Sáng sớm Tiểu Bình được người báo là sư phụ muốn gặp.
“ Sự phụ, người tìm đồ nhi ư?”
Tiểu Bình tới phòng lễ phép chào sư phụ. Chỉ thấy sư phụ nó đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh trên tường. Hồi lâu mới chậm chậm mở lời:
“Bình nhi, những năm qua sư phụ đối đãi với ngươi thế nào.?”
Tiểu Bình trong lòng vô cùng ngạc nhiên :
“Sư phụ đối với con tình thâm nghĩa trọng, cả đời này Nghĩa Bình cũng không báo đáp hết”. Quả thật đối với nó vị sư phụ này cũng như một người cha vây.
“được, vậy có phải ngươi giờ đã lớn không còn để lời của lão già này trong lòng nữa có phải không?”.
“Sư phụ, đệ tử ngàn vạn lần không dám”
“Hừ,Không dám! Vậy võ công ngươi lén học là ở đâu ra?” Giọng Thanh Phong đạo nhân sắc lạnh lại.
Tiểu bình môi mấp máy, kinh hãi quỳ xuống miệng lắp bắp:
“ Sư…. Phụ, xin người minh dám, đệ tử trước giờ chưa từng học qua môn võ công nào cả”
“Bách Hội, Hậu Đình, Á Môn đều mở, bốn huyệt Nhân Trung, Phong Phủ, Trung Cực và Trường Cương lại phát ra hàn khí. Ngươi còn dám cãi”. Thanh Phong đạo nhân mặt đã đỏ lên quát.
Tiểu Bình cảm thấy sững sờ. Nó không rõ mấy cái huyệt sư phụ nói có ý nghĩ gì, nhưng quả thật thời gian gần đây một số chỗ trong cơ thể có phát ra hàn khí. Tâm thần bất định muốn thanh minh với sư phụ nhưng lại không biết nói gì.
Hồi lâu tĩnh lặng Thanh Phọng đạo nhân nổi cơn thịnh nộ hét lên: “Nói mau”
Nó run run đáp: Sư phụ, cái… cái này không phải võ công. Là tâm pháp trị bệnh một vị cao nhân truyền cho con”
“vị cao nhân đó là ai?”
“ Sư phụ con cũng không rõ, con cũng đã hứa với người đó không tiết lộ chuyện này”
“Ba”. Thanh Phong đạo nhân tức giận sấn tới giáng nó một cái tát. Tiểu Bỉnh ngã ra sau khóe miệng rỉ ra một dòng máu. Đau đơn nhưng nó cũng vội bò dậy quỳ tiếp, cúi gằm mặt xuống.
Thanh Phong đạo nhân nhìn hắn chằm chằm . Một lúc sau hạ giọng lại:
“ Giỏi lắm. Ngươi lăn vào tĩnh đường rồi tự suy nghĩ đi. Hừ”. Nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Không biết đã qua bao lâu, nó cảm thấy đầu gối tê dại. Cũng không dám trở người vẫn lặng lè quỳ trước bài vị các bậc tổ sư. Sư phụ đã không dạy võ công thì thôi. Còn vì hắn giữ lời hứa với ông lão kia mà đánh hắn nữa. Lòng uất ức nghẹn lại, mắt chợt nhỏ lê.
Hắn nghe phía sau có người nhẹ nhàng bước tới, vội dừng lại. Tiếng nói dịu dàng truyền đến bên tai:
“ Tiểu Bình à, có phải ngươi đang giận sư phụ phải không?”.Ỷ Lạn tiến lại gần hắn hỏi.
“Dạ, không”. Nó cúi gằm mặt đáp.
