Nhóm tôi tớ sắp xếp xong cái quá trình thành hôn, đến buổi trưa, Bùi Dực cưỡi tuấn mã, mang theo sính lễ phong phú, chở thập lí hồng trang đón Thẩm Diên vẻ vang từ Thẩm viên về Bùi phủ.
Khi hai người song song bái đường chi lễ, nhân lúc mọi người không chú ý, Bùi Dực theo hồng lăng cầm đôi tay nhỏ của Thẩm Diên, sau đó không dấu vết gãi vào lòng bàn tay nàng.
Thẩm Diên hơi khó hiểu, nàng rũ mắt xuyên qua khăn voan đỏ, chỉ có thể thấy đôi giày màu đen với vạt áo xiêm y đỏ của hắn.
Tiếp theo, phải hành lễ phu thê giao bái.
Hai người xoay người, mặt đối mặt.
Thẩm Diên khom lưng trước, nhưng Bùi Dực lại chậm chạp không khom lưng.
Thẩm Diên cách một tầng vải đỏ hoang mang nhìn Bùi Dực, không biết hắn sẽ làm gì.
Nàng thậm chí suy nghĩ có phải chuyện bản thân lừa Bùi Dực bị phát hiện hay không cho nên hắn đang không vui.
Bùi Dực nhìn thẳng nàng, tuy rằng cách một tầng khăn voan đỏ nhưng đôi mắt đen thâm tình của hắn lại không giảm, như thể họ đang nhìn nhau mà không có bất kỳ rào cản nào.
Hắn khẽ mở môi mỏng, thong thả lại nghiêm túc nói: “Hành lễ đối bái xong, Thẩm Diên đó là người vợ duy nhất của ta, sau này Bùi Dực ta vĩnh viễn không nạp thiếp.
Bất luận phú quý hoặc nghèo túng, ta tuyệt đối không vứt bỏ nàng, sẽ yêu thương nàng, tôn trọng nàng, quý trọng nàng, trung thành với nàng.
Dắt tay nàng đến đầu bạc răng long, sống ở cùng nhà, chết chung một huyệt.”
Thẩm Diên đột nhiên ngẩn ra, trong lòng khẽ nhúc nhích, xẹt qua ấm áp.
Nàng nhìn vạt áo hỉ phục màu đỏ của hai người thì đôi mắt thoáng hơi ướt át.
Cái đồ ngốc này, có lẽ là thật sự yêu thảm nàng rồi nhưng nàng vẫn luôn chưa phát hiện.
Vừa rồi nàng còn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cho rằng hắn tức giận, muốn làm nàng xấu hổ ở hôn lễ.
Thẩm Diên sụt sùi, thay vào đó nàng nắm lấy tay Bùi Dực, hơi nức nở nói: “Sau này, ta cũng sẽ yêu sâu sắc phu quân của ta —— Bùi Dực.”
Khi Thẩm Diên nói đến hai chữ phu quân, cố tình tạm dừng một chút, sau đó nói ra tên Bùi Dực.
Nàng gọi Bùi Dực kiếp trước, từ trước đến nay chỉ gọi “phu quân”, hiện tại bỏ thêm hai chữ Bùi Dực, phu quân đặc biệt là Bùi Dực kiếp này.
Bùi Dực nghe được câu trả lời của nàng thì trong lồng ngực tràn đầy vui mừng, khóe môi không tự giác giơ lên, có loại cảm giác chờ đến mây tan thấy trăng sáng.
Hắn không nghĩ tới Thẩm Diên sẽ đáp lại hắn, hắn cho rằng nàng sẽ trực tiếp làm lơ hắn, hiện tại xem ra hắn vẫn chiếm hữu một vị trí nhỏ ở trong lòng nàng.
Bùi Dực nắm chặt đôi tay nhỏ mềm mại của Thẩm Diên, ở người xướng lễ lần thứ hai niệm ra “Phu thê giao bái”, hắn cúi nửa người, cúi đầu chào Thẩm Diên một cái.
Ở đây mọi người nghe xong lời thề của Bùi Dực đều sửng sốt.
Ở cái xã hội nam tôn nữ ti này, phần lớn đàn ông đều tam thê tứ thiếp, bọn họ vui với loại diễm phúc hưởng thụ này, sớm đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng Thừa tướng đại nhân quyền thế hiển hách lại mang lời thề son sắt ở hôn lễ, chỉ cưới một vợ, vĩnh viễn không nạp thiếp.
