mẹ đặt cho cô bé, mong con gái mình có thể nhớ tới những khổ cực khi xưa mà trân trọng, lạc quan tích cực trong cuộc sống hiện tại. Bé Ức Khổ cũng không phụ sự kỳ vọng của người mẹ. Nhiều năm rôi qua, cô bé Ức Khổ đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực, nhận không biết bao nhiêu khinh rẻ, thế nhưng cô bé vẫn không ngừng cố gắng, giờ đã trở thành một nữ đồng trong “Linh Hồ viên” hơn nữa còn tạo cho mình một mảnh linh điền, cuộc sống cũng dần sung túc.
Chỉ có điều, cô bé chỉ biết mình tên là Ức Khổ, còn về những việc lúc trước trong dòng họ, cô bé đều chẳng biết gì nhiều.
oOo
Thu lấy từng giọt sương trên tiên thảo, Tiểu Ức khổ bất giác ngẩng đầu lên nhì về phía đỉnh núi cao sừng sững kia, trong mắt thoáng hiện vẻ đau thương, chẳng ai cảm nhận được tâm tư sâu trong lòng cô gái nhỏ bé này, vừa như oán hận, vừa như lưu luyến.
Vọng Thiên, Vọng Thiên, chỉ là con sâu cái kiến dưới đỉnh Vọng Thiên!
Đang lúc Tiểu Ức Khổ suy nghĩ vẩn vở, một bóng xám bất chợt hiện lên, vọt tới vai cô bé, là một con chồn tiên thông linh.
"Chi chi chi!"
“Bé chồn, em đi đâu mà giờ mới về?”
Tiểu Ức Khổ vui vẻ đưa tay vuốt ve nó rồi âu yếm ôm con chồn vào trong lòng, chơi đùa với nó một lát.
Không ngờ con thú lại vọt khỏi tay cô bé, thoát cái đã chạy ra phía cổng.
“Em đi đâu thế, mau trở lại!”
Tiểu Ức Khổ vừa đuổi theo ra ngoài linh điền đã thấy một bóng dáng nhỏ bé dang chạy tới, con chồn nhỏ kia đang vô cùng cao hứng chạy theo chân người nọ.
"Ức Khổ! Ức Khổ!"
Bóng người tới gần, hiện ra là một cậu bé khôi ngô tuấn tú.
Thấy khuôn mặt người vừa tới, cô bé vốn đang vui vẻ sắc mặt lại bỗng trầm xuống, cố ý ra vẻ lạnh lùng, quay người trở lại linh điền.
“Ức Khổ, là huynh đây mà, sao lại không để ý tới huynh?”
Nghe cậu bé kêu lên, Tiểu Ức Khổ thản nhiên nói: “Ngươi đường đường tam thiếu gia của thị tộc, tự nhiên lại tới nơi rách nát này làm gì?”
“Cái này... huynh... hì hì!”
Cậu bé cười lên vài tiếng rồi gãi gãi đầu, đương đương tự đắc nói: “Huynh vừa đột phá, đã ngưng tụ kim đan, nên đến đây báo với muội một tiếng. Muội thấy sao? Huynh có lợi hại không!”
“Chỉ được cái khoa khoang, ngươi đột phá thì liên quan quái gì đến ta? Vớ vẩn!”
Tiểu Ức Khổ chẳng đoái hoài gì tới đối phương, chỉ ôm con chồn nhỏ vào người, sau đó cầm cái giỏ với đoạn dây thừng ở bên cạnh rồi đi về phía thôn trang.
“Hả? Ức Khổ, muội đi đâu thế? Muội... Này! Ức Khổ, chờ huynh với...”
Cậu bé thấy cô cứ thế bỏ đi, khuôn mặt xịu xuống, vội vàng vừa hét gọi vừa đuổi theo.
Cậu bé này tên Nam Môn Phi Vũ, là người của dòng chính trên đỉnh Vọng Thiên, hơn nữa còn là con thứ ba của gia chủ dòng họ Nam Môn, địa vị bất phàm, tộc nhân bình thường khi thấy đều phải cug kính hành lễ.