“ Ta biết sáng nay sư phụ ngươi có chút nóng tính. Nhưng con nghe ta nói, sư phụ chỉ muốn tốt cho ngươi. Từ lúc ngươi đến ông ấy ít khi biểu lộ tình cảm. Nhưng con biết không. 15 tháng nào, đến kỳ ngươi phát bệnh ông ấy cũng ở bên, truyền công cho tới tận sáng mới trở về. Tấm lòng đó của sư phụ ngươi chắc ngươi cũng hiểu. Ông ấy không cho ngươi học võ công chỉ vì không muốn thấy ngươi sau này gặp nguy hiểm”
Chỉ thấy người Tiểu Bình rung lên từng hồi xúc động. Nó đưa tay khẽ khẽ gạt nước mắt.
“Sư nương đồ nhi bất hiếu đã làm sư phụ và người phiền lòng rồi”
“ Ưm, thôi được rồi. Theo ta tới tạ lỗi với sư phụ ngươi nào”
Rồi sư nương đỡ hắn dậy tới phong Thanh Phong đạo nhân. Tiểu BÌnh kể lại bữa mộng du ngày trước, nó được một ông lão thần bí dạy cho môn tâm pháp kia. Chỉ nói với nó đó là một tâm pháp trị bệnh và dặnkhông được nói với ai.
Thanh Phong đạo nhân không nói gì nhưng sắc mặt có vẻ đã nguôi ngoai đi nhiều. Lát sau Ỷ Lan phu nhân thấy nó quỳ cả ngày đã mệt mỏi nên bảo về phòng tấm rửa và đi ăn uống cho lại sức. Tiểu Bình rời khỏi, Ỷ Lan thở dài nói với chồng mình:
“Trần Đạo à, thằng bé này dường như có mệnh trời sắp sẵn rồi. Chúng ta có muốn ngăn cản cũng khó cưỡng lại”
Thanh Phong đạo nhân trầm tư không đáp lời.
“Thiếp nghĩ, ma tính của Tiểu Bình mấy năm nay cũng không có nặng thêm, e rằng một phần cũng nhờ cái tâm pháp kia. Đó cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu đã vậy hay là chúng ta cứ thuận theo ý trời đi”
“Ừ, cũng chỉ có thể làm vậy thôi”. Thanh Phong đạo nhân gật đầu đáp.
Tiểu Bình về tắm giữa nghĩ ngơi xong thì suy nghĩ lại lời sư nương nói. Nó không ngờ rằng thì ra ngày rằm nào mình cũng phát bệnh. Sư phụ bề ngoài tuy lạnh lùng mà đối với nó lại tình sâu đến thế. Nó tự nhủ từ ngày mai sẽ không luyện cái tâm pháp kia nữa để sư phụ khỏi phiền lòng.
Mấy ngày tiếp theo trông thấy sư phụ vẫn lạnh nhạt nhưng biết ông hình như không còn giận nữa. Cũng không thấy nhắc tới chuyện cái tâm pháp Phục ma kinh. Làm nó cũng có chút mơ hồ.
Thấm thoát cũng đã đến cuối năm. Khi phát sinh một sư tình làm cả Tây Lĩnh Phong náo động.
Trời đã gần canh ba, lúc này Thanh Phong đạo nhân đang ngồi truyền công cho Tiểu Bình. Trên đầu ông liên tục bốc lên những làn khói trắng. Còn Tiểu Bình lúc này cả người như một cái đèn phát ra ánh sáng màu đỏ, nhấp nháy liên hồi. Mặt hắn co thắt giật giật mãnh liệt.
Bỗng nhiên bên ngoài lan can phòng có một bóng đen. Vút một tiếng, một kình khí lớn màu hồng tím xé không bay tới. Uy lực như muốn lấy mang cả hai thầy trò . Đến nổi Thanh Phong đạo nhân phải rút cả hai tay khỏi người Tiểu Bình tung hết sức lực ra chống đỡ. Tiếp xong chưởng ông lập tức vọt ra ngoài. Chỉ thấy một vệt sáng phía xa xa của thích khách. Đằng không đuổi theo một đoạn thì nghe một tiếng hét thảm thiết. Ông giật mình rồi tức khắc trở lại phòng Tiểu Bình.