Mà vợ của hắn đã từng là nữ nô thân phận hèn mọn nhưng hắn lại không có một chút tâm ý ghét bỏ.
Ở tiệc cưới ưng thuận hứa hẹn chỉ cưới một vợ, vĩnh viễn không nạp thiếp, ở triều đại, Bùi Dực là người duy nhất.
Ở đây các nữ quyến sôi nổi toát ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ, đều cảm thán nàng nữ nô nhỏ bé Thẩm Diên này có vận khí thật tốt, mẹ quý nhờ con, từ thân phận nô tỳ hèn mọn nhảy lên trở thành vợ cả của Thừa tướng đại nhân.
Nhưng các nàng ấy không biết Bùi Dực yêu Thẩm Diên hơn cả yêu con trai, cho dù không có Bùi Nhiên tồn tại, hắn cũng sẽ cưới Thẩm Diên làm vợ.
Sau khi hành lễ bái đường, Thẩm Diên được nha hoàn mang đi hôn phòng, Bùi Dực kính rượu với khách khứa ở tiệc rượu.
Bởi vì nhà họ Bùi trong vòng ba ngày liền làm ba lần hỉ sự, một lần là tiệc trăm ngày công tử nhot, hai lần sau là tiệc cưới của Bùi thừa tướng đại nhân.
Nhóm đồng liêu của Bùi Dực, phần lớn là đại thần trong triều có thân phận, bọn họ chuẩn bị tiền biếu cũng không quá ít, nếu quá ít sẽ làm mất thân phận và thể diện.
Nhưng chuẩn bị tiền mừng có giá trị ba lần cũng làm cho bọn họ tổn thất không ít tiền tài.
Khi tới tham gia tiệc cưới lần thứ hai, các đại thần nhìn Bùi Dực với ánh mắt đều mang theo mấy phần “hận ý”.
Khi kính rượu mọi người đều chuốc rượu mạnh cho hắn, sau khi Bùi Dực kính xong một vòng khách khứa, gương mặt hơi say, nện bước đều hơi không vững.
Thượng thư Trần đại nhân vỗ bả vai Bùi Dực, hơi căm giận nói: “Lão Bùi, hôn lễ lần này cậu vừa lòng chưa, cảm giác thể nghiệm như thế nào? Còn có hôn lễ lần thứ ba hay không?”
Mọi người đều biết thượng thư lang Trần đại nhân là người có vợ quản nghiêm, bổng lộc mỗi tháng đều do phu nhân cầm đi, ngày thường chỉ cho y một ít bạc vụn bàng thân.
Y vì chuẩn bị ba phần tiền biếu cho Bùi Dực mà tiền riêng tích cóp năm nay đều bị đào hết.
Trần đại nhân nghĩ nếu Bùi Dực trả lời còn có tiệc cưới lần thứ ba thì bây giờ y lập tức xách lên một vò rượu mạnh tưới lên trên người hắn, không dìm chết hắn cũng đốt chết hắn.
Chưa thấy qua có ai cảm thấy thể nghiệm không tốt mà tổ chức lại tiệc cưới, Trần đại nhân cảm thấy Thừa tướng chính là đang hố tiền biếu của mọi người, đều đòi lại cho hết tiền cưới của ba mươi năm.
Trong nhóm bọn họ thì số Bùi Dực thành thân trễ nhất, trước đó hắn đã bị bắt đưa tiền biếu cũng nhiều nhất, cho nên hiện tại muốn đòi lại đây mà.
Bùi Dực nhớ lại cảnh mới vừa rồi Thẩm Diên nắm lấy bàn tay hắn nói sau này sẽ yêu hắn thì trong lòng ngọt ngào.
Hắn nhếch miệng cười, hơi khờ ngốc nói: “Hôm nay thể nghiệm rất tốt, hẳn là sẽ không có lần thứ ba.”
Trần đại nhân khẽ thở dài, buông vò rượu thiếu chút nữa tức giận đã ném ra.
Kính rượu xong, Bùi Dực được người hầu nâng trở về tân phòng.
Các đại thần bị hố tiền biếu đêm nay thật sự không khách khí, rót rượu vừa mạnh vừa dữ dội.
Lúc Bùi Dực đi đường thì cơ thể đều lung lay, thần trí cũng hơi mơ hồ.
Nhưng hắn còn nhớ rõ bản thân còn phải đi về động phòng..
/125
|