Oanh long long...!
Cự đại lôi quyền trong giây lát tiếp xúc với hôi sắc quang quyển bỗng bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, lấy Bạch Mã sơn làm trung tâm hàng loạt dư kình theo đó khuếch tán ra ngoài hơn trăm dặm, trong phút chốc phá hủy hàng loạt cây cối xung quanh.
Lý Phàm cũng bị những dư kình này chấn cho hai tai ong lên, đầu váng mắt hoa. Sau khi ổn định lại tinh thần, hai mắt hắn gắt gao nhìn vào nơi lôi quyền vừa đánh xuống.
Chỉ thấy tại nơi đó hôi sắc quang quyển hơi hơi rung lên, bề mặt vốn phẳng lặng như gương của nó bị một quyền này làm cho nhộn nhạo, giống như ném một tảng đá xuống hồ nước làm tỏa ra hàng lọt đường tròn đồng tâm. Nhưng sau khi dao động qua đi, hôi sắc quang quyển lại lần nữa yên tĩnh trở lại, một bộ không chút hao tổn.
"Cái gì? Không ngờ lại khó phá như thế?"
Tử y thanh niên thấy cảnh này cũng khẽ giật mình. Tuy hắn không nghĩ bằng vào một quyền của mình là có thể đem tòa viễn cổ đại trận này phá vỡ, nhưng ít nhất cũng phải là chịu một chút tổn hại mới đúng. Nhưng xem bộ dạng hiện giờ của đại trận vẫn còn mười phần chắc chắn, năng lượng phòng hộ còn hơn xa hắn nghĩ.
Mà đúng lúc tử y thanh niên đang cau mày trầm tư, một tiếng cười dài từ xa vọng tới, kèm theo đó là một luồng kiếm ý kinh thiên xé rách không gian, vẽ nên trên nền trời xanh một đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần.
"Ha ha Phong Tà tiểu tử, một mình ngươi cũng đòi mong phá hủy tòa Tiêu Đồ đại trận này, không khỏi cảm thấy quá buồn cười sao?"
Theo đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần, chủ nhân của đạo tiếng cười này cũng dần hiển lộ ra.
Đây là một đại hán lưng hùng vai gấu, bộ dáng ngoài ba mươi tuổi. Mà trên thân đại hán mặc một chiếc áo ngắn cộc tay bằng da thú, để lộ ra hai cánh tay màu cổ đồng với những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Từ người hắn tỏa ra một lường khí tức trầm trọng mà nặng nề, như đại địa bao la rộng lớn.
Dưới chân đại hán không giống như tử y thanh niên lăng không đạp bộ, mà là cưỡi trên một thanh huyền thiết trọng kiếm. Thân kiếm bộ dáng cổ xưa, bên trên chi chít hàng loạt vết nứt nẻ, giống như một thanh tàn kiếm bình thường. Nhưng mà từ thân kiếm lúc này tỏa ra hàng loạt những đạo kiếm khí kinh thiên xé rách không gian, vằn vũ xoay quanh đại hán lại làm chúng nhân tại trường biết được đây không phải là một thanh trọng kiếm bình thường.
Lý Phàm đang đứng dưới một thân cây dưới đất, khi nhìn thấy thanh thiết kiếm dưới chân đại hán hai mắt cũng không khỏi phát sáng, khẽ lẩm bẩm tự nhủ:
"Đây là Nguyên Bảo trong truyền thuyết sao? Uy lực quả nhiên không phải mạnh bình thường a. Chỉ là không biết có những thần thông gì."
Mà phía trên, tử y thanh niên hai tay chắp sau lưng, khẽ hừ lạnh nhìn đại hán, theo sau ánh mắt hắn cũng đồng dạng thấy được cự kiếm người kia đang đạp dưới chân, không khỏi thất thanh hô lên:
"Thổ Bác, tên đầu đá ngươi lần này tới đây không ngờ còn được cấp cho Phong Nhiêu Thiết Kiếm, xem ra Xích Thổ Các đối với ngươi cũng là quá ưu ái rồi a."