Bấy giờ vị đệ tử này đã như một người điên, kêu gào gầm rú. Hai mắt đỏ ngàu. Bên cạnh là một thi thể áo đen đang nằm bất động. Không kịp suy nghĩ Thanh Phong đạo nhân bay lên đỉnh đầu Tiểu Bình áp một chưởng tay trên đầu hắn truyền xuống một luồng khí xanh lam. Cuối cùng qua một đoạn thời gian quái nhân kia cũngthanh tỉnh trở lại và gục xuống nằm dưới sàn nhà.
Sáng hôm sau, trên Tây Lĩnh Phõng náo loạn khi biết tin Nghĩa Bình bị ám sát. Phòngg ốc đồ đạc tan tành. Chính Tiểu Bình cũng vì cảnh này mà hoảng loạn. Nó ngĩ hoài cũng không ra là mình đã đắc tội với ai. Sau đó Thanh Phong đạo nhân sai đại đệ tử là Trung Quân đi điều tra về thi thể kẻ thích khách tối qua. Không khí Tây Lĩnh Phong có phần căng thẳng những ngày sau đó. Tuy nhiên mọi người cũng dần quên đi cái cảnh tưởng này khi không khí tết cuối năm sắp tới.
Như mọi năm Tây Lĩnh Phong tuy nhân số ít ỏi nhưng lúc này cũng phi thường nhộn nhịn. Đêm giao thừa Tiểu Bình cùng các vị sư huynh đang quay quần lại bên bếp nồi bánh Giày lớn. Cười nói vui vẻ không khí thật là ấm áp.
Tết này những vị khách của Phong đạo nhân cũng tấp nập tới thăm hỏi. Năm nay, tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng sư phụ lại cho Tiểu Bình theo các vị sư huynh xuống núi chơi tết. Và dặn hắn phải nghe lời mọi người, làm Tiểu Bình phấn chấn, kinh hỉ không thôi.
Tại một nơi vắng bóng người.
“Ngươi đem theo Bạch Xà Tử Vương. Giải quyết cho gọn gàng vào”
“Thuộc hạ tuân lệnh”.
“Oầy” không ngờ tết ở Hoa Lư trấn lại náo nhiệt như vậy”.
Tiểu Bình cảm thán không thôi. Lúc này hắn đang cùng các vị sư huynh dạo phố chơi tết. Trên đường ngựa xe đông đúc, người người mặt mày rạng rỡ, diện trên mình những bộ quần áo mới đẹp tươi lạ lùng.
“Hihi, tiểu đệ à, còn chưa đâu lát nữa các vị sư ca sẽ dẫn ngươi đi chơi vài chỗ. Đảm bảo là ngươi sẽ về ăn không ngon ngủ không yên. Kaka” Bảo Minh ranh ma nói với hắn.
Chốc lát đám người Tây Linh Phong đã tới trung tâm trấn. Bọn họ đang chụm đầu vào coi đá ở một trường gà nhỏ. Xung quanh tiếng người hò hét:
“ Đá nó”
“Đạp, đạp chết nó cho ta”
Rồi những tiếc nuối mỗi khi con gà ra đòn chật. Mấy người Tiểu Bình cũng chăm chúxem . Bảo Minh cũng nhảy chôm chôm hò hét. Tiểu Bình xem một lúc rồi cũng hết hứng thú rồi bèn nói:
“ Đại sư huynh, đệ lại kia mua cái bánh, đói bụng quá”
“ ừ, đi nhanh, đừng chạy lung tung ”
Vâng vâng dạ dạ rồi chạy ngay lại tiệm bánh. Miệng thì xít xoa liên hồi với những của ngon vật là trên đường. Chốc lát quên béng đi lời sư huynh dặn. Giờ này chẳng biết là đang ở chỗ nào.
