Gã sai vặt đưa Bùi Dực vào phòng tân hôn xong thì đóng cửa lui xuống.
Cơ thể Bùi Dực hơi lung lay đi đến mép giường, hắn gấp không chờ nổi xốc khăn voan lên, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Diên ngay sau đó ánh vào mi mắt.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng lên trong tích tắc, hắn cong môi cười, nâng gương mặt nhỏ của Thẩm Diên lên rồi cúi người dùng sức “chụt” một cái lên má phải nàng.
“Ưm… Phu quân, chàng làm gì…” Thẩm Diên nhíu mày, bị nước miếng và mùi rượu của hắn dính vào mặt.
Bùi Dực nhếch miệng cười, niềm vui hiện rõ trên mặt: “Ta cuối cùng cũng cưới Diên Diên về nhà, sau này Diên Diên chính là vợ của ta.”
Hắn ôm khuôn mặt nhỏ của Thẩm Diên khuôn rồi lại “chụt” một cái lên má trái nàng.
“Phu quân, chàng còn như vậy thiếp sẽ tức giận.” Thẩm Diên trừng mắt nhìn hắn một cái, đặc biệt ghét bỏ chà lau nước miếng trên mặt mình.
Bùi Dực cười nhẹ, ngoảnh mặt làm ngơ với lời Thẩm Diên.
Hắn ôm nàng vào trong lồng ngực, đè lên chóp mũi nàng, tự quyết định: “Diên Diên, hôm nay ta rất vui, sau này ta cũng là người có vợ và con trai, mấy ông già trong triều kia không còn chê cười ta nữa.”
Mùi rượu trong hơi thở hắn xông vào xoang mũi, Thẩm Diên nhíu mày, nàng há mồm cắn chóp mũi của hắn, đẩy ngực hắn, có mấy phần ghét bỏ nói: “Chàng cái con ma men này, hôi chết đi được, mau buông ra.”
Bùi Dực uống đến say khướt, nhìn ngang nhìn dọc đều cảm thấy Thẩm Diên xinh đẹp quyến rũ.
Ngay cả dáng vẻ tức giận trừng mắt của nàng cũng cảm thấy đặc biệt động lòng người.
Hắn cúi người xuống hôn đôi môi đỏ của nàng, bàn tay to cởi nút hỉ phục của nàng ra, nói một cách mơ hồ: “Diên Diên, phu quân muốn động phòng với nàng, chúng ta sinh một đứa con gái xinh đẹp giống nàng nhé.”
Bùi Dực cạy khớp hàm của nàng ra, tiến đầu lưỡi đi vào, dịu dàng liếm láp từng chiếc răng nho nhỏ trắng nõn.
Hắn móc lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng mút lấy từng cái, dây dưa.
Nước bọt của cả hai hòa vào nhau, nuốt vào trong cổ họng lẫn nhau.
Đầu lưỡi của Thẩm Diên bị hút đến tê tê dại dại, nàng thở dốc liên tục, hai má ửng hồng, dùng ánh mắt say mê nhìn người đàn ông phía trên.
“Phu quân… Ưm… Dừng lại…” Thẩm Diên nhỏ giọng nức nở, tay nhỏ đẩy ngực hắn ra.
Bùi Dực nghe vậy buông Thẩm Diên ra, hắn chưa đã thèm nên liếm cánh môi sưng đỏ ướt át của nàng.
Hắn vừa rồi vừa hôn môi, vừa cởi ra quần áo trên người hai người.
Bây giờ hai người đã thẳng thắn với nhau rồi.
Bùi Dực chắn trên cơ thể trần trụi mềm mại của Thẩm Diên, vật dưới đũng quần cứng dính trên đùi trắng nõn của nàng.
gậy th*t cứng đùng đùng, cực nóng bỏng, gân xanh nổi lên, khí nóng dâng lên, nóng đến mức khiến cánh rừng đào của Thẩm Diên phản xạ có điều kiện co rụt lại, thân thể theo bản năng hiện ra ảo giác lần động phòng trước bị vật nam tính thô to lấp đầy.
Nàng rụt mông lại, xê dịch ra sau, muốn né tránh cây hàng dữ tợn kia.
Bùi Dực siết chặt vòng eo nhỏ của nàng, kéo nàng trở về dưới thân.
Hắn khẽ cắn lỗ tai nàng, giọng nói khàn khàn, đê mê gợi cảm: “Diên Diên, con rồng của phu quân nhớ nàng muốn chết, nàng thương thương nó, chủ động ở phía trên được không?”
Cây gậy th*t cực nóng của hắn càng dán càng gần, viên quy đầu tròn ngơ ngác chọc vào nụ hoa của Thẩm Diên, thỉnh thoảng run rẩy hai cái, chảy ra chất nhầy trong suốt.
Hai má Thẩm Diên nóng lên, lắc đầu cự tuyệt: “Đừng mà.”
Chú rồng thô to như thế, nàng mới không muốn ở phía trên đâu, chắc chắn sẽ cắm đến sâu, nhét đầy, căng đến mức nàng thở không được lại khó chịu.
Bùi Dực buông mắt xuống, giọng điệu chua xót: “Diên Diên, lần trước ta không thể động phòng, sau khi tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh chói mắt kia, ngửi được mùi dâm mị cả phòng, ngực vô cùng đau đớn.
Rõ ràng ngày ấy người thành thân vốn nên là ta, người động phòng cũng nên là ta, nhưng ta cái gì cũng chưa thể nghiệm được.
Nàng vẫn chán ghét ta như thế sao? Chịu ở trên giường phối hợp với y, để y hưởng hết gió xuân, lại không chịu thỏa mãn cái yêu cầu nho nhỏ này của ta.”
Thẩm Diên ngửa đầu nhìn lại, nhìn thấy đôi mắt đen hẹp dài của hắn, tựa như lóe lên một tia sáng thì trong lòng bỗng dưng mềm nhũn.
Nếu hắn cưỡng bách nàng, nàng còn có thể quyết đoán kiên quyết cự tuyệt.
Nhưng đôi mắt hắn tràn ngập chất lỏng trong suốt, tủi thân như thế nhìn nàng, thật là không hiểu sao khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Nàng hơi không đành lòng..
/125
|