"Ha ha ta có được Phong Nhiêu Thiết Kiếm, chẳng lẽ tên tiểu tử ngươi lại không được Phong Lôi Các cấp cho thứ gì tốt sao? Chẳng qua ta cũng không quản ngươi có thứ gì, có Thạch Kiếm nơi tay, lần này Bồ Lao chi chung ngươi đừng mong cùng lão tử tranh dành."
Đại hán cười to một tiếng, ánh mắt không dấu được vẻ đắc ý. Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân hắn là một kiện cao cấp nguyên bảo, có nó nơi tay hắn tự tin có thể áp được tên tiểu tử của Phong Lôi Các trước mặt này một đầu.
"Hừ! Có được tranh dành hay không chỉ nói mồm mà biết được. Bản công tử ngược lại là muốn xem xem Phong Nhiêu Thiết Kiếm này rốt cuộc là có được uy lực to lớn giống như trong lời đồn hay không a."
Tử y thanh niên cười lạnh một tiếng, theo sau hai mắt hắn tử quang phun ra nuốt vào, mà thiên địa nguyên khí quanh người hắn cũng là kịch liệt sôi trào, vang lên những tiếng sấm nổ trầm thấp. Xem ra là một lời không hợp chuẩn bị ra tay với đại hán.
"Ha ha hai vị, viễn cổ di tích trước mắt còn chưa được mở ra, hai vị lại ở nơi này tranh đấu ngươi sống ta chết không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?"
Đang lúc cục diện cực độ căng thẳng, bất chợt không gian giữa đại hán và tử y thanh niên hơi rung lên, theo sau một tiếng cười nhàn nhạt vọng ra. Mà cùng với tiếng cười này, một thanh niên tóc dài quá eo, toàn thân mặc một bộ hắc y mờ ảo hiện ra, hướng tới hai người đại hán và tử y thanh niên chắp tay cười nói:
"Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi, ra mắt hai vị đạo hữu."
Thanh niên này gương mặt vô cùng anh tuấn, hai mắt đen láy sâu thẳm, tóc dài phía sau nhẹ nhàng tung bay khiến cho hắn có một vẻ vô cùng tuấn lãng. Chẳng qua làn da của hắn lại trắng bệch một màu, thêm vào đôi môi mỏng hơi cong lên làm cho cái vẻ tuấn lãng của hắn bị mất đi mà thay vào đó là một cảm giác yêu dị mà cay nghiệt.
"Hừ! Nguyễn Phi tên yêu nhân ngươi đã đến từ sớm rồi, giờ mới chịu hiện thân phải chăng là muốn để hai người chúng ta tốn khí lực khai mở trận pháp còn ngươi thì ở phía sau ngư ông đắc lợi. Đừng tưởng ta trong lòng không biết ngươi có cái chủ ý quỷ quái gì."
Đại hán Xích Thổ môn nhìn người vừa hiện thân, không khỏi hừ lạnh hung hăng nói. Đối với cái tên gia hỏa tà khí đầy mình trước mặt hắn cũng không có một chút thiện cảm nào.
Mà hắc y thanh niên nghe được lời này của đại hán, trong mắt cũng là lóe lên một tia ngoan độc. Chẳng qua nét mặt hắn vẫn như thường, nhàn nhạt đáp:
"Cái này là Thổ huynh nghĩ oan cho tại hạ rồi. Tuy ta đã đến từ lâu, nhưng do ngại nguyên lực yếu kém nên không dám bêu xấu, đành chờ các vị đạo hữu đến đây thương lượng. Mà lúc nãy nhìn thấy Thổ huynh cùng với Phong Tà đạo hữu có xích mích, không nhịn được mà phải hiện thân mở lời khuyên can a."
"Tạm gác lại chuyện này đi. Hiện giờ ba người chúng ta tại đây, nếu hợp sức có lẽ có thể mở được Tiêu Đồ trận pháp này, vào trước bên trong đoạt lấy tiên cơ. Nếu còn chần chừ chờ những người khác đến, cục diện lúc đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều a."