“ Con tiện nhân, xxx, lần sau ông đang chơi bài mày đừng có ám ông nữa”. Trước một nhà nhỏ có đề biển “Tụ Long Quần hùng” một người đàn ông đang lớn tiếng với người phụ nữ bên cạnh.
“Dạ, dạ thiếp biết rồi” người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn sơ hãi đáp.
“ Biết biết cái con xxx mày. Xxx mở mồm ra là dạ dạ. xxx.”
Thấy dáng vẻ khép nép của của người phụ nữ người đàn ông văng tục chửi thề . Nhìn nhìn xong hùng hổ sấn tới giáng một cái bạt tai rất mạnh làm người phụ nữ ngã lăn xuống đất. Miệng tiếp tục văng tục sỉ vả.
Người đi đường lúc này cũng vài người dừng lại vẻ mặt không đồng tình với cái hành động của nam nhân này. Tiểu Bình cảm thấy cực kỳ nóng mặt. Hắn tiến tới nói:
“ Vị đại ca này, có gì thương lượng bảo nhau cần gì phải ra tay với một nữ nhân yếu đuối như vây”
Nhìn vẻ mặt non choẹt của người đối diện, người đàn ông lớn tiếng lại:
“ xxx, thằng tiểu tử bố đang dạy vợ, mày chõ mõm vào làm gì”. Rồi tiếp tục quay lại, ra chân đạp ba bốn phát vào người phụ nữ kia : “ Con tiện nhân, mày còn không đứng dậy. muốn năm đây ăn vạ à”.
Tiểu Bình lúc này máu đã xông lên não. Chỉ thấy một cú đấm trời giáng từ tay hắn vào mắt của tên kia.
Người đàn ông vừa quay người lại thì thấy mắt nổ đom đóm. La to một tiếng rồi lảo đảo người về phía sau.
Phía gần đó một người mặc y phục nam tử, khuôn mặt anh tuấn rạng ngời. Đang ngắm nhìn Tiểu Bình khá thú vị.
“ Sự phụ, người tìm đồ nhi ư?”
Tiểu Bình tới phòng lễ phép chào sư phụ. Chỉ thấy sư phụ nó đứng nhìn chăm chăm vào bức tranh trên tường. Hồi lâu mới chậm chậm mở lời:
“Bình nhi, những năm qua sư phụ đối đãi với ngươi thế nào.?”
Tiểu Bình trong lòng vô cùng ngạc nhiên :
“Sư phụ đối với con tình thâm nghĩa trọng, cả đời này Nghĩa Bình cũng không báo đáp hết”. Quả thật đối với nó vị sư phụ này cũng như một người cha vây.
“được, vậy có phải ngươi giờ đã lớn không còn để lời của lão già này trong lòng nữa có phải không?”.
“Sư phụ, đệ tử ngàn vạn lần không dám”
“Hừ,Không dám! Vậy võ công ngươi lén học là ở đâu ra?” Giọng Thanh Phong đạo nhân sắc lạnh lại.
Tiểu bình môi mấp máy, kinh hãi quỳ xuống miệng lắp bắp:
“ Sư…. Phụ, xin người minh dám, đệ tử trước giờ chưa từng học qua môn võ công nào cả”
“Bách Hội, Hậu Đình, Á Môn đều mở, bốn huyệt Nhân Trung, Phong Phủ, Trung Cực và Trường Cương lại phát ra hàn khí. Ngươi còn dám cãi”. Thanh Phong đạo nhân mặt đã đỏ lên quát.
Tiểu Bình cảm thấy sững sờ. Nó không rõ mấy cái huyệt sư phụ nói có ý nghĩ gì, nhưng quả thật thời gian gần đây một số chỗ trong cơ thể có phát ra hàn khí. Tâm thần bất định muốn thanh minh với sư phụ nhưng lại không biết nói gì.
