Một kiếm trảm xuống, phong vân biến sắc, nhật nguyện lu mờ, một tiếng nổ vang như trời xanh khóc thét vang vọng bốn phương. Chúng nhân có mặt tại trường, những kẻ chưa đạt tới cấp độ Tiên Thiên đều là hai tai bật máu, ôm đầu thống khổ kêu la.
Nơi kiếm mang của Phong Nhiêu Thiết Kiếm trảm xuống, Tiêu Đồ đại trận rung lên dữ dội, lấy mắt thường cũng có thể thấy được một vết nứt nhàn nhạt mở ra, hướng tới toàn bộ trận pháp kéo dài ra ngoài. Theo sau một tiếng long ngâm bi thống, tòa viễn cổ đại trận này hoàn toàn đã bị hủy diệt, để lộ ra di tích bên trong mà không biết bao nhiêu năm rồi chưa thấy được ánh sáng mặt trời.
"Thành công?"
Tử y đại hán chứng kiến cảnh này, hai mắt không khỏi sáng lên, vui mừng nói.
Mà đối diện hắn đại hán Xích Thổ Môn cũng là gật gật đầu, hưng phấn đáp:
"Tòa đại trận này trải qua tuế nguyệt tang thương năng lực phòng hộ đã suy yếu đi chín phần rồi, lại thêm ba người chúng ta toàn lực một kích hoàn toàn có thể so với cao thủ Hóa Linh Cảnh bình thường, vì vậy mà phá hủy được nó cũng không có gì bất ngờ."
Hai người tử y thanh niên cũng cười cười, phá hủy được tòa đại trận này, bọn hắn tiến vào trước tiên, dù là có bảo bối gì thì cũng có cơ hội rất lớn để đoạt lấy.
"Vậy không nên chần chờ nữa, chúng ta..."
Hắc y thanh niên Nguyễn Phi hai mắt lóe lên một tia sáng kì dị, trầm trầm lên tiếng. Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, bất chợt sắc mặt đại biến, gắt gao nhìn về phương đông. Mà hai người đại hán và tử y thanh niên cũng là đồng dạng vẻ mặt biến đổi, quay đầu nhìn qua.
Tê tê...!
Chỉ thấy ngoài ngàn dặm phương đông, thiên địa một mảnh hoa tuyết tung bay, một hư ảnh liên hoa trong suốt lớn tới hơn trăm trượng đang hướng phía này bay nhanh tới. Mà bên trong liên hoa, một thiếu nữ toàn thân bạch y trắng muốt, tóc dài đen tuyền phiêu tán theo gió, hai tay chắp sau lưng thản nhiên nhìn về phương hướng Bạch Mã sơn.
Mà đợi khi băng liên tới gần hơn, dung mạo thiếu nữ mới từ từ hiện lên trong tầm mắt mọi người. Trên mặt thiếu nữ, là một chiếc mặt nạ tinh xảo màu bạc, che đi toàn bộ gương mặt, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Mà chúng nhân tại trường kể cả ba người tử y thanh niên, khi chứng kiến đôi mắt này không ngờ hô hấp không tự chủ được dồn dập hắn lên.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Đen láy, sâu thẳm, như tinh không vô tận. Rực rỡ, sáng ngời, như chư thiên tinh thần. Lạnh lẽo, vô cảm, như đại đạo chí cao. Một đôi mắt này, một ánh mắt này, đủ để làm cho chư thiên run rẩy, đủ để làm cho vạn vật đắm chìm, chúng thần sa đọa. Đôi mắt này, không phải là đôi mắt của một con người, mà là của chí cao thần nữ, của đại địa mẫu thần.
Lý Phàm đang đứng phía dưới khi nhìn thấy đôi mắt này, hô hấp của hắn cũng không tự chủ được dồn dập lên. Nữ tử này, không ngờ chỉ một ánh mắt mà có thể làm chúng sinh điên đảo, vạn vật trầm mê. Chẳng qua dưới ánh mắt này, hắn trong lòng không hề nổi lên một tia ý niệm sắc dục nào, bởi vì hắn hiểu được người có ánh mắt như vậy, chỉ có thể thưởng lãm nhưng không thể khinh nhờn.
Vì khinh nhờn nàng, là khinh nhờn hóa thân của sự mỹ lệ nhất trên thế gian. Kẻ như vậy chỉ có một kết cục, CHẾT!
"Là Băng Liên Tiên Tử Lý Dĩ Uyên, không ngờ lần này người từ Thiên Ngân học viện đi đến lại là nàng."