Mà lúc này tử y thanh niên hai mắt khẽ nhìn qua trận pháp, theo sau vung tay lên, lạnh lùng nói.
"Cái này cũng đúng. Chẳng qua Tiêu Đồ trận pháp này tên đầy đủ là Tiêu Đồ Thủ Linh Trận, là trận pháp nổi danh về phòng hộ, xưa kia thời kì viễn cổ rất hay được các bậc đại năng dùng để phòng hộ phía ngoài động phủ hay lăng tẩm của mình. Mà cái Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này là do triệu gọi tàn hồn của Tiêu Đồ về giam cầm, lại dùng thêm máu tươi của hơn chín mươi loại yêu thú mới lập nên trận pháp, năng lực phòng hộ phải nói vô cùng kiên cố."
Hắc bào thanh niên khẽ đưa tay vuốt tóc, gật đầu đồng ý.
"Theo ta được biết Tiêu Đồ này là một trong chín con của Viễn Cổ Đông Long, xuất thân từ Thần Châu Tịnh Thổ. Nghe đồn trong trận đại chiến thời kì thái cổ, so với viễn cổ thời kì còn xa xưa hơn rất nhiều, nó theo chân Thần Châu Tịnh Thổ sang Nam Hoang đại lục chúng ta xâm lấn, đã bị một vị đại năng giả của đại lục chúng ta một búa chém chết, toàn thân xương cốt nhuộm khắp Nam Hoang đại lục."
Đại hán Xích Thổ môn dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mở miệng nói.
"Cái này ta cũng nghe nói tới. Thái Cổ thời kì so với viễn cổ thời kì mà Vô Song Kiếm Chủ tung hoành còn xa xưa hơn không biết bao nhiêu lần. Mà các bậc đại năng thời đó cũng mạnh hơn rất nhiều lân. Nghe đồn thời kì đó có một chủng tộc là Việt Tộc, là thủ hộ thần của Nam Hoang đại lục chúng ta. Mà vị đại năng giả mà ngươi nói, một búa chém chết Tiêu Đồ, dường như được gọi là Cổ Việt Thạch Sanh gì đó.Chẳng qua cái này cũng quá xa xưa rồi, hiện giờ không có liên quan gì tới chúng ta cả, nên nhanh nhanh khai mở tòa đại trận này đi mới tốt."
Tử y thanh niên trầm giọng nói, mà khi nhắc tới vị đại năng giả tay cầm vô danh đại phủ, một búa chém chết Thần Châu thần thú kia, hắn không khỏi cũng có một cảm giác huyết mạch sôi trào. Chẳng qua tình hình trước mắt cũng là không có thời gian nghĩ tới những cái vấn đề này, nhanh chóng phá hủy tòa Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này mới là chính đạo.
"Được, vậy hai người các ngươi hãy quán chú nguyên lực vào Phong Nhiêu Thiết Kiếm này, ta sẽ dùng một kiếm đâm nát tâm trận. Nếu chỉ luận về lực công kích, Phong Nhiêu Thiết Kiếm trong tay ta so với mấy thứ đồ các ngươi mang theo vẫn là mạnh hơn một chút, các ngươi sẽ không phản đối cái gì chứ?"
Đại hán Xích Thổ môn biết là sự tình gấp gáp, cũng không chậm trễ nữa, hướng tới hai người nói.
"Vậy... thôi được cứ làm như lời ngươi nói đi."
Tử y thanh niên hơi do dự một chút, theo sau gật đầu đáp ứng, mà hắc y yêu dị thanh niên cũng không có phản đối. Tuy quán chú nguyên lực vào kiếm sẽ khiến cho nguyên lực bản thân hai người hao tổn một chút mà tên đầu đá kia là có thể bảo tồn một chút nguyên lực của hắn, chẳng qua hai người trong tay tuy cầm vài món nguyên bảo uy lực không kém nhưng về độ sắc bén thì không thể nào so với Phong Nhiêu Thiết Kiếm được, vì vậy cũng không còn cách nào khác là gật đầu.