Hồi lâu tĩnh lặng Thanh Phọng đạo nhân nổi cơn thịnh nộ hét lên: “Nói mau”
Nó run run đáp: Sư phụ, cái… cái này không phải võ công. Là tâm pháp trị bệnh một vị cao nhân truyền cho con”
“vị cao nhân đó là ai?”
“ Sư phụ con cũng không rõ, con cũng đã hứa với người đó không tiết lộ chuyện này”
“Ba”. Thanh Phong đạo nhân tức giận sấn tới giáng nó một cái tát. Tiểu Bỉnh ngã ra sau khóe miệng rỉ ra một dòng máu. Đau đơn nhưng nó cũng vội bò dậy quỳ tiếp, cúi gằm mặt xuống.
Thanh Phong đạo nhân nhìn hắn chằm chằm . Một lúc sau hạ giọng lại:
“ Giỏi lắm. Ngươi lăn vào tĩnh đường rồi tự suy nghĩ đi. Hừ”. Nói rồi phất tay áo bỏ đi.
Không biết đã qua bao lâu, nó cảm thấy đầu gối tê dại. Cũng không dám trở người vẫn lặng lè quỳ trước bài vị các bậc tổ sư. Sư phụ đã không dạy võ công thì thôi. Còn vì hắn giữ lời hứa với ông lão kia mà đánh hắn nữa. Lòng uất ức nghẹn lại, mắt chợt nhỏ lê.
Hắn nghe phía sau có người nhẹ nhàng bước tới, vội dừng lại. Tiếng nói dịu dàng truyền đến bên tai:
“ Tiểu Bình à, có phải ngươi đang giận sư phụ phải không?”.Ỷ Lạn tiến lại gần hắn hỏi.
“Dạ, không”. Nó cúi gằm mặt đáp.
“ Ta biết sáng nay sư phụ ngươi có chút nóng tính. Nhưng con nghe ta nói, sư phụ chỉ muốn tốt cho ngươi. Từ lúc ngươi đến ông ấy ít khi biểu lộ tình cảm. Nhưng con biết không. 15 tháng nào, đến kỳ ngươi phát bệnh ông ấy cũng ở bên, truyền công cho tới tận sáng mới trở về. Tấm lòng đó của sư phụ ngươi chắc ngươi cũng hiểu. Ông ấy không cho ngươi học võ công chỉ vì không muốn thấy ngươi sau này gặp nguy hiểm”
Chỉ thấy người Tiểu Bình rung lên từng hồi xúc động. Nó đưa tay khẽ khẽ gạt nước mắt.
“Sư nương đồ nhi bất hiếu đã làm sư phụ và người phiền lòng rồi”
“ Ưm, thôi được rồi. Theo ta tới tạ lỗi với sư phụ ngươi nào”
Rồi sư nương đỡ hắn dậy tới phong Thanh Phong đạo nhân. Tiểu BÌnh kể lại bữa mộng du ngày trước, nó được một ông lão thần bí dạy cho môn tâm pháp kia. Chỉ nói với nó đó là một tâm pháp trị bệnh và dặnkhông được nói với ai.
Thanh Phong đạo nhân không nói gì nhưng sắc mặt có vẻ đã nguôi ngoai đi nhiều. Lát sau Ỷ Lan phu nhân thấy nó quỳ cả ngày đã mệt mỏi nên bảo về phòng tấm rửa và đi ăn uống cho lại sức. Tiểu Bình rời khỏi, Ỷ Lan thở dài nói với chồng mình:
“Trần Đạo à, thằng bé này dường như có mệnh trời sắp sẵn rồi. Chúng ta có muốn ngăn cản cũng khó cưỡng lại”
Thanh Phong đạo nhân trầm tư không đáp lời.
“Thiếp nghĩ, ma tính của Tiểu Bình mấy năm nay cũng không có nặng thêm, e rằng một phần cũng nhờ cái tâm pháp kia. Đó cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu đã vậy hay là chúng ta cứ thuận theo ý trời đi”
“Ừ, cũng chỉ có thể làm vậy thôi”. Thanh Phong đạo nhân gật đầu đáp.