Chứng kiến bạch y nữ tử, đại hán Xích Thổ Môn sau một lúc ngây người cũng khẽ giật mình tỉnh lại, theo sau thất thanh hô lớn.
"Thật không ngờ lại là nàng. Ta nghe đồn nàng năm năm trước được đi theo viện chủ Thiên Ngân học viện bái kiến qua chí cao trưởng lão của Thiên Ngân học viện, được tu hành trong Vô Ngân giới năm năm, hiện giờ không ngờ đã xuất quan đi ra."
Tử y thanh niên hưng phấn nói, ánh mắt nhìn bạch y nữ tử không che dấu được sự ái mộ nồng đậm. Không chỉ riêng hắn mà hai người còn lại cũng đều đồng dạng như vậy, gặp mặt nữ tử bậc này nếu nói họ còn không động tâm vậy thì con mẹ nó về làm thái giám cho xong a.
Mà lúc ba người còn đang ngẩn ngơ, băng liên cự đại đã tiến lại gần bầu trời Bạch Mã Sơn. Sau khi đến nơi, băng liên liền nhẹ nhàng tán đi, hóa thành một điểm bạch quang chui vào trong người bạch y nữ tử, mà nàng lúc này cũng là nhẹ nhàng bước ra, hướng tới mấy người tử y thanh niên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt quét qua đại trận đã bị công phá phía dưới.
Đối với điểm tính tình lạnh lùng này của bạch y nữ tử, ba người kia cũng là không xa lạ gì. Sau khi khẽ ho khan một tiếng, cũng chỉ đành nhìn nhau cười khổ.
Một lúc lâu sau, bạch y nữ tử thu hồi tầm mắt, lúc này mới hướng tới ba người đại hán nhẹ nhàng nói:
"Tòa đại trận này là do Phong Nhiêu Kiếm của Thổ đạo hữu phá sao?"
"Ha ha không dám không dám, đây là do có sự trợ giúp của Nguyễn Phi đạo hữu cùng Phong Tà huynh đây, ta mới có thể một kiếm đem nó phá hủy."
Đối với câu hỏi của bạch y nữ tử, đại hán cười cười khiêm tốn nói, nhưng trong mắt hắn sự đắc ý vẫn là không che dấu được.
Mà chứng kiến cảnh này tử y thanh niên khẽ hừ lạnh, theo sau dưới chân bước ra tới gần bạch y nữ tử, ôn hòa nói:
"Lý tiên tử, hiện giờ đại trận đã phá, không bằng mấy người chúng ta hợp sức tiến vào trong viễn cổ di tích trước thì thế nào."
Bạch y nữ tử nghe vậy khe khẽ lắc đầu, bình thản từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của đạo huynh nhưng ta từ trước tới giờ vẫn quen hành động một mình, nên xin thứ lỗi. Nếu viễn cổ di tích đã được khai mở, ta xin vào trước một bước vậy. Mấy vị đạo hữu cũng nên tiến vào đi thôi."
Lời nói vừa dứt, nàng cũng không nhiều lời thêm, dưới chân khẽ điểm, cả người đã hóa thành một vầng sáng trắng bay vào sâu bên trong Bạch Mã Sơn.
"Ha ha, ngươi đồ ngu ngốc này chẳng lẽ còn không biết tính cách của Lý Dĩ Uyên sao? Còn đòi đồng hành chung với nàng, thật là con mẹ nó đần độn mà, ha ha."
Đại hán từ xa thấy cảnh này, không khỏi đắc ý cười lớn, lên tiếng châm chọc.
Mà nguyên bản tử y thanh niên vì bị từ chối sắc mặt đang rất khó coi, nghe thấy lời này không khỏi triệt để bạo nộ, gầm lên một tiếng:
"Ngươi nói cái gì?"
"Sao? Tưởng lão tử sợ ngươi? Đánh thì đánh, con bà nó chứ!"
Đại hán cũng là hung hăng mắng to, Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân tỏa ra hoàng quang nhàn nhạt, từng đợt khí tức trầm trọng nặng nề tỏa ra xung quanh làm không gian nơi này trong phút chốc rung lên dữ dội.
"Hừ! Hiện giờ vào trong di tích là quan trọng trên hết, ta không muốn phí sức với tên đầu đá ngươi."