Hai người này quen nhau từ thở còn thơ, quan hệ vốn rất tốt, mấy năm nay nếu không nhờ Nam Môn Phi Vũ âm thầm giúp đỡ, sợ là Tiểu Ức Khổ đã khó sống nổi rồi. Song không biết vì sao, mấy năm nay trực hệ và chi thứ nảy sinh mâu thuẫn lớn, vì vậy vị tam thiếu gia này cũng không cách nào đòi lại công bằng cho hai mẹ con họ. Nhưng dẫu vậy trong lòng Tiểu Ức Khổ vẫn vô cùng cảm kích.
Song thân phận của hai người giờ khác biệt một trời một vực, nếu còn tiếp tục gặp nhau sẽ bất lợi cho cả đôi bên.
Tiểu Ức Khổ đã trải qua nhiều cay đắng, tâm trí đã sớm tưởng thành, vì vậy cô bé quyết định phân rõ giới hạn với đối phương, không quan hệ gì với nhau nữa.
oOo
Phía bắc ngọn Vọng Thiên có một vách đá thẳng đứng.
Nơi vực sâu này quanh năm có gió mạnh màu đen tỏa ra, cho nên có tên là Hắc Phong nhai.
Dẫu nơi này vô cùng kỳ lạ và hiểm trở, song lại mọc ra một loại rêu xanh có tên Mực Tiên đài, có thể làm thuốc chữa trị cho tiên sĩ bị tổn thương mạch luân, thành ra có rất nhiều tu sĩ trong tộc tới đây thu thập, Tiểu Ức Khổ cũng là một trong số đó.
Mẫu thân bị thương ở mạch luân, mãi vẫn chưa khỏi nên cứ cách một thời gian Tiểu Ức Khổ lại tới đây.
Với một cô bé còn chưa ngưng tụ kim đan, việc leo lên vách đá thẳng đứng trên Hắc Phong Nhai để hái thuốc là vô cùng nguy hiểm, song Tiểu Ức Khổ quả thật không có nhiều tiên thạch, chỉ có thể liều mạng.
oOo
Nắm chặt lấy sợi dây thừng, từ từ đu người xuống, hái Mực Tiên đài rồi bỏ vào gùi đựng thuốc.
Một loạt những động tác được cô bé thực hiện rất thành thạo khiến cho Nam Môn Phi Vũ bên vách núi thở phào nhẹ nhõm, tiện nay ném một miếng thịt khô cho con chồn nhỏ, khiến nó mừng rỡ nhảy nhót không thôi.
Một lúc sau, Tiểu Ức Khổ đã hái đầy một giỏ tiên đài, lúc này mới từ từ leo lên vách đá.
Đột nhiên, dưới vực sâu vang lên trận trận chấn động, một luồng gió mạnh màu đen từ sâu trong lòng đất bùng lê, cuồn cuộn lao tới.
“Ong ong ong!”
“Không hay!’
Tiểu Ức Khổ không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, rõ ràng theo tính toán thì hôm nay cương phong sẽ không bộc phát, chẳng ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, khiến cô bé luống cuống tay chân một hồi.
Nam Môn Phi Vũ bị cương phong màu đen làm cho kinh hãi, mái tới lúc nghe tiếng kêu của Tiểu Ức Khổ mới giật mình tỉnh lại, vội vàng nắm lấy sợi dây thừng bên cạnh kéo lên, đồng thời lấy một ngọc bàn ra, bao lấy mình và cô bé.
oOo
Cương phong màu đen đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ để lại một khoảng đất bừa bộn.
“Ức Khổ! Muội không sao chứ!”
Nam Môn Phi Vũ ngồi phịch xuống đất, thở dốc từng hồi.
Tiểu Ức Khổ cũng vô cùng sợ hãi, nếu vừa rồi Nam Môn Phi Vũ phản ứng chậm một chút thôi, sợ là cô bé đã bị cương phong cuốn bay đi rồi.
"Chi! Chi chi chi chi!"
Cách đó không xa, chú chồn nhỏ kêu lên liên tục, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng hiếu kỳ đứng dậy.
Đi tới đống đá vụn, hai người chợt thấy con chồn như đang đào một thứ gì đó.
Thấy vậy, Tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ định tới giúp nó một tay, ai ngờ vừa lật tảng đá này lên hai người đã lập tức giật mình kinh sợ!
Phía dưới đống đá là một chàng trai toàn thân đầy máu.
/198
|