Tiểu Bình về tắm giữa nghĩ ngơi xong thì suy nghĩ lại lời sư nương nói. Nó không ngờ rằng thì ra ngày rằm nào mình cũng phát bệnh. Sư phụ bề ngoài tuy lạnh lùng mà đối với nó lại tình sâu đến thế. Nó tự nhủ từ ngày mai sẽ không luyện cái tâm pháp kia nữa để sư phụ khỏi phiền lòng.
Mấy ngày tiếp theo trông thấy sư phụ vẫn lạnh nhạt nhưng biết ông hình như không còn giận nữa. Cũng không thấy nhắc tới chuyện cái tâm pháp Phục ma kinh. Làm nó cũng có chút mơ hồ.
Thấm thoát cũng đã đến cuối năm. Khi phát sinh một sư tình làm cả Tây Lĩnh Phong náo động.
Trời đã gần canh ba, lúc này Thanh Phong đạo nhân đang ngồi truyền công cho Tiểu Bình. Trên đầu ông liên tục bốc lên những làn khói trắng. Còn Tiểu Bình lúc này cả người như một cái đèn phát ra ánh sáng màu đỏ, nhấp nháy liên hồi. Mặt hắn co thắt giật giật mãnh liệt.
Bỗng nhiên bên ngoài lan can phòng có một bóng đen. Vút một tiếng, một kình khí lớn màu hồng tím xé không bay tới. Uy lực như muốn lấy mang cả hai thầy trò . Đến nổi Thanh Phong đạo nhân phải rút cả hai tay khỏi người Tiểu Bình tung hết sức lực ra chống đỡ. Tiếp xong chưởng ông lập tức vọt ra ngoài. Chỉ thấy một vệt sáng phía xa xa của thích khách. Đằng không đuổi theo một đoạn thì nghe một tiếng hét thảm thiết. Ông giật mình rồi tức khắc trở lại phòng Tiểu Bình.
Bấy giờ vị đệ tử này đã như một người điên, kêu gào gầm rú. Hai mắt đỏ ngàu. Bên cạnh là một thi thể áo đen đang nằm bất động. Không kịp suy nghĩ Thanh Phong đạo nhân bay lên đỉnh đầu Tiểu Bình áp một chưởng tay trên đầu hắn truyền xuống một luồng khí xanh lam. Cuối cùng qua một đoạn thời gian quái nhân kia cũngthanh tỉnh trở lại và gục xuống nằm dưới sàn nhà.
Sáng hôm sau, trên Tây Lĩnh Phõng náo loạn khi biết tin Nghĩa Bình bị ám sát. Phòngg ốc đồ đạc tan tành. Chính Tiểu Bình cũng vì cảnh này mà hoảng loạn. Nó ngĩ hoài cũng không ra là mình đã đắc tội với ai. Sau đó Thanh Phong đạo nhân sai đại đệ tử là Trung Quân đi điều tra về thi thể kẻ thích khách tối qua. Không khí Tây Lĩnh Phong có phần căng thẳng những ngày sau đó. Tuy nhiên mọi người cũng dần quên đi cái cảnh tưởng này khi không khí tết cuối năm sắp tới.
Như mọi năm Tây Lĩnh Phong tuy nhân số ít ỏi nhưng lúc này cũng phi thường nhộn nhịn. Đêm giao thừa Tiểu Bình cùng các vị sư huynh đang quay quần lại bên bếp nồi bánh Giày lớn. Cười nói vui vẻ không khí thật là ấm áp.
Tết này những vị khách của Phong đạo nhân cũng tấp nập tới thăm hỏi. Năm nay, tuy xảy ra nhiều chuyện nhưng sư phụ lại cho Tiểu Bình theo các vị sư huynh xuống núi chơi tết. Và dặn hắn phải nghe lời mọi người, làm Tiểu Bình phấn chấn, kinh hỉ không thôi.