Chứng kiến Phong Nhiêu Thiết Kiếm tỏa ra uy lực, tử y thanh niên trầm mặc một lúc, sắc mặt âm tình biến ảo bất định, một lúc sau cắn răng đáp. Dứt lời hắn cũng hóa thành một luồng lôi quang hướng bên trong Bạch Mã Sơn phi tới.
"Con rùa nhỏ, sợ rồi sao? Hừ! Lão tử mới không thèm chấp với tên mặt trắng nhà ngươi."
Đại hán nhìn tử y thanh niên bỏ đi, khẽ lầm bầm tức giận. Theo sau y cũng đồng dạng hóa thành một luồng kiếm khí hoàng sắc đuổi theo.
Mà hắc y yêu dị thanh niên đứng bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn là một vẻ mặt thản nhiên. Đợi cho những tên kia đã đi khuất, hắn mới khẽ cười lạnh một tiếng, toàn thân hóa thành một luồng thủy vụ dung nhập vào trong không gian, theo sau triệt để biến mất.
Mà chúng nhân bên dưới khi nhìn thấy những vị Tinh Thần Biến cường giả cao cao tại thượng kia đã đi khuất, sau khi ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đồng loạt hét lớn, theo sau như ong vỡ tổ chạy vào bên trong.
"Đi mau, di tích đã khai mở, mau mau tiến vào!"
"Khẩn trương lên, tên nào chậm chân đến nước cháo cũng không có mà húp a."
"Con mẹ nó ngươi cản ta làm gi, cút ra chỗ khác cho lão tử."
Hiện trường bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn, hàng trăm người như không cần mạng mà chen chúc hướng tới lối vào di tích tiến tới.
Lý Phàm đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh này, hắn bản thân chỉ là Tông Sư cao thủ, so với những kẻ ở đây vẫn chẳng là gì, tốt nhất nên thận trọng mà hành sự a.
Một lúc lâu sau khi số người bên ngoài đã tiến vào sâu trong Bạch Mã Sơn quá nửa, Lý Phàm mới đưa tay lên vỗ vỗ đầu tiểu Bạch trên vai, thấp giọng nói:
"Tiểu tử, chúng ta cũng nên vào đi thôi!"
Dứt lời, dưới chân hắn khẽ điểm, cả người hóa thành một đạo hắc quang hướng bên trong di tích lao tới.
Nơi kiếm mang của Phong Nhiêu Thiết Kiếm trảm xuống, Tiêu Đồ đại trận rung lên dữ dội, lấy mắt thường cũng có thể thấy được một vết nứt nhàn nhạt mở ra, hướng tới toàn bộ trận pháp kéo dài ra ngoài. Theo sau một tiếng long ngâm bi thống, tòa viễn cổ đại trận này hoàn toàn đã bị hủy diệt, để lộ ra di tích bên trong mà không biết bao nhiêu năm rồi chưa thấy được ánh sáng mặt trời.
"Thành công?"
Tử y đại hán chứng kiến cảnh này, hai mắt không khỏi sáng lên, vui mừng nói.
Mà đối diện hắn đại hán Xích Thổ Môn cũng là gật gật đầu, hưng phấn đáp:
"Tòa đại trận này trải qua tuế nguyệt tang thương năng lực phòng hộ đã suy yếu đi chín phần rồi, lại thêm ba người chúng ta toàn lực một kích hoàn toàn có thể so với cao thủ Hóa Linh Cảnh bình thường, vì vậy mà phá hủy được nó cũng không có gì bất ngờ."
Hai người tử y thanh niên cũng cười cười, phá hủy được tòa đại trận này, bọn hắn tiến vào trước tiên, dù là có bảo bối gì thì cũng có cơ hội rất lớn để đoạt lấy.
"Vậy không nên chần chờ nữa, chúng ta..."
Hắc y thanh niên Nguyễn Phi hai mắt lóe lên một tia sáng kì dị, trầm trầm lên tiếng. Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, bất chợt sắc mặt đại biến, gắt gao nhìn về phương đông. Mà hai người đại hán và tử y thanh niên cũng là đồng dạng vẻ mặt biến đổi, quay đầu nhìn qua.
Tê tê...!
Chỉ thấy ngoài ngàn dặm phương đông, thiên địa một mảnh hoa tuyết tung bay, một hư ảnh liên hoa trong suốt lớn tới hơn trăm trượng đang hướng phía này bay nhanh tới. Mà bên trong liên hoa, một thiếu nữ toàn thân bạch y trắng muốt, tóc dài đen tuyền phiêu tán theo gió, hai tay chắp sau lưng thản nhiên nhìn về phương hướng Bạch Mã sơn.