Theo sau tử y thanh niên hai người thủ chưởng vươn ra, mang theo đó là nguyên lực nồng đậm dị thường, từ chưởng tâm của hai người trào ra không ngớt, cách không hướng tới Phong Nhiêu Thiết Kiếm một chưởng bắn tới.
Mà Phong Nhiêu Thiết Kiếm được nguyên lực hùng hậu quán chú vào, thân kiếm nguyên bản vốn màu đen tuyền chợt nổi lên hoàng quang nhàn nhạt, theo thời gian trôi qua hoàng quang này cũng càng ngày càng sáng chói lên. Cùng với đó, một khí tức bình ổn mà trầm trọng, bao la mà hiền hòa từ từ toát ra từ thân kiếm, nó giống như đại địa nuôi dưỡng chúng sinh, vĩ đại mà không mang đến cảm giác áp bức, làm cho chúng nhân tại trường mỗi người trong lòng đều không nén được nổi lên một cảm giác tường hòa.
Lý Phàm trong lòng cũng là dâng lên cảm giác như vậy. Nhưng mà ánh mắt của hắn cũng là thấy được không gian xung quanh thiết kiếm, hàng loạt khe nứt nhỏ li ti như sợi tóc bắt đầu dày đặc hiện ra.
"Được rồi, thu tay lại đi. Để ta tới!"
Một lúc sau khi thân kiếm đã toát ra một màu vàng kim chói lọi, đại hán sắc mặt ngưng trọng hướng tới hai người tử y thanh niên hét lớn. Theo sau hắn gầm lên một tiếng, hai cánh tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, nắm chắc chuôi kiếm, mang theo một uy thế như khai thiên phách địa hướng tới quang quyển màu sám tro bên dưới hung hăng chém xuống.
"Phong Nhiêu Kiếm Pháp, Trấn Trụ Sơn Hà, Tiêu Đồ Đại Trận, Nhất Kiếm Mở Khai, phá ra cho ta, phá!"
Oanh long long...!
Cự đại lôi quyền trong giây lát tiếp xúc với hôi sắc quang quyển bỗng bộc phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, lấy Bạch Mã sơn làm trung tâm hàng loạt dư kình theo đó khuếch tán ra ngoài hơn trăm dặm, trong phút chốc phá hủy hàng loạt cây cối xung quanh.
Lý Phàm cũng bị những dư kình này chấn cho hai tai ong lên, đầu váng mắt hoa. Sau khi ổn định lại tinh thần, hai mắt hắn gắt gao nhìn vào nơi lôi quyền vừa đánh xuống.
Chỉ thấy tại nơi đó hôi sắc quang quyển hơi hơi rung lên, bề mặt vốn phẳng lặng như gương của nó bị một quyền này làm cho nhộn nhạo, giống như ném một tảng đá xuống hồ nước làm tỏa ra hàng lọt đường tròn đồng tâm. Nhưng sau khi dao động qua đi, hôi sắc quang quyển lại lần nữa yên tĩnh trở lại, một bộ không chút hao tổn.
"Cái gì? Không ngờ lại khó phá như thế?"
Tử y thanh niên thấy cảnh này cũng khẽ giật mình. Tuy hắn không nghĩ bằng vào một quyền của mình là có thể đem tòa viễn cổ đại trận này phá vỡ, nhưng ít nhất cũng phải là chịu một chút tổn hại mới đúng. Nhưng xem bộ dạng hiện giờ của đại trận vẫn còn mười phần chắc chắn, năng lượng phòng hộ còn hơn xa hắn nghĩ.
Mà đúng lúc tử y thanh niên đang cau mày trầm tư, một tiếng cười dài từ xa vọng tới, kèm theo đó là một luồng kiếm ý kinh thiên xé rách không gian, vẽ nên trên nền trời xanh một đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần.
"Ha ha Phong Tà tiểu tử, một mình ngươi cũng đòi mong phá hủy tòa Tiêu Đồ đại trận này, không khỏi cảm thấy quá buồn cười sao?"
Theo đạo hắc tuyến đang nhanh chóng tới gần, chủ nhân của đạo tiếng cười này cũng dần hiển lộ ra.