Tại một nơi vắng bóng người.
“Ngươi đem theo Bạch Xà Tử Vương. Giải quyết cho gọn gàng vào”
“Thuộc hạ tuân lệnh”.
“Oầy” không ngờ tết ở Hoa Lư trấn lại náo nhiệt như vậy”.
Tiểu Bình cảm thán không thôi. Lúc này hắn đang cùng các vị sư huynh dạo phố chơi tết. Trên đường ngựa xe đông đúc, người người mặt mày rạng rỡ, diện trên mình những bộ quần áo mới đẹp tươi lạ lùng.
“Hihi, tiểu đệ à, còn chưa đâu lát nữa các vị sư ca sẽ dẫn ngươi đi chơi vài chỗ. Đảm bảo là ngươi sẽ về ăn không ngon ngủ không yên. Kaka” Bảo Minh ranh ma nói với hắn.
Chốc lát đám người Tây Linh Phong đã tới trung tâm trấn. Bọn họ đang chụm đầu vào coi đá ở một trường gà nhỏ. Xung quanh tiếng người hò hét:
“ Đá nó”
“Đạp, đạp chết nó cho ta”
Rồi những tiếc nuối mỗi khi con gà ra đòn chật. Mấy người Tiểu Bình cũng chăm chúxem . Bảo Minh cũng nhảy chôm chôm hò hét. Tiểu Bình xem một lúc rồi cũng hết hứng thú rồi bèn nói:
“ Đại sư huynh, đệ lại kia mua cái bánh, đói bụng quá”
“ ừ, đi nhanh, đừng chạy lung tung ”
Vâng vâng dạ dạ rồi chạy ngay lại tiệm bánh. Miệng thì xít xoa liên hồi với những của ngon vật là trên đường. Chốc lát quên béng đi lời sư huynh dặn. Giờ này chẳng biết là đang ở chỗ nào.
“ Con tiện nhân, xxx, lần sau ông đang chơi bài mày đừng có ám ông nữa”. Trước một nhà nhỏ có đề biển “Tụ Long Quần hùng” một người đàn ông đang lớn tiếng với người phụ nữ bên cạnh.
“Dạ, dạ thiếp biết rồi” người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn sơ hãi đáp.
“ Biết biết cái con xxx mày. Xxx mở mồm ra là dạ dạ. xxx.”
Thấy dáng vẻ khép nép của của người phụ nữ người đàn ông văng tục chửi thề . Nhìn nhìn xong hùng hổ sấn tới giáng một cái bạt tai rất mạnh làm người phụ nữ ngã lăn xuống đất. Miệng tiếp tục văng tục sỉ vả.
Người đi đường lúc này cũng vài người dừng lại vẻ mặt không đồng tình với cái hành động của nam nhân này. Tiểu Bình cảm thấy cực kỳ nóng mặt. Hắn tiến tới nói:
“ Vị đại ca này, có gì thương lượng bảo nhau cần gì phải ra tay với một nữ nhân yếu đuối như vây”
Nhìn vẻ mặt non choẹt của người đối diện, người đàn ông lớn tiếng lại:
“ xxx, thằng tiểu tử bố đang dạy vợ, mày chõ mõm vào làm gì”. Rồi tiếp tục quay lại, ra chân đạp ba bốn phát vào người phụ nữ kia : “ Con tiện nhân, mày còn không đứng dậy. muốn năm đây ăn vạ à”.
Tiểu Bình lúc này máu đã xông lên não. Chỉ thấy một cú đấm trời giáng từ tay hắn vào mắt của tên kia.
Người đàn ông vừa quay người lại thì thấy mắt nổ đom đóm. La to một tiếng rồi lảo đảo người về phía sau.
Phía gần đó một người mặc y phục nam tử, khuôn mặt anh tuấn rạng ngời. Đang ngắm nhìn Tiểu Bình khá thú vị.
/22
|