Mà đợi khi băng liên tới gần hơn, dung mạo thiếu nữ mới từ từ hiện lên trong tầm mắt mọi người. Trên mặt thiếu nữ, là một chiếc mặt nạ tinh xảo màu bạc, che đi toàn bộ gương mặt, chỉ để lộ ra ngoài một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Mà chúng nhân tại trường kể cả ba người tử y thanh niên, khi chứng kiến đôi mắt này không ngờ hô hấp không tự chủ được dồn dập hắn lên.
Đây là một đôi mắt như thế nào?
Đen láy, sâu thẳm, như tinh không vô tận. Rực rỡ, sáng ngời, như chư thiên tinh thần. Lạnh lẽo, vô cảm, như đại đạo chí cao. Một đôi mắt này, một ánh mắt này, đủ để làm cho chư thiên run rẩy, đủ để làm cho vạn vật đắm chìm, chúng thần sa đọa. Đôi mắt này, không phải là đôi mắt của một con người, mà là của chí cao thần nữ, của đại địa mẫu thần.
Lý Phàm đang đứng phía dưới khi nhìn thấy đôi mắt này, hô hấp của hắn cũng không tự chủ được dồn dập lên. Nữ tử này, không ngờ chỉ một ánh mắt mà có thể làm chúng sinh điên đảo, vạn vật trầm mê. Chẳng qua dưới ánh mắt này, hắn trong lòng không hề nổi lên một tia ý niệm sắc dục nào, bởi vì hắn hiểu được người có ánh mắt như vậy, chỉ có thể thưởng lãm nhưng không thể khinh nhờn.
Vì khinh nhờn nàng, là khinh nhờn hóa thân của sự mỹ lệ nhất trên thế gian. Kẻ như vậy chỉ có một kết cục, CHẾT!
"Là Băng Liên Tiên Tử Lý Dĩ Uyên, không ngờ lần này người từ Thiên Ngân học viện đi đến lại là nàng."
Chứng kiến bạch y nữ tử, đại hán Xích Thổ Môn sau một lúc ngây người cũng khẽ giật mình tỉnh lại, theo sau thất thanh hô lớn.
"Thật không ngờ lại là nàng. Ta nghe đồn nàng năm năm trước được đi theo viện chủ Thiên Ngân học viện bái kiến qua chí cao trưởng lão của Thiên Ngân học viện, được tu hành trong Vô Ngân giới năm năm, hiện giờ không ngờ đã xuất quan đi ra."
Tử y thanh niên hưng phấn nói, ánh mắt nhìn bạch y nữ tử không che dấu được sự ái mộ nồng đậm. Không chỉ riêng hắn mà hai người còn lại cũng đều đồng dạng như vậy, gặp mặt nữ tử bậc này nếu nói họ còn không động tâm vậy thì con mẹ nó về làm thái giám cho xong a.
Mà lúc ba người còn đang ngẩn ngơ, băng liên cự đại đã tiến lại gần bầu trời Bạch Mã Sơn. Sau khi đến nơi, băng liên liền nhẹ nhàng tán đi, hóa thành một điểm bạch quang chui vào trong người bạch y nữ tử, mà nàng lúc này cũng là nhẹ nhàng bước ra, hướng tới mấy người tử y thanh niên khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt quét qua đại trận đã bị công phá phía dưới.
Đối với điểm tính tình lạnh lùng này của bạch y nữ tử, ba người kia cũng là không xa lạ gì. Sau khi khẽ ho khan một tiếng, cũng chỉ đành nhìn nhau cười khổ.
Một lúc lâu sau, bạch y nữ tử thu hồi tầm mắt, lúc này mới hướng tới ba người đại hán nhẹ nhàng nói:
"Tòa đại trận này là do Phong Nhiêu Kiếm của Thổ đạo hữu phá sao?"
"Ha ha không dám không dám, đây là do có sự trợ giúp của Nguyễn Phi đạo hữu cùng Phong Tà huynh đây, ta mới có thể một kiếm đem nó phá hủy."
Đối với câu hỏi của bạch y nữ tử, đại hán cười cười khiêm tốn nói, nhưng trong mắt hắn sự đắc ý vẫn là không che dấu được.