Đây là một đại hán lưng hùng vai gấu, bộ dáng ngoài ba mươi tuổi. Mà trên thân đại hán mặc một chiếc áo ngắn cộc tay bằng da thú, để lộ ra hai cánh tay màu cổ đồng với những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên. Từ người hắn tỏa ra một lường khí tức trầm trọng mà nặng nề, như đại địa bao la rộng lớn.
Dưới chân đại hán không giống như tử y thanh niên lăng không đạp bộ, mà là cưỡi trên một thanh huyền thiết trọng kiếm. Thân kiếm bộ dáng cổ xưa, bên trên chi chít hàng loạt vết nứt nẻ, giống như một thanh tàn kiếm bình thường. Nhưng mà từ thân kiếm lúc này tỏa ra hàng loạt những đạo kiếm khí kinh thiên xé rách không gian, vằn vũ xoay quanh đại hán lại làm chúng nhân tại trường biết được đây không phải là một thanh trọng kiếm bình thường.
Lý Phàm đang đứng dưới một thân cây dưới đất, khi nhìn thấy thanh thiết kiếm dưới chân đại hán hai mắt cũng không khỏi phát sáng, khẽ lẩm bẩm tự nhủ:
"Đây là Nguyên Bảo trong truyền thuyết sao? Uy lực quả nhiên không phải mạnh bình thường a. Chỉ là không biết có những thần thông gì."
Mà phía trên, tử y thanh niên hai tay chắp sau lưng, khẽ hừ lạnh nhìn đại hán, theo sau ánh mắt hắn cũng đồng dạng thấy được cự kiếm người kia đang đạp dưới chân, không khỏi thất thanh hô lên:
"Thổ Bác, tên đầu đá ngươi lần này tới đây không ngờ còn được cấp cho Phong Nhiêu Thiết Kiếm, xem ra Xích Thổ Các đối với ngươi cũng là quá ưu ái rồi a."
"Ha ha ta có được Phong Nhiêu Thiết Kiếm, chẳng lẽ tên tiểu tử ngươi lại không được Phong Lôi Các cấp cho thứ gì tốt sao? Chẳng qua ta cũng không quản ngươi có thứ gì, có Thạch Kiếm nơi tay, lần này Bồ Lao chi chung ngươi đừng mong cùng lão tử tranh dành."
Đại hán cười to một tiếng, ánh mắt không dấu được vẻ đắc ý. Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân hắn là một kiện cao cấp nguyên bảo, có nó nơi tay hắn tự tin có thể áp được tên tiểu tử của Phong Lôi Các trước mặt này một đầu.
"Hừ! Có được tranh dành hay không chỉ nói mồm mà biết được. Bản công tử ngược lại là muốn xem xem Phong Nhiêu Thiết Kiếm này rốt cuộc là có được uy lực to lớn giống như trong lời đồn hay không a."
Tử y thanh niên cười lạnh một tiếng, theo sau hai mắt hắn tử quang phun ra nuốt vào, mà thiên địa nguyên khí quanh người hắn cũng là kịch liệt sôi trào, vang lên những tiếng sấm nổ trầm thấp. Xem ra là một lời không hợp chuẩn bị ra tay với đại hán.
"Ha ha hai vị, viễn cổ di tích trước mắt còn chưa được mở ra, hai vị lại ở nơi này tranh đấu ngươi sống ta chết không phải là một hành vi ngu xuẩn sao?"
Đang lúc cục diện cực độ căng thẳng, bất chợt không gian giữa đại hán và tử y thanh niên hơi rung lên, theo sau một tiếng cười nhàn nhạt vọng ra. Mà cùng với tiếng cười này, một thanh niên tóc dài quá eo, toàn thân mặc một bộ hắc y mờ ảo hiện ra, hướng tới hai người đại hán và tử y thanh niên chắp tay cười nói:
"Thủy Huyền Môn Nguyễn Phi, ra mắt hai vị đạo hữu."
Thanh niên này gương mặt vô cùng anh tuấn, hai mắt đen láy sâu thẳm, tóc dài phía sau nhẹ nhàng tung bay khiến cho hắn có một vẻ vô cùng tuấn lãng. Chẳng qua làn da của hắn lại trắng bệch một màu, thêm vào đôi môi mỏng hơi cong lên làm cho cái vẻ tuấn lãng của hắn bị mất đi mà thay vào đó là một cảm giác yêu dị mà cay nghiệt.
"Hừ! Nguyễn Phi tên yêu nhân ngươi đã đến từ sớm rồi, giờ mới chịu hiện thân phải chăng là muốn để hai người chúng ta tốn khí lực khai mở trận pháp còn ngươi thì ở phía sau ngư ông đắc lợi. Đừng tưởng ta trong lòng không biết ngươi có cái chủ ý quỷ quái gì."
Đại hán Xích Thổ môn nhìn người vừa hiện thân, không khỏi hừ lạnh hung hăng nói. Đối với cái tên gia hỏa tà khí đầy mình trước mặt hắn cũng không có một chút thiện cảm nào.
Mà hắc y thanh niên nghe được lời này của đại hán, trong mắt cũng là lóe lên một tia ngoan độc. Chẳng qua nét mặt hắn vẫn như thường, nhàn nhạt đáp:
"Cái này là Thổ huynh nghĩ oan cho tại hạ rồi. Tuy ta đã đến từ lâu, nhưng do ngại nguyên lực yếu kém nên không dám bêu xấu, đành chờ các vị đạo hữu đến đây thương lượng. Mà lúc nãy nhìn thấy Thổ huynh cùng với Phong Tà đạo hữu có xích mích, không nhịn được mà phải hiện thân mở lời khuyên can a."
"Tạm gác lại chuyện này đi. Hiện giờ ba người chúng ta tại đây, nếu hợp sức có lẽ có thể mở được Tiêu Đồ trận pháp này, vào trước bên trong đoạt lấy tiên cơ. Nếu còn chần chừ chờ những người khác đến, cục diện lúc đó sẽ khó khăn hơn rất nhiều a."
Mà lúc này tử y thanh niên hai mắt khẽ nhìn qua trận pháp, theo sau vung tay lên, lạnh lùng nói.
"Cái này cũng đúng. Chẳng qua Tiêu Đồ trận pháp này tên đầy đủ là Tiêu Đồ Thủ Linh Trận, là trận pháp nổi danh về phòng hộ, xưa kia thời kì viễn cổ rất hay được các bậc đại năng dùng để phòng hộ phía ngoài động phủ hay lăng tẩm của mình. Mà cái Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này là do triệu gọi tàn hồn của Tiêu Đồ về giam cầm, lại dùng thêm máu tươi của hơn chín mươi loại yêu thú mới lập nên trận pháp, năng lực phòng hộ phải nói vô cùng kiên cố."
Hắc bào thanh niên khẽ đưa tay vuốt tóc, gật đầu đồng ý.
"Theo ta được biết Tiêu Đồ này là một trong chín con của Viễn Cổ Đông Long, xuất thân từ Thần Châu Tịnh Thổ. Nghe đồn trong trận đại chiến thời kì thái cổ, so với viễn cổ thời kì còn xa xưa hơn rất nhiều, nó theo chân Thần Châu Tịnh Thổ sang Nam Hoang đại lục chúng ta xâm lấn, đã bị một vị đại năng giả của đại lục chúng ta một búa chém chết, toàn thân xương cốt nhuộm khắp Nam Hoang đại lục."
Đại hán Xích Thổ môn dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mở miệng nói.
"Cái này ta cũng nghe nói tới. Thái Cổ thời kì so với viễn cổ thời kì mà Vô Song Kiếm Chủ tung hoành còn xa xưa hơn không biết bao nhiêu lần. Mà các bậc đại năng thời đó cũng mạnh hơn rất nhiều lân. Nghe đồn thời kì đó có một chủng tộc là Việt Tộc, là thủ hộ thần của Nam Hoang đại lục chúng ta. Mà vị đại năng giả mà ngươi nói, một búa chém chết Tiêu Đồ, dường như được gọi là Cổ Việt Thạch Sanh gì đó.Chẳng qua cái này cũng quá xa xưa rồi, hiện giờ không có liên quan gì tới chúng ta cả, nên nhanh nhanh khai mở tòa đại trận này đi mới tốt."