Mà chứng kiến cảnh này tử y thanh niên khẽ hừ lạnh, theo sau dưới chân bước ra tới gần bạch y nữ tử, ôn hòa nói:
"Lý tiên tử, hiện giờ đại trận đã phá, không bằng mấy người chúng ta hợp sức tiến vào trong viễn cổ di tích trước thì thế nào."
Bạch y nữ tử nghe vậy khe khẽ lắc đầu, bình thản từ chối:
"Cảm ơn ý tốt của đạo huynh nhưng ta từ trước tới giờ vẫn quen hành động một mình, nên xin thứ lỗi. Nếu viễn cổ di tích đã được khai mở, ta xin vào trước một bước vậy. Mấy vị đạo hữu cũng nên tiến vào đi thôi."
Lời nói vừa dứt, nàng cũng không nhiều lời thêm, dưới chân khẽ điểm, cả người đã hóa thành một vầng sáng trắng bay vào sâu bên trong Bạch Mã Sơn.
"Ha ha, ngươi đồ ngu ngốc này chẳng lẽ còn không biết tính cách của Lý Dĩ Uyên sao? Còn đòi đồng hành chung với nàng, thật là con mẹ nó đần độn mà, ha ha."
Đại hán từ xa thấy cảnh này, không khỏi đắc ý cười lớn, lên tiếng châm chọc.
Mà nguyên bản tử y thanh niên vì bị từ chối sắc mặt đang rất khó coi, nghe thấy lời này không khỏi triệt để bạo nộ, gầm lên một tiếng:
"Ngươi nói cái gì?"
"Sao? Tưởng lão tử sợ ngươi? Đánh thì đánh, con bà nó chứ!"
Đại hán cũng là hung hăng mắng to, Phong Nhiêu Thiết Kiếm dưới chân tỏa ra hoàng quang nhàn nhạt, từng đợt khí tức trầm trọng nặng nề tỏa ra xung quanh làm không gian nơi này trong phút chốc rung lên dữ dội.
"Hừ! Hiện giờ vào trong di tích là quan trọng trên hết, ta không muốn phí sức với tên đầu đá ngươi."
Chứng kiến Phong Nhiêu Thiết Kiếm tỏa ra uy lực, tử y thanh niên trầm mặc một lúc, sắc mặt âm tình biến ảo bất định, một lúc sau cắn răng đáp. Dứt lời hắn cũng hóa thành một luồng lôi quang hướng bên trong Bạch Mã Sơn phi tới.
"Con rùa nhỏ, sợ rồi sao? Hừ! Lão tử mới không thèm chấp với tên mặt trắng nhà ngươi."
Đại hán nhìn tử y thanh niên bỏ đi, khẽ lầm bầm tức giận. Theo sau y cũng đồng dạng hóa thành một luồng kiếm khí hoàng sắc đuổi theo.
Mà hắc y yêu dị thanh niên đứng bên cạnh từ đầu tới cuối vẫn là một vẻ mặt thản nhiên. Đợi cho những tên kia đã đi khuất, hắn mới khẽ cười lạnh một tiếng, toàn thân hóa thành một luồng thủy vụ dung nhập vào trong không gian, theo sau triệt để biến mất.
Mà chúng nhân bên dưới khi nhìn thấy những vị Tinh Thần Biến cường giả cao cao tại thượng kia đã đi khuất, sau khi ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tất cả đồng loạt hét lớn, theo sau như ong vỡ tổ chạy vào bên trong.
"Đi mau, di tích đã khai mở, mau mau tiến vào!"
"Khẩn trương lên, tên nào chậm chân đến nước cháo cũng không có mà húp a."
"Con mẹ nó ngươi cản ta làm gi, cút ra chỗ khác cho lão tử."
Hiện trường bỗng chốc trở thành một mảnh hỗn loạn, hàng trăm người như không cần mạng mà chen chúc hướng tới lối vào di tích tiến tới.
Lý Phàm đứng một bên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh này, hắn bản thân chỉ là Tông Sư cao thủ, so với những kẻ ở đây vẫn chẳng là gì, tốt nhất nên thận trọng mà hành sự a.
Một lúc lâu sau khi số người bên ngoài đã tiến vào sâu trong Bạch Mã Sơn quá nửa, Lý Phàm mới đưa tay lên vỗ vỗ đầu tiểu Bạch trên vai, thấp giọng nói:
"Tiểu tử, chúng ta cũng nên vào đi thôi!"
Dứt lời, dưới chân hắn khẽ điểm, cả người hóa thành một đạo hắc quang hướng bên trong di tích lao tới.
/115
|