Tử y thanh niên trầm giọng nói, mà khi nhắc tới vị đại năng giả tay cầm vô danh đại phủ, một búa chém chết Thần Châu thần thú kia, hắn không khỏi cũng có một cảm giác huyết mạch sôi trào. Chẳng qua tình hình trước mắt cũng là không có thời gian nghĩ tới những cái vấn đề này, nhanh chóng phá hủy tòa Tiêu Đồ Thủ Linh Trận này mới là chính đạo.
"Được, vậy hai người các ngươi hãy quán chú nguyên lực vào Phong Nhiêu Thiết Kiếm này, ta sẽ dùng một kiếm đâm nát tâm trận. Nếu chỉ luận về lực công kích, Phong Nhiêu Thiết Kiếm trong tay ta so với mấy thứ đồ các ngươi mang theo vẫn là mạnh hơn một chút, các ngươi sẽ không phản đối cái gì chứ?"
Đại hán Xích Thổ môn biết là sự tình gấp gáp, cũng không chậm trễ nữa, hướng tới hai người nói.
"Vậy... thôi được cứ làm như lời ngươi nói đi."
Tử y thanh niên hơi do dự một chút, theo sau gật đầu đáp ứng, mà hắc y yêu dị thanh niên cũng không có phản đối. Tuy quán chú nguyên lực vào kiếm sẽ khiến cho nguyên lực bản thân hai người hao tổn một chút mà tên đầu đá kia là có thể bảo tồn một chút nguyên lực của hắn, chẳng qua hai người trong tay tuy cầm vài món nguyên bảo uy lực không kém nhưng về độ sắc bén thì không thể nào so với Phong Nhiêu Thiết Kiếm được, vì vậy cũng không còn cách nào khác là gật đầu.
Theo sau tử y thanh niên hai người thủ chưởng vươn ra, mang theo đó là nguyên lực nồng đậm dị thường, từ chưởng tâm của hai người trào ra không ngớt, cách không hướng tới Phong Nhiêu Thiết Kiếm một chưởng bắn tới.
Mà Phong Nhiêu Thiết Kiếm được nguyên lực hùng hậu quán chú vào, thân kiếm nguyên bản vốn màu đen tuyền chợt nổi lên hoàng quang nhàn nhạt, theo thời gian trôi qua hoàng quang này cũng càng ngày càng sáng chói lên. Cùng với đó, một khí tức bình ổn mà trầm trọng, bao la mà hiền hòa từ từ toát ra từ thân kiếm, nó giống như đại địa nuôi dưỡng chúng sinh, vĩ đại mà không mang đến cảm giác áp bức, làm cho chúng nhân tại trường mỗi người trong lòng đều không nén được nổi lên một cảm giác tường hòa.
Lý Phàm trong lòng cũng là dâng lên cảm giác như vậy. Nhưng mà ánh mắt của hắn cũng là thấy được không gian xung quanh thiết kiếm, hàng loạt khe nứt nhỏ li ti như sợi tóc bắt đầu dày đặc hiện ra.
"Được rồi, thu tay lại đi. Để ta tới!"
Một lúc sau khi thân kiếm đã toát ra một màu vàng kim chói lọi, đại hán sắc mặt ngưng trọng hướng tới hai người tử y thanh niên hét lớn. Theo sau hắn gầm lên một tiếng, hai cánh tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, nắm chắc chuôi kiếm, mang theo một uy thế như khai thiên phách địa hướng tới quang quyển màu sám tro bên dưới hung hăng chém xuống.
"Phong Nhiêu Kiếm Pháp, Trấn Trụ Sơn Hà, Tiêu Đồ Đại Trận, Nhất Kiếm Mở Khai, phá ra cho ta, phá!"
Oanh long long...!
/115
|